Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 45

Trong gần 30 năm cuộc đời, Sầm Căng đã trải qua không ít lời tỏ tình, nhưng chưa một lần nào khiến cô hoảng sợ, luống cuống và khó tin như bây giờ.

Cô bị đánh cho trở tay không kịp, máu trong người đồng loạt chảy ngược, tất cả những chiếc gai vô hình bung ra trong tích tắc.

Cô liều mạng muốn mọi thứ trở lại quỹ đạo, môi mấp máy, gần như vô thức thốt ra hai chữ: “Không được.”

Tuyệt đối không được.

Sự sắc bén trong mắt Lý Vụ đột nhiên lắng xuống: “Cái gì không được?”

Sầm Căng vô thức thẳng lưng, tư thế giống như có thể xông vào chiến đấu bất cứ lúc nào. Cô ráo riết nhìn cậu chằm chằm, giống như đang nhìn đối thủ khiến cô mất khống chế, khiến cô khó chịu: “Cậu không thể thích tôi.”

Trái tim giống như bị xé toạc một khe nứt, đau đớn cứ như vậy chậm rãi len lỏi vào.

Sự ngoan cường, dũng khí cật lực chống đỡ lập tức bị đánh tan, giữa mày Lý Vụ khẽ nhíu lại, trên mặt hiện ra một chút cảm xúc bi thương: “Vì sao?”

Lồng ngực Sầm Căng thả lỏng hơn chút, hỏi cậu: “Cậu coi mình là cái gì?”

Lý Vụ nhìn cô: “Tôi còn có thể là gì, tôi là chính tôi.”

“Phải không?” Khóe môi Sầm Căng khẽ mấp máy, giống như không biết nên bày ra biểu cảm gì mới thích hợp: “Nếu cậu thật sự coi mình là chính mình, thì không nên thích tôi.” 

Lý Vụ sửng sốt, nhẹ giọng: “Vì sao?”

Thật ra cậu muốn hỏi, bởi vì cậu không xứng sao, nhưng cậu cũng sợ nghe được đáp án. Đáp án này bọn họ đều biết rất rõ, cũng đã sớm được khắc ghi  ngay từ đầu rồi.

Tự ti và tự tôn, ngông cuồng và thất vọng mãnh liệt trộn lẫn vào nhau. Tim cậu quặn thắt đau nhói, hối hận đến chết đi sống lại.

Rõ ràng cậu không muốn để cho cô biết sớm như vậy.

Tâm trạng Sầm Căng cũng phức tạp không kém, không thể trả lời ngay.

“Tại sao tôi không thể thích chị?”

Thấy cô không nói, cậu bắt đầu đặt câu hỏi, còn tiến lên phía trước nửa bước, áp lực do chênh lệch hình thể mang đến càng lúc càng mãnh liệt.

Sầm Căng hốt hoảng một giây, im lặng một hồi, cô vẫn bất động: “Nói xem, tại sao lại thích tôi?” 

Lý Vụ nghẹn họng, không nói ra được lý do cụ thể: “Ngày chị đến đón tôi, tôi đã thích chị rồi.” 

“Vậy thì ý thích của cậu cũng không phải là ý thích thực sự.” Không biết vì sao, mà người phụ nữ lại khiến cho cậu có ảo giác thở phào nhẹ nhõm.

Cô thong thả ung dung trần thuật, như thể đang đọc kết quả của phiên tòa một cách hờ hững: “Tình cảm của cậu không thuần khiết, còn rất nhiều thứ khác nữa pha trộn vào như, sự biết ơn, sự ràng buộc, ỷ lại… Những cảm xúc này sẽ khiến tầm nhìn và phán đoán của cậu bị xáo trộn. Cậu thử thay đổi thân phận của mình rồi xử lý lại những cảm xúc mơ hồ này, chẳng hạn như người tài trợ và người nhận, phụ huynh cùng con cái, chị gái với em trai, thì cảm xúc của cậu nhất định sẽ hợp lý trở lại, sau đó sẽ nhận ra rằng đây không được coi là tình yêu nam nữ. Tôi mong cậu hãy suy nghĩ cân nhắc lại, thay vì vội vàng áp đặt chúng lên tôi.”

Trong lúc nói chuyện, thiếu niên cũng chăm chú nhìn cô không chớp mắt, sắc mặt đột nhiên đỏ như máu, sau đó chậm rãi chuyển sang trắng bệch, như thể cảm xúc vừa dâng trào lên đến đỉnh điểm, rồi thoáng cái lại lao xuống vực sâu.

Khi mở miệng nói chuyện tiếp, giọng nói của cậu đã lạnh nhạt như tro tàn: “Chị đang giải vây cho chính mình đấy à?” 

Như bị đánh cho một cái cực mạnh, đồng tử của Sầm Căng đột nhiên co rụt lại: “Tôi giải vây cái gì?” 

