Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 96

Edit: Lam Sắc.

Nơi Vô Nhai hẹn gặp là một tòa nhà ở ngoại thành. Lúc Diệp Lạc nhảy vào trong sân vẫn còn đang buồn bực. Bọn Vô Nhai mang nơi này làm cứ điểm của Hoa Gian Quốc từ khi nào chứ. Vậy mà nàng không nhận được chút tin tức gì. Về phải cho bọn Tang Du đi học lại mới được.

“Vô Nhai!” Cửa chính chỉ khép hờ, nàng đẩy một cái là mở.

Trên bàn có hai chén trà, vẫn đang bốc hơi. Vô Nhai ngồi quay lưng về phía nàng. Chắc là quá mệt nên đang ghé vào bàn ngủ.

Diệp Lạc nhẹ nhàng đi qua, vỗ một cái lên vai hắn, hô to: “Vô Nhai.”

Ngay tại khoảnh khắc bàn tay chạm vào vai hắn, Diệp Lạc đã thấy bất thường. Lòng bàn tay tê tê, nàng vội vàng lùi lại mấy bước. Nhưng vẫn không kịp. Hai mắt đen lại, nàng ngã quỳ một gối xuống đất, vẻ mặt thay đổi: “Vô Nhai?”

Vô Nhai vẫn không có phản ứng gì. Cửa hông lại mở ra, có một người đi tới.

“Quả nhiên ngươi sẽ đến, Diệp Lạc.”

Diệp Lạc híp mắt lại.

“Quân Nặc, ngươi làm gì Vô Nhai hả?” Nàng âm thầm vận khí, lại phát hiện không thể hội tụ chân khí. Bàn tay phải đã mất cảm giác, xem ra, là trúng độc rồi.

Quân Nặc vẫn phong thần quan ngọc như trước, giống như việc tranh vị thất bại cũng không ảnh hưởng tới hắn chút nà. Ánh mắt của hắn ôn nhu như nước dừng lại trên người Diệp Lạc.

“Ngươi không quan tâm chính mình à?”

“Vô Nhai làm sao hả?” Không biết tình huống của Vô Nhai thế nào, Diệp Lạc có chút nóng vội. Nhưng vừa cố tình vận khí, thì khí huyết cuồn cuộn trong ngực, khóe miệng đã có một ít máu chảy ra.

Ánh mắt Quân Nặc dời đi, hắn đi tới ngồi bên cạnh Vô Nhai, “Ngươi yên tâm đi. Hắn không sao cả. Chỉ là hít phải thuốc mê thôi.”

Diệp Lạc nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng, điều tiết hơi thở.

Quân Nặc không thèm để ý, bưng chén trà lên uống. Nghĩ tới việc lúc trước, khóe miệng mỉm cười, như là cảm khái, lại như thở dài: “Ngươi vẫn luôn như vậy, luôn nghĩ tới người khác trước tiên, không để ý tới an nguy của bản thân. Diệp Lạc, ngươi nghĩ là ngươi sẽ có nhiều vận may như vậy sao? Nhiều tới mức lần nào cũng có thể thoát chết hả?”

“Ngươi muốn làm gì?”

“Không muốn gì cả. Ta chỉ muốn biết, nếu Quân Hoằng có được ngôi vị Hoàng Đế, lại mất đi ngươi thì hắn có hối hận không.”

Giống như là đột nhiên nhớ ra điều gì, hắn quay đầu nhìn Diệp Lạc: “Ngươi nói xem, nếu dùng ngươi trao đổi với ngôi vị hd của hắn, hắn có đổi không?”

“Sẽ không.” Diệp Lạc trả lời rất nhanh, không hề do dự.

Quân Nặc nghĩ lại: “Cũng đúng. Vậy ngươi có thấy đau khổ không? Giang sơn và ngươi, hắn sẽ luôn chọn giang sơn.”

“Nếu hắn dùng giang sơn để đổi lấy ta, ta sẽ rất khinh thường hắn.” Diệp Lạc nâng mắt lên.

Đột nhiên Quân Nặc đứng dậy, đi tới trước mặt nàng, chậm rãi ngồi xuống. Một tay nâng mặt nàng lên, một tay nhẹ nhàng lau vết máu ở khóe môi cho nàng.

