Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 21

Lý Vụ nghỉ hai ngày, thời gian rảnh rỗi nhiều, Sầm Căng cũng giảm bớt cảm giác căng thẳng, thức cả đêm.

Mặt trời mọc lên đến ngọn cây, cô mới từ trên giường ngồi dậy, không thay đồ ngủ, khoác thêm một chiếc áo len dày cộp rồi ra ngoài.

Cửa phòng ngủ thứ hai mở rộng, để lộ ánh sáng rực rỡ tràn ngập căn phòng.

Cô quay đầu tới phòng sách tìm đứa nhỏ trong nhà, quả nhiên, cậu ngồi ở bên trong, hết sức chăm chú xem giáo trình.

Sầm Căng giơ tay gõ hai lần lên khung cửa, kéo tầm mắt của cậu lại: “Dậy từ lúc nào thế?”

Lý Vụ kỳ quái lắp bắp: “Bảy, bảy giờ.”

Sầm Căng nghi ngờ liếc mắt nhìn cậu một cái: “Mới vừa thi xong mà vẫn có nhiều bài tập như vậy sao?” 

Lý Vụ nói: “Không có cũng sẽ tự tìm để làm.”

“Nếu ngày xưa tôi có một nửa sự chịu khó của cậu, thì chắc lúc này tôi đã định cư ở thủ đô rồi.” Sầm Căng cảm thán, lấy điện thoại ra đặt đồ ăn ngoài: “Nửa tiếng sau ra ngoài ăn cơm.”

“Được.”

Sầm Căng ngồi xuống sofa, tiện tay đụng chạm xung quanh. Cô không có việc gì để làm, định lướt Weibo để giết thời gian.

Không ngờ vừa mở màn hình chính là quảng cáo về “ngọt ngào”, hình ảnh tươi mát, một tiểu sinh lưu lượng nổi tiếng đang cầm cốc sữa chua, nở một nụ cười có hàm lượng đường cực cao với mọi người trước màn hình.

Chỉ cần nhìn phong cách cũng biết tấm poster này xuất phát từ tay ai, cô vào nhóm chat công ty, gõ chữ: [Tôi vừa mở màn hình lên đã trông thấy quảng cáo rồi, doanh số bán hàng lần này mà không bùng nổ thì thật là có lỗi với tâm huyết của anh.] Sau đó thuận tay tag một cái tên vào.

Người thiết kế được khen kia cười ha ha, khiêm tốn trả lời: [Chủ yếu do người phát ngôn đẹp mắt thôi.]

Sầm Căng mỉm cười, vừa định nói chuyện với anh ta thêm vài câu nữa thì đột nhiên điện thoại báo có cuộc gọi đến.

Sầm Căng thoáng nhìn thấy cái tên, sắc mặt ảm đạm thêm vài phần, ấn nút nghe.

Ngô Phục đi thẳng vào vấn đề: “Hai ngày này có rảnh không?”

Sầm Căng nói: “Có.”

“Tìm thời gian ký giấy thỏa thuận đi.” Ngô Phục sắp xếp có trật tự: “Sáng thứ hai tôi có thể xin nghỉ, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.”

“Được.” Sầm Căng nhẹ nhàng đáp.

Bên kia yên lặng vài giây, nói tiếp: “Đồ mẹ cô gửi cho cô vẫn còn ở chỗ tôi, buổi chiều tôi mang sang cho cô.”

Sầm Căng khoanh chân ngồi trên sofa, tê liệt đồng ý bằng giọng mũi. 

Anh ta tiếp tục: “Tôi sẽ chuyển khỏi ngôi nhà trên đường Thanh Bình sau khi hoàn tất việc chuyển nhượng vào tuần tới.” 

Sầm Căng rũ mắt nhìn móng tay của mình: “Tôi còn tưởng anh muốn căn nhà đó.”

“Một ngôi nhà hơn 9 triệu nhân dân tệ không phải ai cũng có đủ khả năng mua được.” Ngô Phục không kiêu ngạo không tự ti: “Lúc ấy mua bên kia chủ yếu là vì để cho cô vui vẻ, bây giờ tôi chỉ lấy lại một nửa số tiền thế chấp và tiền đặt cọc. Cô cũng không cần phải dùng những chuyện này công kích tôi nữa.”

Sầm Căng vô tội: “Tôi có nói gì sao, là do anh quá nhạy cảm thôi.”

“Chúng ta đều như thế.”

Sầm Căng cười một tiếng: “Có phải đến bây giờ anh vẫn cảm thấy, chuyện sảy thai làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, khiến tôi thất vọng, rồi thay đổi tính tình, trực tiếp đưa cuộc hôn nhân của chúng ta đi đến tình trạng hôm nay không?”