“Không phải sao, như thế nào là thích, tôi rất rõ ràng,  không cần chị tới dạy tôi!” Cậu trách móc, lần thứ hai kích động tới mức khuôn mặt đỏ bừng.

Cậu cũng không muốn nói mấy lời như vậy, nhưng cậu thật sự chịu không nổi. Cô có thể coi thường cậu, coi thường thế nào cũng không sao cả. Nhưng cậu tuyệt đối không thể chấp nhận được việc cô nghi ngờ tình cảm của cậu dành cho cô.

Bộ dạng của cô giống như một khán giả lý trí, giống như một lưỡi dao sắc bén, sắp đâm xuyên qua cả người cậu.

Sầm Căng chỉ cảm thấy không thể tin nổi, giọng điệu như bố thí: “Vậy để tôi nói rõ cho cậu biết, không phải tôi đang giải vây cho bản thân mà là đang giải vây cho chính cậu.”

“Tôi không cần.” Trong nháy mắt khi quyết định thừa nhận, cậu cũng không nghĩ sẽ quay đầu lại.

Hai mắt thiếu niên giống như gương sáng, Sầm Căng dời ánh mắt sang chỗ khác: “Ngày đến Thắng Châu đón cậu, lúc đó tôi còn chưa ly hôn. Nếu sau này tôi vẫn không ly hôn, vậy cậu tính thế nào?”

Hốc mắt Lý Vụ trong nháy mắt đỏ lên, giống như giả thiết này cũng đủ để khiến cậu hoảng sợ yếu ớt.

Cậu khó khăn sâu hít một hơi: “Tôi sẽ mãi mãi âm thầm thích chị, tôi sẽ không tìm bạn gái, sẽ không kết hôn, đời này cho đến lúc chết cũng chỉ thích mỗi mình chị. Nhưng tôi sẽ không quấy rầy chị, một chữ tôi cũng không nói.” 

Câu trả lời thề độc của cậu giống như một sợi chỉ mỏng manh, lập tức thắt chặt trái tim Sầm Căng đến chết.

Cô cắn chặt má, bình phục hai giây mới nói: “Mười năm sau, cậu sẽ không nói những lời như vậy nữa.”

Lý Vụ nói: “Làm sao chị biết sẽ không?”

Sầm Căng rất kiên quyết: “Bởi vì tôi lớn hơn cậu không chỉ mười tuổi, nên tôi biết thời gian có thể làm con người khuất phục như thế nào. Tới khi cậu đến giai đoạn của tôi rồi nhìn lại, những lời này ngoại trừ lấy ra để phát tiết cảm xúc, chứng minh sự ngây thơ ấu trĩ của mình ra thì còn lại đều vô dụng.”

“Chị không phải tôi, dựa vào cái gì lại phán xét tôi như vậy.” Cậu nhìn cô chằm chằm, cố gắng tìm ra một chút sơ hở ở trên mặt cô, một chút sơ hở có thể khiến cho cậu không từ bỏ hy vọng sớm, nhưng lại không tìm được gì.

Chị của cậu quá hoàn hảo.

Vẻ mặt Sầm Căng lạnh như băng sương: “Tôi không muốn phán xét bất cứ ai, nhưng tôi sẽ không cho cậu bất kỳ câu trả lời nào mà cậu muốn. Đây chính là thái độ của tôi với tư cách là một người trưởng thành hai mươi chín tuổi.”

“Tôi muốn câu trả lời gì, tôi bắt chị trả lời tôi ngay bây giờ sao?” Hơi thở của Lý Vụ trở nên dồn dập gấp gáp: “Tôi chỉ muốn nói cho chị biết, tôi thích chị. Chẳng lẽ ngay cả tư cách thích chị cũng không có sao?”

Cậu một tay siết chặt nắm đấm, tàn nhẫn ấn mạnh vào ngực mình, tự đánh vào mình giống như không còn nơi nào để trút giận: “Tôi, còn có tình cảm của tôi, dựa vào cái gì lại bị chị đưa ra kết luận dễ dàng như vậy? Để tôi nói cho chị biết, mười năm sau tôi vẫn sẽ như vậy. Tại sao chị lại muốn quyết định thay tôi, chỉ vì chị lớn hơn tôi mười một tuổi? Là tôi không xứng với chị, nên chưa nói đến cơ hội mười năm để chứng tỏ bản thân, nhưng ngay cả một tháng, một ngày, một phút cũng không được sao? Đến cơ hội để thích chị thôi mà chị cũng không cho tôi.”

Hai mắt thiếu niên đỏ hoe, gần như nghẹn ngào nói: “Tôi làm sai cái gì, mà ngay cả cơ hội thích chị cũng không cho!” Giọng điệu của cậu cũng không gay gắt, nhưng lại mang sự cuồng loạn gần như tuyệt vọng.

