Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 83

Edit: Hà Thu 

Cuối mùa xuân năm 2023, Sầm Căng từ chức khỏi Áo Tinh, hoàn thành việc đăng ký công ty, chính thức trở thành cá thể độc lập của công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo C2.

Ngoài cô ra, những người sáng lập còn có Tống Từ và Xuân Sướng, ba người mỗi người nắm giữ 62,1%, 26,9%, 10% cổ phần.

Vào giữa tháng 6, video quảng cáo đầu tiên do công ty tung ra đã tạo được một cơn sốt không nhỏ trên internet và ngành công nghiệp.

Một bài quảng cáo về băng vệ sinh, giám đốc tiếp thị của bên thương hiệu là bạn cũ quen biết nhiều năm của Tống Từ, đồng ý thể hiện tài năng giúp các cô.

Đương nhiên, cũng là ý tưởng sáng tạo của Sầm Căng đã khiến bản thân cô ấy cảm động.

Trong video miêu tả một lớp học đang tự học trong im lặng, cô gái ngồi hàng đầu tiên vì đột nhiên đến tháng mà mặt lộ vẻ lúng túng, sau đó quay đầu lại ra hiệu cho mượn băng vệ sinh.

Các cô gái khác ngầm hiểu, lần lượt dùng cách tương tự để truyền đạt thông tin.

Mãi cho đến hàng cuối cùng mới có thu hoạch, cô gái có băng vệ sinh dư ra đó kẹp miếng băng vệ sinh vào trong sách giáo khoa, đưa cho cô gái trước mặt.

Kể quả là, các cô gái lại một người tiếp một người, vừa nhanh chóng lại cẩn thận vận chuyển về phía trước.

Nhưng khi đến hàng thứ tư, có một cô gái không nắm chắc.

Lạch cạch một tiếng, quyển sách rơi xuống lối đi, miếng băng vệ sinh kia cũng rơi ra ngoài, phơi bày trước mắt mọi người.

Cả lớp kinh hãi, nhóm thiếu nam thiếu nữ đều mang vẻ mặt khác nhau, có tế nhị, có xấu hổ, thậm chí còn có người thì thào nói nhỏ, đứng lên vây quanh xem.

Toàn bộ lớp học rơi vào tình thế bế tắc.

Một lúc sau, cô gái ở hàng đầu tiên bất ngờ đứng dậy, vượt qua mấy dãy bàn ghế, nhặt băng vệ sinh lên, hai ngón tay kẹp lên cao, không chớp mắt ngẩng đầu sải bước trở lại chỗ ngồi.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người thoải mái nở nụ cười, vỗ tay nhảy nhót.

Khi cô gái để băng vệ sinh lên mặt bàn, thương hiệu của băng vệ sinh và khẩu hiệu quảng cáo cũng được dán ở giữa màn hình: “Hãy bảo vệ mình, không cần tiếp sức.”

Video không chứa một lời thoại nào, nhưng BGM rất thú vị, phù hợp với chủ đề.

Tiếng còi sắc bén ở phần đầu, nhịp tim như đánh trống truyền hoa ở phần giữa, cùng với hiệu ứng âm thanh giống như tiếng hò reo của khán giả phía dưới ở phần cuối, làm cho mọi thứ tràn ngập cảm giác bầu không khí của sân vận động điền kinh.

Bài quảng cáo mang cảm giác được nhập vai, có sự đồng cảm này đã có hơn 10 triệu lượt truy cập, lập tức đưa uy tín và và độ nổi tiếng của thương hiệu lên đến đỉnh cao trong những năm gần đây, thậm chí còn gây ra một đợt phản ứng dây chuyền phúc lợi công cộng mới là “phá vỡ sự xấu hổ trong kỳ kinh nguyệt”.

Cửa hàng nóng sáng tạo của Sầm Căng chỉ trong một trận chiến đã thành danh, bộc lộ tài năng.

Nếu nói chế độ bước đi của nửa đầu năm là cẩn thận tìm tòi và mạnh dạn đổi mới, thì nửa sau của C2 liền trở nên ổn định, làm đâu chắc đấy, tiến mạnh vượt bậc. Đến cuối năm, số lượng người trong công ty đã dần mở rộng đến hơn 50 người, quy mô ban đầu hình thành, cũng ký thành công với ba chỗ dựa dài hạn.

