Ngài Trang Không Tiền Đồ

Chương 37


Tại sao lúc nào trai cong cũng yêu phải trai thẳng? Bởi vì trai thẳng không đắn đo về khoảng cách khi ở chung với đàn ông và thường vô thức tiếp cận quá gần, khiến đối phương cảm thấy tràn ngập hy vọng mà cũng đầy tuyệt vọng.
Nếu nói là cố tình thì thật ra họ cũng không có ý gì xấu.
Mà cái tên Trang Hãn Học này thì càng tệ, dù ở bên nam hay nữ, hắn đều không biết giữ khoảng cách.

Đấy là hành vi trong tiềm thức của hắn luôn rồi.
Chưa đến mức gán cho hắn cái mác ngoại tình, nhưng Thu Triết Ngạn vẫn cảm thấy trên đầu mình hơi nhu nhú cái sừng rồi.
Quả là khiến người ta vừa cáu vừa buồn cười.
Sao tự dưng con sâu lười này lại xuất hiện ở đây?
Sự việc phải kể từ một tiếng trước.
Trang Hãn Học biết hiện tại Thu Triết Ngạn đang gặp mối tình đầu, hắn lo đến mức chẳng thể ngồi yên ở nhà, vò đầu bứt tai kiếm cớ để đến xem tận mắt mới được.
Đúng lúc đứa cháu lại đến làm bài.
Trang Hãn Học dứt khoát lấy cháu trai làm cái cớ, nói mình muốn dẫn thằng bé đến thư viện làm bài tập, có không khí học hành hơn ngồi lì trong nhà nhiều!
Lúc đầu cậu nhóc Trang Hạo Hiên thật sự cho rằng cậu sẽ dẫn nó đi làm bài tập, nhưng khi đến trung tâm thương mại, nó mới thấy sai sai, bèn hỏi: “Cậu ơi, cậu nói dẫn con đến thư viện mà?”
Trang Hãn Học bảo: “Cậu dẫn con vào trung tâm thương mại thư giản chút đã.”
Trang Hạo Hiên bối rối cau mày: “Nhưng con chưa làm bài xong…”
Trang Hãn Học nói đầy lý lẽ: “Chỉ học mà không chơi thì có thông minh mấy cũng thành đần.

Cậu thấy con chỉ biết học vời chả hành, phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi chứ.”
Trang Hạo Hiên đang muốn phản bác.
Trang Hãn Học lại nhanh chóng bổ sung một bằng chứng rất chi thuyết phục: “Nhóc Sở Ngọc ở nhà toàn lén chơi game sau lưng ba nó không đó.”
Trang Hạo Hiên chấn động: “Hở? Thật hả cậu?”
Trang Hãn Học khẳng định: “Thật chứ sao không, nó chơi nhiều trò lắm, xx, oo, oxo gì nó cũng chơi, còn chơi điện tử nữa.

Thật ra chỉ cần con đừng u mê quá, chơi game đúng cách còn có thể rèn luyện khả năng tư duy của con nữa nè.”
Trang Hạo Hiên bán tín bán nghi: “Thật ạ….

Vậy cậu đang dẫn con đi chơi ạ?”
Trang Hãn Học: “Thật ra thì không, cậu đang đi cứu vớt tình yêu của mình thôi.”
Trang Hạo Hiên: “…” Chứ nãy giờ cậu nói cái gì vậy ạ?
Trang Hãn Học nói với nó: “Hiên Hiên à, con giúp cậu một việc nha.

Cậu đang tìm một người đàn ông, đến lúc đó con làm xong mấy nhiệm vụ cậu giao, rồi cậu cho con tiền tiêu vặt, cho con năm ngàn luôn, thật đó.”
Trang Hạo Hiên càng ngày càng thấy ông cậu này không đáng tin tẹo nào: “… Tóm lại là cậu định làm gì vậy ạ?”
Nói thì vậy, kết quả là khi đi ngang khu trò chơi, cậu thấy cái máy gắp thú thì bảo ngứa tay, phải vào chơi một phát, rồi thì chơi tất tần tật hết các máy gắp thú ở đây luôn, thế mà còn chưa thỏa mãn.

