Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức

Chương 73


Sau hai ngày nghỉ ngơi để cân bằng lại tâm trạng, Thẩm Kình Vũ lại bắt đầu một đợt huấn luyện mới.
Vì vòng trước anh thắng đối thủ bằng TKO, chỉ được một trăm điểm, tạm thời vẫn chưa thể vượt qua vòng người mới nên anh vẫn phải tham gia một trận đấu.

Chưa đến vài ngày, ban tổ chức đã sắp xếp đối thủ mới cho anh.
Trong văn phòng của câu lạc bộ, Thẩm Kình Vũ và đội huấn luyện viên cùng ngồi trước máy tính, xem tài liệu về đối thủ mới này.
“Cung Bình, 21 tuổi.

Tiếp xúc, theo học Nhu thuật Brazil từ 13 tuổi, đã học tám năm, có đai nâu Nhu thuật…”
Xem đến đây, Thẩm Kình Vũ bất giác mím môi– quá trình xét cấp bậc của Nhu thuật Brazil vô cùng khắc nghiệt, cả Trung Quốc chẳng quá mười người lấy được đai đen, đai nâu đã là tinh anh chẳng thể nghi ngờ.

Nói cách khác, vòng tiếp theo anh phải đấu với một cao thủ vật lộn.
Chuyên gia phân tích số liệu của câu lạc bộ đã tìm lại tất cả video thi đấu của Cung Bình, mọi người vừa nhìn vừa phân tích.

Nhưng phần lớn video là các trận đấu Nhu thuật của cậu ta, còn tài liệu về MMA tương đối ít– cậu vừa mới chuyển sang MMA từ năm ngoái, chưa đánh được mấy cuộc tranh tài.

Sau khi xem hết video, Tả Phong Duệ hỏi Thẩm Kình Vũ: “Cậu có ý kiến gì không?”
Vì tài liệu có hạn nên Thẩm Kình Vũ không phân tích được quá nhiều, áp dụng mạch suy nghĩ thông thường: “Tôi nghĩ cậu ta mới chuyển sang MMA không lâu, có lẽ khả năng đánh trên không tương đối hữu hạn.

Tôi nghĩ lúc đấu sẽ cố gắng kết thúc sớm khi đứng thẳng, đề phòng việc đấu dưới đất với đối phương…”
Tả Phong Duệ gật đầu, suy nghĩ của ông cũng gần giống thế: “Vậy mấy hôm nay cậu tiếp tục tập phòng thủ trước những đòn vật lộn.

Để huấn luyện viên Nhu thuật giúp cậu phân tích các thói quen tấn công của đối phương rồi lập kế hoạch đối phó tương ứng.”
Đã có phương hướng huấn luyện, Thẩm Kình Vũ nhanh chóng luyện tập.
***
Cuối tuần, Thẩm Kình Vũ theo Kỷ Cẩm đến viện tái khám.

Hoàng Hữu cho Kỷ Cẩm đi kiểm tra toàn thân theo thường lệ, sau đó hỏi cậu về những chuyện xảy ra trong tuần.
Kỷ Cẩm báo cáo lại cho ông: “Bác sĩ Hoàng, tuần này cháu đã đến diễn ở trường dành cho trẻ tự kỷ, còn dạy một tiết âm nhạc cho các bé.”
Hoàng Hữu hỏi: “Cháu cảm thấy thế nào?”
“Cảm thấy rất kỳ diệu… Trong số các bé có rất nhiều người có khả năng âm nhạc trời phú.

Dù là cảm nhịp hay thấu hiểu bản nhạc, cháu không thể tin rằng các bé chưa từng học nhạc bao giờ.”
“Vậy cháu có thu hoạch được gì sau khi tham gia sự kiện đó không?”
Kỷ Cẩm gật đầu: “Có.

Dù mấy đứa không thể trao đổi với cháu quá nhiều, những bọn họ hiểu được âm nhạc của cháu.

