Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 55

Sư huynh, thanh kiếm này huynh mang đi đi.

* * *

Không muốn khóc nhưng nước mắt cứ chảy ra, nhắm chặt hai mắt lại để nó tùy ý chảy? Diệp Lạc dựa vào lòng Phong Phi Tự, khóc không thành tiếng.

Nàng cũng từng có hy vọng xa vời như vậy, đêm hôm đó, nàng cố chấp đứng chờ trên đỉnh núi tuyết trắng, chờ hắn xuất hiện, sau đó kéo tay nàng, nói với nàng nói: “Lạc Lạc, đi theo ta đi.”

Nếu khi đó hắn nói với nàng những lời này, thì nàng sẽ nhắm mắt che tai, cho dù phải mang tiếng bội bạc, rời khỏi nhà cũng muốn cùng hắn lưu lạc thiên nhai.

Nhưng dũng khí và sự tùy hứng của nàng đều đã hao mòn trong lúc chờ đợi đó. Lúc này sao nàng có thể bỏ mặc tất cả mà đi chứ? Trước kia, còn có gia gia chống đỡ, mà nay, Diệp phủ, ca ca, tẩu tử, và đứa bé sắp sinh ra, đều trở thành trách nhiệm của nàng, nàng không còn tư cách làm một Diệp Lạc tùy hứng, tự do nữa.

Những lời này, nàng đã chờ rất lâu, lúc này nhận được, lại không thấy hạnh phúc ngọt ngào, lại chỉ thấy, lòng vốn ấm áp lại lạnh dần đi.

Nó đến quá muộn, muộn đến mức nàng không còn đường lui nữa.

Cũng có thể là đến quá sớm, quá sớm với những việc phải giải quyết trước mắt.

“Sư huynh!” Nhưng nàng vẫn luôn là Diệp Lạc, lau nước mắt xong, nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra: “Phong cảnh ở ngoại thành Phượng hoàng có đẹp không?”

Phong Phi Tự bình tĩnh nhìn nàng, trên mặt Diệp Lạc vẫn còn nước mắt chưa khô, nhưng ánh mắt của nàng kiên định, im lặng đối diện với Phong Phi Tự.

Phong Phi Tự than nhẹ một tiếng: “Lạc Lạc, muội không tin ta. Tâm ý của ta, muội hiểu rõ hơn bất cứ ai mà.”

Diệp Lạc lắc đầu: “Sư huynh, ta tin tình cảm của huynh đối với ta. Nhưng mà…….” Nàng mỉm cười, thản nhiên nói: “Ta càng hiểu được, huynh là sư huynh của ta, cũng là Tịnh Kiên Vương của Hoa Gian quốc.”

“Lạc Lạc…….”

“Sư huynh, ta chưa từng trách huynh. Ta thương huynh. Ta đau lòng vì ngày đó rõ ràng huynh muốn giữ chặt tay ta, nhưng vì không để sau này ta phải hối hận mà để tay ra sau lưng. Ta đau lòng vì huynh biết rõ bây giờ nói ra những lời này sẽ khiến ta thương tâm, nhưng để tránh ngày sau ta càng đau khổ mà vẫn nói ra. Sư huynh, ta biết.”

Phong Phi Tự cắn chặt răng, nữ tử trước mắt, thương hắn như vậy, khiến hắn không thể không dùng cả đời để yêu.

Diệp Lạc bám vào giường đứng dậy, giữ tay Phong Phi Tự muốn đỡ lại. Hắn đã không thể làm nơi an toàn nhất cho nàng dựa vào nữa rồi, sau này, nàng chỉ có một mình, phải càng kiên cường dũng cảm, mới có thể nốt con đường này.

Nàng giơ tay chạm vào Tinh Nguyệt kiếm bên hông, ngón tay chậm rãi xoa. Như cảm nhận được sự bi thương của chủ nhân, mũi kiếm kinh hoảng, phát ra từng tiếng rên rĩ.

