Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 51

Edit: Hà Thu 

Toàn bộ căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn đám bụi bặm lơ lửng không tiếng động nhảy múa trong chùm ánh sáng.

Sầm Căng lặng lẽ nắm lấy viên giấy trong tay, cảm giác phòng bị quanh người giảm đi vài phần. Không biết vì sao, Lý Vụ lại đột nhiên hạ thấp tư thế, khiến cho cô phải lập tức trở lại vị trí mà lẽ ra cô nên ngồi. Cảm giác thoải mái khi được kiểm soát và được dựa vào đã mất từ lâu chính thức tìm lại được từ thời điểm này.

Đặc biệt là ánh mắt của thiếu niên, trong trẻo như vậy, tha thiết như vậy, giống như một chú tuần lộc đi ra ngoài vui chơi vài ngày rồi lại quay về nhà nhận tội, đang chờ đợi sự trừng phạt của chủ nhân.

Sầm Căng không kiềm chế được mà tràn ra một chút tính xấu. Cô ở trong hoàn cảnh cô độc khép kín quá lâu, thế nên tính xấu này bắt đầu xúi giục cô, ra sức kêu gào bên tai cô, nhanh lên một chút, chính là cậu, mau kéo người này xuống nước.

Vì vậy cô không khỏi mở miệng, coi như làm hòa: “Được.”

Lý Vụ vốn còn lo lắng mình quá liều lĩnh, nhưng không ngờ Sầm Căng lại đồng ý dễ dàng như vậy. Cậu không khỏi kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì.

Hơi nước trong mắt Sầm Căng biến mất, vẻ mặt ổn định hơn rất nhiều, cô dựa lưng vào gối: “Đừng ngồi xổm nữa, đứng dậy đi.”

Lý Vụ đứng thẳng dậy, lần này, Sầm Căng hình như không còn cảm nhận được cảm giác áp bức nữa.

Cô càng ngày càng khẳng định phán đoán của mình, một lần nữa cầm quyển sách kia lên, lại ngẩng đầu nhìn cậu: “Hôm nay cậu không đi làm thêm à?”

Quai hàm thiếu niên rõ ràng, ngược sáng nhìn lại: “Đi rồi, bạn của chị gọi điện thoại nói chị không khỏe, cho nên tôi trực tiếp tới đây.”

Lại là Xuân Sướng bán đứng cô, cơ má Sầm Căng siết chặt lại, khóe miệng cong lên: “Tôi không sao.”

Lý Vụ liếc nhìn chân trái của cô, muốn hỏi kỹ càng tỉ mỉ: “Sao lại thế này?”

Sầm Căng nhẹ nhàng bâng quơ: “Không cẩn thận bị ngã đập vào chân.”

Lý Vụ hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

Sầm Căng không muốn nhớ lại chút nào: “Không sao, mấy ngày đầu thì đau nhiều, mấy ngày nay đã không còn cảm giác gì nữa rồi.” Cô thờ ơ lật xem sách, biết rõ còn cố hỏi: “Cậu không quay về đi làm sao?” 

Lý Vụ không chút do dự: “Không đi, tôi muốn ở lại chăm sóc chị.”

Sầm Căng nở nụ cười: “Một nam sinh như cậu thì chăm sóc tôi thế nào? Ôm tôi đi vệ sinh sao?” Lý Vụ bị sặc, hai tai nóng muốn bốc hơi, nhưng cậu vẫn hỏi: “Bây giờ chị muốn đi vệ sinh sao?”

Lần này Sầm Căng cũng sửng sốt, cô lập tức từ chối: “Không muốn.”

“Trước kia tôi từng chăm sóc ông nội của tôi.” Lý Vụ vắt hết óc muốn để cô buông lỏng cảnh giác: “Còn chăm sóc rất nhiều năm.”

Sầm Căng nhìn về phía cậu: “Ý cậu là cậu rất có kinh nghiệm?”

Lý Vụ chậm rãi mà trịnh trọng, gật đầu: “Đặc biệt là ngươi không có biện pháp đi lại.”

Sầm Căng: “…”

Cô gập cuốn sách lại: “Tôi không bị liệt.”

Lý Vụ nói: “Tôi biết.”

Sầm Căng tự nhiên cử động chân phải như thể khoe tài sản còn sót lại: “Chân tôi vẫn còn khỏe mạnh.”

Lý Vụ nhìn theo động tác của cô, chân cô co lên lại duỗi ra, váy ngủ trượt xuống, bắp chân thoáng cái lộ ra, thon dài trắng hồng, tắm trong ánh sáng có đường nét tương tự như ngọc trai.