Trong ngành công nghiệp gọi đùa công ty của họ là Double C, một người chịu trách nhiệm về đầu ra ma thuật cốt lõi của sự sáng tạo, một người chịu trách nhiệm về đầu ra vật lý cốt lõi của khách hàng, chẳng trách khi họ bổ sung cho nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

Công việc quản lý với cường độ cao tất nhiên sẽ dẫn đến những sơ suất trong đời sống riêng tư. Trong gần một năm qua, điều mà Sầm Căng và bạn trai nhỏ của cô nói nhiều nhất chính là:

“Hôm nay chắc là lại phải rất muộn mới về rồi.” “Tôi bận quá—” “Chị mệt quá…”

“Huhuhu–“

“Tại sao không ai nói với tôi là bà chủ cũng phải làm nhiều việc như vậy—”

Cũng may là việc học hành của bản thân bạn trai nhỏ cũng nặng nề như vậy, lại ân cần chu đáo, ít khi đưa ra tiếng nói phản đối, nghe cô phàn nàn cũng cam tâm tình nguyện.

Sau khi bước vào năm thứ ba đại học, vì để tranh thủ tốt nghiệp, thời gian của Lý Vụ cũng trở nên cấp bách hơn. Mỗi ngày cuộc sống đều lặp đi lặp lại từ tòa nhà giảng dạy, thư viện, rồi đến phòng thí nghiệm, bận từ sáng sớm đến tối khuya. Thời gian rảnh rỗi giải trí còn sót lại không nhiều chính là thường ngày nói chuyện điện thoại, gọi video call với Sầm Căng, cùng với cuối tuần trở về nhà.

Khi tình yêu không còn là toàn bộ chủ đề của cuộc sống, cả hai sẽ trở thành những quả cân có trọng lượng tương đương nhau ở hai đầu cán cân, đạt được sự ổn định và cân bằng thực sự.

Một ngày nọ, Sầm Căng tinh mắt, nhìn thấy chữ cái “F” tớ trong nhóm quay phim, tò mò hỏi là sản phẩm nào sẽ tới đại học F để chụp ảnh.

Tiểu Trần – quản lý chăm sóc khách hàng đáp: [Ghế chơi game.]

Sầm Căng chớp chớp mắt: [Quyết định đến đại học F rồi sao?]

Tiểu Trần nói: [Đúng vậy, đại học F có một tòa nhà ký túc xá mới điều kiện môi trường rất tốt. Chúng tôi đã mượn một phòng ký túc xá của sinh viên làm địa điểm, và đã liên hệ với bên nhà trường rồi.]

Sầm Căng hỏi: [Khi nào thì đi?]

Tiểu Trần trả lời: [Ngày mai luôn.]

Sầm Căng mỉm cười: [Nhớ dẫn tôi theo, vừa vặn lấy danh nghĩa làm chuyện công để gặp người nhà.]

Tiểu Trần nói: [Ok.]

Các nhân viên đều biết Sầm Căng có một người bạn trai là sinh viên đại học tài mạo song toàn, sôi nổi nói đùa trong nhóm.  

Sầm Căng không để bụng, chỉ cười haha cho qua chuyện. Cô cũng không thông báo trước cho Lý Vụ, định tạo một bất ngờ cho cậu.

Ngày hôm sau, Sầm Căng trang điểm cẩn thận, ăn mặc khá tươi sáng, chiếc áo khoác màu xanh nhạt, lộ ra đường cong hoàn hảo, sáng sủa sinh động, khác hẳn với phong cách màu sắc lạnh nhạt thường ngày.

Buổi sáng quay phim diễn ra khá thuận lợi, gần trưa, mọi người ra ngoài tìm cơm ăn, Sầm Căng mới gửi định vị cho Lý Vụ.

Thiếu niên rất ngạc nhiên: [Chị tới trường sao?]

Sầm Căng đáp: [Ừm, vừa vặn để quay phim.]

Lý Vụ nói: [Sao không nói sớm hơn?]

Sầm Căng hỏi: [Nói trước thì đâu còn gì thú vị, giờ cậu đang ở đâu?]

Lý Vụ: [Thư viện.]

Sầm Căng muốn gặp mặt ngay lập tức để véo mũi cậu: [Sao lại chăm chỉ như vậy chứ ~]

Lý Vụ sốt ruột: [Chị đang ở đâu, tôi đi tìm chị.]

Sầm Căng: [Không, tôi đi tìm cậu.]

Lý Vụ: [Được.]

Ngoài miệng thì đồng ý rất thành khẩn, nhưng cả hai vẫn gặp nhau ở nửa đường.

Nam sinh xách ba lô màu đen, từ cách đó không xa đi tới, dáng người cao lớn.

Ánh mắt của cậu vốn tản mạn không tập trung, nhưng giây tiếp theo khi cậu nhìn thấy Sầm Căng liền trong sáng như tuyết, vội vàng chạy bước nhỏ tới trước mặt cô.

Thấy cậu chỉ mặc một chiếc áo hoodie đen, Sầm Căng không khỏi lo lắng: “Có lạnh không, cũng không sợ bị cảm sao?”

