Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn

Chương 68


Ở gian phòng chính, nơi hiện tại Hứa Bá Nghị đang ở đó, đến cánh cửa cũng thật phô trương.

Nó lớn chắc gấp đôi một cánh cửa của một biệt thự, những đường chạm khắc, đục đẽo trên cánh cửa cũng tỉ mỉ, chi tiết vô cùng.

Tô Na ngước lên, ánh mắt không có hồn, cô như đứng trước một cánh cửa kỳ lạ không biết sẽ dẫn tới đâu.

Rốt cuộc thì cánh cửa cũng mở ra, một tên đứng đằng sau đẩy vai cô, đốc thúc cô đi lên.

Gì thế này, mấy chục người đứng dạt ra hai bên xếp thành những hàng thẳng tắp, ai cũng mặc quần áo đen, đội nón đen, đến chiếc khăn che mặt cũng màu đen, hệt như mấy tên thích khách hay mật vụ gì đó trong phim ảnh.

Tô Na đi trước nên không nhận ra rằng hai tên ở phía sau cũng sớm che mặt đội mũ mới bước vào.

Chắc đây là một quy tắc của băng đảng này.

Đến cả dáng dấp của mấy người này cũng gần như xêm xêm nhau, tất cả những người ở đây hệt như từ một cái lò đút ra.

Tô Na bước vào, đi ở lối giữa, một ánh mắt trong đám đông xếp hàng kia chợt lóe lên, anh ta siết chặt tay, biểu cảm sau lớp vải che mặt chẳng nhìn rõ.

"Lão gia, người đến rồi."

Hai người kia thông báo xong thì rời đi, Tô Na bị đẩy vào một khoảng trống ở giữa, người ngồi chễm chệ ở trước mặt cô, là người thoải mái nhất chẳng cần mấy thứ phụ kiện tối tăm kia, hẳn là ba của Hứa Niên rồi.

Mã Chính Thành nghe thấy đã đưa người tới, ông ta cũng hoài nghi mà quay người lại nhìn.

"Tô Na… nó không phải bị…"
Tô Na nhìn thấy Mã Chính Thành cũng đang ở đây, cô mở to mắt không ngờ, hai hàm răng bỗng chốc nghiến chặt lại, bàn tay nhanh thoăn thoắt rút chiếc dao bấm đã chuẩn bị sẵn ra, cô như mất bình tĩnh mà lao tới như một con sói đói.

"Mã Chính Thành, ông giấu mẹ tôi ở đâu?"
Tô Na trút hết giận dữ vào câu hỏi, cô không biết võ gì hết, chỉ theo bản năng, cầm chặt con dao nhắm vào Mã Chính Thành.

Cô điên cuồng chém ra từng nhát, Mã Chính Thành ban đầu bị bất ngờ nên bị một vết cắt trên mặt, nhưng cô không phải là đối thủ của ông ta.

.

Ngôn Tình Tổng Tài
Ông ta né vài nhát dao đã có thể túm tay cô lại, bàn tay của ông ta siết chặt như muốn hủy cả cổ tay của cô.

Nhưng cô không hề có cảm giác đau mà tiếp tục rút ra con dao còn lại, cứa sâu vào tay ông ta một nhát, Mã Chính Thành như nổi điên lên.

"Con khốn này!"
Ông ta thả tay cô ra, lấy đà tát cô một cái thật mạnh, cô bị ngã bật ra sàn nhưng vẫn có ý định nhặt lại dao để tiếp tục tấn công lần nữa.

"Hàn huyên như vậy là đủ rồi đó, hai người tưởng như ở đây là sàn đấu sao? Cậu kia, lên giữ cô ta lại."
Hứa Bá Nghị chỉ đại khái một người, anh ta lên giữ chặt Tô Na không để cô kích động mà làm bừa nữa.

"Còn ông, Mã Chính Thành, ông ta tay như vậy, nhỡ cô ta chết mà viên kim cương không tìm được, thì ông nghĩ mình sống nổi không?"
Một cái nhíu mi của Hứa Bá Nghị, Mã Chính Thành đột nhiên biến Thành một con chó vẫy vẫy đuôi.

