Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 76

Edit: Hà Thu 


Lần cuối cùng Sầm Căng gây chấn động trên mạng xã hội là vào ba năm trước, ngày hôm đó cô thông báo tin ly hôn trên vòng bạn bè, cũng đồng thời thu hoạch được số lượt thích và bình luận cao nhất kể từ khi bắt đầu chơi Wechat.


Trong số bình luận có ngạc nhiên, có tán thưởng, có tiếc nuối, có động viên.


Tình trạng hôm nay cũng không thua gì lúc trước, cô đăng bài xong đi vệ sinh một lát, số lượng bình luận đã có chút không kéo được đến đầu. 


?Con mẹ nó?


Wow, đẹp trai quá!


A a a a a a a a a tự dưng thấy sướng!


Lễ vật gì, nhà nước phân phát sao?


Chúc mừng 99!


Bạn trai cô trông quen quá.


[Mạnh][Mạnh]



Tổ tin tức trong nhóm chat công ty lập tức gào thét điên cuồng, mấy đồng nghiệp nữ thân quen đều tag tên cô, kêu gọi đương sự có liên quan vào, khẩn cấp yêu cầu cô giải thích rõ ràng.


Sầm Căng biết, từ giờ phút công khai chuyện này ra, chính là ngầm thừa nhận để cho mình trở thành đề tài nói chuyện của đám người.


Nhưng ngoài dự liệu chính là, phản ứng của mọi người lại tốt hơn so với trong tưởng tượng của Sầm Căng một chút.


Chắc là vì khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Vụ rất dễ dàng ăn điểm, Sầm Căng nhướng mày, vừa định bấm vào trả lời vài câu thì màn hình điện thoại tối sầm lại, nam chính trong trung tâm sự kiện đã gọi điện thoại tới.


Sầm Căng cong cong môi, nghe máy, không lập tức nói chuyện.


Bên kia thở dốc hơi nặng, còn có tiếng gió rít gào khe khẽ.


Sầm Căng hỏi: “Cậu còn ở bên ngoài?”


“Vừa xuống lầu. Sao chị đột nhiên lại…” Cậu muốn nói lại thôi, trong lời nói lộ ra vẻ kinh ngạc cùng vui mừng khó có thể che giấu, từ ống nghe bên kia truyền về bên này, giống như mật ong, cũng làm Sầm Căng bị thấm ướt, khiến cô nhịn không được cười theo.


Cô cố ý hỏi: “Làm sao vậy?”


Bên tai vang lên tiếng cười ngắn ngủi mà thanh thoát, giống như ngôi sao lấp lánh: “Đột nhiên lại đăng lên vòng bạn bè.”


Sầm Căng lơ đễnh: “Không thể sao, còn phải thông báo trước với cậu hả?” 


Thiếu niên “ừm” một tiếng: “Tim tôi đập nhanh tới mức suýt chút nữa đột tử.”


“Khoa trương vậy sao?”


Cậu vẫn là “ừm”: “Hiện tại vẫn còn rất nhanh, thậm chí còn khó thở nữa.”


Sầm Căng cười khẽ: “Nhịp tim quá nhanh, hô hấp dồn dập là bởi vì cậu vừa mới chạy xuống lầu, vận động quá mạnh.”


“Là bởi vì chị.” Cậu dùng sức cắn mạnh chữ cuối cùng, giống như đang phản bác, nói chắc như đinh đóng cột.


Sầm Căng cong môi, nhận lấy cái nồi này: “Được rồi, bởi vì tôi.”


“Tôi rất căng thẳng.” Giọng điệu của Lý Vụ giống như con kiến đang bò quanh chảo nóng: “Chị chặn hết người trong nhà rồi sao?”


Sầm Căng khụ một tiếng : “Tôi có chặn ai đâu.”


“… Không phải chứ?” Thiếu niên càng nóng nảy hơn.


Sầm Căng nhẹ như mây gió: “Chặn cái này chặn cái kia còn chẳng bằng không đăng hoặc để riêng tư cho một mình cậu thấy cho rồi.”


Bên kia im lặng thật lâu, chỉ còn lại tiếng gió cùng tiếng hít thở của thiếu niên.


Cậu đột nhiên trịnh trọng nói: “Bây giờ tôi đến tìm chị.”


Sầm Căng khẽ giật mình: “Ngày mai cậu không lên lớp sao?”


“Tôi muốn…” Cậu cân nhắc tìm từ : “Cùng chị đối mặt.”


Sầm Căng cười phụt ra tiếng: “Đối mặt cái gì, định đi đánh giặc hả? Cậu muốn mang tôi chống lại cả thế giới sao?”


Cậu kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Tôi sợ người khác nói lung tung, sợ chú với dì trách mắng chị, sợ chị không vui. Tôi muốn đến ở cạnh bên chị, đứng chắn trước mặt chị.”


