Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn

Chương 56


Mọi chuyện xảy ra một cách chớp nhoáng và bất ngờ, Tô Na cứ ngỡ như mình vừa ngủ dậy đã bị lạc vào một không gian khác vậy.

Những ánh đèn pin của cảnh sát rọi thẳng vào mặt cô, họ còn mang theo cả súng, giống như cô chính là một loại tội phạm đặc biệt nguy hiểm vậy.

"Mau gọi đến cục điện lực cấp điện cho ngôi nhà này đi."
Giọng của một viên cảnh sát nói với một người cấp dưới.

Khoảng chừng chưa đến 10 phút sau, cả căn nhà đã sáng đèn, Tô Na đã bị còng một tay, xung quanh không biết có bao nhiêu là cảnh sát, chắc tới vài chục người.

Những người cảnh sát này đã chỉ đích danh tên của Tô Na, cô biết đây không phải là hiểu lầm mà chính là một âm mưu, kẻ giật dây còn ai ngoài lão Mã Chính Thành xảo quyệt.

Trong lòng Tô Na lúc này cảm thấy tuyệt vọng nhiều hơn là sợ hãi, cô đã mong chờ được gặp lại mẹ biết bao, kết quả lại bị Mã Chính Thành lợi dụng mong mỏi của cô để lừa gạt cô sập bẫy.

Cảnh sát nói họ đã tìm thấy dấu vân tay của cô ở nơi cất giữ viên kim cương hồng của Đế Trịnh, chính vệ sĩ canh giữ cũng xác nhận là cô từng đến đó với danh nghĩa là vợ của Trịnh Kình Sâm.

Cô có thẻ ra vào, chiếc thẻ mà chỉ Trịnh Kình Sâm mới có, nên bọn họ mới không nghi ngờ.


Nhưng sau buổi ra mắt, Đế Trịnh phát hiện ra đó là viên kim cương giả nên đã báo án.

Tô Na từ đầu đều không lên tiếng, mọi chuyện đều quá vô lý đến mức cô không biết phải nói gì, cô chỉ đứng trơ mắt mà nhìn cảnh sát lục soát túi đồ của mình.

Nếu trong đó không có thứ mà bọn họ tìm, khi đó cô mới có thể lên tiếng tự giải oan.

.

Truyện Quân Sự
Bọn họ lấy ra một số quần áo, tất cả chúng đều là đồ của cô nhưng có điều kỳ lạ là, cô không hề bỏ chúng vào túi, đó là số đồ cô rất ít khi mặc.

Chẳng trách vừa rồi ở đây tối đen như mực, cô lục lọi lấy đèn pin cũng không nhận ra.

Để biết được rõ cô sẽ cho những gì vào túi như vậy, rất có thể phòng của cô đã bị gắn thiết bị quay lén.

Mà ở biệt thự, chỉ có một người có khả năng làm điều đó, Mã Tiểu Tuệ - Tô Na không nghĩ ra ai khác ngoài cô ta.

Sau lớp quần áo, đột nhiên viên cảnh sát hô hoán lớn.

"Tìm thấy tang chứng rồi, cả thẻ từ để mở khóa lưới laser chống trộm và một số dụng cụ mở khóa lồng kính cường lực."
Tô Na không thể nào kinh ngạc hơn khi thấy viên cảnh sát lấy ra một chiếc bọc vải, bên trong lại là viên kim cương hồng của Đế Trịnh.

"Chuyện này, rốt cuộc là sao?"
Tô Na trong đầu hơi rối, cô cố trấn tĩnh suy nghĩ lại.

Một người cảnh sát trông có vẻ là có chức vụ lớn nhất ở đây lên tiếng.

"Tô Na, tang chứng vật chứng đều có đủ, chúng tôi có quyền bắt tạm giam cô, đương nhiên là với loại tội chiếm đoạt hàng chục triệu đô này, cô sẽ không thể được bảo lãnh.