Cậu nhất thời nghẹn ở cổ họng, vội dời tầm mắt đi chỗ khác.

Thấy cậu lại im lặng như hũ nút, Sầm Căng hỏi: “Cậu định đứng bên giường tôi bao lâu nữa?”

Lý Vụ hoàn hồn, hỏi theo bản năng: “Chị muốn uống nước sao?”

Sầm Căng nghi ngờ liếc mắt nhìn cậu một cái: “Không muốn.”

Cậu nhập vai rất nhanh: “Có muốn ăn gì không?”

Sầm Căng nói: “Tôi không đói.”

Lý Vụ nói: “Vậy nghỉ ngơi thêm đi.”

Sầm Căng cúi đầu đọc sách, giả điếc làm ngơ.

Thấy cô tìm được việc làm, Lý Vụ không quấy rầy nữa, rời khỏi mép giường, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống cách cô hơn một mét.

Cậu không làm gì cả, thậm chí điện thoại cũng chẳng lấy ra, chỉ ngồi đó, giống như một trí tuệ nhân tạo đang ở trên ổ cắm sạc chờ sai bảo.

Thiếu niên không nhúc nhích, nhưng cảm giác tồn tại lại mạnh đến đáng sợ, Sầm Căng căn bản không tập trung đọc sách được, cuối cùng nhịn không được nữa: “Cậu không thấy chán sao?”

Cậu giống như đã thoát khỏi suy nghĩ sâu xa, đáy mắt tràn ngập một câu “Chị có yêu cầu gì không?” 

Sầm Căng siết chặt tay, ra sức xua đuổi cậu: “Cậu là một chàng trai mới lớn, lại một mình ở chung phòng  với tôi lâu như vậy, còn đóng cửa nữa. Cậu muốn dì Thang nghĩ như thế nào?”

Lý Vụ hơi đỏ mặt, đứng dậy mở hẳn cửa ra, sau đó lại ngồi trở về chỗ cũ, giữ nguyên tư thế ban đầu.

Sầm Căng tâm phục khẩu phục.

Cô xác nhận là đọc sách khó rất nhập tâm được, vì vậy cô chuyển sang dùng máy tính bảng để xem phim truyền hình.

Sầm Căng đeo tai nghe, mượn cơ hội này để hòa mình vào khung cảnh.

Nhưng không biết tại sao, có lẽ bản thân căn phòng cũng không tính là lớn, mà vóc dáng của thiếu niên cũng tương đối nổi bật, cho nên cô vẫn nhiều lần đi ngắm đống đồ vật làm náo loạn tâm trí người khác này.

Đã mười phút trôi qua, thật sự là cậu không làm cái gì cả, chỉ nhìn về một phương hướng nào đó, ánh mắt có chút xa xăm.

Làm ra vẻ đã chết.

Làm cho ai xem hả?

Làm sao có thể có một thiếu niên kỳ lạ như vậy chứ?

Cậu im lặng mà ngồi yên ở đó, giống như một người lính trẻ tuổi không sợ hãi. Cũng chính là bộ dáng này, đã vô cớ khơi dậy lòng thương hại, áy náy của cô… và nhiều cảm xúc phức tạp khác.

Mà ác ý ban đầu khiến cô đồng ý cho cậu ở lại, tất cả đều đã dịu đi một cách thần kỳ. Cô cố ý xem nhẹ điều này, thì lại càng trở thành một kiểu sai lầm, trở thành tồn tại bị người ta khinh thường. 

Tại sao lại như vậy?

Di chứng của người mẹ?

Sầm Căng hối hận không thôi, Lý Vụ đâu có tới để chăm sóc cô, quả thực đến làm cô ngột ngạt hơn thì có. 

Cô chỉ có thể tạm dừng xem phim, lần thứ hai đặt câu hỏi: “Lý Vụ, cậu định ngồi đó mãi sao?”

Lý Vụ lại giống như là nhanh chóng rút ra khỏi một chiều không gian nào đó: “Chị muốn cái gì, tôi đi lấy cho chị.”

Sầm Căng: “…”

Cô nói: “Cậu ra ngoài đi, vào phòng mà khách xem TV, nếu cần gì tôi sẽ gọi điện cho cậu.” Cô sốt sắng muốn sắp xếp cậu đến một nơi có thể làm cho mình thoải mái hơn. 

Lý Vụ nói: “Tôi không muốn xem ti vi.”