Ngô Phục không phủ nhận: “Đúng. “

Sầm Căng khẽ lắc đầu, giống như có thể nhìn thấy phía đối diện: “Không phải, không liên quan đến đứa nhỏ. Anh có còn nhớ lúc tôi sinh non phải nghỉ phép không? Có một ngày anh về nhà, tôi ngồi trong phòng khách uống nước, anh vô cùng lạnh lùng nói rằng: ‘Em cứ uống tiếp đi, không muốn sinh con nữa đúng không?’ Mà trong khi đó thứ tôi uống là nước trái cây. Xong tôi nói, nếu thực sự không thể sinh con được nữa thì sao? Lúc đó anh trả lời tôi thế nào? Anh nói rằng không sinh được con thì hôn nhân như vậy còn có ý nghĩa gì nữa. Anh biết không lúc đó tôi ngạc nhiên như thế nào đâu, vì tôi cho rằng anh đang lo lắng cho sức khỏe của tôi, lo cho cảm xúc của tôi, nhưng thực ra cái mà anh lo lắng chính là liệu tôi có còn khả năng sinh đẻ nữa hay không. Thân phận người vợ của tôi sau một lần sảy thai đã trở nên vô giá trị đối với anh, anh coi trọng chuyện con cái của mình hơn rất nhiều so với tìm cảm mà chúng ta tích lũy trong những năm qua. Và bây giờ tôi nói lại những lời này, có khi anh cũng chẳng còn nhớ nữa.” 

“Tôi…” Ngô Phục muốn nói lại thôi, ngữ khí trở nên mơ hồ: “Hiện tại có nói cũng đâu còn ý nghĩa gì.”

“Tôi biết.”

Nhưng tôi vĩnh viễn không thể quên được. Chúng tựa như vết sẹo xâm nhập vào xương tủy, không chạm vào thì không sao, nhưng mỗi lần mở ra nhìn, vẫn là máu thịt mơ hồ, đau đớn khắc sâu.

“Cho nên đừng nói nữa.”

“Câu nói đó đã làm tổn thương tôi rất nhiều, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in, cho nên tôi phải nói.” Sầm Căng không dừng lại ở đó: “Có lẽ từ ngày đó trở đi, trong tình yêu của tôi dành cho anh, đã sinh ra hận thù rồi. Anh có thể hiểu được không?” Sầm Căng theo chủ nghĩa tối cao nói.

“Nếu muốn lôi hết chuyện cũ ra, tôi có thể viết hết 300 trang ppt để kể.” Ngô Phục không muốn rối rắm vì chuyện cũ nữa: “Buổi chiều tôi đến tìm cô.”



Cửa phòng sách không đóng, thanh âm không lớn không nhỏ của người phụ nữ dọc theo hành lang vắng vẻ truyền vào tai Lý Vụ. Cậu đặt bút xuống, dùng sức chà xát đuôi lông mày.

Giọng điệu của cô nghe có vẻ bình tĩnh dị thường, nhưng loại bình tĩnh này cũng không giống như không thèm để ý, mà là tuyệt vọng đến chết lặng.

Cậu vén ống tay áo xuống nhìn đồng hồ điện tử, lần đầu tiên phát hiện thời gian học tập lại gian nan như vậy.



Bữa sáng và bữa trưa gộp lại thành một, thế nên Sầm Căng gọi không ít món ăn gia đình, có thịt có canh có rau. Hương thơm tỏa ra bốn phía, chỉnh tề ngay ngắn bày đầy một bàn.

Nhưng cô không có hứng thú, ăn được nửa chén cơm liền dựa vào ghế sau lưng chơi điện thoại di động.

Lý Vụ chọc cơm trong bát, nhiều lần nhướng mắt nhìn cô, nhưng cô vẫn hồn nhiên không biết.

Chờ tới khi thiếu niên đứng dậy lấy thêm bát thứ hai, Sầm Căng mới phân ra nửa tấc ánh mắt tới: “Tuần này cậu đã cân chưa?”

“Rồi.”

Cô đặt điện thoại di động trở lại bàn: “Có tăng lên không? “

“Tăng thêm 0,35 kg.” Cậu đặc biệt đọc chính xác cả hai số thập phân phía sau, để thể hiện sự coi trọng đối với yêu cầu của cô.

Sầm Căng sửng sốt trước đơn vị hậu tố chi tiết của cậu, sau khi tính ra đơn vị kg trong đầu mới phản ứng lại: “Cái này tính là cái gì, đi tiểu một lần xong là hết.” 

“…”

Cô đột nhiên nghiêng người về phía trước, xem xét cậu một cách tỉ mỉ.

Lý Vụ trong nháy mắt như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Động tác nhai nuốt cũng nhanh hơn 0,5 lần.