Cháu thậm chí còn cảm thấy các bé có thể đồng cảm với cháu hơn cả những khán giả bình thường.”
Hoàng Hữu cười: “Những đứa trẻ ấy bị Thượng đế đóng một cánh cửa sổ, nhưng lại mở ra một cánh cửa khác– chẳng qua cháu may mắn hơn thôi, cửa sổ của cháu được mở ra, mà cửa chính cũng không hề bị chặn lại.”
Sau khi Kỷ Cẩm tham gia sự kiện hôm ấy, cậu thật sự cảm thấy bản thân và những đứa trẻ tự kỷ có phần tương đồng.

Từ nhỏ đến giờ, cậu luôn gặp không ít khó khăn và phiền phức trong việc kết giao bạn bè cũng như liên kết với thế giới bên ngoài.

Nhưng đúng như Hoàng Hữu nói, cậu vô cùng may mắn, cậu chưa hề mất đi hoàn toàn khả năng giao tiếp với người khác, đồng thời vẫn có rất nhiều thiên phú nghệ thuật.
Có lẽ căn bệnh này cũng do sự yêu quý quá mức của ông trời chăng? Ông trời khiến cậu trở nên đặc biệt, và điều ấy không hề vô nghĩa… Dù sự thật không phải như vậy, nhưng suy nghĩ này làm cậu cảm thấy thư thản hơn nhiều.
Kết thúc buổi tái khám, Hoàng Hữu không thay đổi lượng thuốc của cậu, để cậu tiếp tục uống thuốc với liều lượng cũ rồi hẹn tuần sau lại đến.

Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ rời khỏi bệnh viện.
***
Sau khi về nhà, Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm chơi với mèo một lúc rồi Thẩm Kình Vũ ngồi lên sofa xem video trận đấu gần nhất của UFC, Kỷ Cẩm nằm trên đùi anh nghịch điện thoại.
Kỷ Cẩm bỗng kêu một tiếng “í” đầy tò mò, Thẩm Kình Vũ tạm ngừng video để cúi đầu nhìn cậu.
Kỷ Cẩm giơ điện thoại lên: “Giải đấu của bọn anh còn có mục bình chọn à?”

“Bình chọn gì?” Thẩm Kình Vũ không hiểu lắm, nhận lấy máy của cậu.
Màn hình Kỷ Cẩm đang mở tài khoản chính thức có dấu V của “Dũng sĩ quyết đấu”, trên Weibo có một hoạt động bình chọn.

Tài khoản này lập danh sách các tuyển thủ sắp tranh tài, để những người hâm mộ bỏ phiếu cho người mình nghĩ sẽ thắng.
— Đây chỉ là một hoạt động giải trí để cổ động mà thôi, thật ra trước cuộc tranh tài nào cũng có nhưng trước đây không có nhiều người tham gia bình chọn.

Song lần này, số người bỏ phiếu lại phá vỡ kỷ lục.
Thẩm Kình Vũ thấy dưới tên của mình và Cung Bình có mấy nghìn phiếu, kinh ngạc nhướn mày, bèn nhìn sang mấy cặp tuyển thủ khác.

Nhiều thì mấy trăm, ít chỉ có vài chục – đây mới là số phiếu bình thường.
“Cung Bình là ai thế?” Kỷ Cẩm ngồi dậy từ sofa.

“Cậu ta nổi tiếng lắm à? Sao người bình chọn cho cậu ta cũng nhiều thế?”
Thẩm Kình Vũ lắc đầu: “Anh không rõ lắm.”
Việc bình chọn chỉ là trò chơi giữa ban tổ chức và người hâm mộ, chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.

Dù người hâm mộ bỏ phiếu cho ai thì thắng thua cũng vẫn được định đoạt trên võ đài bằng thực lực.

Thẩm Kình Vũ không quá quan tâm, trả điện thoại lại cho Kỷ Cẩm.
Kỷ Cẩm cầm lại máy rồi nhìn qua, dù trước mắt số phiếu của anh đang đứng đầu nhưng không cao hơn quá nhiều so với Cung Bình, có thể bị vượt qua bất cứ khi nào.