Sầm Căng sắp bị tên ngốc liều lĩnh này đáng yêu hóa đến nơi rồi, cố nín cười, rất có hứng thú hỏi: “Chắn kiểu gì?”


Lý Vụ lặng im mấy giây, sa sút một chút: “Tôi cũng không biết… Tôi sẽ nói với bọn họ tấy cả đều là lỗi của tôi, là tôi theo đuổi chị, tôi ép buộc, ép buộc chị phải ở bên tôi. Tôi sẽ đối xử thật tốt với chị, đặt chị vào mỗi bước trong cuộc sống tương lai của tôi, để cho bọn họ không có cách nào trách chị, cho dù có đánh tôi một trận cũng chẳng sao.”


“Ngốc quá, ba mẹ tôi là xã hội đen hay gì đó sao?” Sầm Căng có mấy phần xúc động: “Không có người nào có thể ép buộc tôi, bao gồm cả chuyện đăng lên vòng bạn bè hôm nay, chỉ là bởi vì tôi nguyện ý.”


“Chị.” Lý Vụ dừng bước lại, cố gắng làm cho hơi thở ổn định: “Lần sau có công khai thì thông báo trước cho tôi một tiếng được không?” 


“Vì sao?” Cô sửng sốt một chút, cười không khép được miệng: “Với lại lúc trước đã bảo cậu đừng gọi tôi là chị rồi mà…”


“Sầm Căng, lúc này tôi rất nhớ chị, rất muốn gặp chị, chỉ muốn ôm chị thật chặt trong lòng.” Giọng nói cậu nghiêm túc mà trầm tĩnh: “Thế nhưng lại không ôm được, quá dày vò.”


Trái tim Sầm Căng có chút run rẩy, còn mạnh miệng: “Ai da ~ buồn nôn muốn chết.”


Lại hỏi: “Còn có lần sau là có ý gì? Cậu muốn tôi tuyên bố quan hệ yêu đương của tôi với cậu bao nhiêu lần nữa? Mỗi một lần cãi nhau lại tuyên bố một lần?”


Thiếu niên thốt ra những lời ngông cuồng: “Lần sau sẽ là giấy đăng ký kết hôn của chúng ta”.


Sầm Căng xoa xoa hai gò má phồng lên có chút cứng ngắc: “Cậu đủ tuổi rồi?” “Mặc kệ.” Cậu bắt đầu chơi xấu, lại tự trách mình, khó chịu lẩm bẩm: “Vì sao tôi mới 19 chứ?” 


Sầm Căng trấn an: “Không sao đâu, qua mấy ngày nữa là 20 rồi.”


Lý Vụ nhìn bầu trời đen kịt không trăng không sao, đau khổ thở ra một ngụm khói trắng: “Nhưng hiện tại tôi không có gì cả.”


“Lại bắt đầu phải không?” Sầm Căng vỗ nhẹ lên trán: “Tại sao cậu lại không có gì, cậu có tôi mà.”


“Ừm, đúng.” Cậu thật đúng người hạnh phúc và may mắn nhất trong thế giới này. Lý Vụ lại cười, cảm xúc thay đổi rất nhanh, đến mức hệ thần kinh trung ương cũng không theo kịp.


Sầm Căng đoán chừng trong thời gian ngắn cậu không thể nào bình tĩnh lại được: “Giờ cậu về ký túc xá trước đi đã, không lạnh sao?”


“Không lạnh, chị có tin không, hiện tại người tôi đầy mồ hôi.” “…” Cái này cũng đáng để hỏi tin hay không sao? Sầm Căng cơ bản xác nhận, giờ phút này đầu óc cậu đã có xu hướng gần như điên cuồng, cô quyết định nói sang chuyện khác: “Lý Vụ, cậu có biết hôm nay tại sao tôi lại ghi caption như vậy không?”


Lý Vụ ngẫm nghĩ một chút, đáp: “Bởi vì tên của tôi? Hay là nói là cho tôi lễ vật?”


Sầm Căng cười: “Cậu còn nhớ rõ lúc ở thôn Vân Phong, cậu vì muốn đi học mà gọi điện thoại cho tôi không? Tôi hỏi cậu là ai, cậu nói Lý Vụ, giọng nói của cậu lại rất êm tai, nên lúc ấy tôi không có kịp phản ứng ngay lập tức. Vì tôi tưởng rằng cái “lễ vật” kia là Xuân Sướng tìm đặt cho tôi một bạn trai ảo trên mạng, chuẩn bị dùng để an ủi trái trái tim chồng chất vết thương sau ly hôn của tôi.”  


Sầm Căng dùng đầu ngón tay vòng quấn quanh đuôi tóc, thể xác và tinh thần đều dịu dàng: “Kết quả cậu thật sự trở thành một phần lễ vật đặc biệt, trở thành bạn trai thực sự của tôi.”


Lý Vụ có chút cảm thán: “Ông trời đối xử với tôi thật tốt, để tôi quen được chị.”


