Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 34

Sầm Căng đến trường từ sáng sớm.

Thật sự là không thể tưởng tượng nổi, bản thân là một cựu sinh viên tốt nghiệp trung học không hề có quan hệ gì với Nghi Trung, lại trong vòng nửa tháng liên tục đến trường ba lần, người không biết còn tưởng rằng cô đang làm việc ở trong trường này.

Giờ đang là thời gian đọc sớm, khắp mọi nơi, chỗ nào cũng nghe thấy tiếng đọc sách. 

Không khí buổi sáng hơi se lạnh, Sầm Căng đút hai tay vào túi, bước nhanh một mạch. Lúc đến văn phòng lớp 11, từ trong ra ngoài đã có rất đông người.

Ba “tên tội phạm” trẻ tuổi tham gia ẩu đả đang xếp thành hàng, đứng dựa vào tường để chịu phạt, trong số đó có một người là người nhà của cô.

Cậu đứng chắp tay sau lưng, hơi nghiêng đầu, luôn luôn mang bộ dạng bình tĩnh không bị thế gian quấy rầy. Hai người còn lại, một người thì ngửa mặt lên nhìn trời, một người nhìn đông nhìn tây, trên mặt đều mang theo vết thương có mức độ khác nhau. Chuyện gì đã xảy ra không cần nói cũng biết. 

Sầm Căng liếc nhìn cậu từ xa, mím môi, gọi cậu: “Lý Vụ.”

Thiếu niên nghe thấy tiếng, ngoảnh mặt nhìn về phía cô. Ánh mắt cậu trong trẻo, nhưng sắc mặt lại không còn vẻ nhẹ nhàng thoải mái, chỗ gò má có nhiều vết bầm tím, trên khóe môi cũng có một vệt máu nhỏ. Có lẽ là thấy Sầm Căng cứ nhìn chằm chằm vào mình, nên cậu vội vàng quay đi chỗ khác.

Hai người còn lại cũng liếc sang đây, đáy mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.

Huyệt thái dương của Sầm Căng mơ hồ đau nhức, cô không nhìn Lý Vụ nữa, đi thẳng vào văn phòng.

Người phụ nữ mặc một thân màu đen, áo khoác dài thắt eo rất hợp với đôi bốt cao đến đầu gối. Sắc mặt cô lạnh lẽo nghiêm nghị, giống như một nữ tu sĩ mặc áo choàng đen vừa đi giảng đạo ở nghĩa trang về. 

Hai vị phụ huynh nữ khác bị hào quang khí thế của cô lấn áp, tự giác nhường đường.

Giáo viên chủ nhiệm đang nói chuyện với hai người kia, thấy Sầm Căng đi tới, vội vàng nói: “Cô Sầm, cô tới rồi.”

“Đúng vậy, cô giáo Trương, tôi lại tới rồi.” Sầm Căng cố gắng vặn ra độ cong ở khóe môi: “Có thể nói cho tôi biết tình huống cụ thể không?”

“Là mâu thuẫn nội bộ trong ký túc xá.” Cô Trương cũng bất đắc dĩ: “Tôi thật sự không nghĩ tới chuyện gì mà có thể đánh nhau như thế, may mắn đều là thương tích nhẹ, không xảy ra chuyện gì lớn. “

Sầm Căng hỏi: “Mâu thuẫn gì?”

“Trẻ con đùa giỡn với nhau thôi.” Một người phụ nữ trung niên đeo kính không gọng quan sát cô, trả lời không cần suy nghĩ.

Sầm Căng đảo mắt nhìn bà ta, lạnh lùng thản nhiên: “Tôi hỏi dì sao?”

Tự dưng bị cô chặn họng, người phụ nữ trung niên tức giận, cao giọng nói: “Cô không hỏi tôi cũng cũng phải nói. Trước khi đứa nhỏ nhà cô vào ký túc xá này, tôi thấy chúng nó ở chung rất hòa thuận, không có chuyện gì xảy ra cả. Thế mà tại sao đứa nhỏ nhà cô vừa đến liền xảy ra chuyện?”

“Đúng vậy, con cái của hai người rất thân thiện, rất hòa thuận, rất dễ ở chung.” Sầm Căng chế giễu: “Thế mà tại sao trước đây chỉ có ba học sinh sống trong ký túc xá bốn người này?”

Người phụ nữ tóc ngắn đang phán đoán tình hình ở một bên rốt cục không nhịn được nữa: “Cô có ý gì hả? Đây không phải là do nhà trường sắp xếp sao?”