“Lạc Lạc?” Giọng Phong Phi Tự thay đổi, lại cố nén nhỏ lại, như là sợ kinh động cái gì.

Diệp Lạc hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, giơ kiếm lên trước mặt hắn: “Sư huynh, thanh kiếm này huynh mang đi đi. Sau này, tìm cho nó chủ nhân mới, ta tin sư huynh của ta nhất định sẽ nhận được hạnh phúc tốt nhất trên thế giới.”

Tay Phong Phi Tự hơi hơi run, muốn động mà không thể động.

Trong mắt Diệp Lạc, một mảnh trong suốt, nhưng không có nước mắt: “Sư huynh, sư phụ từng nói, Học nghệ trên Thương Vụ Môn, lại muốn tranh cao thấp dưới Thương Vụ Môn. Dựa vào bản lĩnh của chúng ta tranh đoạt thiên hạ. Thắng bại đều do tạo hóa, không thương tình đồng môn. Hôm nay trả lại Tinh Nguyệt kiếm, ngày khác gặp lại trên chiến trường, không cần vì yêu nhau mà nhẹ tay. Chúng ta đều tự mình cố gắng, không oán hận nhau. Sư huynh, huynh vang danh thiên hạ, có thể làm đối thủ của huynh, là sự kiêu ngạo lớn nhất đời ta. Mà ta làm đối thủ của huynh, sư huynh, huynh cũng sẽ không thất vọng.” Nàng cười xán lạn: “Sư huynh, đây là kết cục tốt nhất của chúng ta.”

“Lạc Lạc, nếu có một ngày mọi chuyện xong xuôi, muội vẫn là Lạc Lạc của ta sao?”

“Tuyệt đối sẽ không.” Diệp Lạc trả lời không chút do dự: “Lạc Lạc của huynh, tuyệt đối sẽ không làm huynh bị thương, tình nguyện chết cũng không để huynh chịu một chút ủy khuất. Lạc Lạc của huynh, thích đi ngao du thiên hạ. Mà khi đó Diệp Lạc còn có thể như trước yêu huynh mà không lo lắng gì sao? Sư huynh, huynh nên biết, ta không dễ dàng đồng ý, một khi ta đồng ý thì nhất định phải làm được. Ngay cả chính ta cũng không biết tương lai ta trở thành loại người gì, làm sao có thể hứa hẹn về tương lai với huynh.”

Nàng tiến lên từng bước, đặt Tinh Nguyệt kiếm vào tay Phong Phi Tự. Sau đó, lui về phía sau từng bước, đứng lại: “Dừng lại thôi, sư huynh.”

Dừng lại, Tinh Nguyệt kiếm!

Khi Phong Phi Tự nói ra lời đó, nàng đã biết, kết quả mà nàng sớm đoán được đã tới.

Nàng không hỏi, vì sao hai nước không thể chung sống hoà bình, nhất định phải tranh chấp. Nàng theo học ở Thương Vụ Môn, biết thiên hạ có phân có hợp, cũng biết ai cũng có khát vọng của mình, nàng không thể quá nghiêm khắc. Việc duy nhất nàng có thể làm, là cởi sợi dây trói buộc ra.

“Lạc Lạc, vì sao muội không thể đi theo ta? Nếu Sùng Hưng biết thân phận nữ nhi của muội, muội sẽ thế nào?”

Diệp Lạc cúi đầu nhìn mặt đất: “Sư huynh, chỗ huynh đang đứng, là nhà của ta. Bất luận ta bay đến phương nào, lúc mệt mỏi vẫn phải về nhà. Ta hy vọng bất cứ lúc nào ta về nhà, đều có thể thản nhiên thoải mái, không thẹn với lòng. Về tình cảm nữ nhi.“ Nàng hít sâu một hơi: “Ta có thánh chỉ của tiên hoàng trong tay, không bị tội khi quân. Hơn nữa huynh cũng biết đấy, Diệp Tinh Dương là người Diệp gia, ta muốn ảnh hưởng đến triều đình, cũng không nhất định phải ra mặt.”

