Ngại Gì Lên Giường

Chương 44

Hứa Tử Ngư là học ngành quảng cáo ra, biết rõ quảng cáo tạo nên hình tượng và thực tế luôn tồn tại sự chênh lệch nhất định, nhưng có lúc sự chênh lệch ấy quá lớn không khỏi khiến cho người khác tiếp thu không nổi.

Giống như hiện tại so với trong ấn tượng của cô, xe Land Rover là một dòng xe đặc biệt dành cho phái nam, cao lớn và uy mãnh có thể đi lại trên mọi địa hình, bánh xe cứng rắn lăn trên đá sỏi băng qua làn mưa dàn giụa, dù con đường có bùn lầy thế nào cũng không hề có trở ngại, rất bá đạo rất tàn khốc. Nhưng lúc này đây Tống Lương Thần đang lái một chiếc Land Rover với tốc độ rùa bò 60km/h ung dung chạy trên đường lộ, bị một chiếc xe máy nhỏ vượt qua mặt, Hứa Tử Ngư cảm giác hình như mình không phải đang ngồi trên xe Land Rover, mà là tịch mịch.

Cô muốn cười nhạo tài nghệ lái xe của Tống Lương Thần, nhưng lại nhịn được, bởi vì cô đang giận hắn nha.

Chuyện là sau khi đã tiễn cả nhà anh phỏng vấn về nhà, mọi người đều đang rất vui vẻ, nhưng hắn lại cố tình vào lúc đó mà muốn nói chuyện với cha mẹ của cô, hắn nói :“Thật ra thì Tiểu Ngư đã mang thai.”

A a a, hình tượng tốt đep của cô hơn 20 năm qua toàn bộ đều bị hủy hoại! Vẻ mặt của Hứa mẹ khi đó, cô cũng không đành lòng nhớ lại. Mặc dù cô cũng không biết nên làm sao mà mở miệng. . . . . . Nhưng nếu như vậy mà nói ra thì thật sự là quá đột ngột nha!

Vốn tưởng rằng cha mẹ của cô sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ bọn họ lại vào trong thương lượng một chút, một lúc sau liền ra ngoài tâm tình của bọn họ cũng tương đối bình tĩnh, còn hỏi bọn họ tính khi nào thì kết hôn. Tống Lương Thần trả lời ngay, hắn nói chỉ cần Tiểu Ngư đồng ý thì lập tức có thể tiến hành. Nói đùa sao, cô là người tùy tiện như vậy sao?

Cô còn chưa nghĩ ra cách để trả lời, thì lập tức nhận được ánh mắt bắn ra gươm đao của Hứa mẹ; Mẹ cô bảo cô trở về suy nghĩ cho thật kỹ, lúc này Hứa ba lại ho khan; Tống Lương Thần nói sức khỏe của Tiểu Ngư chưa ổn định, bác sĩ nói không được mệt mỏi quá sức, thôi trước cứ để bọn họ đi đăng ký và ở chung một chỗ đi, để cho Lương Thần thuận tiện chăm sóc Tiểu Ngư và đứa nhỏ, cha mẹ của cô không nói hai lời liền lập tức thỏa thuận như vậy.

Cả một quá trình đều đã được dàn xếp ổn thỏa, Hứa Tử Ngư cũng không phản ứng kịp, cô liền bị người nhà nhiệt tình đưa lên xe.

Cô liếc nhìn Tống Lương Thần đang tập trung lái xe, hoài nghi người ở nhà của cô trong mấy ngày này căn bản không phải là hắn. Nhìn một chút cô chợt phát hiện đuôi mặt của hắn có chút không đúng, trong đầu chợt hiện ra cảnh dịch dung trong những bộ phim cổ trang, cô vội vã đưa tay lên sờ sờ :"Ah, dưới cái cằm của cậu là cái gì thế, đừng nói là mặt nạ da người nha?"

"Không xong rồi, bị cậu phát hiện ra rồi." Tống Lương Thần mang theo gương mặt gian trá nhìn cô.

