Sầm Căng ngồi trong xe, xuất thần nhìn chằm chằm tấm khẩu hiệu bằng bia đá của trường cách đó không xa, một lúc sau, trong ánh chiều chạng vạng, một chiếc bóng dài chạy tới.
Cô nheo mắt nhận diện, đúng là Lý Vụ.
Không biết có phải là ảo giác của cô không, mà mấy ngày không gặp, hình như Lý Vụ lại cao lớn hơn rồi.
Nhưng thay đổi rõ ràng nhất vẫn là cảm xúc tỏa ra từ cơ thể cậu. Hai ngày đầu mới tới, cậu chán nản, đờ đẫn, khó có thể thích ứng. Nhưng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, cậu không còn quá căng thẳng như vậy nữa. Kiểu tinh thần phấn chấn sôi sục tràn đầy sức sống này, chỉ đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Thoạt nhìn trông cậu không còn chênh lệch quá nhiều so với những nam sinh trung học lần lượt bước ra khỏi trường.
Sầm Căng cong mắt, bật đèn hai lần để thu hút sự chú ý của cậu.
Bước chân thiếu niên hơi dừng một chút, sau đó đi chậm lại. Cậu nhìn về phía này, đôi mắt đen láy sáng ngời.
Sầm Căng hạ kính xe chỗ ghế phụ xuống, vẫy tay với cậu.
Tất cả hưng phấn vui vẻ kịp thời thu liễm lại, Lý Vụ mím môi dưới, đi tới.
Cậu dừng lại bên ngoài, hơi thở hổn hển, lồ ng ngực phập phồng, nhìn cô không chớp mắt.
Sầm Căng nhíu mày: “Lên xe.”
Lý Vụ khôi phục tinh thần, kéo cửa ngồi vào.
Trong xe có một mùi thơm tươi mát nồng đậm, cậu nhịn không được mà khẽ động chóp mũi.
“Còn chưa ăn tối đúng chứ?” Sầm Căng không vội khởi động xe, lấy từ ngăn đựng cốc ra một ly lẩu Oden đưa cho cậu: “Vừa mua ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh, cậu ăn lót dạ trước đi.”
Lý Vụ cầm lấy, hỏi: “Chị ăn chưa?”
Từ khi tiếp xúc với cậu đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu hỏi ngược lại cô. Sầm Căng kinh ngạc, cũng hỏi: “Thế nào, cậu muốn mời tôi sao?”
Lý Vụ có chút hoảng hốt, ánh mắt chột dạ nhìn sang nơi khác, không nói một lời.
Thấy cậu lại trở về dáng vẻ trước đây, Sầm Căng không trêu chọc cậu nữa: “Tôi không đói, cậu ăn cái đó trước đi, ăn xong tôi đưa cậu đi ăn bữa chính.”
“Ừm.” Lý Vụ ngoan ngoãn nhét một viên thịt viên vào trong miệng.
Trong lúc giơ tay lên, chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay cậu lộ ra một góc, lóe lên dưới mí mắt Sầm Căng.
Cô nhìn thấy, vui vẻ đặt câu hỏi: “Đồng hồ có dễ sử dụng không?”
Lý Vụ nóng lòng đáp lời, vội vàng dồn viên thịt vào bên trong má, mơ hồi nói không rõ: “Dễ dùng.”
Hai má cậu phồng thành một khối, trông vô cùng hài hước đáng yêu, Sầm Căng nhìn mà muốn cười: “Ăn đi.”
Thiếu niên lại nghiêm túc nhai nuốt.
Sầm Căng phát hiện, nhìn Lý Vụ ăn cái gì, trông cũng ngon hơn là xem những video quảng cáo về việc… ăn uống? Nếu có thể hình dung như vậy, thì việc quảng cáo ăn uống đều mang theo sự phóng đại cùng thương mại hóa không thể tránh khỏi. Nhưng Lý Vụ thì khác, cậu có sự chân thành, thậm chí là cả lòng thành kính.
