Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 80

Edit: Hà Thu 


Đến khi nóc nhà được bao trùm bởi một lớp tuyết trắng trơn, Tống Từ gõ cửa nhà Sầm Căng, cô còn mang theo con gái của cô tới. Hai mẹ con mỗi người một cái ô, thân ô một lớn một nhỏ, màu sắc không khác bao nhiêu, lúc rũ bông tuyết rơi xuống rồi song song cắm ô vào thùng còn có chút cảm giác đáng yêu ngơ ngẩn.


Lý Vụ lấy dép lê cho họ, Tống Từ nói một tiếng cảm ơn, lại kêu con gái chào bọn họ.


Bé gái chào một tiếng cô Sầm, chờ ánh mắt chạy tới khuôn mặt trẻ tuổi của Lý Vụ, bé gái có chút chần chừ, cuối cùng vẫn là kêu lên một tiếng chú giòn tan.


Lý Vụ nhếch khóe miệng, đáp lại tiếng gọi đó.


Sầm Căng ở một bên trêu ghẹo: “Tại sao không gọi là anh, cô còn muốn lợi dụng chút vai vế đó.”


Tống Từ nói: “Trẻ con còn còn hiểu chuyện hơn cô đó.”


Cô ngồi xổm xuống, giúp con gái cởi khăn quàng cổ và áo lông xuống, sau đó vỗ vào cánh tay của bé gái, kêu bé đi vào trước.


Lúc này Sầm Căng mới nhìn rõ khuôn mặt của con gái Tống Từ, cô bé rất xinh, mái tóc vừa mềm lại vừa dài, ngũ quan tổng hợp lại gen tốt nhất của ba mẹ, da thịt mềm mại trắng nõn, giống như búp bé tuyết bên ngoài thành tinh rồi bước vào vậy.


Lý Vụ dẫn cô bé tới sofa ngồi xuống, chỉ vào đồ ăn vặt trên bàn trà hỏi bé muốn ăn loại nào.


Tống Từ liếc mắt qua đó, nhẹ nhàng căn dặn: “Tiểu Thảo, ăn ít một chút, lát nữa còn phải ăn cơm tối đó.”


Khi ở chung với con gái, trạng thái của Tống Từ hoàn toàn khác biệt so với ở chỗ làm việc. Sự sắc bén trong mắt thu hết lại, thay vào đó là một loại dịu dàng chói lóa.


Sầm Căng vẫn chưa thực sự có kinh nghiệm làm mẹ, cho nên không rõ đây rốt cuộc là sự biến hóa hoá học nào, chỉ hỏi: “Bé tên Tiểu Thảo sao, bao nhiêu tuổi rồi?”


“Sáu tuổi.” Tống Từ theo cô đi vào trong: “Tiểu Thảo là nhũ danh, tên thật là Chu Ý, ý trong ý nghĩa.”


“Tiểu Thảo.” Sầm Căng ngồi trên sofa kêu một tiếng,


vẻ mặt tập trung chờ Lý Vụ bóc gói bánh cho cô bé.


Tiểu Thảo ngước mắt lên, âm thanh như kẹo sữa: “Cháu ở đây!”


Sầm Căng nhìn chằm chằm vào gương mặt tròn trịa của bé, cười rộ lên: “Cháu đáng yêu quá đi.”


Lý Vụ đưa cho Tiểu Thảo một cây pocky bọc sô cô la, mí mắt hơi nhấc lên: “Sao không gọi tôi như thế?”


Sầm Căng ra vẻ ghét bỏ, lạnh nhạt khô khan nói: “Tiểu Vụ.”


Đôi mắt Lý Vụ sáng lấp lánh, cũng đáp lại rất khí phách: “Ừm, tôi ở đây.”


Tống Từ lắc đầu khẽ thở dài: “Đúng là không chịu nổi hai người.”


Sầm Căng cũng thở dài theo: “Nhìn thấy chưa, yêu một người nhỏ tuổi cũng giống như nuôi thêm một đứa con trai vậy.”


Nhưng tài năng nấu nướng của đứa “con trai” này lại vô cùng điêu luyện, chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, ngay cả Tiểu Thảo ngày bình thường kén ăn nghiêm trọng còn ngồi vào bàn ăn cao giọng thốt lên ba lời khen ngợi liên tiếp: “Cơm của nhà cô chú ngon quá đi, ngon hơn cả cơm bà nội nấu, lần đầu tiên cháu được ăn món ngon như vậy đó.”