"Không không, không phải chứ!" Một lần nữa Hứa Tử Ngư đưa tay dùng sức sờ sờ, đổi lại đối phương lại rên lên một tiếng "Ai", "Cậu bị thương sao?"

"Ừh, bị cha của cậu đánh thôi."

"Lúc nào vậy?"

"Lúc đi ra ngoài trên đường trở về nhà của cậu."

"Sao, tại sao ba mình lại đánh cậu chứ?"

Lại nói buổi sáng Tống Lương Thần đi ra ngoài, Hứa Tử Ngư nghe hắn kể lại, nói có một xí nghiệp lớn chuyên thu mua gỗ nhà cô, đã nợ tiền gỗ của Hứa gia mấy năm rồi vẫn không thấy trả, Tống Lương Thần chủ động xin đi đòi nợ giúp, kết quả hai người đi vào đó chưa tới nửa giờ liền đem toàn bộ tiền nợ thu lại. Sau đó Hứa Tử Kiện phụ trách lái xe về nhà, nhắc đến chuyện này giống như một truyền kỳ vậy, đây rõ ràng là công thần nha, tại sao lại đánh hắn chứ?

". . . . . . Mình nói với cha cậu là cậu mang thai."

"Cái gì? Cậu nói với ba của tôi?"

"Ừh."

". . . . . . Biết sẽ bị đánh mà cậu còn dám nói."

"Sao vậy." Tống Lương Thần nghiêng đầu sang quan sát cô :"Đau lòng hả?"

"Nói bậy, ai đau lòng chứ!"

"Nói sớm thì cậu mới có thể an tâm, mình cũng được an tâm hơn."

"Vậy sao lúc về nhà sao lại nói thêm một lần nữa vậy?"

"Ba cậu dạy mình, ông ấy nói nếu như nói với ông ấy trước thì mẹ của cậu sẽ tức giận . . . . . ." Nhất thời Hứa Tử Ngư hết ý kiến, đây chính tình cảm giữa đàn ông với nhau đó, đánh xong lập tức đứng chung một chiến tuyến với nhau, còn nghĩ kế cho hắn nữa :"Ba cậu còn nói sẽ để cho mình chăm sóc cậu thật tốt, đem cậu giao cho mình."

"Ba ta cũng thiệt là, còn nói càn." Hứa Tử Ngư nói như vậy thôi, nhưng hai mắt của cô cũng đã đỏ lên rồi.

"Ngốc quá." Tống Lương Thần đưa tay nhéo má của Hứa Tử Ngư.

"Cậu mới ngu ngốc." Hứa Tử Ngư hất tay của hắn ra, mắt quét qua mặt của hắn. Một cái tát này, là hắn đã thay cô chịu rồi.

Vừa vặn lúc này có một chiếc xe kéo nhỏ đang chở cọc gỗ từ bên trái vượt qua xe của hắn, Hứa Tử Ngư bĩu môi nói :"Mình còn tưởng rằng mãnh hổ xa lộ này sẽ chạy rất nhanh chứ, ai ngờ xe của cậu chạy còn chậm hơn chiếc xe chậm nhật của thôn mình nữa. . . . . ."

"Mình vẫn cảm thấy, đàn ông có thể bảo vệ tốt người nhà của mình, mới chính là mạnh mẽ." Người ngồi ở vị trí ghế lái nói xong tinh thần cũng tụ hội lại nhìn về phía trước mặt đường, sau đó nói :"Tiều Ngư, mình biết rõ gần đây cậu bị ép đến quá chặt rồi."

Cho phép Tử Ngư nghiêng đầu nhìn một chút nói :"Cậu cũng biết là quá chặt sao, cậu cố ý phải không! Lúc đi học thật không có nhìn ra, bản chất nội tâm của cậu chính là như vậy!"

"Nội tâm cái gì chứ?"

"Chính là —— Trong mắt chợt lóe ra một chủ ý xấu."

