Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 24

Tối thứ bảy, Sầm Căng đến đón Lý Vụ như thường lệ.

Cô gọi điện từ trước, nên khi cô đến thì nam sinh đã đợi sẵn ở cổng trường, hai tay cậu đút túi, thẳng tắp đứng trong gió, khuôn mặt được ánh sáng và bóng tối phác họa rõ ràng.

Sầm Căng nhớ tới tin nhắn của Xuân Sướng lần thứ hai yêu cầu cô đưa “ảnh đồng phục học sinh” của Lý Vụ ra, nhất thời bật cười.

Nam sinh dường như cũng chú ý đến chiếc xe của cô, trong nháy mắt khi xe dừng lại, cậu liền bước tới không chút do dự.

Sau khi lên xe, Lý Vụ theo thói quen hít hít mũi, nhưng không ngửi thấy mùi thơm gì.

Sầm Căng tưởng cậu nghẹt mũi: “Bị cảm lạnh à?”

Lý Vụ nói: “Không có.”

Sầm Căng phản ứng lại: “À, tôi không mua đồ ăn.”

Lý Vụ nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt chìm trong bóng tối không rõ cảm xúc.

Sầm Căng lái xe trên đường, Lý Vụ liếc cô một cái, muốn nói lại thôi.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm về phía trước, cả người mang hơi thở uể oải, rõ ràng ít nói hơn trước kia, thoạt nhìn càng khó thân cận.

Lý Vụ bắt đầu suy nghĩ lung tung, tim đập như trống trận. Cậu không dám hỏi nhiều, đành phải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc cho ánh đèn neon lướt qua đáy mắt.

Sầm Căng quả thực có chút tức giận với Lý Vụ, vì sự thờ ơ của cậu. Đã một tuần trôi qua, mà cậu vẫn không hề tiết lộ cho cô bất kỳ tin tức gì về điểm số của mình.

Cô đang đợi xem khi nào cậu mở miệng.

Nhưng hiển nhiên, tác phong của thiếu niên vẫn ổn định, phong độ như thường, vẫn trước sau như một yên lặng xử lý mọi việc.

Về đến nhà, Sầm Căng bại trận, gọi Lý Vụ đang định thay dép chuẩn bị vào phòng sách lại.

Cô ngồi xuống sofa, khẽ hếch cằm ra hiệu về phía chiếc ghế đơn bên cạnh: “Ngồi đi.”

Trái tim thật vất vả mới ổn định được của Lý Vụ lại bắt đầu dao động, cậu đối với chiếc ghế này có bóng ma tâm lý: Tuần trước vào giờ phút này, cậu chính là ở đây bị cô xua đuổi.

Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, đặt ba lô xuống đất.

Sầm Căng khoanh tay, thần sắc hơi âm trầm: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi không?”

Tiếng chuông báo động vang lên trong lòng Lý Vụ, trận giằng co với Ngô Phục vẫn còn rõ ràng trước mắt, cậu không đủ tự tin để khẳng định rằng anh ta sẽ không vạch trần mình trước mặt Sầm Căng.

Cậu ổn định tâm tình, thăm dò hỏi: “Chuyện gì?”

Sầm Căng nghiêng đầu, nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt dò xét: “Nếu tôi không hỏi, thì cậu định giấu tôi đến bao giờ?”

Lý Vụ nhíu mày, lòng bàn tay có chút nóng lên: “Tôi không hiểu chị đang nói chuyện gì.”

Sầm Căng nhắm mắt lại, không nói lời mơ hồ nữa: “Thứ hai đã có kết quả thi giữa kỳ, vì sao đến bây giờ cậu vẫn không nói với tôi?” 

Lý Vụ như trút được gánh nặng, thể xác và tinh thần đều nhẹ nhõm: “Tôi thi không tốt, cho nên mới không nói cho chị biết.”

Sầm Căng bị ba chữ “thi không tốt” làm cho nghẹn ngào: “Vậy định không nói luôn sao?” 

Lý Vụ đáp: “Chị hỏi thì tôi sẽ nói.”

“Hiện tại nói cho tôi biết.”

Lý Vụ lập tức mở cặp sách ra, lấy phiếu điểm thành tích từ trong túi đựng bút đưa cho Sầm Căng.

