Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 37

Hai ngày sau, Lý Vụ trở lại trường học nhận bảng điểm cuối kỳ của mình.

Là một học sinh chuyển trường, cậu từng bị tụt lại phía sau, nhưng sau đó lại chiếm vị trí đầu bảng trong ban 10 với số điểm tuyệt đối môn toán là 146 điểm, thậm chí còn cao hơn vị trí thứ hai gần 20 điểm.

Nhưng điều trêu ngươi chính là, xếp hạng lớp của cậu lại đứng thứ 31.

Lúc nhìn chằm chằm vào bảng thành tích, Lý Vụ hoàn toàn chết lặng, cái này có gì khác với điểm thấp dưới ngưỡng thi đậu đâu.

Còn chủ nhiệm lớp thì vô cùng vui vẻ, mặt mày hớn hở đứng trên bục giảng khen ngợi tung hô. Vậy mà người được khen kia lại không hề vui mừng, chỉ dựa vào lưng ghế, ủ rũ chán nản.

Trên đường về nhà, bầu trời xám xịt u ám, tựa như đang tích góp cảm xúc cho tuyết rơi.

Sắc mặt Lý Vụ không tốt hơn thời tiết bao nhiêu, cậu đút hai tay vào túi quần, gần như tự kỷ mà xuyên qua dòng người, đi vào ga tàu điện ngầm.

Đứng trong xe, tay cậu cầm vòng treo, mờ mịt nhìn chằm chằm vào những tấm biển quảng cáo đang chạy điên cuồng ngoài cửa sổ, trong đầu suy nghĩ xem nên giải thích chuyện không đạt yêu cầu này với Sầm Căng như thế nào.

Đang miên man suy nghĩ, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.

Lý Vụ lấy ra xem, là tin nhắn của Thành Duệ gửi đến. Cậu ta gửi một bức ảnh, là bản thân cậu đang đứng cạnh bục danh dự của học sinh, chữ vàng trên nền đỏ, khuôn mặt nghiêm túc.

Top 50 học sinh đạt điểm cao nhất trong kỳ thi cuối học kỳ 2 cấp THPT năm nay sẽ được nhận phần thưởng khuyến khích này.

Giọng điệu của Thành Duệ không giấu nổi sự phấn khích: [Cậu có thấy không? Lúc tớ đi, có mấy nữ sinh chụp ảnh cậu đó!!] 

Thành Duệ: [Còn muốn quay Douyin cho cậu nữa cơ! Tớ đành phải nói với bọn họ là không được xâm phạm quyền chụp ảnh chân dung. Không cần cảm ơn tớ đâu, người anh em.]

Lý Vụ: “…”

Nhưng cậu vẫn trả lời: [Cảm ơn.]

Thành Duệ vui vẻ cho cậu một hồi lâu, như thể cậu ta mới là người đứng đầu lớp vậy. Lý Vụ được cậu ta tâng bốc, tâm trạng cũng theo đó mà khá hơn. 

Trò chuyện với cậu ta xong, Lý Vụ lại mở tấm ảnh đó ra, suy nghĩ một chút, mím môi chuyển tiếp cho Sầm Căng, liên tục nhấn mạnh: [Không phải tôi chụp, là bạn học gửi cho tôi.]

Bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, Lý Vụ nhận được tin nhắn trả lời của cô.

Phản ứng đầu tiên của cô không phải là hỏi thành tích của cậu, mà là: [Bức ảnh này trông rất đẹp.]

Lý Vụ hơi giật mình, bức ảnh này nhìn không giống cậu hoàn toàn, có đẹp đẽ dễ nhìn hay không, dù sao cậu cũng không nhìn ra.

Đề tài nên tới vẫn phải tới, Sầm Căng lại hỏi: [Là bảng vàng danh dự cho những người lọt được vào top 30 sao?]

Lý Vụ: …

Lý Vụ: [Top 50.]