Trong lúc còn đang so sánh, thiếu niên liền liếc mắt nhìn lại một cái, giữa mày cậu nhíu lại cực nhanh, cúi đầu nhìn sang chỗ khác.
Mặc dù biên độ rất nhỏ, gần như không thể nhìn thấy nhưng Sầm Căng vẫn thu hết vào trong mắt, cô cười đầy ẩn ý: “Được rồi, cậu ăn của cậu đi, tôi không nhìn nữa.”
Cô xoay người nghịch điện thoại, xem tin tức Wechat, màn hình phản chiếu khiến mặt của cô trở nên trắng bệch.
Lý Vụ dùng khóe mắt liếc nhìn, sau đó lặng lẽ giơ tay lên, xoa xoa vành tai hơi nóng của mình.
Sau khi Lý Vụ ăn xong, xe lại tiếp tục lên đường.
Sầm Căng quan tâm đ ến tình hình học tập của cậu: “Thế nào, đi học có vất vả không?”
“Vẫn ổn.” Lý Vụ thẳng thắn thành khẩn trả lời. Cậu không có phồng má giả làm người mập*, mà thật sự là cậu vẫn đang cố gắng đuổi kịp. Tuy chương trình học bị tụt lại phía sau, nhưng cũng không phải trống rỗng một mảng lớn. Chỉ cần chịu khó bỏ ra thời gian bù lại, thì cậu vẫn có thể thuận lợi đuổi kịp.
*
Phồng má giả làm người mập (打肿脸充胖子
) ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.) Sầm Căng lại hỏi: “Còn giáo viên trên lớp thì sao?”
“Tốt hơn so với trường trước đây.”
“Vô nghĩa.”
“…”
Lý Vụ không có cách nào phản bác, đây quả thật là một câu vô nghĩa.
“Mấy ngày nay có gặp thầy Tề không?”
Lý Vụ nói: “Trong giờ học có gặp qua một lần.”
“Cậu có chào thầy ấy không?”
“Có.” Giọng nói Lý Vụ có chút mơ màng. Một tuần nay, phần lớn thời gian cậu đều ở trong lớp chán nản, đi ra ngoài một chuyến mắt cũng nhìn thẳng, gần như chả giao tiếp ánh mắt với bất cứ ai. Chính thầy Tề lại là người nhận ra cậu trước, sau đó cậu mới đáp lại.
“Còn cuộc sống ở ký túc xá thì sao? Bạn cùng phòng hẳn là không tệ chứ?” Sầm Căng vẫn còn lo lắng về môi trường trong phòng ngủ ngày mới chuyển đến: “Làm bạn thì có thể, nhưng đừng bị đồng hóa, vẫn phải yêu thích gọn gàng sạch sẽ.”
Nói đến đây, Sầm Căng không khỏi nhớ tới lần đầu tiên đến nhà Lý Vụ vào năm ngoái.
Ngôi nhà kia chỉ có bốn bức tưởng chật hẹp, nhưng được dọn dẹp khá sạch sẽ ngăn nắp. Ông nội Lý Vụ cũng được chăm sóc chu đáo, trên mặt không có vết bẩn nào. Lý Vụ từng bưng tới hai bát nước trong, móng tay của cậu cũng sạch sẽ, chỉnh tề. Điều này tương đối hiếm thấy trong những đứa trẻ mà bọn cô đã từng tới thăm, vì khi đã nghèo tới một mức độ nhất định nào đó, họ căn bản sẽ không quan tâm đ ến những điều này. Nhưng Lý Vụ thì khác, mặc dù thân bị vây nhốt ở trong “nhà tù”, nhưng cậu vẫn có sự kiên trì và kiêu ngạo của riêng mình.
Một vài chi tiết cứ như vậy xuất hiện, Sầm Căng còn tưởng rằng mình không tài nào nhớ nổi.