Tầm mắt của người phụ nữ đảo một vòng trên mặt cậu, cuối cùng dừng lại ở miệng bát trước mặt cậu: “Tôi thấy cậu ăn cũng không ít, có phải bình thường học tập quá vất vả hay không?”

“Vẫn ổn.” Cậu luôn luôn đưa ra câu trả lời này, một đáp án áp dụng cho mọi loại câu hỏi.

Sầm Căng đổi cách hỏi: “Thẻ cơm dùng hết bao nhiêu tiền rồi, đã kiểm tra trên máy chưa?”

Lý Vụ nhớ rõ từng khoản của mình: “326 nhân dân tệ 9 xu.”

“Mới hết ba trăm? Cậu một ngày ba bữa chỉ ăn cơm trắng sao?” Sầm Căng khó có thể tin được: “Hay là chỉ uống mỗi canh?”

“…” Thanh âm của cậu thấp đi một chút: “Vẫn ăn như bình thường.”

“Aaa.” Sầm Căng khẽ kêu một tiếng, hai tay ôm đầu: “Tôi không cần cậu tiết kiệm cho tôi chút tiền này, tôi không cần, càng không cần cậu trả lại. Cậu có thể đối xử tốt với mình hơn một chút được không?”

Lý Vụ bị cơn giận bất ngờ của cô làm cho giật mình, tay cầm đũa dừng lại giữa không trung.

Sầm Căng buông tay, cũng bởi vậy mà khiến mái tóc có hơi tán loạn, cô lạnh lùng nhìn về phía cậu: “Cho nên, cậu ở trước mặt tôi đều là đang giả vờ cho tôi xem?”

Giữa mày Lý Vụ căng thẳng: “Cái gì?”

Cô hếch cằm lên: “Ở nơi tôi có thể nhìn thấy thì ăn nhiều như vậy, ăn nhiệt tình như vậy, nhưng quay đầu trở lại trường học lại đói khổ lạnh lẽo.”

“…” Lý Vụ mím môi: “Tôi không có.”

“Hơn 300 tệ kia cậu dùng như thế nào?”

Tay Lý Vụ đổ mồ hôi, cậu rầu rĩ nói: “Sổ sách ở trường, không mang về.” Sầm Căng hoàn toàn cạn lời.

Lý Vụ tiếp tục ăn cơm, động tác cẩn thận, ngay cả đồ ăn xa một chút cũng không dám gắp.

Cậu có thể cảm giác ánh mắt của người phụ nữ vẫn đang di chuyển trên mặt mình, mãi chưa rời đi.

Vì cậu không thể nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, nên không phân biệt được sắc mặt của cô lúc này như thế nào, chỉ có thể suy đoán xem cô đang dùng tâm tình gì để nhìn mình.

Cậu không muốn phụ lòng tốt của cô, cậu muốn tạo dựng được tên tuổi cho chính mình.  

Nuốt xong miếng cơm cuối cùng, Lý Vụ buông đũa xuống, hít một hơi, bức ép chính mình nhìn về phía Sầm Căng: “Chỉ dựa vào ăn cơm là có thể phán đoán một người có đối xử tốt với chính mình hay không sao?”

Sầm Căng nâng má: “Đương nhiên, ăn không ngon thì thân thể làm sao phát triển, làm sao khỏe mạnh, làm sao có sức lực đối mặt với học tập và cuộc sống được?”

Lý Vụ hít sâu một hơi: “Chị cũng ăn rất ít.”

Sầm Căng dừng một chút, cho rằng mình không nghe rõ, hơi nghiêng tai: “Cái gì?”

“Chị cũng ăn rất ít.” Cậu lặp lại nguyên văn, vẻ mặt bình tĩnh.

Cậu đang dạy dỗ cô đấy à? Sầm Căng có chút phản ứng không kịp, liên tiếp nháy mắt: “Tôi vốn chỉ ăn được như vậy.”

Lý Vụ nói: “Tôi cũng ăn no mỗi bữa.”

“Ý của cậu là bản thân tôi ăn chưa đủ? Không có tư cách để yêu cầu cậu, đúng không?” Giọng nói của cô trở nên lạnh lẽo, có xu hướng chuyển sang tranh cãi.

“Tôi không có ý đó.” Lý Vụ bối rối không hiểu tại sao mạch não của cô không thể ăn khớp với cậu.

Sầm Căng nhìn cậu chằm chằm hai giây, đột ngột vươn tay kéo bát cơm lúc nãy còn chưa ăn xong về, sau đó cầm đũa, đập mạnh lên mặt bàn, rồi bắt đầu cúi đầu ăn cơm như giận dỗi.

Chỉ chốc lát sau đáy bát đã sạch sẽ, cô ngước mắt lên trừng cậu, ánh mắt bức bách.