Đây không phải là lần đầu tiên Sầm Căng nhìn thấy thứ này, dù sao trước đó đã xem qua bản hình ảnh, nhưng thực sự được cầm trên tay lại là một chuyện khác. Chân thực hơn mà cũng có cảm giác thành tựu hơn.

Tâm tình cô vui vẻ, giả vờ diễn xuất ra cảm giác ngạc nhiên cùng tán thưởng khi nhìn thấy bảng điểm: “Ủa? Bài kiểm tra này không phải rất tốt hay sao?”

Lý Vụ không nói gì, một lúc sau mới nói: “Không nằm trong top 30.”

Sầm Căng nhìn cậu: “Có người yêu cầu cậu lần đầu tiên thi nhất định phải lọt top 30 à?”

“…” Cậu dừng một chút: “Không có ai.”

Sầm Căng cong môi, lại rũ mắt nhìn lần nữa, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Có thể đưa bảng điểm này cho tôi được không?”

Cô giải thích: “Tôi muốn dán vào sổ tay sinh hoạt trong phòng, để làm kỷ niệm kì thi lần đầu tiên thành công tốt đẹp của cậu. Nếu không tiện, thì tôi có thể phô tô riêng một bản cũng được.”

Lý Vụ hơi sửng sốt: “Được.”

Cảm giác căng thẳng biến mất hầu như không còn, cậu hơi cúi đầu, khóe môi khẽ cong.

“Lý Vụ, cậu giỏi thật đấy.” Sầm Căng nhìn đi nhìn lại bảng điểm của cậu, giọng điệu đột nhiên trở nên dịu dàng, giống như vô cùng hài lòng mà xoa đầu cậu: “Cố gắng lên nhé.”

Lỗ tai Lý Vụ đỏ bừng. Hóa ra cảm giác hạnh phúc và đau lòng giống như nhau, đều sẽ khiến người ta hít thở không thông.

Giây tiếp theo, giọng điệu của người phụ nữ trở lại bình thường: “Tuần này bài tập nhiều không?”

“Nhiều.”

“Cậu đi làm đi, tôi ở một mình một lát.”

Lý Vụ ừ một tiếng, nhanh chóng đứng dậy, đi về phía phòng sách. Cuối cùng cũng có thể đưa lưng về phía cô, có thể cười không chút cố kỵ. Cậu gần như kiệt sức, cậu đã phải kìm nén cụ cười này quá lâu rồi.

Nghe thấy tiếng cửa phòng sách đóng lại, Sầm Căng lập tức lấy điện thoại di động ra, nhắn cho Xuân Sướng:

[Tôi đã khen cậu ấy như lời cậu dạy, nhưng đứa trẻ này hình như không có phản ứng gì hết.]

Xuân Sướng đáp: [Làm sao có thể? Chẳng lẽ cậu đang nuôi một con quái vật lạnh lùng?] 

Quái vật lạnh lùng? Sầm Căng hồi tưởng lại một chút, đồng ý với cách nói của cô ấy: [Hơi giống, thằng bé căn bản không chịu chủ động nói chuyện với tớ.]

Xuân Sướng nói: [Cậu có chắc là cậu đã khen từng chữ từng chữ giống y như lời tớ dạy không? Khoảng thời gian này học tập vất vả, có thể đạt được thành tích như vậy chứng tỏ sự cố gắng của cậu không uổng phí. Cậu mới tới Nghi Trung bao lâu mà đã xuất sắc như vậy rồi, tôi rất tự hào về cậu. Cậu quả thực quá tuyệt vời.]

Sầm Căng: [Không, quá buồn nôn, tớ chỉ nói cậu rất giỏi thôi.]

Xuân Sướng: [Những lời cậu nói là những ngôn từ vô bổ nhất trong mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái.]

Sầm Căng bất lực: [Tớ thực sự không biết khen trẻ con như thế nào, quá khó.]

Xuân Sướng: [Nếu không, cậu đem Wechat của thằng bé giao cho tớ, tớ sẽ giúp cậu khen ngợi, đảm bảo ba hoa chích choè khiến cậu ấy tự tin bùng nổ.]

Sầm Căng: [Lại nữa à? Cậu ấy còn chưa trưởng thành đâu, buông tha cho đứa nhỏ đi.]

Xuân Sướng: [Tớ làm sao chứ, muốn có nhiều thêm một cậu bé đẹp trai trong danh sách bạn bè thì có gì sai?]