Sầm Căng nhìn bà ta: “Vậy Lý Vụ ở trong ký túc xá này cũng là do trường sắp xếp, dì còn nhiều lời cái gì?”

“Này cô.”

Chuyện của bọn nhỏ còn chưa giải quyết xong, ba người lớn đã cãi nhau.

Giáo viên chủ nhiệm đau đầu, lên tiếng can ngăn: “Ba vị phụ huynh! Chúng ta nói chuyện nào ra chuyện đó đi! Đừng nói sang chuyện khác nữa.”

Ba người phụ nữ cùng nhau im lặng.

Cô Trương nhấp một ngụm trà, lời nói đầy ẩn ý: “Theo tôi được biết, chuyện ẩu đả ngày hôm qua là Nhiễm Phi Phi cùng Lâm Hoằng Lãng động thủ trước, Lý Vụ chỉ là phòng vệ chính đáng. Nam sinh còn lại trong ký túc xá của họ nói như vậy, lúc này cậu ấy đang đi đọc sách buổi sáng, tôi có thể gọi cậu ấy đến đây một chuyến.”

Sầm Căng khẽ nhún vai, vẻ giễu cợt trên môi vừa nhìn đã hiểu.

Các bậc phụ huynh khác nhíu mày, oán hận liếc mắt nhìn cô một cái.

“Chưa kể.” Cô Trương lựa chọn bỏ qua những động tác tranh đấu nhỏ này của các cô, tầm mắt chậm rãi đảo qua khuôn mặt ba người: “Sáng nay tôi cũng mới hiểu rõ chút chuyện giữa các học sinh, con nhà các cô bắt nạt… Đương nhiên, tôi cũng không phải thực sự muốn dùng từ bắt nạt, vì nó quá nghiêm trọng, thôi thì dùng từ gây sự đi, bọn họ gây sự với Lý Vụ đã được một thời gian, bao gồm cả mấy nam sinh trong lớp chơi thân với hai người bọn họ, tất cả đều có tham dự vào chuyện này.”

Đầu Sầm Căng ong ong: “Chuyện bắt đầu từ khi nào?”

Cô Trương trầm ngâm: “Đã gần nửa tháng rồi.”

Thế mà cô lại hoàn toàn không biết gì cả? Sầm Căng nhìn ra ngoài cửa sổ, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ phía sau mái tóc đen nhánh của Lý Vụ, thế nên không thể nhận được bất kỳ câu trả lời bằng ánh mắt nào, Sầm Căng chỉ có thể từ bỏ quay đầu lại: “Cậu ấy chưa từng nói với tôi, một chữ cũng không nói.”

“Không phải chứ?” Người phụ nữ tóc ngắn mang vẻ mặt khó hiểu nói: “Phi Phi nhà tôi làm sao có thể bắt nạt người khác được, thằng bé không phải loại trẻ con đổ đốn hư hỏng. Tuy rằng có đôi khi nghịch ngợm gây sự, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện thiếu đạo đức này. Mỗi khi cuối tuần về nhà, nó còn kể về chuyện chơi với nam sinh nào đó, vô cùng vui vẻ, quan hệ cũng rất tốt.”

Bà ta ngầm ám chỉ: “Hơn nữa, một hai người có xung đột thì còn dễ nói, nhưng như thế nào mà một đám người lại chỉ nhắm vào một học sinh duy nhất, tại sao các bạn học khác lại không bị nhắm vào?”

Mẹ Lâm Hoằng Lãng lập tức phụ họa: “Đúng vậy, cô Trương, tôi đề nghị cô vẫn nên điều tra rõ ràng, chúng ta còn chưa rõ nguyên nhân ở giữa rốt cục là như thế nào mà.”

Sầm Căng hít sâu một hơi: “Bắt nạt người khác xong vẫn cảm thấy mình đúng phải không?”

Có phụ huynh nhà khác làm chỗ dựa, mẹ Nhiễm Phi Trì đứng vững gót chân, giọng nói cũng lớn hơn vài phần: “Cô nói như vậy là sao hả? Chúng tôi muốn tìm hiểu sự thật là không đúng à? Cô xem đến ngay bản thân cô còn chả biết tình hình từ đầu đến cuối, vậy mà các bậc cha mẹ như chúng tôi nói ra những điều mình biết cũng là sai hả?”