Cậu thầm để tài khoản phụ bỏ một phiếu cho anh, sau đó bèn rời khỏi Weibo để xem những thứ khác.

***
Mấy phút sau, trong một diễn đàn.

“Đù má đù má! Mấy chị em thấy không, Kỷ Cẩm bình chọn cho Thẩm Kình Vũ kìa!!”
“Thấy rồi (ngạc nhiên)(ngạc nhiên)(ngạc nhiên)”
“Hay là trượt tay? Việc bỏ phiếu này trừ fan để ý ra có ý nghĩa thực tế nào đâu?”
“Kể cả trượt tay thì cũng nói lên rằng Cẩm Cẩm đang theo dõi anh Vũ rất chăm chú mới có thể bỏ phiếu mà!”
“Tôi nghĩ không phải trượt tay đâu, cố tình đấy.

Ẻm đang muốn chống lưng chồng mình thôi (đầu chó)(đầu chó)(đầu chó)”
“Mấy chị em, Kỷ Cẩm đã tự ra sân rồi, còn không mau đi bình chọn! Đừng để anh Vũ nhà chúng ta mất mặt chứ!”
— Lúc này, Kỷ Cẩm đã không còn nhớ đến việc bản thân mình quên đổi sang tài khoản phụ, mà dùng hẳn tài khoản chính để bình chọn.
— Cho đến tận ngày hôm sau cậu mới biết, lá phiếu mình tiện tay thả xuống này đã làm bùng lên một trận chiến kỳ quặc như thế nào…
***
Trận đấu tân binh thứ hai của Thẩm Kình Vũ cách một tháng sau trận đấu đầu tiên.
Giải đấu vẫn được livestream trên mạng.

Phòng phát sóng vừa mở, vô số người đã chờ từ sớm lập tức chen chúc tới, số người xem trên góc phải tăng vù vù như ngồi tên lửa!
Người ngồi bình luận trước máy tính vẫn là La Thượng Võ, cạnh hắn có thêm một cộng sự – một nữ MC đã nghiên cứu nhiều về võ đối kháng, Tống Hân.
Tống Hân thấy số người xem tăng vọt, sợ hết hồn: “Òa, sao trận đấu chưa bắt đầu đã có nhiều người vậy rồi? Anh La, em nhớ số người xem cao nhất ở trận trước cũng chỉ tầm này thôi đúng không?”
La Thượng Võ gật đầu một cái, biểu cảm phức tạp.
Thật ra số người xem trận trước đã được coi như không ít so với một trận đấu của môn võ đối kháng không quá phổ biến, nhưng trong tháng này đã xảy ra vài chuyện khiến “Dũng sĩ quyết đấu” được nhiều người chú ý hơn.

Mà chuyện này lại khiến La Thượng Võ vô cùng lúng túng…
“Anh La.” Tống Hân ở bên cạnh như thể hết chuyện, lại đùa.

“Hôm nay có nhiều khán giả như vậy có lẽ liên quan đến hoạt động bình chọn tên mạng đúng không? Mà anh có bỏ phiếu không? Anh chọn ai vậy?”
Khóe miệng La Thượng Võ khẽ giật, không trả lời.
Nửa tháng trước, ban tổ chức “Dũng sĩ quyết đấu” đã đăng kết quả dự đoán mọi người bình chọn lên Weibo.

Thật ra việc bỏ phiếu này chẳng hấp dẫn sự chú ý của nhiều người, cũng không có ý nghĩa thực tiễn gì, nhưng vì Thẩm Kình Vũ đã thu hút không ít fan nữ hiểu biết về võ thuật nên bọn họ dồn dập bỏ phiếu cho anh, khiến lượt bình chọn của anh cao đến kịch trần.
Nếu chuyện dừng lại ở đây thì chẳng có gì đang nói, nhưng ai ngờ rằng vì những lời bình luận của La Thượng Võ trên mạng khi trước, có rất nhiều người phản đối anh, số người ủng hộ cũng không ít.
Người ủng hộ anh có thể là fan võ thuật hoặc người thậm chí không hiểu biết gì về võ thuật, chỉ thấy khó hiểu tại sao một người đẹp trai, nổi tiếng trên mạng lại tham gia giới thể thao, ngoài ra anh còn hấp dẫn một lớp sóng người hâm mộ chẳng liên quan gì đến võ thuật.