Lý Vụ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của cô, có chút bối rối, lại có chút muốn cười.

Mí mắt thiếu niên rũ xuống, căn bản không dám nhìn cô.

Cậu không dám đối diện với cô, nhưng cậu có thể nghĩ ở trong đầu, vì dù sao cô cũng không nhìn thấy.

Cho nên cậu liền không kiêng nể gì mà suy nghĩ.

Sao có thể đáng yêu như vậy?

Người chị này.

“Tôi no đến mức muốn nôn luôn rồi.” Sầm Căng còn muốn gắp thêm chút thức ăn nữa, nhưng cuối cùng cũng không ăn được, cô ngoài cười nhưng trong không cười: “Hiện tại tôi có tư cách yêu cầu cậu rồi chứ?”

“…”

“Từ 3 tuần 3 trăm biến thành 3 trăm mỗi tuần, cái này có thể làm được chứ?”

“Dùng không hết nhiều như vậy đâu.”

“Vậy thì cố gắng dùng cho tôi.”

“…Ừm.”

……

Buổi chiều, Sầm Căng trang điểm, thay quần áo xong liền ra cửa.

Trước khi đi, cô gọi một người dì quen thuộc tới quét dọn, còn dặn Lý Vụ phải để ý tiếng chuông cửa.

Lý Vụ có chút đứng ngồi không yên, cậu mơ hồ đoán được Sầm Căng muốn đi gặp chồng cô, nhưng kết quả cuối cùng như thế nào vẫn là ẩn số.

Xung đột trong điện thoại không rõ ràng, khả năng đàm phán cũng không phải là số 0. Cậu không thể ngăn chặn những hy vọng và phỏng đoán tồi tệ này của mình.

Hơn nữa cô còn ăn mặc rất đẹp, trong thời tiết mùa thu gió thổi hiu hiu này mà cô còn mặc váy trễ vai màu đỏ, hai chân để trần, xương quai xanh nằm ngang trên làn da, giống như hai lưỡi dao găm màu trắng. 

Đôi môi cùng màu làm nổi bật lên khí thế kiêu ngạo áp bức người khác của cô, không thể khinh thường.

Dáng vẻ của cô cứ lởn vởn trong tâm trí cậu. 

Lý Vụ vừa bực bội vừa phiền não xoay xoay bút, ngả người ra sau ghế, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt.

Không nên như vậy.

Cậu biết điều đó.

Nhưng nó đã như vậy rồi.

Không còn cách nào khác.

Cậu không thể kiểm soát giấc mơ của mình, giống như việc cậu không thể kiểm soát bản thân ngừng nghĩ về cô, bao gồm cả những điều tưởng tượng về cô.

Sau khi tỉnh dậy cậu không thể ngủ tiếp được nữa, đợi đến khi bình binh sáng rõ, việc đầu tiên cậu làm chính là đứng dậy đi tắm, cầu xin nước lạnh như băng có thể rửa sạch ý nghĩ xấu xa bẩn thỉu của mình.  

Trên đường đi phơi quần áo, cậu dừng lại trước cửa nhà cô một lúc, trong vài giây đó, trong lòng cậu vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh như thể đang đứng dưới một pho tượng thần khổng lồ.

Nhưng sự yên tĩnh này chấm dứt vào thời điểm cô xuất hiện trước cửa phòng sách.

Tất cả các dây thần kinh của cậu lại bùng cháy, khiến cậu quên mất nên nói chuyện như thế nào. 

Lý Vụ nhắm mắt lại, giữa mày cau chặt như bị ác mộng quấn thân.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa chợt vang lên.

Cậu vội vàng mở mắt ra chạy ra cửa, đang định vặn nắm đấm cửa thì ổ khóa vân tay kêu lên một tiếng, cửa bị người bên ngoài mở ra. 

Bốn mắt nhìn nhau.

Đồng tử của nam sinh đột nhiên co rụt lại, tiếng thở thở hổn hển vì chạy của cậu cũng dần chậm lại, rồi bình thản, bởi vì người tới không phải là dì giúp việc làm theo giờ trong miệng Sầm Căng.

Nhưng cũng chẳng phải ai xa lạ. Cậu gần như ngay giây tiếp theo đã nhận ra anh ta. 

Người đàn ông cũng kinh ngạc không kém gì cậu, anh ta nhìn chằm chằm cậu một hồi, ánh mắt chuyển sang tinh tế quan sát cùng thăm dò. 

“Cậu là ai?” Anh ta hỏi.

“Anh không biết tôi sao?” Một giây sau, thiếu niên dùng một loại can đảm không sợ hãi mà chính mình cũng chưa từng nghĩ tới, thản nhiên nghênh đón ánh mắt của anh ta: “Tôi là Lý Vụ.”
Bình Luận (0)
Comment