Mẹ Lâm Hoằng Lãng lại nhìn Sầm Căng, từ lúc cô đi vào bà ta đã thấy không vừa mắt: “Cô là ai, chị gái của Lý Vụ à? Mới bao nhiêu tuổi, đã có con chưa? Có hiểu những chuyện này không? Ba mẹ cậu ta đâu rồi? Tại sao không để bọn họ đến trường học, chúng tôi chỉ muốn trực tiếp nói chuyện rõ ràng với ba mẹ cậu ta, tự dưng gọi một người trẻ tuổi đến đây để làm gì?”

“Thực ra… Cái này.” Cô Trương biết nội tình, khéo léo nói: “Tình huống của Lý Vụ tương đối đặc biệt.”

Mẹ Nhiễm vừa nghe, tự tin tăng gấp bội: “Ba mẹ không quan tâm đến? Vậy thì càng dễ hiểu rồi, giáo dục gia đình vốn không toàn diện, ai biết được nhân cách của đứa trẻ này rốt cuộc phát triển như thế nào. Chỉ nghe mấy lời nói từ một phía của học sinh thì có thể chứng minh cái gì?”

Sầm Căng cười khẽ: “Con nhà các cô thì có giáo dục tốt quá, tốt đến nỗi Lý Vụ mới chuyển đến lớp chưa đầy ba tháng, mà bạn cùng phòng và bạn học của cậu ấy đều nói chuyện, làm chứng cho cậu ấy, chứ không phải hướng về những đứa trẻ ngoan hoàn mỹ không có khuyết điểm nhà các người.”

Mẹ Lâm nghẹn họng: “Con người cô sao có thể nói ra mấy lời sắc bén vô lý như vậy chứ?”

“Ai vô lý? Ai là người công kích trước hả? Xuất thân là thứ bản thân có thể lựa chọn sao?” Hai người họ kẻ hát người xướng, sớm đã khiến Sầm Căng tức giận không thể kìm chế được, hai mắt cô bất giác long lanh ánh nước: “Dùng chuyện này để công kích một đứa trẻ 17 tuổi, hai người có xứng làm mẹ không? Có xứng với tư cách là trưởng bối không?”

“Đừng ồn ào cãi nhau nữa! Tôi gọi mấy người đến đây không phải để cãi nhau!” Cô Trương nóng nảy, đứng dậy khuyên nhủ: “Bọn trẻ còn đang ở bên ngoài!”

Cô ấy vừa dứt lời, Sầm Căng giống như bừng tỉnh, đột nhiên xoay người, chạy ra ngoài cửa, hùng hổ đi về phía Lý Vụ, kéo lấy cánh tay cậu: “Đi ra đây với tôi.”

Ba thiếu niên đều sửng sốt.

Ánh mắt Lý Vụ khẽ động, chưa kịp phản ứng, đã bị người phụ nữ dùng sức kéo đi, chỉ có thể đuổi theo bước chân của cô, không quay đầu lại. 

Cô Trương chạy ra khỏi văn phòng, hai vị phụ huynh vội vàng đuổi theo phía sau.

Sầm Căng xuyên qua hành lang dài, ngước mắt nhìn lướt qua từng tấm biển lớp học, cuối cùng cũng tìm được lớp 11 ban 10.

Lúc này cô mới buông tay, đẩy Lý Vụ vào trong, sau đó một mình đi vào.

Tiếng đọc sách buổi sáng đột nhiên dừng lại.

Giáo viên cũng trố mắt kinh ngạc, vừa định mở miệng hỏi.

Người phụ nữ đã vượt qua Lý Vụ, bước lên bục giảng, nhìn xuống phía dưới:

“Tôi là người nhà của Lý Vụ, chị gái của cậu ấy, tôi tên là Sầm Căng. Hôm nay tôi ở đây nói, nếu tương lai trong lớp này, tôi mà phát hiện có người nào đó bắt nạt em trai tôi, thì cho dù có phải kiện tụng ra tòa, tôi cũng sẽ đi theo đến cùng.”

Một bài phát biểu, nói năng có khí phách, mạnh mẽ có lực.

Lý Vụ mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía người phụ nữ trên cao. Hai mắt cô đỏ hoe, quai hàm run lên vì xúc động mãnh liệt.

Tất cả các học sinh có mặt ở đây đều nghẹn họng nhìn trân trối; Cả lớp lặng ngắt như tờ. 