Còn có những người vốn đã ôm thành kiến đối với Thẩm Kình Vũ, cảm thấy người có ngoại hình như anh chắc sẽ chẳng nghiêm túc với thể thao, sự xuất hiện của anh phá hỏng bầu không khí thể thao,… Vì vậy, bọn họ lấy lời bình của La Thượng Võ làm lớp áo giáp để công kích Thẩm Kình Vũ, nói rằng anh chẳng có năng lực gì.

Những bình luận này lại thu hút thêm những người hóng chuyện không sáng suốt.
Hai bên gõ phím đánh nhau tưng bừng, vì nhóm fan của Thẩm Kình Vũ đã bình chọn cho anh quá nhiều nên bên anti đồng loạt bỏ phiếu cho đối thủ của anh.

Đây cũng là lý do khi Kỷ Cẩm thấy, số phiếu của Thẩm Kình Vũ và Cung Bình đã vượt hoàn toàn những tuyển thủ khác.

Tất nhiên, sau khi Kỷ Cẩm bấm chọn thì số phiếu của Thẩm Kình Vũ lập tức có thêm một số 0 phía sau, bên Cung Bình không thể đuổi theo được.
Thật ra trận sóng gió này chẳng liên quan mấy đến Cung Bình, nhưng lại có quan hệ không nhỏ với La Thượng Võ– không ít người tin tưởng hắn, cho rằng ban tổ chức cố ý thiên vị, nghĩ Thẩm Kình Vũ đúng là “hàng lởm” nên mới khiến chuyện trở nên náo loạn thế này.
Mà sau khi bình luận trận trước, bản thân La Thượng Võ cũng đã hối hận rồi.

Hắn biết mình phạm lỗi khi giải thích, nhưng lại không chịu được sự mất mặt khi phải xin lỗi nên muốn vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, một thời gian sau mọi thứ sẽ trôi qua.
Không ngờ chuyện không những không yên mà còn ngày càng loạn hơn, trận đấu hôm nay nền tảng lại tìm hắn để bình luận!
Nền tảng cũng chẳng cảm thấy La Thượng Võ giỏi nói, mà vì La Thượng Võ đã trở thành một điểm nóng để hấp dẫn nhiều người xem hơn.

Đối với bọn hò, dù là khen hay mắng thì cứ nổi tiếng là được.
La Thượng Võ vốn muốn từ chối lời mời này, nhưng ai ngờ… ai ngờ được nền tảng lại chi nhiều như vậy!
Rốt cuộc lúc này, hắn lại ngồi ở đây, chuẩn bị bình luận trận đấu với cộng tác viên mới.
Màn hình nhanh chóng bị lấp đầy bởi làn bình luận.
“Sao lại là bình luận viên thiếu chuyên nghiệp này thế? Có thể đổi được không?”
“Đổi bình luận viên +10086!!”
“Thật sự không muốn nghe người này giải thích, thôi, tôi xem bản chiếu lại trên đài truyền hình cũng được…”
“Không đổi bình luận viên thì không muốn xem.”
“Đừng để ý đến bọn họ, anh La em ủng hộ anh!”
“Anh La cố lên, cứ yên tâm, bình luận mạnh dạn đi, bọn tôi ủng hộ anh!”
“Không đổi bình luận viên, không đổi bình luận viên, không đổi bình luận viên, mấy người giỏi thì đừng xem nữa.”
La Thượng Võ nhìn những lời mắng nhiếc trong phần bình luận và cả những người ủng hộ… chỉ cảm thấy áp lực đè nặng như núi..

Bình Luận (0)
Comment