“Không cần phải cậy mạnh như vậy, sẽ làm người ta đau lòng.”

Diệp Lạc bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt.

Quân Nặc cong môi cười: “Sao ta có thể không nhìn ra chứ? Hóa ra Diệp Tri chính là ngươi. Nếu sớm biết vậy, sớm biết……”

Vẻ mặt của hắn hơi hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã ình tĩnh lại.

“Cũng là ta cưỡng cầu thôi. Vốn dĩ ngươi thuộc về Phong Phi Tự. Bây giờ, ngươi lại đi theo Quân Hoằng. Chung quy lại ngươi luôn thuộc về Quân Vương.”

“Không, ta thuộc về chính ta.” Diệp Lạc quay mặt qua chỗ khác.

Ánh mắt Quân Nặc nhìn nàng như là có sự dung túng: “Đúng vậy. Ngươi thuộc về chính ngươi, giống như cơn gió vậy.” Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Diệp Lạc, nếu có ngươi làm bạn với ta ở dưới hoàng tuyền, có phải ta sẽ không còn gì tiếc nuối nữa không?”

Diệp Lạc nhắm mắt lại: “Dưới hoàng tuyền, ta có ca ca, có gia gia, sao phải làm bạn với ngươi chứ?”

“Đúng vậy, không thể. Chung quy là không thể.” Quân Nặc thở dài một tiếng, không nói gì, chỉ ngồi im bên cạnh nàng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thời gian trôi qua từng chút một, có thể thấy ánh mặt trời chiếu vào rồi từ từ lệch đi, sau đó lại biến mất.

Diệp Lạc thầm vận nội lực, lại phát hiện vẫn vô ích. Không khỏi âm thầm cười khổ, uổng nàng một đời thông minh, vậy mà lại trúng loại mưu kế cấp thấp như thế này.

Nàng từng suy nghĩ lúc nàng chết sẽ có ai ở bên canh. Nàng nghĩ tới Tinh Dương, Tang Du, phủ binh Diệp gia, nghĩ tới Vô Nhai, thậm chí là Quân Hoằng. Chỉ là chưa từng nghĩ tới lại là Quân Nặc, một người không có liên quan mấy đến nàng.

“Quân Nặc, nếu bây giờ ta hô to, có thể khiến người khác chú ý không?” Nàng mở miệng hỏi, đánh vỡ sự yên tĩnh.

Quân Nặc lắc đầu: “Lúc ngươi đi vào không để ý xung quanh à? Xung quanh đây không có người ở. Hơn nữa, căn nhà này lại lớn như vậy, cửa đại sảnh được làm đặc biệt, giọng ngươi không truyền ra ngoài được.”

“Bỏ đi: “ Diệp Lạc bĩu môi: “Ta còn tưởng tuy không động đậy được, nhưng ít nhất còn có thể kêu cứu, nói không chừng có thể gọi được viện binh.”

“Ngươi thật thông minh, còn biết hỏi ta trước. Nếu không chẳng phải là uổng phí sức lực sao?”

“Không phải ta thông minh, mà là ta nghĩ ngươi không thể ngốc như vậy. Hơn nữa ta cũng sợ, nhỡ ta đột nhiên kêu cứu, không gọi được viện binh, lại nhận được một chưởng của ngươi thì biết làm sao.”

“Ngươi sợ chết à?” Quân Nặc như là mới phát hiện ra, trong giọng nói còn có vẻ ngạc nhiên.

“Ta muốn sống.” Không ai thật sự không kiêng kị cái chết. Nàng còn có rất nhiều tâm nguyện, rất nhiều vướng bận. Cứ chết đi như vậy, thì rất tiếc nuối.

Quân Nặc ngồi lại gần, cầm tay nàng: “Đừng sợ, có ta đi cùng ngươi.”

Vấn đề là ta không muốn ngươi đi cùng được không? Diệp Lạc xem thường liếc hắn: “Quân Nặc, không phải là ngươi muốn cùng chết với ta chứ?”

“Đúng vậy, Quân Hoằng đã có giang sơn vạn dặm của hắn, còn ta đã có ngươi cùng xuống hoàng tuyền, cũng là một việc tốt đẹp.”