Mới nãy còn nói nào là tìm người, nào là nhiệm vụ, giờ vứt sau đầu hết rồi.
Trang Hạo Hiên chả hiểu mô tê gì, không biết họ đến đây làm chi.
Cậu còn chơi gắp thú với trai lạ nữa chứ?
Trang Hạo Hiên đeo túi thỏ trắng, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Đúng lúc này, nó cảm nhận được một ánh mắt bén như dao, quay đầu lại thì thấy một anh đẹp trai như người mẫu, anh trai này đang nhìn lom lom cậu nó với đôi mắt bốc lửa.
Trang Hạo Hiên: “???”
Cậu còn đang chơi gắp thú với trai lạ, chỉ bậy chỉ bạ: “Anh còn hai xu, gắp được một lần nữa đó.

Tôi nghĩ anh có thể mạnh dạn hơn, con búp bê đó dễ thương hơn kìa…”
Người đàn ông đang nhìn chằm chằm cậu của nó không đi, cũng không lại gần, người đó chỉ đứng bất động ở khoảng cách không xa không gần.

Sát khí trên người như sắp tràn ra tới nơi.

Rất đáng sợ.
Nhưng cậu của nó ngây ngô chẳng hay biết gì, Trang Hạo Hiên suy nghĩ một chút, bèn đến trước mặt cậu, giật giật áo của cậu, thận trọng nói: “Cậu ơi, cậu ơi…”
Trang Hãn Học vẫn không để ý: “Sao đấy?”
Trang Hạo Hiên hỏi: “Có phải cậu làm mích lòng ai không ạ?”
Trang Hãn Học cúi đầu: “Hả?”
Trang Hạo Hiên lặng lẽ chỉ Thu Triết Ngạn cách đó không xa: “Chú đó cứ nhìn cậu chằm chằm từ nãy đến giờ á.”
Trang Hãn Học muộn màng nhìn sang, muộn màng bắt gặp ánh mắt của Thu Triết Ngạn.
Trang Hãn Học ngẩn người, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt cong cong, dần nở một cười ngây ngô: “Hề hề…”
Cười cái khỉ gì?!
Hắn cười làm Thu Triết Ngạn cũng cười theo, muốn giận nhưng không giận nổi.
Đâu ra cái tên ngốc thế hả?!
Trang Hãn Học giả ngu chớp chớp mắt nhìn anh.

Thu Triết Ngạn đột nhiên cảm thấy đứng không vững nữa, tim sắp tan chảy cả ra rồi.
Thu Triết Ngạn giận ơi là giận, nhưng anh không biết nên giận chuyện nào trước, thây kệ luôn, cần gì phải giận một tên ngốc?
Lâm Gia Mộ – người đang được Trang Hãn Học dẫn dắt vào con đường nghiện gắp thú – lúc này mới nhận ra Thu Triết Ngạn đang đến.
Cảm giác xấu hổ và gánh nặng người trưởng thành lại trở về với anh ta.
Anh ta thấy rất xấu hổ, thân là một người đàn ông gần bốn mươi lại chạy đi chơi trò của trẻ con, còn bị đàn em bắt gặp, quá là mất mặt.
Lâm Gia Mộ nhét bừa con cún bông vào cặp, ngượng ngùng chào Thu Triết Ngạn: “Tiểu Thu, em quay lại rồi à.”
Trang Hãn Học nghe cách gọi này thì vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Gia Mộ, mắt trợn tròn như cú mèo.
Lâm Gia Mộ bị hắn dọa giật mình, vô thức lùi lại một bước, đi vòng qua hắn.
Trang Hãn Học nhìn theo anh ta: “Anh là… Lâm Gia Mộ?”

Lâm Gia Mộ cảm thấy người này là lạ, cắn phải lưỡi: “Sao, sao vậy?”
Trang Hãn Học cười rạng rỡ với anh ta, hớn hở nói: “Chào anh, tôi là bạn trai của Thu Triết Ngạn.

Tôi đã mong được gặp anh lâu rồi! Mong lắm luôn!”
Lâm Gia Mộ: “…”
Thu Triết Ngạn đi tới, hỏi hắn: “Sao anh lại ở đây?”
Trang Hãn Học bịa chuyện: “Trùng hợp, chỉ là trùng hợp thôi, cháu trai tôi làm bài mệt quá, nằng nặc đòi ra ngoài chơi cho thoải mái nên tôi dẫn cháu đi chơi.

Trùng hợp thật ha, đúng là có duyên mà!”
Trang Hạo Hiên ngẩng phắt đầu: “???” Liên quan gì đến mình đâu? Giờ lại thành mình nằng nặc đòi đi chơi?
Thu Triết Ngạn tin hắn mới lạ, anh thấy ánh mắt Trang Hãn Học đảo qua đảo lại là biết ngay tên này nói dối rồi.
Anh thầm mắng trong lòng: Mẹ cha anh, sao nói dối mà cũng dễ thương thế!!
Thu Triết Ngạn cười mấy tiếng, giờ chẳng còn giận xíu nào.