“Muội đều đã nghĩ xong rồi? Cho dù phải là địch với ta?”

“Sư huynh, ta không có lựa chọn nào khác.”

“Quân Hoằng đáng để ngươi làm thế sao, cùng sống cùng chết với hắn, cùng vinh cùng nhục?”

Diệp Lạc rũ mắt xuống: “Không chỉ vì hắn.”

“Ta chỉ muốn hỏi về hắn thôi. Trong lòng muội, hắn có đáng hay không?”

Hắn đáng sao? Nhớ tới hắn xắn cao ống tay áo, đưa cho nàng một bát máu to. Nhớ tới hắn ở trước mặt nàng, thản nhiên biểu lộ tình yêu của hắn. Nhớ tới hắn vì nàng rơi lệ, Diệp Lạc nhẹ giọng nói: “Hắn là một Hoàng Đế tốt, đáng để chúng ta theo.”

Phong Phi Tự không nói gì, xoay người rời đi.

Diệp Lạc không động, nhìn hắn từng bước một đi ra khỏi thế giới của nàng, cho đến khi góc áo bay bay của hắn khuất sau cửa.

Cửa phòng mở ra, Quân Hoằng đi vào: “Phong vương gia, hắn thế nào?”

Sắc mặt Phong Phi Tự tái nhợt, nhìn Quân Hoằng trước mặt một lúc lâu, mới thu lại ánh mắt, nhưng chỉ nhìn hắn không nói lời nào.

Quân Hoằng có chút sốt ruột, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: “Rốt cuộc hắn bị làm sao, có còn biện pháp chữa trị không?”

Phong Phi Tự miễn cưỡng động khóe môi, lại không thể nặn ra được nụ cười trước nay luôn tùy tiện xuất hiện trên mặt, cuối cùng đành phải buông tha, nắm chặt nắm đấm, nói: “Bệnh đã rất nặng, không có thuốc nào cứu được.”

“Ngươi không phải là Phong Phi Tự không gì không làm được vang danh thiên hạ sao?” Niềm hy vọng bị dội nước đá, mặt Quân Hoằng lập tức lạnh xuống. Quyết định sau này không bao giờ tin mấy người vang danh hậu thế nữa, chỉ có tiếng mà không có miếng. Trị mỗi cái bệnh cũng không trị được. Vòng qua hắn, vội vàng đi vào phòng.

Phong Phi Tự xoay người, nhìn Quân Hoằng vội vàng đi vào phòng, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm.

Lạc Lạc, đây là kết quả tốt nhất của ta và muội.

Như vậy Quân Hoằng thì sao? Kết quả toits nhất của muội và hắn là cái gì?

Với diện mạo, tài năng của Quân Hoằng, bất luận là triều đình hay giang hồ đều không thiếu nữ tử yêu thương hắn. Cho nên hắn đã sớm nhận ra Quân Hoằng đối với Diệp Lạc khác biệt. Đó không phải là tình cảm quân thần cùng thuyền, mà nó là tình cảm sâu đậm.

Không ai có thể hiểu rõ hơn hắn sự tốt đẹp của Diệp Lạc. Cho nên Quân Hoằng động tâm hắn không thấy lạ, để hắn hoảng hốt là thái độ của Lạc Lạc.

Diệp Lạc chưa bao giờ thiếu người ngưỡng mộ, hắn vẫn luôn cười trừ, nhưng lúc này, hắn biết có một số thứ đã khác rồi.

Ninh Triển Thư nhìn một màn này, cười thâm ý.

Mà Quân Hoằng chạy vào phòng cũng bị dọa sợ.

Diệp Lạc ngồi ôm đầu gối dưới đất, ngơ ngác nhìn cửa. Thấy hắn đi vào, nước mắt đột nhiên tràn ra, một viên nối tiếp một viên như là một chuỗi trân châu rơi xuống.