Sầm Căng: [Không sai, nhưng cũng không có cửa đâu. Xin đừng quấy nhiễu thí sinh dự bị Thanh Bắc nhà chúng tôi.] 

Cô dựa lưng vào ghế sô pha: [Hơn nữa cậu ấy cũng không có Wechat.]

Xuân Sướng kinh ngạc: [Là người tối cổ sống trên núi, sinh ra trong gia đình có h@m muốn khống chế cực mạnh hay gì, ngay cả Wechat cũng không có.]

Sầm Căng không còn lời nào để nói.



Lúc ăn tối, trong đầu Sầm Căng vẫn đang suy nghĩ về lời phàn nàn của Xuân Sướng, liền đặt câu hỏi: “Lý Vụ, cậu có dùng Wechat không?”

Thiếu niên đối diện ngước mắt lên: “Không.”

Cô lại hỏi: “Vậy bạn cùng phòng của cậu có dùng không?”

Lý Vụ đáp: “Có.”

“…” Sầm Căng kinh ngạc: “Bọn họ không hỏi về Wechat của cậu sao?”

“Có hỏi.”

“Cậu bảo cậu không dùng?”

“Ừm.”

Sầm Căng im lặng: “Đăng ký một cái đi.”

Một tay cô chống má, một tay đang múc cơm lại rút về: “Liên lạc cũng tiện, bây giờ hầu như không còn ai nhắn tin nữa.”

“Ừm, được.” Lý Vụ tiếp tục ăn cơm.

“Cậu sẽ đăng ký chứ?”

Cậu dừng lại: “Chắc là có.”

Sầm Căng liếc cậu một cái, lại hỏi: “Cậu có QQ không?”

Lý Vụ không còn chuyên tâm ăn cơm nữa, có chút khó hiểu nhìn cô: “Không có.”

Lần này Sầm Căng nhìn cậu thật sự giống như đang nhìn một ông cụ lớn tuổi, tâm trạng của cô có chút phức tạp: “Mau ăn đi, cơm nước xong rồi xử lý cả thể.”

Ăn cơm xong, hai người trở lại phòng khách.

Sầm Căng trực tiếp lấy điện thoại của cậu tới, cài đặt hai phần mềm mạng xã hội phổ biến đến không thể phổ biến hơn được nữa vào.

Cô thoải mái nhập thông tin, chờ đến bước đặt tên, cô mới đưa điện thoại lại: “Đây, cậu tự nhập nick name vào đi.”

Lý Vụ cụp mắt, nhíu mày suy nghĩ một hồi, lại nhìn về phía cô: “Đặt là gì?”

Sầm Căng cười một cái, buông tay: “Làm sao tôi biết.”

Cô lại nói: “Cậu thấy đặt như thế nào hay thì đặt như vậy đi.”

Lý Vụ đột nhiên cảm thấy khó hiểu: “Tôi cũng không biết. Thế nick name của chị là gì?”

“Tôi?” Sầm Căng chỉ vào mình: “Tên tiếng anh của tôi ở công ty.” Vừa nói cô vừa lấy điện thoại di động ra, mở trang cá nhân Wechat cho cậu xem.

Lý Vụ chăm chú nhìn vào cột tên, chỉ có ba chữ cái: Gin.

Cậu không biết làm thế nào, chỉ có thể nhập hai chữ, là tên thật của cậu, sau đó đưa cho Sầm Căng: “Được rồi.”

Sầm Căng cầm lấy xem, bày ra vẻ mặt “biết ngay mà”, cô lại đưa điện thoại về: “Còn có ảnh đại diện, với mấy thứ linh tinh khác, cậu tự làm đi.”

Nam sinh chỉnh sửa thông tin cá nhân, không chớp mắt, nghiêm túc như đang làm nghiên cứu khoa học.

Sầm Căng xem đến muốn cười, đợi một chút rồi hỏi: “Được không?”

Lý Vụ ngẩng đầu: “Được.”

“Thêm tôi vào, Gin0802.”

Lý Vụ theo bản năng hỏi: “Sinh nhật của chị là ngày mùng 2 tháng 8 sao?”

“Ừ.” Sầm Căng chấp nhận lời mời kết bạn: “Còn cậu?”

“Ngày 2 tháng 1.”

Đuôi lông mày Sầm Căng khẽ nhếch lên: “Vào tết à?”

“Ừm.”