Anh đút tay vào túi quần, trong đó có chiếc nhẫn cầu hôn.

Nếu không phải giờ không thích hợp thì anh đã lấy nhẫn ra cầu hôn luôn rồi.

Dù chắc chắn sẽ bị từ chối.
Anh vui vẻ nghĩ: Quả nhiên Trang Hãn Học càng ngày càng yêu mình, ảnh đang ghen đây mà, không yên tâm nên mới cố ý đến đây thôi.
Thu Triết Ngạn ho nhẹ hai tiếng, lại trịnh trọng giới thiệu lần nữa với Lâm Gia Mộ đang xấu hổ: “Thầy Lâm, anh ấy là bạn trai tôi, Trang Hãn Học.”
Trang Hãn Học ngẩng đầu ưỡn ngực đầy kiêu hãnh.
Trang Hạo Hiên chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cái chú từ đâu xuất hiện này là bạn trai của cậu mình hả? Nhưng hai người đều là đàn ông mà? Hai người đàn ông yêu nhau á? Vậy cũng được hở?
Trang Hạo Hiên gãi gãi đầu, cảm thấy đầu mình không thể xử lý nổi tình huống phức tạp này, bắt đầu nóng máy rồi, không thể suy nghĩ được nữa: “…???”
Lúc này Lâm Gia Mộ mới quan sát Trang Hãn Học lần nữa: “Chào anh Trang.”
Trang Hãn Học thản nhiên đứng bên cạnh Thu Triết Ngạn.

Hắn có đôi mắt cười như trăng lưỡi liềm, khóe môi nhếch lên, dù lúc im lặng cũng như đang cười.

Thân hình người đàn ông này không mảnh mai, cũng không quá cường tráng, chiều cao xấp xỉ Thu Triết Ngạn, cùng lắm là thấp hơn hai, ba phân thôi.

Nhưng người hắn như không có xương, đứng xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào Thu Triết Ngạn.

Nếu là người đàn ông khác, Lâm Gia Mộ cảm thấy mình nhất định sẽ rất khó chịu, thậm chí còn đoán được bạn trai mới của Thu Triết Ngạn cố ý thể hiện tình cảm, nhưng đối với người đàn ông tính tình rất ngang ngược này, đó dường như chỉ là hành vi tự nhiên.
Đây là một người đàn ông suồng sã.
Trang Hãn Học nói: “Ngại quá, ban nãy tôi không nhận ra anh.

Trước kia tôi có xem ảnh của anh, lúc đó anh đeo kính, bây giờ lại không đeo kính nên tôi không nhận ra.

Anh đeo kính áp tròng à?”
Lâm Gia Mộ lắc đầu, đáp: “Tôi làm phẫu thuật cận thị chín năm trước.”
Trang Hãn Học hỏi: “Giờ hai người đi ăn hả? Hay là cùng ăn nhé?”
Trang Hạo Hiên muốn cạn lời luôn: “Cậu ơi, mình ăn cơm ở nhà rồi mà?”
Sao nhóc con này dám phá đám hắn chứ? Trang Hãn Học nói: “Cậu ăn nhiều, chưa thấy no.”
Lâm Gia Mộ có thể nhận ra phần nào ẩn ý của hắn, tên này mặt dày như thế, mà anh ta cũng không giỏi từ chối nên bèn đồng ý: “Được chứ, anh Trang.

Chúng ta cùng đi nhé.”
Trang Hãn Học dẫn cháu trai đi ăn chực.
Bàn cho bốn người.
Trang Hãn Học ngồi cùng Thu Triết Ngạn.
Lâm Gia Mộ ngồi với Trang Hạo Hiên.
Lâm Gia Mộ: “…”
Trang Hạo Hiên: “…”
Thu Triết Ngạn lột tôm cho Trang Hãn Học, Trang Hãn Học vừa ăn vừa dặn dò cháu trai: “Ăn đi Hiên Hiên, đừng khách sáo.”
Trang Hạo Hiên khinh bỉ nói: “Cậu ơi, sao cậu ăn mà lại bắt người khác lột tôm vậy ạ? Lúc con hai tuổi đã biết tự ăn rồi đó.”
Trang Hãn Học nói rất hợp lý: “Có người làm cho thì sao cậu phải tự làm? Tiểu Thu lột rất giỏi.