"Anh Hứa đừng giận.

Đánh mấy cái nó cũng không chết được đâu."
Bộ mặt cười cợt, xem thường mạng sống người khác của Mã Chính Thành, thật khiến cô kinh tởm.

"Mã Chính Thành, ông giấu mẹ tôi ở đâu?"

Tô Na lại lần nữa hét lên, anh mắt không thể trút xuống sự căm phẫn.

Mã Chính Thành giả điếc không nghe thấy, ông ta vội vã bước lên mấy bước hấp tấp nói.

"Anh Hứa, việc cấp bách lúc này là mau tra hỏi cho nó nói ra tung tích viên kim cương, con nhỏ này rất cứng đầu, phải dùng biện pháp thật mạnh tay thì nó mới chịu mở miệng."
Tô Na không hiểu Mã Chính Thành đang nói gì hết, cái gì mà viên kim cương, nó có liên quan gì đến cô?
Cô hơi cúi mặt xuống nghĩ ngợi, đột nhiên cô lại vô tình nhìn thấy hai mảnh vỡ trên sàn nhà, xem hình dạng này…
Tô Na suy nghĩ một lúc, bỗng dưng cô lại cười thành tiếng khiến ai nấy đều bất ngờ.

Cô ngước mặt nhìn Hứa Bá Nghị, sau đó liếc ánh mắt sang nhìn Mã Chính Thành, cô nói một cách tự tin.

"Ông Hứa, tôi biết hai người đang nói đến chuyện gì, tôi cũng nói cho ông biết, không cần phải khổ tâm cạy miệng tôi làm gì, tôi sẽ nói ra hết, chỉ cần ông đáp ứng một yêu cầu nho nhỏ của tôi thôi."
Hứa Bá Nghị vô cùng khinh rẻ đáp lại.

"Dám đưa ra đề nghị với tôi? Cô nghĩ mình có tư cách?"
Tôi Na hơi cười, cô không hề nao núng, những thứ vừa nghĩ ra, cô đã có thể nói một cách lưu loát.

"Đương nhiên là tôi không có tư cách, nhưng đề nghị này, ông Hứa không cần phải bỏ ra thứ gì hết, tôi chỉ cần ông tạo điều kiện cho tôi thôi."
Nét mặt kiên định của cô như muốn tạo cho Hứa Bá Nghị sự tin tưởng, dù không phải là tuyệt đối cũng được.

Hứa Bá Nghị đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú, ông ta nhướng mày.

"Hửm… nói."
Tô Na không do dự liền nói ra ý muốn của bản thân.


"Bắt Mã Chính Thành, cho tôi toàn quyền xử lý ông ta trong vòng một tuần."
Mã Chính Thành nửa kinh ngạc, nữa nóng tức đến gân nổi khắp mặt quay lại nhìn cô.

"Mày… con khốn này, mày nghĩ mày là ai?"
Ông ta không chỉ có nói, còn muốn đi tới cho cô một cái tát tai hay một cú đã chẳng hạn.

Nhưng người mà Hứa Bá Nghị chỉ định lại đứng ra chắn trước mặt cô, Mã Chính Thành chỉ đành nuốt lại cục tức.

Anh ta lại trở về vị trí phía sau lưng Tô Na, cô lại đưa mắt lên nhìn Hứa Bá Nghị, lối ăn nói thông minh, biết xoáy sâu vào trọng tâm cái đối phương cần.

"Sao hả ông Hứa, so với thứ mà ông tìm được, thứ tôi yêu cầu chẳng đáng giá một xu, ông là người được lợi còn gì?"
Hứa Bá Nghị bỗng nhiên lại lộ ra ánh mắt sắc bén, như đang cố làm cho tâm lý của cô không vững, ông ta hạ thấp giọng đến đáng sợ.

"Nếu cô nói dối?"
Tô Na chẳng nề hà gì mà trả lời rất tự nhiên.

"Nếu tôi nói dối, thì cùng lắm tôi để mạng của tôi cho ông tùy ý xử trí.".

Bình Luận (0)
Comment