“Diệp Tri, ngươi làm sao vậy?”

Diệp Lạc vẫn nhìn cửa rơi lệ, không nói một câu.

Chưa từng có thấy nàng như vậy nên Quân Hoằng hoảng sợ, nói năng lộn xộn: “Diệp Tri, ngươi đừng nghe Phong Phi Tự nói bậy, hắn là Vương gia không phải đại phu, hắn nói không thể cứu được thì chắc chắn có thể cứu được. Diệp Tri, ngươi đi chân đất à, lạnh đấy, Diệp Tri, ngươi lên giường nằm đi, được không?”

Diệp Lạc vẫn giữ vững tư thế, giống như không nghe thấy hắn nói.

Quân Hoằng ngồi xổm xuống cạnh nàng: “Diệp Tri, ngươi không cần sợ, ta nhất định sẽ tìm được người chữa khỏi cho ngươi.”

“Diệp Tri, ngươi nói với ta đi, không thì gật đầu đi?”

“Diệp Tri, nam nhi không dễ dàng rơi lệ, ngươi đừng khóc nữa, người ta nhìn thấy sẽ cười ngươi đấy.” Nước mắt của nàng rơi khiến lòng hắn như bị kim châm vào, nàng rơi một giọt, hắn đau một chút.

Hồi lâu không nhận được đáp án, Quân Hoằng liền bất chấp tất cả, vươn tay ôm Diệp Lạc lên giường.

Nhưng tay hắn vừa mới đụng tới người Diệp Lạc liền bị chặn. Diệp Lạc nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, lắc đầu cười với hắn: “Không cần, ta tự xuống giường, thì ta phải tự mình về.”

Nàng chống tay đứng dậy, đi về giường.

Nàng đã lựa chọn thì nàng phải gánh vác hậu quả.

Người như sư huynh, nếu không có người như nàng trói buộc, để hắn tự do, nhất định sẽ dễ dàng có được hạnh phúc hơn.

Nàng yên lặng chúc phúc trong lòng.

Sư huynh, chúc huynh thành công, giang sơn vĩnh cố.

Sư huynh, chúc huynh kiều thê mĩ quyến, con cháu đầy nhà.

Nước mắt của nàng, chảy tới khi đi đến giường mới dừng.

Nàng nằm trên giường, kéo cao chăn, nước mắt bị hút vào chăn.

Quân Hoằng đi theo đến bên giường, chờ nàng nằm một lúc lâu, mới cẩn thận hỏi nàng: “Diệp Tri, ngươi vẫn khóc sao?”

“Không.” Diệp Lạc bỏ chăn ra, quả nhiên đã hết nước mắt.

Quân Hoằng nhẹ nhàng thở phào, an ủi nàng: “Diệp Tri, ngươi sẽ không chết, ta đã đăng bảng, tìm danh y cho ngươi rồi.”

“Tìm danh y?” Diệp Lạc nghĩ đến cái gì, miễn cưỡng cười cười: “Ngươi còn tiền sao?”

“Còn mà.” Quân Hoằng gật đầu: “Ta là Hoàng Thượng đấy, ngươi nghe thấy Hoàng Thượng không có tiền bao giờ chưa? Ngươi không cần lo lắng, dưỡng bệnh cho tốt đi.”

“Không cần dưỡng, ngày mai ta có thể vào triều.”

“Không được: “ Quân Hoằng suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi phải dưỡng bệnh cho tốt, không cho phép vào triều.”

Diệp Lạc im lặng nhìn hắn, hắn giơ nắm tay về phía nàng, quát: “Ta bảo không cho phép, ngươi có nghe thấy không?”

“Quân Hoằng, ngươi làm Hoàng Đế rồi, không cần ta phụ tá nữa à?”