Người bên kia có tư duy nhanh nhạy, lập tức đoán ra hơn nửa, trả lời bằng biểu tượng cảm xúc cục gạch giống lần trước.

Lý Vụ: …

Lý Vụ liều chết khai thật: [Tôi đứng thứ 31. Để tôi gửi bảng điểm cho chị xem.]

Sầm Căng dường như cũng tiếc nuối: [Chỉ còn kém đúng một chút nữa?]

Lý Vụ: [Ừm.]

Sầm Căng cổ vũ: [Như vậy cũng là rất tốt rồi! Học kỳ sau lại cố gắng một chút, chuyển tới lớp thực nghiệm cũng đâu phải là chuyện trong mấy giây mấy phút ngắn ngủi.]

Lý Vụ đột nhiên cảm thấy được an ủi: [Ừm.]

Thấy cô không thất vọng hay tức giận như trong dự đoán, tâm trạng của Lý Vụ cũng trở nên dễ chịu hơn một chút, bắt đầu nói chuyện ngoài lề: [Liệu có bị ăn đòn không?] 

Sầm Căng: [Cậu muốn ăn đòn à?]

Lý Vụ: …

Sầm Căng: [Muốn thì cũng không phải là không được, trên đường về nhà tôi sẽ chú ý hơn xem ven đường có gạch đá hay không.]

Lý Vụ: [Vẫn là thôi đi.]



Hơn mười một giờ đêm đó, Sầm Căng mới trở về. Cô cởi áo khoác ra, đấm vai mấy cái, đặt túi đồ căng phồng lên bàn trà, gọi tên Lý Vụ hai lần.

Thiếu niên sải bước đi ra, dừng ở cách đó không xa.

“Ăn đi.” Sầm Căng chỉ vào túi đồ, đi tới lục tủ lạnh lấy nước uống: “Thưởng cho cậu đó, học kỳ này vất vả rồi.”

Lý Vụ đi đến bên bàn trà, nghiêng người nhìn đồ trong túi, toàn là đồ ăn vặt, đủ loại. Cậu quay đầu hỏi cô: “Chị không ăn sao?”

“Tôi không ăn, bây giờ tôi chỉ muốn tắm rồi đi ngủ thôi.” Cô mệt mỏi nói.

Lý Vụ không nhúc nhích, hỏi: “Bên ngoài có tuyết sao?”

Sầm Căng trả lời: “Không có.”

“À đúng rồi.” Cô uống hết nửa chai nước, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu dặn dò: “Bên trong còn có hai hộp khẩu trang, gần đây nếu cậu có thể không ra ngoài thì đừng ra ngoài, đi ra ngoài cũng nhớ phải đeo khẩu trang. Ở Seoul hình như có một loại virus corona mới, rất nguy hiểm đấy.”

Lý Vụ nhìn về phía cô: “Khi nào thì chị được nghỉ?”

Sầm Căng đóng nắp chai lại: “Chắc là phải đến ngày 27, 28 tháng chạp.” Cô lại hỏi: “Tết nguyên đán cậu có muốn về Thắng Châu không? Hay đi với tôi?”

Lý Vụ ngẩn ra một giây, đầu hơi nóng lên: “Đi cùng chị.” 

“Lựa chọn sáng suốt.” Sầm Căng tùy ý ném chai nước tinh khiết lên cao, sau đó lại lưu loát đỡ lấy, mắt nhìn nghiêng về phía trước: “Vừa vặn dẫn cậu đến gặp ba mẹ tôi.”

“Hả…?” Lý Vụ bị những lời này đánh cho trở tay không kịp.

Đuôi lông mày Sầm Căng khẽ nhếch lên: “Có vấn đề gì sao?”

Lý Vụ vội vàng lắc đầu.

Nhưng mấy ngày tiếp theo, tình hình dịch bệnh phát triển ngoài dự đoán.