Dù sao thì cô ngày đó, cả thể xác lẫn tinh thần đều bài xích, toàn bộ quá trình đều không nói lời nào, càng miễn bàn đến việc chạm vào bát nước đó.
Nghĩ đến đây, cô lại liếc mắt nhìn những ngón tay đang cầm cốc lẩu Oden của Lý Vụ, gầy mỏng thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay vẫn được cắt tỉa tỉ mỉ.
Sầm Căng cảm khái thở dài một hơi, giọng điệu dịu dàng: “Ở trường có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói cho tôi biết.”
Lý Vụ nói: “Được.”
“Nếu như tôi làm cho cậu không thoải mái, cậu cũng phải nói cho tôi biết, phải nhắc nhở tôi, được không?” Cô giống như đang thoả thuận.
Lý Vụ im lặng không nói.
“Xem ra là có?” Sầm Căng nghiêng đầu nhìn, cũng không bất ngờ trước phản ứng của cậu. Trong một số chuyện, cô thực sự rất tích cực xông xáo.
Sau một khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, Lý Vụ mới nói: “Không có.”
Rõ ràng là có, thỉnh thoảng trong một khoảng khắc nào đó, cậu sẽ có chút mâu thuẫn, có chút đấu tranh, nhưng hiện tại lại hoàn toàn không nhớ rõ.
Sầm Căng cười khẽ một tiếng: “Vuốt mông ngựa đấy à?”
“…”
“Nhưng mà.” Cô không khỏi dát vàng cho mình: “Gặp được tôi coi như cậu may mắn.”
Lý Vụ “ừm” một tiếng, khẽ cong môi trong bóng tối mờ mịt.
Sầm Căng sinh ra cảm giác thoải mái đã lâu không thấy: “Lát nữa muốn ăn gì?”
Cô lại nói thêm: “Tôi biết cậu không kén chọn, nhưng cũng phải có thứ gì đó mà cậu thực sự rất muốn ăn, là thứ mà cậu đã khao khát từ khi còn nhỏ chứ?”
Lý Vụ im lặng, lại khoác mình lên bộ dạng ủ rũ đó.
Sầm Căng liếc nhìn cậu, biết cậu không thể đánh ra cái rắm nào được, nên thừa dịp chờ đèn đỏ, cô lấy điện thoại ra mở app đặt đồ ăn.
Mắt cô nhìn thẳng về phía trước, một tay đưa điện thoại ra: “Trên đó có cửa hàng, cậu tự chọn đi, thích cái nào cứ nhấn vào rồi đưa cho tôi là được.”
Lý Vụ nhận lấy, nhưng không lập tức làm theo lời cô.
Sầm Căng nhướng mày: “Lần này tôi đem quyền lựa chọn giao cho cậu.”
Lý Vụ ngẩn người, ngước mắt nhìn cô trong chốc lát.
Thấy cậu vẫn không nhúc nhích, Sầm Căng liền sửa lại lời nói: “Tôi bị mắc chứng khó lựa chọn, nên nhờ cậu giúp tôi một chút.”
Cuối cùng Lý Vụ cũng bắt đầu lướt màn hình.
“Nói chuyện với trẻ con đúng là mệt thật.” Sầm Căng thở hắt ra, giống như cuối cùng cũng được hít thở dưỡng khí.
“…”
Ngón tay dừng trên màn hình một lúc, Lý Vụ thử đưa ra đề nghị: “Chị quyết định là được…”
“Tôi không muốn.” Người phụ nữ nhanh chóng trả lời.
“…”
Nói chuyện với người lớn đúng là mệt thật.
—
Nơi cuối cùng Lý Vụ chọn là một quán cơm gia đình, giá cả bình quân đầu người không đắt, không phải ở trên khu phố thương mại tấc đất tấc vàng, mà là một quán ăn nhỏ nằm sâu trong ngõ.
Sầm Căng xác nhận lại lần nữa: “Cậu chắc chứ? Chính là chỗ này?”