Giọng điệu của cô nghiêm khắc hơn chút: “Vậy cậu ở lại đây cũng đâu có việc gì để làm? Cũng không thể nào cứ ngồi lãng phí thời gian như vậy chứ?”

Lý Vụ khó hiểu mà liếc nhìn cô một cái: “Tôi đang suy nghĩ đề tài.”

Sầm Căng mất đi khả năng nói chuyện. Cậu chăm sóc cái rắm gì, cậu đang làm quản giáo nhà tù thì đúng hơn.

Sầm Căng tiếp tục xem phim, nhưng ngay sau đó, một cảm giác mơ hồ xuất hiện trong thân thể, cô muốn đi nhà vệ sinh, đi tiểu.

Cô liếc nhìn Lý Vụ, quyết định nhịn một lúc, mới gọi điện cho dì Thang.

Nhưng cô phải đánh làm sao mà thần không biết quỷ không hay, tuyệt đối không thể cũng không muốn để Lý Vụ biết nhu cầu cấp thiết của mình, nếu không sẽ rất mất mặt.

Sau khi thất thần xem phim Nhật được hơn mười phút, cảm giác buồn đi tiểu của Sầm Căng lại càng tăng thêm, cô đành nghiêng đầu nói với Lý Vụ: “Cậu đừng ngồi nữa, đi giúp dì Thang trông bếp đi.”

“Làm sao vậy?” Cậu nhìn thấy vẻ mặt nóng nảy của cô, rất nhanh đã hiểu ra: “Muốn đi vệ sinh sao?”

Khuôn mặt Sầm Căng cứng đờ, mỉm cười, thay đổi lý do trực tiếp chặn cậu lại: “Tôi muốn thay băng vệ sinh.”

Lý Vụ lập tức mặt đỏ tai hồng, không lên tiếng.

“Cậu làm được không?”

Lý Vụ không dám nhìn cô nữa, buồn bực trả lời: “…Tôi đi gọi dì Thang cho chị.”

Nói xong liền đứng dậy rời đi.

Dù sao Lý Vụ tuổi còn nhỏ da mặt mỏng, tư thế ra cửa cũng răm rắp thuận theo. Vào đến phòng bếp, mặt vẫn nóng hầm hập tới tận mang tai, thấp giọng gọi dì Thang.

Dì Thang đang khuấy canh: “Làm sao vậy?”

Lý Vụ nói: “Chị ấy gọi dì có việc.” 

Dì Thang vội vàng đóng nắp nồi, lau tay rồi bước nhanh ra khỏi phòng bếp.

Lý Vụ đi theo bà ra ngoài một chút, nhìn về phía phòng của Sầm Căng. Điều kỳ lạ là, sau khi dì Thang vào rồi cũng không đóng cửa. Một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Sầm Căng.

Lý Vụ ba bước gộp làm hai chạy tới bên cửa, liếc mắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy Sầm Căng đang được dì Thang đỡ xuống giường, dì Thang run rẩy, không biết có phải không cẩn thận đụng vào cái chân bị thương hay không, còn cô một chân chống trên mặt đất, một tay vịn thắt lưng, đau đến nhe răng trợn mắt.

Mái tóc dài của Sầm Căng buông xuống, đứt quãng nói: “Dì Thang, giữ vững lấy cháu.”

Dì Thang vốn đã gầy gò, lại bị một trận vừa rồi của cô dọa sợ, lúc này có tâm nhưng không có sức, chỉ có thể ngượng ngùng xin lỗi: “Căng Căng, dì thật sự không cố ý đâu, vốn dĩ bên này của dì bị viêm khớp vai.” 

Sầm Căng bất đắc dĩ nhíu mày, dời cánh tay ra sau gáy dì Thang, chống tay vào một bên quầy, buồn rầu kêu khẽ một tiếng.

Tiếng rên mềm mại này truyền đến trái tim của Lý Vụ, ngực cậu giống như có hàng trăm con kiến ​​đang gặm c ắn, đau nhói. Cậu không còn do dự nữa, mà sải bước đi tới, không đợi hai người phụ nữ kịp phản ứng, đã bế ngang người Sầm Căng lên.

“Aaa?!”

Cảm giác không trọng lượng đột ngột khiến Sầm Căng kêu lên thành tiếng, cũng vô thức nắm lấy những thứ trong tay có thể dựa vào.

Cô nắm lấy cổ áo phông của Lý Vụ, còn kéo ra một khe hở trước ngực cậu xuống. Sau khi nhìn thấy xương quai xanh sắc bén và một mảng lớn da thịt của thiếu niên, Sầm Căng cảm thấy sau tai nóng bừng, vội vàng buông tay ra.