Sầm Căng hít mũi một cái, vẻ mặt cuối cùng cũng dịu đi, nghiêng đầu nhìn về phía giáo viên: “Thật xin lỗi, quấy rầy thầy hai phút rồi, mọi người tiếp tục đi.”

Nam giáo viên hiển nhiên bị dọa sợ không nhẹ, đờ đẫn gật đầu.

Dứt lời, Sầm Căng đi xuống bậc thang, kéo tay áo đồng phục của Lý Vụ, thấp giọng nhắc nhở: “Ra ngoài thôi.”

Một phen hành động vĩ đại vừa rồi tựa như đã tiêu hao hết sức lực của cô, cô lúc này, bỗng thoái hóa thành một con cá nóc nhụt chí, giọng điệu cũng dịu dàng hơn.

Tim Lý Vụ vẫn còn đập nhanh, thở hổn hển đuổi kịp.

Sau cửa sổ, người phụ nữ và thiếu niên bước ra khỏi tầm nhìn. Cả lớp đưa mắt nhìn theo, kinh ngạc trố mắt, như thể vừa được tận mắt chứng kiến ​​sức mạnh thực sự, suýt nữa muốn đứng dậy vỗ tay. 

Cô Trương vội vàng nghênh đón, bất đắc dĩ thở dài: “Cô Sầm à, cô đang làm gì vậy?”

Sầm Căng vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi cô Trương, tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, tôi không thể nhịn được khi thấy Lý Vụ bị những phụ huynh đó miêu tả như vậy.” Cảm xúc của cô sụp đổ trong nháy mắt, giơ tay lau đi những vệt nước không tự chủ được đọng lại nơi đuôi mắt: “Thật sự rất xin lỗi, tôi không biết trong khoảng thời gian này Lý Vụ phải chịu nhiều khổ sở như thế, cuộc sống của cậu ấy từ nhỏ đến giờ vốn đã rất khổ, không nghĩ tới chỗ này rồi mà còn như vậy, tôi cảm thấy rất khó chịu…” Cô vén mái tóc ra sau, nghẹn ngào, dong dài không ngừng: “Tôi thật sự vừa tức giận vừa cảm thấy bất lực, cảm thấy chính mình căn bản không giúp được gì cả. Hôm nay tất cả là đều lỗi của tôi, cô đừng trách em ấy. Tôi có thể cam đoan với cô, Lý Vụ tuyệt đối không phải là đứa trẻ sẽ chủ động gây sự, cậu ấy là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, rất chân thành, rất thích học hỏi cũng rất trân trọng mỗi một người bạn. Tôi cũng không phải là muốn giải thích nhiều lời cho cậu ấy hay gì đó, nhưng những chuyện này tôi thật sự có thể lấy nhân cách của mình ra bảo đảm…”

Lý Vụ đứng ở một bên, nghe từng câu từng chữ, khóe mắt cũng hơi ươn ướt.

Cậu đành cắn cắn chặt răng, nghiêng đầu nhìn hành lang, nhìn bầu trời trắng xoá, nhìn những tòa nhà cao chót vót, nhìn từng ô cửa sổ, nhìn những ngọn cây ngang dọc đan xen kia. Nhưng lại không có cách nào nhìn lên đỉnh đầu của người phụ nữ, nhìn khuôn mặt rơi lệ của cô. 

……

Vào đêm giao thừa năm mới 2020, BBS* trường Nghi Trung, trên tường thông báo, còn có nhiều không gian sinh viên, bắt đầu lan truyền sôi nổi một tin đồn.

*BBS là viết tắt của Bulletin Board System. Một hệ thống công dựa trên nền web để chia sẻ các cuộc thảo luận, tập tin, và thông báo.

Chính là một học sinh đẹp trai chuyển trường đang lớp 11 ban 10. Bình thường trông có vẻ khiêm tốn, nhưng thực ra lại có một người chị gái vô cùng khí phách trong giới xã hội đen.

Sầm Căng, vị “xã hội đen” trong lời đồn lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này, vẫn đang dựa vào bàn làm việc ngáp liên tục.

Lộ Kỳ Kỳ cũng chỉnh sửa ảnh đến mờ cả mắt, bèn đứng dậy đi pha trà đen lấy lại tinh thần.

Sầm Căng uể oải, gõ thêm vài chữ, cuối cùng cũng chờ được cấp trên trực tiếp gửi tin nhắn thông báo tam làm ở trong nhóm.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ công ty đều hoan hô cổ vũ.