"Nào có cậu cứ khoa trương như vậy không!" Trước mặt đã đến đoạn đường đang sửa, Tống Lương Thần chậm rãi cho xe xếp hàng vào đoàn xe rồi nói :"Tiểu Ngư, chúng ta thử ở chung một chỗ xem, có được hay không?"

"Mình cũng không biết nữa, trong lòng có chút loạn." Hứa Tử Ngư nói :"Vốn dĩ mình muốn về nhà để được yên tĩnh suy nghĩ, nhưng từ lúc cậu xuất hiện mình cũng không có thời gian để nghĩ nữa, hai hôm nay bận đến chóng mặt."

"Không sao, sau khi chúng ta ở chung một chỗ, cậu có thể từ từ suy nghĩ tiếp." (diepdiep: anh này khôn thấy ớn, khi đó còn suy nghĩ cái gì nữa chứ.)

"Lúc ở nhà nói những chuyện đó đều là lừa gạt ba mẹ thôi, chuyện ở cùng một chỗ với cậu, mình thấy nên để từ từ rồi hãy nói đi!"

"Từ từ cái gì nữa chứ" Tống Lương Thần nói :"Một mình cậu sống ở đó mình thấy không yên lòng. Thêm mấy bữa bụng của cậu càng ngày càng lớn lên, một mình biết phải làm sao đây?"

"Mình không sao, chẳng phải bây giờ vẫn chưa nhìn ra sao?"

"Hứa Tử Ngư, sao cậu vẫn cứ như vậy chứ? Cậu nghĩ một chút đi, thêm mấy bữa nữa bụng của cậu sẽ lớn lên, nếu đồng nghiệp ở công ty hỏi thì cậu sẽ trả lời như thế nào? Một mình cậu nấu cơm đi chợ, làm sao leo lên leo xuống cầu thang đây, tính của cậu lại hay xúc động như vậy, mỉnh ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới!"

"Tống Lương Thần, cậu có biết hay không, cậu như vậy khiến mình rất tức giận nha! Mình cũng biết rõ theo lẽ thường mà nói, một người phụ nữ độc thân mà lớn tuổi như mình nếu gặp được một đối tượng tốt như vậy, đáng lý mình nên hấp ta hấp tấp đồng ý ở chung một chỗ với cậu; Mình và cậu có con, cậu nguyện ý chịu trách nhiệm, mình cũng nên ở chung một chỗ với cậu; Cha mẹ và người nhà của mình đầu thích cậu, làm một đứa con gái ngoan thì không nên để cho người nhà lo lắng, cho nên mình nên ở chung một chỗ với cậu . . . . . . Nhưng mình chính là rất tức giận!"

"Tiểu Ngư" Tống Lương Thần bất đắc dĩ xoay người, từ sau khi rời khỏi nhà thì cô lập tức hoa thân thành con nhím :"Mình không muốn ép cậu, nhưng bây giờ là tình huống. . . . . ."

"Mình biết rõ cậu muốn tốt cho mình, nhưng thật sự mình rất chán ghét." Hứa Tử Ngư thở dài một cái dựa người vào ghế mà nói :"Tống Lương Thần, cho mình thêm chút thời gian để suy nghĩ đi, một chút thôi." Sau đó cô liền mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt lại.

Tống Lương Thần đưa tay mở cái tủ chứa đồ ra, lấy ra một cái mềm nhỏ trùm lên người của cô nói :"Cậu nghỉ ngơi cho thật tốt trước đi."

Trong xe giờ chỉ có tiếng đàn dương cầm du dương, xe vững vàng hướng phía Bắc mà chạy, máy điều hòa không khí không lạnh cũng không nóng, Hứa Tử Ngư đắp mềm, chỉ chốc lát liền ngủ say.

Tống Lương Thần im lặng nhìn đoàn xe phía trước, trong lòng không khỏi cảm thán ý nghĩ của người phụ nữ này thật sự là rất khó đoán.