“Cậu…” Muốn chết đúng không? Vì ngại dì Thang đang ở cạnh nên Sầm Căng không tiện nổi giận, càng không có cách nào lộn xộn, đành phải trừng mắt uy hiếp cậu. Nào ngờ thiếu niên chỉ vội vàng nhìn cô một cái, rồi rời mắt để lại cho cô một cái cằm căng thẳng. Mặt cậu đỏ đến kỳ lạ, Sầm Căng thấy rất rõ ràng.

Cậu ra vẻ bình tĩnh, giọng điệu nghiêm túc nói: “Dì Thang, để cháu bế chị Sầm Căng vào nhà vệ sinh, sau đó dì vào xử lý giúp chị ấy.”

Dì Thang cũng bị hành động đột ngột của cậu dọa sợ, vẻ mặt ngây ngốc đáp: “Xử lý cái gì?”

Lý Vụ không tiện nói thẳng. 

Sầm Căng c ắn môi dưới, không nói nên lời.

Cậu buồn bực bước nhanh, đưa Sầm Căng vào phòng vệ sinh trong phòng, rõ ràng là mang ý nghĩ chữa lành vết thương cho mình đưa vào thực tế, nhưng lồ ng ngực cậu lại chấn động càng thêm dữ dội. Một cô gái mạnh mẽ lợi hại như vậy, nhưng thân thể lại vừa nhẹ vừa mềm mại như thế, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Ngón tay Lý Vụ khép lại, lòng bàn tay hoàn toàn không dám chạm vào da thịt cô, chỉ dùng cánh tay đỡ lấy nách và khớp gối của cô.

Sầm Căng cũng tránh tiếp xúc da thịt kề sát với cậu hết mức có thể, nhưng cả người thiếu niên vừa căng thẳng cứng như sắt thép, cách bộ đồ ngủ cũng có thể bị đốt cháy. Cô giống như một nàng tiên cá bị thương nặng ở đuôi, không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể co quắp mà nép mình ở trước người cậu, không dám giãy dụa nhiều, sợ ảnh hưởng tới cái chân bị thương.

Hơi thở của hai người trở nên hỗn loạn trong cuộc giằng co không tiếng động.

Thấy có Lý Vụ trẻ tuổi cường tráng ra tay giúp đỡ, dì Thang yên lòng, lại chợt nhớ tới nồi canh còn đang sôi sùng sục trong bếp, vội vàng dặn dò hai câu, rồi vội vã chạy đi.

Lý Vụ ngẩn ra, đang muốn gọi dì Thang lại, đã thấy bà lắc mình ra khỏi phòng.

Lý Vụ chỉ có thể cắn răng đưa Sầm Căng vào phòng vệ sinh, cậu khom người xuống, cẩn thận đặt cô lên bồn cầu.

Trước nhà vệ sinh có một cái ghế đẩu thấp, mấy ngày nay Sầm Căng hay dùng để gác chân.

Chỉ ngắn ngủ vài mét, mà Lý Vụ đổ một thân đầy mồ hôi, không phải vì mệt, mà là bối rối.

Cậu hoàn toàn không dám nhìn Sầm Căng, đứng thẳng dậy đi tới trước tủ gần đó, nhìn từ trên xuống dưới, vô cùng lo lắng, như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Sầm Căng cũng khó mà bình ổn tâm trạng, ngồi đó lạnh lùng liếc cậu một cái, mở miệng: “Cậu đang tìm cái gì?”

Lý Vụ dừng lại, thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương, xấu hổ vội vàng dời mắt đi.

Sầm Căng hỏi: “Băng vệ sinh?”

Lý Vụ “ừm” một tiếng, sợ cô nghĩ ngợi nhiều: “Tôi lập tức gọi dì Thang cho chị ngay.”

Sầm Căng thở dài, ra vẻ hào phóng: “Không cần, tôi lừa cậu thôi. Tôi không đến kinh nguyệt, tôi chỉ muốn đi tiểu.”

Cô dùng từ cực kỳ lộ liễu, Lý Vụ cảm giác mình sắp bốc cháy. 

“Ra ngoài.” Chuyện đã đến nước này, Sầm Căng chỉ có thể bình tĩnh: “Giúp tôi đóng cửa lại.”

Lý Vụ vội vã ra khỏi cửa.

Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Sầm Căng siết chặt hai tay, bực bội đấm vào không khí phát ti3t.

Một lúc sau, cô hạ thấp chân phải, nâng phần thân trên lên, vén váy cởi qu@n, rồi lại lần nữa ngồi xuống bồn cầu.