“Quân Nặc, ngươi điên rồi!” Diệp Lạc nhìn hắn, rất cố gắng nặn ra một nụ cười: “Không phải là ngươi coi ta là Tô Uyển Nhi, hay là nữ nhân khác đấy chứ?”

Nàng biết rõ nàng và vị Thất hoàng tử này chưa từng có gì khúc mắc cả. Đương nhiên là trừ lúc dùng thân phận Diệp Tri đánh nhau với hắn ra. Hay là làm địch lâu cũng sẽ sinh ra loại cảm tình màu hồng đó.

“Không, là ngươi, chính là ngươi. Diệp Lạc nữ phẫn nam trang.” Quân Nặc trả lời chắc nịch dập tắt hoàn toàn kỳ vọng của nàng.

“Ta trêu chọc ngươi lúc nào chứ?” Nàng tình nguyện bị hắn giết chết, cũng không nguyện bị nói thành loại tiết mục sầu triền miên là chết cùng nhau này! Diệp Lạc muốn khóc rồi.

Quân Nặc không trả lời nàng, chỉ ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Sắp đến lúc rồi.”

Diệp Lạc không hỏi đến cái gì, bởi vì nàng không cần hỏi cũng đã biết đáp án.

Quân Nặc nói xong một lúc thì thấy có ánh lửa chiếu đến.

Vẻ mặt Quân Nặc rất bình tĩnh. Chỉ là hắn ngồi lại gần chỗ Diệp Lạc hơn một chút.

Xem ra, đúng là đã hạ quyết tâm muốn kéo nàng chết chung rồi. Đến lúc này, Diệp Lạc cũng bình tĩnh lại, nàng quay đầu: “Nếu chỉ nhằm vào ta, thì ngươi thả Vô Nhai đi.”

Quân Nặc lắc đầu: “Ta biết ngươi có thói quen có hắn làm bạn. Xuống hoàng tuyền phải mang hắn theo. Như vậy, lúc ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi mới không thấy cô độc.”

“Quân Nặc, ngươi rốt cuộc đang làm trò gì hả? Đừng nói với ta là ngươi có ý với ta nhé?” Diệp Lạc cười lạnh nói, nàng không phải nữ tử thích mơ mộng, đương nhiên sẽ không ngu xuẩn mà tin là người như Quân Nặc có thể có thứ tình yêu kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu, m đồng sinh cộng tử gì đó với nàng.

Quân Nặc vỗ vai nàng, trấn an sự kích động của nàng, ánh lửa chiếu ra vẻ mặt tươi cười của hắn: “Diệp Lạc, ta kể chuyện cho ngươi nhé.”

Mặc kệ nàng có đồng ý hay không, dù sao hắn cũng bắt đầu kể chuyện của hắn.

Thế lửa càng lúc càng lớn, lòng Diệp Lạc cũng nóng như lửa đốt. Nhưng lời hắn nói, vẫn truyền vào tai nàng không sót một chữ.

Tuy mẫu phi hắn được sủng ái, nhưng cũng chỉ là một trong ngàn vạn mỹ nhân ở hậu cung. Trước khi Trương Đài Minh nắm giữ Bộ Binh thì không thể tránh khỏi đủ loại âm mưu dương mưu trong hậu cung. Lúc hắn còn trẻ, từng bị trúng độc, bị người hãm hại, bị ám sát. Nhưng nghiêm trọng nhất là lần hắn nghe theo lời cậu hắn là Trương Đài Minh đề nghị, xin Hoàng Đế cho đi an ủi các tướng sĩ ở biên phòng. Trên đường lại bị ám sát, may có thị vệ tùy tùng liều chết cứu, nên hắn mới có thể trốn thoát. Nhưng cũng khó thoát khỏi kết cục bị thương nặng sắp chết.

“Diệp Lạc, ngươi có biết sau đó thế nào không?”

“Dù sao cũng là không chết.” Nếu lúc đó hắn chết, thì hôm nay sao đến phiên nàng bị hắn hại chết chứ.