“Vậy để tôi nhớ một chút.” Người phụ nữ hơi rũ mi mắt xuống, viết cho cậu một mảnh ghi chú, còn nhỏ giọng đọc từng chữ từng chữ: “Lý, Vụ, 0, 1, 0, 2…Được rồi, như vậy tôi sẽ không quên sinh nhật của cậu được.”

Trong khoảng thời gian mười giây ngắn ngủi mà cô phân tâm, có người đã nhếch khóe miệng lên, và một cơn bão mang tên mừng thầm dữ dội đi qua. 

Sau khi thoát khỏi trang ghi chú, Sầm Căng liếc mắt nhìn giao diện trò chuyện quá mức trống trải, liền chọn một biểu tượng cảm xúc, thả icon xin chào.

Lý Vụ nghe thấy âm thanh thông báo, vội vàng bấm mở ra xem, là khuôn mặt mèo đang hi~, mặt tròn mắt tròn, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu.

Cậu nhìn màn hình một lúc, lại nhìn Sầm Căng, người phụ nữ vừa vặn cũng đang nhìn cậu, bốn mắt chạm nhau, cô giơ bàn tay không cầm điện thoại lên, khẽ vẫy vẫy qua lại: “Hi.”

— Là học theo con mèo kia.

Lý Vụ không nhịn được cười, vạn vật như sống lại, sáng ngời sạch sẽ.

Cười xong cậu vội quay mặt đi, ngượng ngùng cụp mắt xuống. Hàng mi vừa dài lại vừa dày chẳng khác nào đang bịt tai chộm chuông, núm đồng tiền quanh miệng đã phản bội cậu ngay lập tức.

“Wow, cuối cùng cậu cũng cười rồi.” Sầm Căng thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa làm xong một cuộc thí nghiệm lớn: “Làm cho cậu cười một lần quả thật không dễ chút nào mà.” 



Trước khi đi ngủ, Lý Vụ trằn trọc một lúc, vẫn không nhịn được sự tò mò, click mở vòng tròn bạn bè của Sầm Căng ra.

Giống như mở một cuốn nhật ký riêng tư cực kỳ quý giá, kiểu nhìn trộm này khiến tâm cậu cảm thấy xấu hổ, lại mơ hồ có chút k1ch thích.

Ngón tay của nam sinh dừng lại ở dòng trạng thái đầu tiên.

Đó là một bức ảnh, được đăng vào chiều thứ hai, cô chụp giấy chứng nhận ly hôn của chính mình, hào phóng đăng lên cho mọi người xem:

“Bắt đầu từ ngày hôm nay tôi là người tự do rồi [yeah]”.

Từng dòng từng chữ, như nhàng giống như đang tuyên bố tin tức tốt. 

Tim Lý Vụ đập thình thịch, không cách nào ngăn cản ý cười tràn về phía khóe mắt đuôi lông mày. Cậu từ trên giường ngồi dậy, kích động đến mức có chút miệng đắng lưỡi khô. 

Nhìn chằm chằm vào trạng thái này một hồi, cậu mới xoay người xuống giường, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đi đến tủ lạnh tìm nước uống.

Một hơi uống hết nửa bình nước, giống như vẫn chưa thể pha loãng loại phấn khích này, Lý Vụ quyết định vào phòng sách đọc sách thay đổi tâm trạng.

Khi đi ngang qua bàn trà, phía trên có một chỗ phản quang từ khóe mắt nhoáng lên một cái, giống như một ngôi sao nhấp nháy.

Lý Vụ dừng lại, đuôi mắt nghiêng qua, phát hiện đó là một túi ảnh dài 2 inch. 

Chúng nó bị người ta tiện tay ném trên bàn trà, trong đó có mấy bức bức đã trượt ra khỏi túi giấy, bất ngờ nhảy vào tầm mắt của cậu. 

Lý Vụ cúi người nhặt bức ngoài cùng lên, lỗ tai chợt nóng bừng.

Người trong ảnh là Sầm Căng.

Người phụ nữ khẽ mỉm cười, nước da trắng nõn, trong mắt có ánh sao, dịu dàng nhìn cậu. Có lẽ là do được chỉnh sửa quá nhiều, nên không đẹp bằng cô ngoài đời thực.

Nhưng cậu vẫn không đành lòng đặt nó trở lại.