Trong thời đại mà thông tin không thể ngăn chặn, bất kỳ một chuyển động không xác định nào cũng đủ để tạo ra một cơn bão sóng thần. Cả nước trên dưới người nào cũng cảm thấy bất an, cả ngày hoảng sợ ở trong nhà. Mỗi một thành phố, mỗi hộ gia đình đều tự mình cách ly, bảo vệ nghiêm ngặt một vùng bị cô lập.

Nhận thấy tình hình nghiêm trọng, công ty Sầm Căng được nghỉ sớm hơn hai ngày, giải tán nhân viên.

Trên internet, trên TV phát sóng suốt cả ngày, nhắc nhở người dân không đến thăm nhau trong dịp lễ Tết, ngăn chặn hành vi tụ tập.

Sầm Căng chăm chỉ theo dõi tin tức, bắt đầu băn khoăn có nên về nhà ba mẹ ăn Tết hay không, dù sao họ cũng ở cùng một thành phố, chỉ cách nhau vài con phố thôi.

Kết quả đêm hôm đó ba cô gọi điện thoại tới, nói tình huống đặc thù, bảo cô đừng trở về, tự chăm sóc bản thân cho tốt, đêm giao thừa gọi video nói chuyện với bọn họ là được rồi.

Ba mẹ thay mình đưa ra quyết định trước, Sầm Căng ngược lại thở phào nhẹ nhõm, lập tức đồng ý, lại xin lỗi làm nũng với họ, bày tỏ nỗi nhớ nhung.

Ba Sầm được dỗ dành vui vẻ, lại quan tâm đến tình hình của Lý Vụ, hỏi đứa nhỏ có về quê không.

Sầm Căng nói: “Không ạ, cậu ấy ở đây với con.”

Ba Sầm yên lòng: “Vậy thì tốt quá! Có người ở cùng, con gái ba không phải đón năm mới một mình rồi.”

Sầm Căng hừ lạnh một tiếng.

Với tính tình của Lý Vụ, từ sáng đến tối đều ở trong phòng sách làm bài tập, một ngày 24h cũng chẳng nói được mấy câu. Có cậu ở đây hay không cũng không có gì khác biệt, đoán chừng đêm giao thừa cũng vẫn tiếp tục vùi đầu vào học tập.

Nhưng vấn đề nan giải hiện nay không phải là vun đắp tình cảm với Lý Vụ, mà là do ảnh hưởng của dịch bệnh, nên các cửa hàng dưới tiểu khu của bọn họ đã đóng cửa hoàn toàn, ngay cả đồ ăn bên ngoài cũng không mang vào được.

Chịu đựng gió lạnh đi lấy đồ ăn suốt 3 ngày liên tiếp, Sầm Căng suy sụp, bỏ cuộc không làm nữa, nằm liệt trên sofa, có ý muốn sai khiến một thành viên khác trong nhà: “Lý Vụ!”

Thiếu niên lập tức chạy tới phòng khách.

Cậu giống như một con linh thú triệu hồi nào đó, bình thường sẽ im lặng nằm trong quả bóng Pokémon, nhưng nếu như có nhu cầu, luôn có thể lập tức xuất hiện ở trước mặt cô.

“Sau này chúng ta sẽ phân chia công việc, mỗi người ra ngoài lấy đồ ăn một ngày.” Cô nở nụ cười hòa nhã hiếm thấy, bổ sung thêm lý do không thể chê vào đâu được: “Cậu cũng không thể nào cứ vùi đầu vào học tập mãi được, cũng phải ra ngoài tập thể dục, hít thở không khí trong lành chút chứ?”

Lý Vụ đứng tại chỗ suy tư một lát, đưa ra ý kiến: “Tại sao suốt ngày phải gọi đồ ăn bên ngoài?” 

“Cậu nghĩ rằng tôi muốn sao.” Sầm Căng vuốt mái tóc dài: “Tôi không biết nấu ăn.”