Về đồn chúng ta tiếp tục thẩm vấn, dẫn đi."
"Khoan đã, cái túi này không phải của tôi, vừa rồi trên đường đến đây tôi nhớ đã chạm phải một người đàn ông, anh ta cũng có một chiếc túi y hệt.


Vì gấp quá nên tôi không để ý nhiều, nhưng giờ thì tôi chắc chắn chiếc túi đã bị tráo đổi từ lúc đó.

Các anh có thể kiểm tra camera khu vực."
Tô Na nhớ lại liền nói, nhưng tên cảnh sát kia lại nhếch miệng cười cợt có vẻ ông ta không tin lời cô nói.

"Tô Na, cô nghĩ có thể lừa chúng tôi khi chỉ cần nói chiếc túi bị tráo à? Ở khu vực này không có camera, chẳng phải cô biết điều đó nên mới thuê căn nhà này để làm nơi lẩn trốn sau khi thực hiện vụ đánh tráo viên kim cương này sao?"
Tô Na nhíu mày.

"Thuê? Tôi chưa bao giờ đi thuê nhà."
Tên cảnh sát kia thở dài mà lấy ra một tờ giấy đưa ra trước mặt cho cô nhìn.

"Đây là hợp đồng thuê nhà có chữ ký của cô, cô còn chối?"
Tô Na nhìn chữ ký thì nhận ra ngay, bàn tay cô siết chặt lại thành nắm.

"Chữ ký? Mã Chính Thành để khiến mình mắc lưới, xem ra ông ta đã tỉ mỉ chuẩn bị hết từng khâu rồi."
Dù mọi thứ bất lợi đều đang hướng về phía cô, cô cũng không dễ dàng bị hàm oan như thế, những gì có thể nghĩ tới, cô đều thử.

"Trong điện thoại của tôi có tin nhắn giữa tôi và Mã Chính Thành, chính là chủ tịch của Mã Thị, ông ta là người đã bảo tôi đến đây.

Nếu các người cho rằng tôi là kẻ trộm thì ông ta cũng không thoát khỏi liên quan."
Tô Na đưa ánh mắt quật cường nhìn tên cảnh sát kia, cô để ý thấy ông ta đảo mắt rất đáng nghi ngờ.


Ông ta không trả lời chỉ lấy điện thoại của cô lên, vẻ mặt như không để tâm mà kiểm tra qua loa.

"Để tôi…"
Tô Na định nói cô sẽ mở khóa điện thoại bởi vì chỉ có cô mới biết, nhưng thật không ngờ, tên cảnh sát kia lại mở nó ra một cách suôn sẻ.

"Điện thoại không có khóa? Nó không phải của mình, chẳng lẽ lúc đó nó cũng bị đánh tráo?"
Tô Na lại nhận ra thêm một điều, nhưng nó đã là quá muộn, đúng là cô đã coi thường Mã Chính Thành rồi.

Tên cảnh sát kia lộ ra vẻ mặt nhẹ lòng, khuôn mặt vểnh lên đắc ý đưa điện thoại ra, không ngại cho cô tự mình kiểm tra.

"Không hề có tin nhắn nào như cô đã nói, cô còn gì để biện minh không? Theo tôi biết thì chủ tịch Mã chính là ba của cô, sao cô lại có thể hàm oan cho ông ấy như vậy, đúng là chủ tịch Mã có đứa con gái hiểu thảo thật."
Nghe giọng điệu với cách nói chuyện của tên cảnh sát này, Tô Na đột nhiên nở một nụ cười nhạt nhẽo.

"Hóa ra, đến cả cảnh sát cũng là người của Mã Chính Thành.

Một kẻ không có gì trong tay như mình căn bản không thể làm gì ông ta hết."
Tô Na vẫn gồng bàn tay nắm chặt không buông, cô cúi đầu chịu nhượng bộ để mặc cho bọn họ dẫn đi..

Bình Luận (0)
Comment