Trái tim Sầm Căng run rẩy, bị khí thế của cậu làm cho đông cứng, tạm thời mất đi khả năng mói chuyện.

Là sợ hãi, là tức giận, hay vẫn là cảm động, cô không có cách nào phân biệt rõ. Nhưng cô không thể không nhẹ nhàng vịn vào lưng ghế bên người, lấy đó làm điểm tựa để giành lại thế thượng phong.

“Bởi vì sở thích của cậu sẽ không có kết quả.” Sầm Căng nhếch môi giễu cợt: “Mười năm nữa tôi bao nhiêu tuổi, cậu cho rằng tôi sẽ sống mãi ở tuổi hai mươi chín sao?”

Lý Vụ hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, yết hầu lăn lộn, giống như đang cố gắng nhẫn nại. 

Cậu lại một lần nữa nhìn vào đôi mắt đã sớm giăng kín vớ vẩn cùng giễu cợt của cô: “Vậy tôi đây sẽ vĩnh viễn mười tám tuổi hay sao? Tôi cũng sẽ trở thành người đàn ông mà chị có thể dựa vào. Tôi sẽ chăm chỉ học tập, sẽ trả lại tiền cho chị, sẽ có công việc riêng của mình. Đồng nghiệp của chị cũng thích chị, nhưng chị vẫn có thể nói chuyện cười đùa vui vẻ với anh ta, vậy tại sao tôi lại không được? Chị nhìn tôi như một con quái vật, ngay cả lời nói cũng không cho tôi nói, ý thích không thể chịu đựng được của tôi làm cho chị mất mặt sao?”

Sầm Căng hít một hơi, lấy lại cảm xúc trong giây lát: “Được, tôi hỏi cậu, đến ngày đó, tôi bao nhiêu tuổi rồi?” 

Cô nâng cằm, nhìn thẳng vào cậu, nhẹ nhàng trào phúng: “Nếu cậu thật sự thích tôi như cậu nói, vậy tại sao còn nỡ để cho tôi chờ cậu chứ? Tôi đã làm rất nhiều chuyện cho cậu rồi.”  

Hai mắt Lý Vụ lập tức mở to, cảm xúc vất vả lắm mới hòa hoãn được, nháy mắt lại tan rã giống như quân lính bị trúng đạn. 

Lục phủ ngũ tạng của cậu đều bị đánh sập, vỡ nát, đau đớn không chịu nổi. Đường gân trên cổ cậu nhô lên, bắt đầu phát ra tiếng tuyệt vọng không thể kiểm soát: “Vậy tại sao chị lại đối xử tốt với tôi như vậy? Chăm sóc tôi chu đáo như thế? Nếu chị không đối xử tốt với tôi, tôi cũng không như vậy. Chị không tới Thắng Châu thì căn bản cũng không như thế, bây giờ lại muốn phủi sạch quan hệ với tôi? Chỉ bởi vì tôi nói thích chị sao?” 

Mà người phụ nữ hình như cũng chờ đợi điều này, không chút do dự mở miệng: “Tôi nói rồi, tôi chỉ giúp cậu đến năm đi học đại học. Có thể cậu còn chưa biết tại sao lúc đó tôi lại đến đón cậu đi học, chủ yếu là để chiến thắng chồng cũ của tôi, để chứng minh rằng sự lựa chọn của tôi là không sai.”

Cô bình tĩnh như một cái máy đã chuẩn bị sẵn câu trả lời: “Tôi muốn giúp cậu, nhưng tôi càng muốn giúp chính mình nhiều hơn. Lúc đó tôi đã ly thân, tâm trạng không ổn, cho nên muốn tìm việc gì đó để làm, tôi cần sự giúp đỡ, muốn dựa vào cậu để chuyển hướng sự chú ý. Tôi tự thấy mình đã có hơn một năm chung sống với cậu rất chừng mực, nhưng nếu có hành động gì ở giữa tạo thành hiểu lầm cho cậu, vậy tôi thực sự xin lỗi. Nhưng không có tôi, cậu cũng không có cách nào để đi học, càng không có thành tích như hiện tại. Cậu cũng không cần lo lắng về việc trả lại tiền cho tôi, mỗi người chúng ta đều đạt được thứ mà bản thân cần, vậy là đủ rồi.”  

Sầm Căng cảm thấy toàn thân ớn lạnh, bị ánh mắt hoàn toàn chết lặng của cậu thiếu niên làm cho tỉnh táo lại, như kiệt sức lùi về phía sau một bước, chỉ vào giường: “Giờ thì đi thu dọn đồ đạc, trở về với tôi, chúng ta sẽ thảo luận xem tiếp theo phải làm thế nào.” 
Bình Luận (0)
Comment