Cô giơ hai tay lên giống như đâu hàng, nhưng thái độ lại thẳng thừng, hợp tình hợp lý: “Bản thân tôi từ nhỏ đã mười ngón tay không dính nước, môi trường sinh trưởng lại hạn chế, nên hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nấu nướng nào.”

Lý Vụ cười thầm, nhìn chăm chú vào cô, bắt đầu tự đề cử: “Tôi nấu.”

“Hả?”

Cậu lặp lại: “Tôi sẽ nấu ăn.”

“Sao cậu không sớm nói.” Sầm Căng nhíu mày, dò xét cậu một lát, xác định vẻ mặt cậu không có gì khác thường, lại uyển chuyển khéo léo, lấy lui làm tiến: “Nếu nấu cơm, có ảnh hưởng đến thời gian làm bài tập về nhà của cậu không?”

“Tôi đã hoàn thành xong bài tập về nhà mà trường giao vào kỳ nghỉ đông rồi.”

Trong lòng Sầm Căng chấn động: “Nhanh như vậy sao?” Từ lúc nghỉ lễ tới hôm nay mới được có mấy ngày chứ?

“Ừm.” Giọng điệu Lý Vụ thản nhiên: “Cũng không có nhiều lắm.”

Ý cười của Sầm Căng chân thật hơn chút, chỉ vào phòng bếp: “Vậy làm thử xem?”

Lý Vụ gật đầu: “Được.”

Sầm Căng đứng dậy, lướt qua bàn trà, gọi Lý Vụ tới, cùng nhau đến nhà bếp rồi lục lọi tủ lạnh, kiểm tra xem có gì dùng được không.

Kiểm tra xong, Sầm Căng kết luận: “Hình như trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn nào cả.”

Cô quay đầu hỏi: “Cậu muốn nấu món gì?”

Lý Vụ cũng không quá tự tin: “Làm đơn giản thôi là được.”

Sầm Căng nói: “Tôi không hiểu cái gì gọi là đơn giản.”

Lý Vụ trả lời: “Là đồ ăn đơn giản thường ngày thôi.”

Sầm Căng nhanh chóng quyết định: “Như vậy đi, lát nữa chúng ta sẽ đi siêu thị một chuyến, mua thêm chút đồ ăn về, cậu xem làm thế nào thì làm.”

Lý Vụ: “Ừm.”

Hai người mặc áo khoác dày, quấn khăn quàng cổ, đeo khẩu trang rồi thẳng tiến đến siêu thị.

Dọc đường đi, phố phường tiểu khu vắng tanh như đến ngày tận thế, chỉ có thể nhìn thấy vài ba người, làm việc trong các lán trại riêng biệt, đề phòng xa cách.

Sầm Căng có chút cảm khái thở dài, hỏi Lý Vụ: “Sáng nay cậu có đo nhiệt độ cơ thể không?”

“Đo rồi.”

“Bao nhiêu độ?”

“36 độ 7.” Lý Vụ nghiêng mắt nhìn qua: “Còn chị?”

“Không đo.”

“Tại sao?”

“Quên rồi.”

“À.” Lý Vụ lại nói: “Ngày mai tôi sẽ nhắc chị.”

Sầm Căng tháo găng tay ra, nghiêm túc thăm dò trán mình, nêu cảm nhận: “Yên tâm đi, không nóng.”

Nhờ có khẩu trang che chắn, nên cuối cùng Lý Vụ cũng có thể giương cao khóe miệng mà không cần kiêng kỵ.

Đi tới cửa hàng gần đó, người càng thưa thớt hơn.

Cách để chào đón khách hàng là đối mặt với bình xịt cồn và nhiệt kế đo tai. Sau khi xác nhận rằng nhiệt độ cơ thể không có gì bất thường, họ mới được nhân viên an ninh cho vào.

Hai người đi đến khu rau quả tươi, Sầm Căng khẽ nhếch cằm lên: “Ầy, chiến trường của cậu đấy, cứ việc chọn đi, tôi tính tiền.”