“Không phải!” Quân Hoằng nóng nảy, muốn nổi giận với nàng, nhưng lại thấy nàng mệt mỏi thì nuốt lửa giận vì bị oan xuống, hít sâu vài lần, mới nói: “Diệp Tri, ta biết ngươi tài trí hơn người, ta vừa đăng cơ, nơi nơi đều bị áp chế, rất cần ngươi ở bên.” Hắn không phải người ngu, đương nhiên hiểu rõ giá trị của Diệp Tri, cũng biết nếu có Diệp gia tương trợ, hắn sẽ nhận được nhiều trợ lực hơn. Nhưng quan trọng hơn cả là thân thể Diệp Tri. Hắn ngồi bên giường đè tay nàng ở trong chăn lại: “Diệp Tri, ta không muốn ngươi phụ tá nhất thời, ta muốn, ngươi làm bạn cả đời. Cho dù ngươi chỉ đứng bên cạnh ta. So với kế sách mưu lược của ngươi, ta còn cần tình cảm của ngươi hơn.”

Diệp Lạc nhắm mắt lại, thở dài: “Quân Hoằng…….”

Quân Hoằng che miệng nàng, đột nhiên cười: “Diệp Tri, chúng ta không nói cái này nữa, ngươi dưỡng bệnh tốt rồi nói sau. Mất giang sơn có thể cướp về, nhưng mất Diệp Tri, ta đi đâu tìm lại một Diệp Tri chứ? Tuy ta là Thiên Tử, nhưng cũng không thể đến Điện Diêm Vương đòi người được.”

Diệp Lạc nhìn hắn một lát, cũng cong ánh mắt.

“Diệp Tri, ngươi muốn ngủ hả?”

Diệp Lạc gật đầu, Quân Hoằng mới bỏ tay ra: “Ngươi nhắm mắt lại.”

Diệp Lạc nghe lời nhắm mắt lại, một lát sau, tiếng hít thở đều đều truyền ra. Quân Hoằng cong khóe môi, lại lẳng lặng ngồi nhìn một lát, rồi mới nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.

Một đêm này, có bao nhiêu người trắng đêm không ngủ, có bao nhiêu người trằn trọc không yên, đều không liên quan tới Diệp Lạc. Nàng nặng nề ngủ cả đêm, sáng hôm sau thức dậy, người đầy mồ hôi, gọi người chuẩn bị nước tắm rửa, đổi y phục, cảm thấy thần thanh khí sảng.

“Ngươi tốt rồi hả?” Giản Phàm và Phong Gian Ảnh nhìn nàng như nhìn quái vật.

“Làm sao vậy?” Diệp Lạc cũng nhìn mình từ trên xuống dưới, y phục chỉnh tề, không có gì bất ổn cả. Giơ tay sờ mặt, trên cằm cũng không dính cơm.

Giản Phàm trầm mặc xách hòm thuốc ngồi một bên, Phong Gian Ảnh kêu lên: “Hôm qua còn sốt cao mê sảng, hôm nay lại không sao cả? Phong hàn nặng như vậy, mà ngươi chỉ hai ngày là khỏi hả?”

Diệp Lạc bĩu môi: “Một cái phong hàn cũng phải hai ngày mới khỏi, ta còn ngại chậm ngươi lại bải nhanh. Lang băm!” Vừa nói vừa rung đùi đắc ý đi về phòng bếp: “Diệp bá, Diệp bá, làm xong đồ ăn ngon chưa? Bây giờ ta đói đến mức có thể ăn cả một con trâu.”

“Không ai ăn trâu buổi sáng đâu, công tử.” Rất xa, có thể nghe được tiếng của Diệp bá.

Vẻ mặt Phong Gian Ảnh đau khổ quay đầu nhìn Giản Phàm: “Tiểu thư nhà ngươi vừa rồi bảo phong hàn hai ngày khỏi là lang băm?”

Giản Phàm gật đầu: “Nàng nói như vậy.”