Sầm Căng cong mắt, đẩy món thịt xào dứa chua ngọt dứa tới trước mặt cô bé: “Vậy thì ăn nhiều một chút.”


Tống Từ cầm đũa, đưa mắt nhìn sang con gái đang bắt đầu hành động ăn sạch đĩa, nói tới chuyện chính: “Tên mà hôm nay cô gửi trong WeChat cho tôi, tôi vẫn cảm thấy thiếu ý gì đó.”


Lý Vụ hiếu kỳ hỏi: “Tên gì?


Tống Từ đáp: “Tên của công ty tôi và Sầm Căng.”


Sầm Căng cầm cốc lên, nhấp vài ngụm nước hoa quả: “Khó thật, tôi còn định bảo ba mẹ tôi đề cử cho tôi mấy đại sư ngũ hành, để họ nghĩ giúp tôi đây.”


Lý Vụ phân tâm gắp thức ăn, đột nhiên nảy ra ý tưởng, bỏ đũa xuống: “Tôi có một ý tưởng.”


Sầm Căng chống cằm, lắng nghe: “Nói thử xem.”


Lý Vụ hỏi: “Hai người có biết phương trình khối lượng – năng lượng không?”


Hai người phụ nữ xuất thân từ khoa xã hội hai mặt nhìn nhau, không hiểu kiểu gì.


Lý Vụ suy nghĩ một hồi, sắp xếp lại từ ngữ: “Chính là một công thức, E=mc2, hai lần bình phương của chữ C kia, tôi cho rằng rất thích hợp với hai người.”


Sầm Căng có chút hứng thú, chống cằm lên: “Khái niệm cụ thể như nào?”


“Không phức tạp đâu.”Cậu dùng đuôi đũa chấm vào rượu, viết một chữ C trên mặt bàn, lại đính kèm một số “2” nhỏ ở góc bên phải: “Chị tên Sầm Căng, còn chị Tống tên là Tống Từ, trong tên của hai chị đều có chữ cái C. C trong vật lý là đơn vị tốc độ ánh sáng, tốc độ ánh sáng là tốc độ nhanh nhất có thể nhìn thấy bằng mắt thường, có ngụ ý là hai người mạnh liên minh với nhau thì sẽ phát triển nhanh chóng.”


Sầm Căng trầm ngâm: “Cho nên chính là bình phương của C?”


Lý Vụ: “Ừm.”


Tống Từ cảm thấy kinh ngạc: “Không hổ là người một nhà, nói không chừng bạn trai cô còn có tiềm năng làm sáng tạo.”


Sầm Căng cười hiểu ý: “Cậu ấy có thể mà. Hồi đó khi tôi mới tới Áo Tinh bắt đầu học đề án, đã tìm cậu ấy giúp tôi vượt qua.” Tống Từ tán thành: “Cái tên mà cậu ấy nói cũng không tệ, có thể đưa vào lựa chọn dự bị.”


Sầm Căng phụ họa: “Tôi cũng thấy vậy.”


Lý Vụ bị khen tới mức hai gò má hơi nóng lên, bắt đầu khiêm tốn khiêm nhường, im lặng không nói một tiếng cúi đầu ăn cơm.


“Mẹ và các cô chú đang nói gì vậy, sao con nghe không hiểu gì hết?” Nghe xong một hồi, Tiểu Thảo bất mãn la hét.


Tống Từ rút khăn giấy lau miệng cho con gái: “Mẹ và cô chú đang nói tên của lâu đài mà sau này mẹ muốn xây, đợi xây xong, mẹ liền đón Tiểu Thảo về làm công chúa thực sự được không?”


Tiểu Thảo ra sức gật đầu: “Được ạ!”



Mấy ngày sau, hai vị nữ đối tác đều sẽ dành ra một chút thời gian, thảo luận về việc lựa chọn tên của công ty trong tương lai, cuối cùng tên mà Lý Vụ đề xuất đã chiến thắng với sự ngắn gọn trực quan có điểm ký ức. Sầm Căng cấp tốc giao nó cho Xuân Sướng, để cô ấy phụ trách thiết kế LOGO. Bọn họ còn lập nhóm, tên là “Ba thợ giày xinh đẹp vượt qua Gia Cát Lượng”, chuyên dùng để thảo luận về các vấn đề trong công cuộc gây dựng sự nghiệp.