Tầm mắt Lý Vụ nhanh chóng quét qua một vòng, đẩy xe hàng đi tới đó.

Sầm Căng chậm rãi theo sau.

Cô hiếm khi nhìn nhìn Lý Vụ từ góc này, nhưng hôm nay nhìn thoáng qua, mới phát hiện ra bả vai thiếu niên rất rộng, áo khoác màu xám mặc trên người cực kì phẳng phiu. Ngày nghỉ không mặc đồng phục học sinh, nên nếu chỉ nhìn bóng lưng, thì trông cậu căn bản không giống học sinh trung học chút nào.

Cô rất giỏi trong việc lựa chọn quần áo.

Sầm Căng âm thầm khẳng định.

Lý Vụ hơi nghiêng đầu, cẩn thận chọn lựa, mỗi lần cầm lên đều quay đầu lại hỏi Sầm Căng có ăn hay không.

Sầm Căng bị phiền đến mức khó chịu, lập tức trả lời một cách dứt khoát: “Tôi không kén ăn.”

Đôi mắt trong trẻo trên khẩu trang của nam sinh hơi giãn ra một chút: “Vậy mà chị còn ăn ít như vậy.”

Sầm Căng bĩu môi: “Cậu còn muốn quản tôi. Chọn của cậu đi.”

“Ừm.”

Lý Vụ chọn nguyên liệu nấu ăn rất tỉ mỉ, quan sát độ tươi ngon, so sánh giá cả, nhưng hiệu suất cũng không vì vậy mà giảm đi. Chỉ chốc lát sau, đáy xe hàng đã chất đầy thịt và rau, chay mặn đều có, phân loại đầy đủ.

Hai người đi tới quầy tính tiền, đi ngang qua một khu đồ chơi trẻ em rộng lớn, rực rỡ muôn màu, bao gồm ô tô, súng, khủng long, còn có cả robot, là những món đồ chơi được rất rất nhiều bé trai yêu thích. 

Sầm Căng chú ý nhìn chằm chằm, thản nhiên hỏi: “Cậu có thích transformers không?”

Lý Vụ hơi nghẹn: “Không thích.”

Sầm Căng nghiêng mắt liếc cậu một cái, rồi đi vòng qua cậu, đưa tay với lấy một hộp Lego khổng lồ trên giá, nhét vào xe hàng của bọn họ.

Lý Vụ rũ mắt xuống, là lâu đài Disney. Cậu hỏi: “Chị muốn lắp sao?”

“Cho cậu chơi đó.”

“?”

“Học tập phải biết kết hợp với nghỉ ngơi, đừng có cả ngày chỉ biết cắm đầu vào học.” Cô dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào điểm đánh dấu “16+” trên thân hộp.

“Vừa đúng với tuổi của cậu.”

“Ừm.”

……

Trên đường về nhà, mặt trời đã nhô lên khỏi những đám mây. Mặc dù tia sáng trong trẻo lạnh lẽo, nhưng vẫn có thừa ấm áp, gió cũng bị trung hòa, không còn rét buốt thấu xương như lúc đầu nữa.

Sau khi về đến nhà, Lý Vụ lập tức cởi áo khoác cùng áo len ra, xắn cao tay áo đi thẳng vào phòng bếp, rất có tư thế muốn thể hiện kỹ năng của mình.

Sầm Căng lấy gạo Ngũ Thường ở tầng dưới cùng của tủ ra, kiểm tra thời hạn sử dụng: “Ba tôi gửi từ tháng 6, còn chưa mở ra.”

Lý Vụ phức tạp nhìn cô: “Chị ở nhà cũng gọi thức ăn ngoài sao?”

Sầm Căng không đoán ra được cảm xúc của cậu, ném ánh mắt sắc bén như dao tới: “Không được sao?”