“Người không hiểu biết, chúng ta không chấp nàng. Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn điểm tâm, đến chậm sẽ bị nàng ăn sạch.” Phong Gian Ảnh khoác vai Giản Phàm.

Quân Hoằng nghĩ là sau khi hắn nói thì Diệp Tri sẽ thanh thản yên ổn ở nhà dưỡng bệnh, kết quả vừa lên triều, đã thấy hắn đứng trong đội ngũ cười với hắn, bỗng cảm thấy tức giận.

Bởi vì Tân Hoàng Đế tức giận, cho nên khi Diệp Lạc dâng tấu về việc tiến hành khoa cử, bị Lương Lược phản đối, hắn không nói tiếng nào. Mặc kệ Diệp Lạc nháy mắt với hắn bao nhiêu cái, hắn vẫn coi như không thấy.

Lương Lược lấy lý do khoa cử ba năm một lần đã là thường lệ, bác bỏ việc Diệp Lạc dâng sớ mở khoa cử mới. Diệp Lạc nói sau khi đương kim Tân Hoàng đăng cơ, thiếu thốn nhân tài, nên mở thêm khoa cử, hắn lại bắt đầu khóc than: “Diệp Thị Lang, ngươi không biết, quốc khố bây giờ không có, không có bạc cho khoa cử đâu?”

Diệp Lạc sửng sốt, nàng biết Quân Hoằng không có tiền, nhưng không biết là không có tiền đến mức này. Ánh mắt hồ nghi nhìn Quân Hoằng. Quân Hoằng nhìn đông nhìn tây, nhưng không nhìn nàng.

Lương Lược tiếp tục khóc than: “Ngay cả lần này hai nước kia tới, hộ bộ cũng phải chắp vá lung tung mới miễn cưỡng chống đỡ được.”

Diệp Lạc thu hồi ánh mắt: “Quốc khố như vậy, Hộ bộ thượng thư làm ăn kiểu gì? Không biết báo sớm để chuẩn bị sao?”

Quân Hoằng nghe ra ý trong lời này: “Trần Thiết?”

Trần Thiết “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Hoàng Thượng, thật sự là thiên tai nhân họa thần không thể biết trước được, xin Hoàng Thượng minh giám.”

Quân Hoằng “Hừ” một tiếng: “Trẫm đương nhiên phải tra rồi. Diệp Tri, ngươi là Đại Lý Tự Khanh, việc này giao cho ngươi thẩm tra.”

“Thần tuân chỉ. Vậy Hoàng Thượng, việc mở khoa cử năm nay, không biết ý Hoàng Thượng thế nào?”

“Lương Tướng vừa rồi cũng đã nói quốc khố trống không, không thừa tiền để mở khoa cử, đúng không, Lương ái khanh?”

“Hoàng Thượng nói đúng ạ.” Lương Lược vội vàng đáp.

“Chỉ vì không có tiền?” Diệp Lạc hỏi lại một câu.

“Diệp Thị Lang biết rõ còn hỏi.”

“Vậy thì đơn giản: “ Diệp Lạc quỳ xuống: “Hoàng Thượng, thần xin làm Hộ bộ thượng thư tạm thời, gom phí mở khoa cử, chỉ cần đủ phí thì sẽ mở khoa cử. Sau cuộc thi, sẽ chọn người đảm nhiệm chức Hộ bộ thượng thư sau.”

Sắc mặt Lương Tướng âm trầm, hắn vừa định mở miệng phản bác, Diệp Lạc hân hoan nhìn hắn: “Lương Tướng, việc tiền bạc không cần lo lắng nữa, việc này hạ quan có thể an bài.”

Khiến hắn buồn bực, không nói ra lời.

Dịch Kinh Hồng cúi đầu, cười khẽ.

Hoàng Thượng và công tử, phối hợp vô cùng ăn ý, quả nhiên là trời sinh một đôi!
Bình Luận (0)
Comment