“Đúng vậy, không chết được. Có người đã cứu ta.” Quân Nặc dừng một chúy rồi mới nói: “Ta nghe thấy thị vệ của nàng gọi nàng là công tử. Nhưng lúc nàng ôm ta, ta lại biết, nàng là một nữ nhân. Nàng thật sự là một nữ nhân kỳ quái, rõ ràng mình bị lạc trong sa mạc, đã vô cùng nguy hiểm rồi. Vậy mà lại còn cứu ta, vì thế mà làm rơi mất nước và đồ ăn của nàng. Rõ ràng là bình thủy tương phùng, nàng lại lấy máu làm nước cứu ta một mạng. Cuối cùng cũng không hỏi tên ta, không cần hồi báo đi mất. May mà ta nhìn thấy mặt nàng, bằng không ngay cả ai đã cứu ta, ta cũng không biết.”

Sao chuyện này nghe quen thế nhỉ? Trong trí nhớ của nàng, hình như đã từng có chuyện giống như vậy ở trong sa mạc. Sở dĩ còn có chút ấn tượng là vì sau khi ca ca biết chuyện thì mắng nàng tơi bời.

“Ngươi nói người cứu ngươi, có phải là ta không?” Nàng chỉ chỉ vào mình, không dám xác định.

“Đúng vậy, trừ ngươi ra, thiên hạ còn có nữ nhân như vậy sao.”

Đúng là tự làm bậy không thể sống mà! Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn nóc nhà, lúc ấy sao lại thuận tay cứu một cái tai họa chứ?

Nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao. Ngọn lửa đỏ rực gần như đã cháy tới nơi. Giọng Quân Nặc lại vang lên bên tai. “Diệp Lạc, nếu quay lại lúc đó, ngươi còn cứu ta nữa không?”

Trong đám khói mờ mịt, Diệp Lạc chỉ thấy đầu choáng váng, muốn mở to mắt cũng là việc khó khăn. Nàng mơ hồ trả lời: “Tiện tay cứu một chút cũng không chết được.”

“Sẽ không chết sao? Ngươi luôn nghĩ là mình sẽ không chết sao? Đồ ngốc!”

Tuy nàng không thích hắn, nhưng cái ôm của hắn lại làm người ta thấy ấm áp. Nhưng mà Quân Nặc à. Ngươi có thể đừng ôm chặt như vậy được không? Nếu không nàng còn chưa chết vì cháy mà chết vì bị hắn ôm đấy.

“Diệp Lạc!”

“Tiểu thư!”

“Công tử!” Từng tiếng gọi nàng vang lên, từ xa tới gần. Diệp Lạc cố gắng mỉm cười, những người này sao lại tới trễ như vậy chứ? Đúng là phải dạy dỗ lại thôi!

“Diệp Lạc, muốn sống như vậy sao?” Quân Nặc hỏi nàng.

“Muốn, đương nhiên muốn rồi.” Nàng đáp.

Một nụ hôn nhẹ nhàng dừng trên môi nàng. Sau đí, một viên thuốc bị đẩy vào miệng nàng, Diệp Lạc mở mắt ra: “Ngươi?”

“Muốn sống, thì sống tiếp đi.” Quân Nặc cười, hắn vẫn còn luyến tiếc. Nàng tốt đẹp như vậy thì nên tự do tự tại dưới ánh mặt trời, chứ không phải là đi theo hắn xuống hoàng tuyền âm u, hàng đêm nghe quỷ hồn nỉ non khóc.

Hắn vốn không phải người độc ác, nhưng trong trận chiến tranh giành quyền lực, để tâm ma ăn mòn bản tính. Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng này, hắn lựa chọn tin tưởng trên thế gian này luôn có một vài thứ tốt đẹp khiến người ta không đành lòng phá hỏng.

Có giải dược, chân khí dần dần hội tụ lại, nhưng thân thể bị độc khống chế láu nên vẫn cứng ngắc, nhất thời không thể di động được. Diệp Lạc giơ tay giữ lấy vạt áo của hắn: “Cứu Vô Nhai trước.” Bàn gỗ Vô Nhai nằm đang bắt đầu cháy rồi.

Quân Nặc vung tay lên kéo Vô Nhai đến bên cạnh, nhét một viên thuốc vào miệng hắn, sau đó đứng dậy, muốn đưa hắn ra ngoài.

Phía sau có một cây xà ngang rơi xuống, hắn nhanh tay lẹ mắt kéo Diệp Lạc lùi về phía sau. Nhưng cũng không còn kịp nữa rồi, lửa đang dần dần tới gần, đồ trên nóc nhà cũng đều rơi xuống.