Lý Vụ không lên tiếng, quay đầu lại tìm rổ gạn nước.

Túi gạo nặng hơn hai mươi cân, Sầm Căng dùng hai tay thử nhấc lên, có chút quá sức.

Lý Vụ thấy thế, vội vàng khom người đón lấy, nói theo bản năng: “Để tôi, chị đứng sang bên cạnh đi.”

Sầm Căng im lặng vài giây, phủi tay đứng thẳng người: “Cánh cứng rồi, chê tôi vướng tay vướng chân đây mà.”

“…” Lý Vụ vội vàng giải thích: “Không phải, quá nặng, tôi sợ chị bị đau.”

Sợ Sầm Căng bắt đầu vì thế mà tranh giành với mình, cậu nắm lấy cơ hội trước, một tay xách túi gạo về tay mình. Động tác của thiếu niên nhanh đến mức chưa kịp chớp mắt, nhìn còn rất nhẹ nhàng tùy ý. Sầm Căng không khỏi ngây người, nếu không phải nhìn thấy trên cánh tay cậu vì dùng lực mà nổi lên một chút cơ bắp và gân xanh, cô sẽ cho rằng cậu chỉ đang xách túi bông.

Sầm Căng một lần nữa ngước mắt lên, chậm rãi gật đầu, không mặn không nhạt cổ vũ: “Được, cậu cố lên, tôi ra phòng khách.”

Sau khi người phụ nữ rời khỏi gian bếp chật hẹp, khung cảnh xung quanh cũng theo đó mà dịu xuống. Lý Vụ bình tĩnh lại, đeo chiếc tạp dề vừa mua vào, bắt đầu làm quen với đồ dùng nhà bếp và thiết bị điện.

Đầu tiên là thớt và dao ở góc tường, thớt có ba cái, tất cả đều làm bằng gỗ, kích thước và độ dày khác nhau. Số lượng dao còn nhiều hơn thớt, hình dạng cũng khác nhau, khiến bàn nấu nướng trở nên chính xác và nghiêm ngặt như một phòng phẫu thuật. 

Tiếp theo là bếp nấu, Lý Vụ thử bật lửa lên, lần đầu tiên chưa thành công, cậu nhớ lại bộ dáng trước kia lúc ăn cơm ở Nùng Khê, lúc giáo viên căng tin bật lửa, nhấn vào rồi vặn một cái, vòng lửa nhỏ màu xanh biếc phun ra.

Cậu khẽ cong môi như thể vừa làm thành công bài thí nghiệm, lại ngước mắt lên nhìn chiếc máy hút mùi.

Lý Vụ mở nó ra, nghe tiếng gió vù vù hơn 10 giây, tắt đi bật lại, điều chỉnh lực hút. Một lúc sau thấy có chức năng điều khiển vẫy tay thông minh, liền nghiêm túc đứng ở đó, đối mặt chào hỏi với chiếc máy hút mùi, thao tác vô cùng vui vẻ.

Đây là những thứ mà trước đây trong nhà cậu chưa từng có, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cậu thực sự đã đánh giá thấp sự cao cấp và chức năng nhà bếp của người dân thành phố.

Sầm Căng ngồi nghiêng trên sofa, một tay chống má, giả vờ xem điện thoại di động, nhưng thực ra vẫn luôn để ý tới động tĩnh của cậu. Cô cắn m.ôi dưới một lúc, cuối cùng không nhịn được nữa quát cậu: “Cậu đang chơi hả?”

Lý Vụ liếc mắt nhìn cô một chút, như một đứa trẻ trốn học bị gọi tên, vội vàng tắt máy hút mùi, thành thật mở vòi nước vo gạo rửa rau.

Phòng bếp im lặng trong nháy mắt, ánh mắt Sầm Căng quay về màn hình, không tự chủ được mà cong khóe miệng.