Chú ấy lột tôm hay lột cua gì cũng tuyệt cả là vời.

Để cậu nhờ Tiểu Thu lột cho con một con ha.”
Trang Hạo Hiên cảm ơn lòng tốt của cậu: “Con cảm ơn, nhưng thôi ạ.”
Lâm Gia Mộ: “…” Im lặng ăn cơm.
Anh ta nhớ ngày xưa Thu Triết Ngạn cũng dính người như thế.

Lúc đi, lúc ăn, lúc ngủ đều dính vào nhau khiến anh ta thấy khó chịu, chẳng còn riêng tư, nên thường từ chối sự thân mật của Thu Triết Ngạn.

Anh Trang này lại chấp nhận một cách rất tự nhiên, mà còn không khiến người ta thấy giả tạo, rất phù hợp với phong cách của hắn.
Mà quan trọng là, anh Trang không làm gì mình, nhưng không hiểu sao Thu Triết Ngạn lại có phần cảnh giác với mình.
Gì vậy trời? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Cơm nước xong.
Trang Hãn Học niềm nở hỏi Lâm Gia Mộ: “Anh Lâm, tình cờ gặp nhau đúng là có duyên, add WeChat nha.”
Còn muốn add WeChat? Thu Triết Ngạn ở sau lưng kéo hắn một cái: “…”
Trang Hãn Học mặc kệ anh.


Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.
Lâm Gia Mộ tất nhiên không thể mất lịch sự, bèn trao đổi tài khoản WeChat với hắn.
Trang Hãn Học rất hài lòng, đề nghị đi xem phim.
Trang Hạo Hiên sắp suy sụp rồi, nó đau khổ nói: “Cậu ơi, còn chơi nữa hả? Con thật sự… chưa làm bài xong á.

Cậu dẫn con đi làm bài đi ạ.”
Bài tập của tụi nhỏ là quan trọng nhất.
Trang Hãn Học nói: “Được rồi, vậy mình tìm chỗ làm bài đi.”
“Để cậu tra xem nào.”
“Hình như gần đây có phòng tự học, cậu dẫn con đến đó ha.”
“Tiểu Thu, em đi không?”
Thu Triết Ngạn đang định gật đầu thì lại nghĩ đến Lâm Gia Mộ, anh quay đầu nhìn Lâm Gia Mộ: “Thầy Lâm…”
Lâm Gia Mộ xua tay: “Không sao, em đi đi.

Chuyện cần nói đã nói xong rồi.

Em đi với bạn trai đi.”
Lâm Gia Mộ có thể nói gì đây? Anh ta nhìn bóng lưng của hai lớn một nhỏ, giống như một nhà ba người, bản thân rất dư thừa.
Ngay từ đầu, anh ta đã thấy đứng ngồi không yên rồi.
Họ đi rồi, Lâm Gia Mộ lại thấy nhẹ nhõm.
Lâm Gia Mộ xuống hầm đỗ xe, vừa lên xe mới muộn màng nghĩ tới gì đó, anh ta nghĩ đến cái tên Trang Hãn Học.
Trang Hãn Học… Trang Hãn Học… Trang…
Cái họ này nghe quen quen.
Lâm Gia Mộ cau mày.
Ông chủ của tập đoàn XX – Trang Hoằng Nghị – cũng họ Trang.

Nếu Lâm Gia Mộ nhớ không nhầm thì hai năm trước, con trai lớn của Trang Hoằng Nghị quản lý công việc gia đình, hình như tên là Trang… Trang Hãn Thần?
Chỉ khác “Trang Hãn Học” một chữ.
Trùng hợp vậy sao?
Lâm Gia Mộ lại nghĩ tiếp, nhưng mấy năm này không nghe nói nhà ấy còn đứa con trai khác mà.
Lúc này điện thoại rung lên báo tin nhắn mới.
Lâm Gia Mộ bấm mở xem, là tin nhắn của Thu Triết Ngạn: [Thầy Lâm, xin lỗi thầy, bạn trai tôi đột nhiên chạy tới, làm phiền thầy rồi.

]
[Có chuyện này muốn nhờ thầy một chút.]
[Ba mẹ anh ấy tạm thời không biết chuyện chúng tôi yêu nhau, phiền thầy giữ bí mật giúp chúng tôi.]
Lâm Gia Mộ: “…”
Không thể nào….

Bình Luận (0)
Comment