Sầm Căng cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng thu dọn bàn làm việc, đeo túi xách lên vai, gật đầu nói lời tạm biệt với các đồng nghiệp xung quanh.

Cô quấn khăn quàng cổ bước nhanh ra khỏi tòa nhà. Bên ngoài đã là biển người đông đúc, toàn bộ khu thương mại đều được sơn màu đỏ tươi rực rỡ của lễ hội, để chào mừng năm mới đến.

Sầm Căng đi xuống tầng hầm, gọi điện thoại cho Lý Vụ.

Đối phương nghe máy rất nhanh, xung quanh ồn ào.

Sầm Căng hỏi: “Đang ở bên ngoài sao?”

Lý Vụ nói: “Vừa lên tàu điện ngầm.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Căng chìm trong khăn quàng cổ, cô thở ra một làn khói trắng, cười nói: “Không ngồi nhầm chứ?”

Bên kia dừng lại hai giây, giống như đang kiểm tra lại lộ trình: “Chắc là không sao đâu, tuyến số 4.”

Sầm Căng liếc mắt nhìn lối vào tàu điện đông đúc cách đó không xa, không dám chắc: “Hình như họ sẽ đi ngang qua chỗ chúng tôi, tòa nhà Cửu Lực ấy, có trạm này không?”

“Có.”

“Công ty của tôi ở đấy.” Cô đột nhiên có một kế hoạch mới: “Cậu có muốn xuống ở trạm này không?”

Cậu dừng một chút, cũng không hỏi nguyên nhân: “Có.”

Sầm Căng giải thích: “Tối nay đừng vội về nhà làm bài tập, tôi mời cậu đi ăn cơm.”

Lý Vụ đáp ứng: “Được.”

“Cao ốc Cửu Lực, đừng ngồi quá, tôi ở đây chờ cậu.” Cô cúp máy.

Tìm một quán cà phê gần đó, Sầm Căng gọi hai ly đồ uống nóng, kiên nhẫn chờ bên cửa sổ.

Chưa đầy 15 phút sau, có cuộc gọi tới, Sầm Căng ngẩng đầu nhìn tên, mỉm cười nghe máy.

“Tôi đến rồi.” Giọng nói của Lý Vụ trong trẻo, tựa như xuyên qua rừng cây.

“Ở đâu?”

“Dưới cửa cao ốc chỗ chị.”

Sầm Căng nghe vậy, nghiêng người xuyên qua cửa kính tìm bóng dáng Lý Vụ.

Cậu nhanh chóng bị cô tìm thấy.

Thiếu niên mặc áo khoác đen tuyền, đứng thẳng trên khoảng đất trống trước tòa nhà, tay cầm điện thoại, khuôn mặt hơi ngẩng lên.

Xe cộ tấp nập, người đến người đi, cậu cao lớn mà sạch sẽ, tựa như một gốc cây tùng kiên cường trong thế gian loạn lạc.

Sầm Căng ngồi trở lại: “Nhìn về phía sau bên phải, có một quán cà phê, tôi ở bên trong.”

Thiếu niên lập tức nhìn sang, đối diện với ánh mắt của người phụ nữ đang ngồi trên ghế cao phía sau cửa sổ.

Sầm Căng mỉm cười, vẫy vẫy tay.

Lý Vụ nhất thời thất thần, có thể là do ánh đèn trên đỉnh đầu cô, cũng có thể là do nụ cười lơ đãng hiền hòa của cô. Cô giống như một phù thủy sống trong chiếc lọ ấm áp, có một loại lực hút phi thường.

Lý Vụ vội vã chạy tới quán cà phê, chỉ muốn nhanh chóng đến bên cạnh cô.

Sầm Căng quan sát cậu vài giây, đưa cho cậu ly sữa mình chưa động tới, chỉ chỉ xương gò má của chính mình:”Còn đau không?”

Hai tay Lý Vụ cầm ly giấy, lắc đầu: “Không đau.”

Sầm Căng lại hỏi: “Chuyển ký túc xá có mệt không?”

Lý Vụ nói. “Không mệt mỏi, Thành Duệ cũng giúp tôi chuyển một ít đồ.”

“Cảm ơn người ta chưa?”

“Rồi.”

Sầm Căng nhấp một ngụm cà phê: “Mấy người bạn cùng phòng trước đây có nói gì với cậu không?”

Lý Vụ muốn lắc đầu, lại kịp thời dừng lại, không muốn giấu diếm nữa: “Nói…”

“Nói cái gì?” Sầm Căng hỏi xong, lại cao giọng: “Cậu mau uống đi, đừng chỉ lo nói chuyện.”