Lý Vụ lại dời tầm mắt về phía bàn trà, nhìn kỹ mấy tấm ảnh còn sót lại, vẻ mặt mờ mịt khó phân biệt.

Dần dần, hơi thở của cậu trở nên nặng nề, gấp gáp. Giãy giụa không bao lâu, Lý Vụ đặt ly nước xuống, cúi người điều chỉnh mấy tấm ảnh còn lại. Cậu cẩn thận dời chúng ra ngoài, đặt về nguyên trạng.

Mà bức hình trong tay cậu, lại được cẩn thận uốn vào lòng bàn tay.

Lý Vụ đan hai tay vào nhau, nhanh chóng chạy khỏi hiện trường phạm tội, khẩn trương đến mức không thở nổi.

Như thể vừa hoàn thành xong một cuộc chạy đường dài, cậu dựa lưng vào chiếc ghế trong phòng sách, kéo cổ áo phông lên quạt gió hai lần. Trấn tĩnh một lúc lâu, mới lại lần nữa thưởng thức thu hoạch ngoài ý muốn của mình.

Không biết nhìn bao lâu, cậu mới cẩn thận kẹp bức ảnh trở lại bên trong túi đựng bút.

Thiếu niên vô cùng hưng phấn, đại não cũng theo đó hoạt động tích cực hơn.

Cậu cuống cuồng lật giở các bài thi, bắt đầu làm đề toán. Những đề lớn mà bạn ngày có chút khó giải đều trở nên dễ dàng giải được, cậu múa bút thành văn, nhanh nhẹn lưu loát.

Viết xong kết quả tính toán, Lý Vụ phát hiện nước đã tràn xuống nền phòng khách, lại vội vàng bước nhanh xuyên qua hành lang, quay lại lấy.

Một lần nữa chứng kiến hiện trường được dốc sức làm giả kia, cậu vừa hổ thẹn, lại cười ngây ngô, nhanh chóng cầm lấy bằng chứng chứng minh sự hiện diện của mình kia đi.

Đi đi lại lại, Sầm Căng đương nhiên có chút để ý.

Cô dựa thẳng thân trên vào chăn bông mềm mại, liếc nhìn màn hình chính, sau đó nhìn về phía cửa.

Đã mười hai giờ rưỡi rồi, thằng nhóc này còn đang làm cái gì vậy?

Cô nghĩ trăm lần cũng không hiểu, lại lười ra khỏi giường, nên gửi cho cậu một tin nhắn trên Wechat: [Cậu làm gì vậy, sao còn chưa ngủ?]

Mấy giây trôi qua Lý Vụ vẫn chưa trả lời.

Mà ngoài cửa, im lặng trong khoảnh khắc.

Một lát sau, cuối cùng cũng  có tin nhắn đến. 

Lý Vụ: [Không ngủ được, dậy làm bài.]

Sầm Căng kinh ngạc, không hiểu sao trên đời lại có người ham học đến thế.

Cô không muốn kìm nén tính tích cực của cậu, nhưng cần phải điều chỉnh thói quen làm việc và nghỉ ngơi của thiếu niên: [Mấy giờ rồi? Ngủ đi.]

Lý Vụ đáp ứng rất nhanh: [Được.]

Tắt đèn, tiếng đóng cửa lần lượt vang lên, sau đó không còn một tiếng động nào nữa.

Sầm Căng một lần nữa dựa lưng vào đầu giường, đang định xem cho xong đoạn tóm tắt bị cắt ngang giữa chừng, thì trong Wechat lại có tin nhắn đến, vẫn là của người có ảnh đại diện ban đầu kia gửi tới.

Lý Vụ: [Làm phiền đến chị sao?]

Sầm Căng dùng bốn dấu chấm hỏi liên tiếp: [Cậu nói xem????]

Trong một căn phòng khác, dưới ánh đèn lờ mờ, thiếu niên đang gối lên cánh tay nằm đó, trong lòng bừng sáng. Cậu mím môi, vừa áy náy vừa ảo não, nhưng vẫn mỉm cười.

Cậu gõ chữ bằng một tay: [Thực xin lỗi, lần sau không như vậy nữa.]

Chỉ ngày hôm nay, chỉ đêm nay thôi, coi như là phần thưởng cho cuộc chiến đầu tiên giành chiến thắng, hãy để cho cậu không kiêng nể gì một lần đi.
Bình Luận (0)
Comment