Cô cho rằng cậu sẽ chọn tiệm KFC hay MacDonald gì đó, một nơi có thể thỏa mãn cảm giác nghi thức của trẻ em.
Lý Vụ gật đầu.
“Được.” Cô mở định hướng.
Vị trí của quán ăn không quá hẻo lánh, chẳng qua là sau khi dừng xe còn phải đi bộ thêm một đoạn đường gạch đá nữa.
Môi trường ở đây tốt hơn so với tưởng tượng của Sầm Căng, tuy diện tích nhỏ nhưng cách bài trí nội thất bên trong cực kỳ chu đáo, vừa có khói lửa vừa có mùi vị nhân gian.
Sau khi đồ ăn được bưng lên, Sầm Căng nếm thử, ánh mắt sáng ngời khen ngợi: “Cậu chọn cũng khá đấy”.
Lý Vụ không được tự nhiên xoa xoa mũi.
Chỉ có thể nói là bảy phần cố gắng và ba phần ăn may. Lúc chọn cậu còn cẩn thận hơn cả khi thi trắc nghiệm, sàng lọc giá cả, địa chỉ và xem hết các đánh giá, mới quyết định lựa chọn cửa hàng này. Nhưng trước khi được Sầm Căng tán thành, cậu vẫn lo lắng bất an.
May là cô cũng coi như thích, Lý Vụ hơi nhướng mắt, để ý phản ứng của cô nhiều hơn.
Không ngờ người phụ nữ cũng vừa vặn nhìn lại, còn gắp một miếng thịt lớn, ném vào trong bát của cậu.
“Ăn đi.” Sầm Căng hất cằm.
Lý Vụ vội vàng gắp thịt bỏ vào miệng, lơ đãng nhai.
“Ăn không ngon sao?” Ánh mắt cô sáng lấp lánh, bắt lấy sự thất thần của cậu, tự mình gắp một đũa tiếp tục thử: “Thịt này nướng không tồi.”
Lý Vụ quả quyết gật đầu.
Sầm Căng chú ý đến giỏ đồ uống trong góc: “Uống nước ngọt có gas không?”
Các chàng trai đều thích uống mấy thứ này, cô là người từng trải, cô biết.
Lý Vụ lắc đầu.
“…” Sầm Căng mím môi, gọi người: “Ông chủ, mang cho tôi một chai Sprite.”
“Một chai sao? Cô... ” Người phụ nữ phía sau quầy nhìn hai người bọn họ, suy nghĩ một chút: “Ở đây còn có bia Vương Lão Cát nữa, có muốn gọi luôn không?”
Sầm Căng liếc mắt nhìn Lý Vụ: “Em trai tôi không uống.”
Tay cầm đũa của thiếu niên hơi dừng lại.
Ông chủ cười: “Có cần lấy lạnh không?”
“Lấy bên ngoài là được rồi.”
Lấy Sprite xong, ông chủ đi đến chỗ họ, dùng cạnh bàn gỗ mở nắp chai.
Bọt khí trong chai dâng lên, vị ngọt tỏa ra bốn phía.
Sầm Căng nhận lấy, cắm ống hút vào, đặt sang một bên, không nhúc nhích.
Sau khi ông chủ xoay người rời đi, cô mới đẩy chai nước ngọt đến bên khuỷu tay Lý Vụ, sau đó tiếp tục ăn phần của mình. Khuôn mặt người phụ nữ không chút gợn sóng, thậm chí còn có một loại ý vị ung dung nhàn nhã.
Một lúc sau, Lý Vụ cầm chai Sprite tới, hút một ngụm, vị ngọt thấm vào tận ruột gan. Cậu cúi thấp đầu, đột nhiên thấp giọng cười khẽ. Cậu cũng không biết là mình đang cười cái gì, chắc là đang cười chính mình.
Sầm Căng nhếch môi, không nhịn được cười theo: “Không phải nói không uống sao?”
“Tôi không muốn chị tốn thêm tiền.” Lý Vụ nghiêm mặt.