“…” Lý Vụ trầm mặc một giây, nuốt xuống mấy ngụm.

Sầm Căng nhếch môi: “Ừm, tiếp tục đi.”

Lý Vụ hồi tưởng sắp xếp lại một lát, mới không nhanh không chậm nói: “Nhiễm Phi Trì là bởi vì… Có người ngụy trang phàn nàn về vấn đề trong ký túc xá của chúng tôi với giáo viên chủ nhiệm, chủ nhiệm lớp nghi ngờ tôi bị oan, nên mới lần lượt tìm từng người dò hỏi, tra ra cậu ấy, ép hỏi cậu ấy có phải đi ra ngoài thuê phòng hay không. Nhưng ngày đó cậu ấy đã sớm lên kế hoạch tổ chức sinh nhật kỷ niệm cho Cố Nghiên, sau đó hai người liền đến tiệm net ngủ một đêm. Cậu ấy biết không kịp trở về, nên đã chuẩn bị xong xuôi lý do ứng phó, cuối cùng lại bởi vì tôi nhận tội thay, nên lời nói không ăn khớp được, khiến cho mọi chuyện rối tung hết lên, tình tiết cũng nghiêm trọng hơn. Vô duyên vô cớ phải cảm kích tôi một trận, mà còn giống như là tôi bị bọn họ ép phải làm những chuyện này. Lâm Hoằng Lãng với cậu ấy có quan hệ thân nhất, đêm đó còn giúp tôi giải thích như vậy, vậy mà tôi lại quay đầu bán đứng bọn họ, thế nên mới cho rằng tôi là con người bội bạc thất hứa, không đáng kết giao. Hiện tại đã làm rõ mọi chuyện rồi, chúng tôi cũng đã nói xin lỗi lẫn nhau.”

Sầm Căng nghiêng tai lắng nghe, lẳng lặng tiêu hóa vài giây: “‘Người’ phàn nàn với giáo viên chủ nhiệm này là tôi sao?”

Lý Vụ nhìn cô một hồi, mới thong thả gật đầu.

Sầm Căng bật ra một tiếng cười khó nắm bắt: “Cho nên tôi mới là người châm ngòi nổ?”

“Không phải.” Lý Vụ vội vàng nhận lỗi về mình, trịnh trọng: “Là tôi, là tôi, tôi không nên làm chuyện dư thừa như vậy.”

Sầm Căng có chút cảm khái, không biết nên bình luận như thế nào, cô nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, quay đầu lại: “Dù sao cậu cũng đã đổi ký túc xá, ở cùng với học sinh lớp thực nghiệm, chắc là sẽ không có nhiều chuyện xấu xảy ra như vậy nữa đâu. Lần này cậu tự mình qua lại với bọn họ, tôi sẽ không can thiệp vào nữa. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là học tập, lên lớp 12 có thể chân chính trở thành một thành viên trong số bọn họ hay không, chỉ có thể dựa vào sự cố gắng nỗ lực của chính bản thân cậu.”

“Ừm.”

……

Hai người ngồi cạnh nhau, nhất thời không nói gì.

Ngoài cửa sổ có những điểm sáng tràn ngập, như biển sao huyền ảo.

Lý Vụ uống một ngụm đồ uống nóng, đột nhiên mở miệng: “Chị.”

“Sao?”

“Cảm ơn chị.”

Sầm Căng bật cười, cũng bất đắc dĩ: “Ngoại trừ ba chữ xin lỗi với cảm ơn, cậu có thể nói cái gì khác không?”

Lý Vụ liếc mắt nhìn cô một cái, không lên tiếng nữa.

Cậu muốn nói, có thể.

Còn có thể nói thích cô. Muốn nói cho cô biết, cậu rất thích cô, mỗi một cái nhìn về phía cô, đều sẽ đè nén đến đau nhói.

Chỉ tiếc, cậu còn quá trẻ, quá nhỏ bé, không có gì trong tay, tầm thường không đáng kể, làm sao có thể khiến cho cô cúi đầu nhìn cậu. Đường xá xa xôi, phải theo đuổi như thế nào, phải đi bao xa bao lâu, mới có thể tự tin, mới có thể hợp tình hợp lý, chân chính cùng cô kề vai mà ngồi, chứ không phải chỉ như bây giờ.
Bình Luận (0)
Comment