Cùng lúc đó, Sầm Căng cũng nhận được một tin vui khác. Căn nhà trên đường Thanh Bình của cô đã được bán thành công với mức giá mong đợi, mặt khác còn ở ngay chỗ cùng người môi giới đó biết được, trên đường Hoài Nam có một công ty chứng khoán quy mô không lớn đúng lúc muốn đổi đến địa chỉ mới, để trống một gian văn phòng làm việc hơn ba trăm mét vuông.


Dành ra hai ngày cuối tuần, Sầm Căng Tống Từ hẹn nhau đi khảo sát thực địa tòa nhà văn phòng một chuyến. Nhà quả thực không tệ, điều kiện cơ sở vật chất về mọi mặt đều phù hợp với nhu cầu của các cô, cho nên cả hai cũng không do dự quá nhiều, mà nhanh chóng đưa ra quyết định.


Cuối năm nay vừa bận rộn lại phong phú.


Tết xuân gần ngay trước mắt, đêm trước giao thừa, Sầm Căng quyết định thăm dò thái độ của mẹ mình.


Hai mẹ con gần một tháng không nói với nhau câu nào, không biết có phải mẹ vẫn còn giận cô hay không.


Nhưng bất luận thái độ của mẹ như thế nào, Sầm Căng cũng quyết tâm muốn đưa Lý Vụ về, bởi vì cậu không chỉ là người yêu của cô, mà còn là một nửa người thân của nhà họ Sầm bọn họ.


Nếu không ăn tết ở nhà cô, thì tên nhóc này biết đi đâu về đâu đây.


Tranh thủ lúc Lý Vụ vẫn đang tắm, Sầm Căng gửi một tin nhắn wechat cho mẹ, thăm dò gọi một tiếng [Mẹ.]


Mẹ Sầm không trả lời.


Sầm Căng tiếp tục quấy rối: [Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ, người mẹ tốt của con.]


Mẹ Sầm cuối cùng cũng có chút phản ứng, kiêu căng trả lời một chữ: [Ồ.]


Sầm Căng cười: [Ngày mai con cùng Lý Vụ trở về.]


Mẹ Sầm: [Về thì về thôi,mẹ còn có thể đuổi bọn con đi hay gì? Kể cả khi mẹ muốn đuổi, liệu ba con có cho không?]


Sầm Căng làm nũng: [Đúng vậy, năm này trời lạnh như vậy, nếu như người mẹ tốt của con vẫn muốn đuổi chúng con ra khỏi nhà, vậy chúng con đành phải ở bên ngoài làm một đôi uyên ương băng số khổ thôi huhu.]


Mẹ Sầm ăn mềm không ăn cứng: [Đừng có khiến mẹ buồn nôn nữa, con muốn đưa Lý Vụ về thì cứ việc, dù sao thì trong nhà này mẹ cũng không có quyền lên tiếng.]


Sầm Căng để ý tới cách thay đổi cách xưng hô mà bà cố tình gọi, cố ý hỏi: [Sao lại xa lạ như vậy? Không gọi người ta là Tiểu Vụ nữa à?]


Mẹ Sầm: [Hừ.]


Sầm Căng bật cười, dùng gối ôm chống khuỷu tay lên: [Mẹ, ngày mai sau khi trở về, mẹ đừng làm ra bộ mặt cau có với Lý Vụ được không?]


Mẹ Sầm nói: [Biết ngay con muốn nói tới cái này.]


Sầm Căng: [Xem như con cầu xin mẹ được không, cậu ấy còn nhỏ da mặt mỏng, là một đứa trẻ có lòng tự tôn cao, lại còn đối xử với con rất tốt, con không muốn nhìn thấy cậu ấy khổ sở khó xử.]


Mẹ Sầm đáp: [Con còn biết cậu ta là một đứa trẻ à?]


Sầm Căng dựa vào đầu giường, sắc mặt dịu dàng: [Nhưng con không bởi vì cậu ấy là đứa trẻ mà yêu cậu ấy, mà là vì yêu cậu ấy rồi mới xem cậu ấy như một đứa trẻ.]


Mẹ Sầm thở dài: [Trong thư cậu ta đã nói tới mức như thế rồi, mẹ còn có gì mà phải tức giận nữa chứ?]