Sầm Căng trả lời: “Là ông trời đối xử với tôi thật tốt mới đúng.”


“Không, là tôi.”


Cô hung dữ hơn chút: “Tôi nói là tôi thì chính là tôi.”


“Ừm, không tranh với chị.” Dù sao trong lòng cậu hiểu rõ là tốt rồi.


Cậu ngoan như vậy, lại làm cho lòng cô mềm nhũn như bùn: “Xong đời rồi, hiện tại tôi cũng rất muốn ôm cậu.”


Lý Vụ nói: “Để tôi về nhà.”


“Không được, giờ là mấy giờ rồi?”


“Ta đang ở cổng trường.”


Giọng nói của Sầm Căng đột nhiên lạnh đi, ý đồ ngăn cản: “Mới vừa cảm thấy cậu biết nghe lời mà giờ lại muốn đối nghịch với tôi rồi.”


“Biết nghe lời thì làm sao trở thành bạn trai của chị được, chỉ có thể làm em trai của chị thôi.” Cậu cúi người nghênh ngang đâm vào họng súng. Bởi vì cậu biết, bên trong sẽ không chứa đạn thật, mà chỉ là nhánh hoa, là giấy màu, là thạch đậu.


Lúc đầu chỉ là nóng lòng muốn ra khỏi ký túc xá để gọi điện thoại hỏi cho rõ ràng, không ngờ hai chân lại mất khống chế, trực tiếp đem mình đưa về trước mặt cô, thậm chí còn hận bản thân lúc này chỉ có thể ngồi trên chiếc taxi chậm chạp thay vì tên lửa.


Thật giống như, đi về hướng cô là bản năng của cậu, là từ trường* định mệnh của cậu.


*Từ trường là môi trường năng lượng đặc biệt sinh ra quanh các điện tích chuyển động hoặc do sự biến thiên của điện trường hoặc có nguồn gốc từ các mômen lưỡng cực từ như nam châm.


Hai người đứng ở trước cửa, giống như hai cục nam châm dị cực ôm lấy nhau. Sầm Căng áp vào ngực cậu, một bên tình nồng mật ý, một bên lầm bầm: “Sớm biết cậu ngang ngược như vậy, thì phải cuối tuần sau tôi mới đăng vào vòng bạn bè.” 


“Hôm nay là đúng, hôm nay tốt nhất.” Cằm Lý Vụ đặt trên đỉnh đầu cô, không muốn nhúc nhích: “Thêm mấy ngày nữa tôi sẽ không kích động như vậy nữa đâu.” 


“Cậu biết?” Sầm Căng xì một tiếng.


Cậu nâng cằm cô lên, ánh mắt như mưa rơi đêm xuân, tràn đầy lưu luyến ướt át: “Có ai bởi vì tôi mà chê trách chị không?”


Cái cậu để ý và lo lắng nhất chính là cái này.


Ánh mắt mê luyến của cậu luôn khiến cô tin chắc rằng mình được yêu tha thiết, Sầm Căng lắc đầu: “Không có.”


Lại ranh mãnh chớp mắt cười một tiếng, khí chất nhìn qua không khác gì thiếu nữ: “Tôi tắt máy rồi.”


Lý Vụ giật mình, nhíu mày nghiêm giọng, ra vẻ người lớn: “Tại sao chị cũng không biết nghe lời như vậy?”


Sầm Căng cố ý suy nghĩ một hồi, sau đó bày ra vẻ mặt rộng thông suốt: “Biết nghe lời thì đâu có trở thành bạn gái của cậu được, chỉ có thể làm chị gái của cậu thôi.” 


Lý Vụ cười tươi rạng rỡ, cũng lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, không mở khóa màn hình, mà ấn vào nút tắt nguồn, sau đó ném lên ghế sô pha.


Hai người nhìn nhau, bọn họ ở trong mắt đối phương không mưu mà hợp, đạt thành nhận thức chung; bọn họ là quân sư của nhau, cũng là đồng lõa; bọn họ tình đầu ý hợp, cùng cấu kết với nhau làm việc xấu.


Bọn họ xác định rất chắc chắn, rằng bọn họ yêu nhau, chân chân chính chính yêu nhau.


Lý Vụ bế Sầm Căng lên cao, xoay tròn mấy vòng liên tiếp, dùng hành động này để phát tiết sự hưng phấn cùng thỏa mãn của mình.


Trong lúc đắm chìm vào tình yêu không trọng lượng đến mê muội này, cô cũng áp tay lên hai gò má cậu, nghiêng đầu hôn cậu thật sâu.


Quan tâm ngoài kia làm gì, mặc kệ mọi thứ đi, ai cũng đừng mong quấy rầy bọn họ. Một đêm này, bọn họ chỉ thuộc về mình, thuộc về lẫn nhau, hai người, một trái tim.

Bình Luận (0)
Comment