“Cái này đáng mấy đồng chứ.” Sầm Căng thản nhiên nói: “Hồi nhỏ đã từng uống qua chưa?”
“Uống rồi.”
“Mùi vị vẫn như lúc trước chứ?”
“Ừm.”
…
——
Sau khi trở về nhà, sắp xếp Lý Vụ vào phòng sách làm bài tập, Sầm Căng liền trở lại phòng ngủ, cô ngả người xuống giường, cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy thoải mái.
Sự khó chịu lúc đi làm đã biến mất, quả nhiên con người vẫn cần phải dời đi sự chú ý mới ổn.
Sầm Căng cầm điện thoại lên, thấy một tin nhắn mới trên Wechat.
Cô bấm vào, là mẹ trả lời.
Mẹ: [Mẹ nghe bố con nói rằng con sắp nghỉ việc phải không?]
Mới ba phút trước.
Sầm Căng nhanh chóng ngồi dậy trả lời: [Vâng.]
Cô cố tình nhõng nhẽo: [Mẹ còn giận con à?]
Mẹ cô lười gõ chữ, trả lời bằng một đoạn hội thoại, giọng điệu vẫn còn tức giận: [Giận thì có ích lợi gì, mẹ giận thì con sẽ nghe lời sao?]
Sầm Căng phụ họa: [Đúng vậy, không thể nghe lời được. Cả đời này đều không thể nghe lời.]
Sự cợt nhả của cô chẳng những không khiến mẹ Sầm tức giận, trái lại bà còn bật cười, ân oán đều được xóa bỏ: [Đứa nhỏ kia bây giờ thế nào rồi?]
Sầm Căng trả lời lại bằng đoạn hội thoại: [Nhờ có bố mà cậu ấy đã được đi học. Hôm nay là cuối tuần nên con đón cậu ấy về chỗ con, chứ để cậu ấy một mình ở lại trường thì tội nghiệp lắm.]
[Con chính là quá mềm lòng.] Mẹ Sầm như đang nhớ lại chuyện cũ: [Điều kiện của Ngô Phục vốn đã chẳng ra gì, thế mà con lại cứ nhất quyết đòi kết hôn với nó. Giờ thì hay rồi, người bị đuổi ra khỏi cửa cũng chính là con.]
[Cái gì vậy, là con tự mình muốn đi được chứ?] Sầm Căng rất không hài lòng về cách hình dung của mẹ mình.
[Còn nhà thì sao, căn nhà tốt như vậy không thể cứ thế tặng không cho nó. Tiền đặt cọc với tiền trang hoàng cơ bản đều do nhà chúng ta chi trả, nó còn lâu mới trả được hết số nợ này.]
[Cái đó để sau rồi nói. Dạo này công ty bận rộn, anh ta căn bản cũng chẳng có thời gian rảnh mà lo chuyện này, hơn nữa con cũng xóa Wechat của anh ta rồi.]
[Con bao nhiêu tuổi rồi hả, còn học cách xóa người ta——] Mẹ Sầm không thể hiểu nổi, lại nghiêm giọng cảnh cáo: [Con tìm luật sư giúp con xem xét, chính con cũng phải tự mình hiểu đi, đừng có hồ đồ nữa.]
[Con biết rồi.] Sầm Căng nghe đến phiền lòng, vừa mới đem chuyện này vứt ra sau đầu, lại bị mẹ lôi về bắt cô phải đối mặt.
Những chi tiết nhỏ nhặt và phức tạp trong hôn nhân thực sự khiến con người ta chán ghét mà.
Cô chuyển đề tài: [Mẹ, mẹ biết không, mấy ngày nay con có một cái nhìn mới.]
[Cái gì?] Mẹ Sầm không thích: [Con lấy đâu ra nhiều hiểu biết như vậy?]
[Làm mẹ thật không dễ dàng!] Sầm Căng chậc một tiếng: [Sau khi sống chung với đứa nhỏ ở Thắng Châu kia con mới ngộ ra được.]