Các đốt ngón tay của Sầm Căng kinh ngạc dừng lại trên màn hình: [Thư gì?]


Mẹ Sầm hỏi: [Con không biết à?]


Sầm Căng: [Con không biết, thư gì vậy ạ?]


Mẹ Sầm im lặng.


Sầm Căng truy hỏi: [Rốt cuộc là thư gì? Lý Vụ đã viết thư cho bố mẹ sao?]


Mẹ Sầm trực tiếp trả lời bằng giọng nói: [Lý Vụ đã viết một lá thư cho mẹ và ba con. Mẹ còn tưởng là con xúi giục cậu ấy, mà ba con cứ nói là không phải. Viết thật sự rất chân thành, sau khi mẹ xem xong, nói không bị cảm động chắc chắn là giả rồi, nhưng mẹ lại nghi ngờ là hai con đã thương lượng với nhau từ trước, là con làm cố vấn cho cậu ấy. Hóa ra con cũng chẳng biết gì hết sao?]


Lông mày Sầm Căng hơi nhíu lại: [Con hoàn toàn không biết gì hết, có tiện cho con xem thử không?]


Mẹ Sầm dừng lại một hồi: [Con đợi chút, bị bố con cất vào két sắt rồi, để mẹ chụp cho con.]


Sầm Căng bĩu môi: [Rốt cuộc thư viết cái gì, còn phải cất giữ cẩn thận như vậy?]


Mẹ Sầm nói: [Bố con nói rồi, sự chân thành là báu vật vô giá, phải cất giữ thật tốt.]



Năm phút sau, Lý Vụ vừa lau mái tóc đen ướt sũng, vừa nói “Tôi xong rồi, chị đi tắm đi”, sau đó bước ra khỏi phòng tắm có hơi nước lượn lờ.


Ánh mắt bay tới trên giường, thứ đầu tiên chào đón cậu là Sầm Căng nước mắt tuôn như suối. Người phụ nữ co chân lại ngồi đó, một tay nắm chặt điện thoại, không ngừng dùng mu bàn tay lau mặt, tuyến nước mắt giống như bờ đê bị vỡ, làm thế nào cũng không ngừng lại được.


Lý Vụ hoảng sợ, sải bước chạy tới.


“Làm sao vậy?”


“Xảy ra chuyện gì thế?”


“Sầm Căng?”


“Chị?”


“Rốt cuộc chị làm sao vậy?”


Cậu hơi cao giọng mà chuyển từ bên này giường sang bên kia giường, lải nhải không ngừng, định hỏi cho rõ ràng. Nhưng bất đắc dĩ chính là Sầm Căng lại không để ý tới người khác, vẫn cứ khóc thút thít, nức nở không ngừng, khiến thiếu niên vừa tắm rửa xong lại toát mồ hôi đầm đìa.


Cuối cùng, Sầm Căng cũng giải tỏa xong cảm xúc, vòng tay qua ôm lấy cổ Lý Vụ, có chút nghẹn ngào: “Tôi đã xem bức thư mà cậu viết cho ba mẹ tôi rồi.”


Lý Vụ sửng sốt một hồi, trong lòng nhẹ nhõm, ôm lại cô: “Tôi còn tưởng là có chuyện gì…”


“Cậu muốn tôi khóc tới chết sao, viết mấy thứ chua lè như vậy.” Mặt cô hơi dịch về phía sau một chút, quan sát cậu, như thể đang dùng ánh mắt để miêu tả. Ngón tay cái của cô chạm nhẹ vào gò má cậu, đuôi mắt hiện lên một màu hồng nhạt dịu dàng: “Có chuyện gì không thể nói trực tiếp sao?”


Sắc mặt và giọng điệu của Lý Vụ vẫn bình tĩnh như thường lệ: “Tôi sợ tôi không có cơ hội để gặp mặt chú dì.”


Trái tim Sầm Căng đau nhói mãnh liệt, trong mắt lại tràn ra hơi nước: “Làm sao có thể, vẫn còn tôi ở đây mà.”


“Nhưng tôi không muốn trở thành một con rùa rụt cổ, tôi muốn làm bạn trai danh chính ngôn thuận của chị.” Cậu bổ sung, giọng điệu nhấn mạnh: “Trở thành kiểu đàn ông thực sự có thể đứng bên cạnh chị, che chở cho chị.”