Đang chuẩn bị giải quyết, cô cau mày cảnh giác gọi: “Lý Vụ?”

“Hả?” Có lẽ thiếu niên đứng ở trước cửa, nên giọng nói rất rõ ràng.

Tim Sầm Căng đập thình thịch, thầm mắng hỏi: “Cậu vẫn còn ở ngoài cửa sao?”

“Ừm.”

“Đi xa một chút.” Hai gò má Sầm Căng hơi nóng lên, quát lớn đuổi người, không muốn cậu nghe thấy động tĩnh kỳ quái.

“Được.”

Sầm Căng không yên tâm: “Đi chưa?”

“Đi rồi.”

Cô vẫn rất nghi ngờ: “Sao tiếng nói còn lớn như vậy?” 

“…”

Ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, thiếu niên giống như sợ cô không tin, nên cố ý giẫm mạnh trên sàn nhà, càng lúc càng xa.

Tất cả đều là chuyện gì vậy. Sầm Căng xấu hổ muốn trốn chui trốn nhủi. Cô nhắm mắt đỡ trán, tuyệt vọng ngẩng đầu lên, hoàn thành ca cấp cứu nội khoa nhục nhã nhất trong đời.

Có lẽ căn phòng thực sự quá nhỏ.

Lý Vụ đã sắp đứng đến bên cạnh tường đối diện rồi, mà tiếng nước kia vẫn vô cùng rõ ràng ngoài ý muốn. Một cỗ cảm giác xấu hổ kỳ dị tụ tập ở bụng dưới cùng đại não, thiếu niên khoanh tay mà đứng, giống như bị bắt phơi nắng để trừng phạt thể xác, sắc mặt đỏ như máu, yết hầu liên tục lăn lộn.

Đợi một hồi, trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng xả nước, tiếp theo là tiếng hô của Sầm Căng: “Tôi xong rồi. ”

Cậu vội vàng chạy tới, tay vừa chạm đến nắm đấm cửa, lại buông xuống như bị điện giật, hỏi: “Tôi có thể vào được không?”

“Vào đi.”

Cậu bối rối muốn chết, mà cô cũng sắp xấu hổ chết rồi.

Sầm Căng buồn bực ngồi trên bồn cầu, sắc mặt tối tăm, không muốn liếc mắt nhìn cậu nữa.

Lý Vụ nhìn cô một lúc, khom lưng, vòng tay qua lưng và chân cô, lại nhấc bổng cô lên.

Động tác của cậu bất ngờ không kịp đề phòng, Sầm Căng hoảng hốt, một tay vòng qua vai cậu. Cả khuôn mặt cô căng thẳng, dùng tay đập mạnh vào đầu vai cậu một cái: “Lần sau có thể nói trước một chút được không?”

Rất đau, nhưng bị mắng mỏ giận dỗi như vậy, không hiểu sao Lý Vụ lại thấy cả người sung sướng sảng khoái. Cậu khép mi khẽ nhếch môi, cúi đầu đáp: “Được.”

Sầm Căng bắt lấy biểu cảm của cậu: “Còn cười?”

“Không cười.” Lý Vụ mím chặt môi.

Sầm Căng trừng mắt nhìn chằm chằm vào cậu, tức giận hỏi: “Cậu cố ý.”

Lý Vụ nói: “Không có.”

Bắp chân của Sầm Căng đang treo bên ngoài khuỷu tay của cậu, không nhận ra mình đã thả lỏng cả người trên tay cậu: “Cậu cũng ôm ông nội cậu như vậy sao?”

“Đều đã quen rồi.” Lý Vụ mặt không đổi sắc nói: “Nhưng tình huống của chị với ông không giống nhau.” 

“Tình huống khác nhau chỗ nào?”

Lý Vụ khẩn trương liếc cô một cái: “Chị là con gái.”

Sầm Căng đã lâu không được gọi như vậy, nhất thời thất thần trong giây lát, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi phản ứng lại: “Còn nói mình không phải thừa cơ mà vào?”

Đúng vậy, cậu chính là thừa dịp hư mà vào, là một kẻ không biết xấu hổ. Lý Vụ bị nói đến cả người khô nóng, lúc trở lại bên giường, cậu hít sâu một hơi, khuôn mặt trang nghiêm lẫm liệt, nói trước theo lời cô dặn: “Chị, tôi muốn đặt chị lên trên giường.”

Chào đón cậu là một cú đánh chí mạng vào ngực, Lý Vụ không hiểu ra sao.
Bình Luận (0)
Comment