Khi Hứa Tử Ngư tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm thoải mái ở trên một cái giường lớn, đứng dậy nhìn xung quanh, căn phòng này thật sự rất lớn, còn có lắp đặt thêm thiết bị sưởi ấm nữa, nhưng đây không phải là phòng của cô, cũng không phải là căn phòng kia của Tống Lương Thần.

"Tống Lương Thần. . . . . ." Cô lập tức có chút sợ, liền vội vàng đứng dậy leo xuống giường.

"Tiểu Ngư, mình ở đây này." Tống Lương Thần vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy người nào đó còn đang buồn ngủ nhưng lai đi chân không trên sàn nhà, hắn liền vội vàng tiến lên bế lấy cô sau đó thả cô trở lại trên giường :"Tại sao lại không mang dép mà lại đi chân trần trên đất thế?"

"Đây là đâu vậy?" Hứa Tử Ngư có chút mơ hồ, nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi :"Chúng ta còn chưa tới thành phố B sao?"

"Đã đến rồi, đây chính là nhà của mình đó."

"Sao lại biến thành như vậy chứ?" Hứa Tử Ngư ngắm nhìn bốn phía :"Căn phòng trước kém phòng này rất nhiều."

"Đây là phòng khách, anh mới cho người sửa sang lại một chút." Tống Lương Thần rót một ly nước đưa cho cô nói :"Uống một chút nước trước đi, một lát nữa xuống dưới ăn cơm, cũng sắp nấu xong rồi."

"Mình không muốn ở chỗ này đâu, mình muốn về nhà."

"Được, trở về, trở về. Chờ cậu ăn xong cơm, mình sẽ đưa cậu về." Tống Lương Thần dỗ ngọt cô.

Hứa Tử Ngư ngủ một giấc 3, 4 giờ, hiện tại cũng cảm thấy rất là đói bụng rồi, cô uống hết ly nước mà Tống Lương Thần đưa. Tống Lương Thần đi ra ngoài một lúc, khi trở lại có cầm một đôi dép lê màu hồng đưa cho cô :"Đến đây mang vào, chúng ta mau đi ăn cơm."

"Ừh." Tống Lương Thần hợp tác như vậy, ngược lại Hứa Tử Ngư cảm thấy trong lòng có chút áy náy. Cô nhận lấy đôi dép sau đó mang vào, ngoan ngoãn cùng Tống Lương Thần đi xuống lầu.

Phòng bếp cách gian phòng lần trước Hứa Tử Ngư ngủ lại cũng không xa, cô mới ra đến cửa đã nghe thấy mùi thơm của thức ăn, trên bàn đã bày lên vài món thức ăn, trong nồi hầm cách thủy có canh nữa, Tống Lương Thần đưa cho cô hai cái chén nói :"Cơm ở trong nồi đất, múc cho mình một chén đi."

"Được, mình đói bụng quá rồi." Hứa Tử Ngư nhận lấy chén đặt ở trên bàn, Tống Lương Thần lại đưa một cái khăn lông đã ngâm nước, sau đó vắt khô đưa cho cô :"Lúc mở nắp nồi phải dùng cái này, bây giờ còn nóng đó."

Hứa Tử Ngư nhận lấy cái khăn lông, sau đó mở cái nắp nồi đất ra, lập tức mùi thơm của cơm chín liền xông vào mũi. Cô dùng cái muỗng múc cơm xới xới, từng hạt từng hạt cơm đầy đặn, óng ánh dẻo thơm.

"Dùng nồi đất nấu cơm, cái người này bây giờ là thời đại nào rồi mà còn dùng cách này nữa."

"Dùng nồi đất nấu cơm mới thơm và ngon."

"Ah, cậu thật là người có tính kiên nhẫn." Hứa Tử Ngư múc hai chén cơm, bưng lên để trên bàn.

"Có một số việc chính là như vậy, cần phải có đầy đủ kiên nhẫn, mới có thể làm tốt được." Tống Lương Thần bưng tô canh đang tỏa hương thơm ngào ngạt tới bàn nói :"Lúc trưa cũng chưa ăn cơm, cậu mau ăn đi."

Bình Luận (0)
Comment