Sầm Căng dùng má mình áp sát vào má cậu, giống như hai con vật quàng cổ nhau để giữ ấm trong mùa đông: “Bây giờ cậu đã là kiểu người đàn ông như thế rồi.”


“Cậu trong mắt chị, chính là một người đàn ông đội trời đạp đất.” Cô mím môi, không có cách nào ngăn cản cảm xúc đau lòng hóa thành chất lỏng, từ hai gò má chảy thẳng xuống: “Trên thế giới này sẽ không có người con trai nào tốt hơn cậu nữa đâu.”


Cậu chính là là báu vật vô giá của cô, là một phẩm chất kiên định bất ngờ mà có.


Lý Vụ bị nước mắt của cô làm bỏng, lúng túng lau cho cô, vụng về an ủi: “Đừng khóc nữa, chị, không khóc có được không? Sớm biết sẽ làm cho chị khóc thành như vậy thì đã không viết rồi.”


Sầm Căng lại ôm lấy cậu lần nữa, giọng nói chắc nịch: “Ngày mai về nhà ăn tết với tôi, ba mẹ tôi đều đồng ý gặp cậu rồi, cho dù là có bức thư đó hay không.”


“Ừm.” Thiếu niên nhếch khóe miệng ở nơi mà cô không nhìn thấy, không chắc chắn hỏi: “Thật sao?”


“Thật, ai mà dám không thích cậu chứ, người vạn người mê mà.” Sầm Căng lẩm bẩm.


Lý Vụ vui mừng không xiết, nôn nóng xuống giường, nói rằng muốn sang phòng bên cạnh lấy đồ.


Sầm Căng túm chặt cậu, trên lông mi vẫn còn đọng nước mắt trên đó: “Đồ gì?”


Lý Vụ nói: “Là món quà năm mới mua cho chú và dì.”


Sầm Căng im lặng một lúc: “Cậu sớm đã chuẩn bị xong rồi à?”


“Ừm, mặc dù tính khả thi không lớn như thế, nhưng lỡ như cuối cùng thật sự về nhà chị thì sao.” Vẻ mặt cậu cực kì trịnh trọng, trong mắt viết đầy sự chân thành mọi thứ đã chuẩn bị xong.


Sầm Căng thật lòng khâm phục.


Thiếu niên đang định xuống giường, lại bị Sầm Căng kéo lại. Người phụ nữ lẩm bẩm hỏi: “Quà năm mới của tôi đâu, có không?”


Lý Vụ nói: “Có.”


Lý Vụ quay người lại nói: “Ngày mai đưa cho chị.”


Sầm Căng chơi xấu: “Tôi muốn ngay bây giờ.”


Lý Vụ rướn người tiến lên, cắn vào môi cô, mút một cái, nhìn cô cười: “Dùng cái này trước để lừa gạt qua hôm nay đã.”


Đuôi tóc cậu vẫn còn ướt, đọng lại ở trên trán cô một mảnh thủy triều như có như không.


Cơ thể của Sầm Căng như là bị ngập trong nước ấm, trở nên mơ hồ, bốc hơi.


Cô cũng tới hôn cậu, cách hôn gần giống với cậu. Nhưng cô không hề trốn đi, mà là quyến luyến trước mặt cậu, chóp mũi gần như chạm vào nhau.


Ánh mắt Lý Vụ dần dần sâu thăm thẳm, giống như một vòng xoáy màu đen, hút lấy cô.


“Tôi cảm thấy chưa đủ.” Môi Sầm Căng lại một lần nữa tiến về phía trước, để xác minh lực hấp dẫn có một không hai của cậu.


Hai người quấn lấy nhau, Sầm Căng nằm trượt xuống, mặc cho Lý Vụ gieo ngòi lửa từ trên xuống dưới, châm lửa cũng là tự thiêu. Bọn họ giống như có thể cùng nhau viết ra một bản hợp đồng không rời không bỏ, sống chết cùng nhau trong sự xâm nhập và hấp thu kịch liệt của hai bên. Thế giới đều trở thành lời thoại, chỉ có họ ở trung tâm của bức tranh, bị tình yêu vẽ đầy màu sắc, lộng lẫy sống động, dữ dội như pháo hoa.


……

Bình Luận (0)
Comment