……

Lý Vụ làm việc luôn gọn gàng lưu loát, có khả năng lĩnh hội cao, lại thích nghi nhanh chóng. Không lâu sau, khắp gian bếp đã tỏa ra mùi thơm nồng nàn.

Sầm Căng cử động ngón trỏ, đặt laptop trong tay xuống, bước tới xem kết quả.

“Đây là thịt kho tàu sao?” Cô dừng lại trước một cái nồi.

Nắp thủy tinh phía trên nồi gang đã ngưng tụ đầy hơi nước, nhưng vẫn lờ mờ có thể nhận ra màu sắc của món ăn bên trong.

Lý Vụ “ừ” một tiếng, mở nắp, dùng đũa gắp một miếng có màu sắc đậm đà, béo ngậy trơn bóng, đưa đến trước mặt Sầm Căng.

Sầm Căng không nghĩ nhiều, vừa định duỗi cổ ra nếm thử.

Lý Vụ nhận ra hình như mình đang đút cho cô, có chút xấu hổ, đầu cậu gục xuống, cả khuôn mặt trong nháy mắt như bị đặt lên bếp, tay cậu nhanh như bay, nhét thịt vào miệng mình.

Nhiệt độ trên mặt Sầm Căng đột nhiên giảm xuống, khó có thể tin được: “Cậu đang đùa tôi sao?”

“Không phải.” Lý Vụ gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, khó khăn giải thích: “Miếng này không được lắm…”

Lời còn chưa dứt, Sầm Căng đã vội vàng rút đũa trong tay cậu ra, tự mình ra trận. Cô gắp một miếng, thổi hai hơi cái rồi cho vào miệng.

Thịt đang sôi sùng sục trong nồi, nước sốt sủi bọt, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Sầm Căng nhai kỹ, thưởng thức cẩn thận. Thịt được hầm nhừ, ăn rất ngon miệng, béo mà không ngấy, mỏng mà không dính, còn đọng lại hương vị tươi mát trong miệng.

Cô vô cùng bất ngờ, cong mắt khen ngợi hết lời: “Ngon lắm, thật sự rất ngon.” Nói xong lại gắp thêm một miếng tiếp tục ăn.

Thấy cô hài lòng, tâm tình Lý Vụ cũng bình tĩnh trở lại, cũng cười theo: “Chị thích ăn là được.”

Sầm Căng nhìn sang nồi canh đã đậy nắp khác: “Trong này là cái gì, để tôi múc ra giúp cậu.”

“Canh trứng cà chua.”

“Tôi thích món này.”

“Ừm… Thật sao?”

“Đúng vậy, hồi còn đi du học tôi thường xuyên nấu món này trong ký túc xá, nhưng món của cậu trông ngon hơn món tôi làm hồi đó.” 

Sầm Căng lại nhìn trái nhìn phải, giống như một con mèo đang tìm kiếm thức ăn khắp nơi: “Còn gì nữa không?”

“Còn có một đĩa thịt lợn xào măng tây và khoai tây bào sợi chấm nước tương. Tôi để trong ngăn nồi cơm điện để giữ ấm”.

“Cậu giỏi lắm, Lý Vụ.” Sầm Căng quay đầu thưởng thức các món ăn trong nồi cơm điện, giọng điệu dần dần sùng bái: “Sớm biết cậu lợi hại như vậy, thì cớ gì chúng ta còn phải làm khổ chính mình mà đi gọi đồ ăn bên ngoài chứ?”

Thiếu niên được tâng bốc đến mức lâng lâng, liếc nhìn sau gáy Sầm Căng, ý cười càng sâu hơn. Sau nhiều lần kìm nén không có kết quả, cậu chuyển sự chú ý, lấy điện thoại di động từ trong túi tạp dề ra, híp mắt nhìn phần mềm công thức nấu ăn phía trên, sau đó tắt sạch sẽ, ra vẻ khiêm tốn: “Cũng bình thường thôi.”
Bình Luận (0)
Comment