“Diệp Lạc!”

“Tiểu thư.”

Hai bóng người nhanh chóng xông lên, cướp lấy Diệp Lạc và Vô Nhai trong tay Quân Nặc, mang ra ngoài.

Quân Hoằng ở giữa không trung đỡ lấy Diệp Lạc, sau đó chạy nhanh ra ngoài. Một tay Tang Du đón lấy Vô Nhai, tay kia đánh về phía Quân Nặc, không chút lưu tình.

Quân Nặc không tránh, đứng im nhận một chưởng đó. Nương theo phản lực này, Tang Du nhảy lên, chạy ra khỏi biển lửa. Hắn không hề quay đầu, hắn tin là người chịu một chưởng này của hắn, nhất định sẽ chết.

“Hắn thực sự ở trong đó sao?” Quân Hoằng vừa tới, Tô Uyển Nhi liền đi lên.

“Đúng vậy.” Quân Hoằng gật đầu, vẻ mặt âm u.

Tô Uyển Nhi nhấc làn váy đi vào trong.

“Tô tiểu thư, trẫm sẽ không truy cứu.” Quân Hoằng nói một câu.

Tô Uyển Nhi quay đầu, cười thê lương: “Có thể đồng sinh cộng tử cùng chàng là tâm nguyện của Uyển Nhi! Hoàng Thượng, đây là điều kiện ta đưa các ngươi tới!” Nàng dứt khoát đi vào biển lửa, không hề quay đầu lại

Mặc kệ thứ quan trọng nhất trong lòng hắn là cái gì, cũng không quản hắn yêu nàng bao nhiêu. Nàng chỉ biết là, người đi cùng hắn đến cuối cùng, chỉ có Tô Uyển Nhi nàng!

Lúc này tất cả đều thành tro bụi, thứ hắn có chỉ có Tô Uyển Nhi nàng thôi.

Giản Phàm vội vàng chạy tới, dùng nước và khăn lau cho Diệp Lạc và Vô Nhai.

“Sao rồi?” Trái tim Quân Hoằng vẫn luôn treo giữa không trung.

“Yên tâm, không chết được, khụ khụ khụ…….” Diệp Lạc đáp.

“Ngươi im miệng cho ta!” Quân Hoằng hung hăng trừng nàng, nói với Giản Phàm: “Không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì, chỉ là tác dụng của giải dược không nhanh, lại bị hít khói nhiều. Không có việc gì.” Giản Phàm thở phào nhẹ nhõm.

“Vô Nhai đâu?” Diệp Lạc xen mồm vào.

“Ta bảo ngươi im miệng cơ mà.” Quân Hoằng trừng nàng, nghiến răng nghiến lợi nói.

Diệp Lạc ngoan ngoãn ngậm miệng lại, Quân Hoằng mới nhìn Giản Phàm kần nữa: “Vô Nhai đâu?”

Giản Phàm nhịn cười: “Chỉ bị trúng thuốc mê thôi, đợi lát nữa sẽ tỉnh lại.”

Vậy là tốt rồi, tinh thần của Diệp Lạc buông lỏng.

“Diệp Lạc, ngươi làm sao vậy? Ta không quát ngươi nữa. Ngươi đừng khóc.” Quân Hoằng bị nước mắt của Diệp Lạc dọa sợ.

“Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”

Diệp Lạc lắc đầu, hít mũi: “Vừa rồi, suýt nữa là ta sẽ chết.”

Quân Hoằng ôm chặt nàng: “Không có việc gì nữa rồi. Diệp Lạc, không có việc gì nữa, chúng ta về nhà nhé.”

“Được!” Diệp Lạc nhắm mắt lại, chỉ một lát sau đã ngủ mất.

“Nàng ngủ rồi à?” Tang Du đi tới, nhỏ giọng hỏi.

Quân Hoằng gật đầu. Giản Phàm kéo Tang Du ra ngoài. Xem ra bọn họ có thể yên tâm rồi. Tiểu thư có thể an tâm ngủ trong lòng Quân Hoằng thì chứng tỏ hắn là người có thể tin cậy.
Bình Luận (0)
Comment