Lý Vụ một tay ôm cô vào trong ngực, cánh tay còn lại quàng chặt sau gáy cô, giống như sống chết cũng không cho phép cô chạy thoát: “Không lạnh.”

“Buông tay, phấn sắp bị cọ hết xuống rồi.”

Sầm Căng đẩy mấy lần, ngoại trừ thoạt nhìn giống như tán tỉnh v3 vãn ra thì không có tác dụng gì khác, người thiếu niên vẫn vững vàng như đá, giọng nói còn lộ ra vẻ tủi thân: “Mấy ngày không gặp rồi, ôm chút thì có làm sao?”

Sầm Căng bất lực: “Lát nữa là tan học rồi, trên đường toàn là người, ảnh hưởng không tốt.”

Lý Vụ nâng cổ tay lên nhìn lướt qua: “Thế thì chút nữa buông.”

Sầm Căng đành từ bỏ, cũng vòng tay ôm lấy cậu, đáp lại những cử chỉ thể hiện yêu thương mà cậu am hiểu nhất.

Ba phút sau, tiếng chuông tan học vang vọng khắp khuôn viên trường.

Lý Vụ ngoan ngoãn buông bạn gái mình ra, đeo lại ba lô lên, sau đó nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen. 

Hai người sánh bước bên nhau đi dưới tàng cây ngô đồng, vào đông lạnh lẽo hanh khô, nhưng vẫn cảm thấy yên ả nhẹ nhàng.

Sầm Căng không chút để ý nhìn nhóm học sinh đi tới đi lui: “Buổi chiều có tiết không?”

“Có.” Lý Vụ trả lời: “Còn chị thì sao?”

Sầm Căng giả vờ yếu đuối: “Tất nhiên cũng phải quay về công ty rồi.”

Thiếu niên chán nản, thở dài. 

Sầm Căng liếc câu: “Làm sao thế?”

Lý Vụ đưa mắt nhìn xuống: “Chúng ta tranh thủ thời gian gặp nhau như này, giống yêu đương vụng trộm quá.”

Sầm Căng nghe vậy mỉm cười: “Vậy chính thất của mỗi chúng ta là ai?”

Lý Vụ nói: “Của chị là công việc, còn tôi là học tập.” 

Sầm Căng gật đầu, vô cùng tán thành.

Sầm Căng lại nhìn chằm chằm vào góc nghiêng thẳng tắp của cậu, ngoắc ngoắc tay.

Đợi thiếu niên nghiêng đầu lại gần, cô ghé sát vào tai cậu thì thầm, hơi thở dịu dàng: “Có muốn nhân cơ hội này làm chút chuyện giống vụng trộm hơn không?”

Vành tai của Lý Vụ đỏ bừng hết lên, nhưng cảm xúc nơi đáy mắt lại không mưu mà hợp.

Chế độ gần như là yêu xa khiến họ ngày đêm nhớ nhung về nhau, mỗi lần gặp mặt đều mang theo niềm khao khát mãnh liệt.

Sau khi vào cửa, Sầm Căng vừa định cắm thẻ phòng, đã bị thiếu niên ép từ phía sau lên tường.

Cậu sử dụng cả môi và tay, động tác thuần thục.

“Trước bật… máy điều hòa lên đã…” Bụng ngón tay bị tấm thẻ đè ép đến trắng bệnh, Sầm Căng không nhìn thấy cậu, nhưng lại cảm thấy mình hoàn toàn bị khống chế, chỉ có thể liên tục phát ra những âm thanh không rõ ràng, nhắc nhở: “Rèm cửa…”

Rắc một tiếng, ban ngày trở thành màn đêm yên tĩnh.

Động tĩnh trong phòng lập tức được phóng đại, tiếng thở dốc của hai người đều có thể nghe thấy rõ ràng.  

Sầm Căng ghét bỏ: “Tay cậu lạnh quá…”

Dựa theo nguyên tắc quan trọng nhất là trải nhiệm của chị, Lý Vụ lập tức dời vị trí, thay đổi hình thức khúc nhạc dạo đầu.

Sầm Căng sao có thể đoán được lại là hình thức như này, lập tức bị đâm tới ngứa ngáy, giãy giụa hai cái, lại bị khống chế được, cuối cùng dứt khoát ưỡn cong lưng lên, mặc cho cậu nhâm nhi.

Sau khi xong việc, Lý Vụ và Sầm Căng ăn mặc chỉnh tề, trở lại thành học sinh giỏi đoan trang chính trực cùng nữ giám đốc thanh tâm quả dục thường ngày, gọi đồ ăn tới phòng khách sạn.

Đợi cơm thực sự đến tay, hai con người tri thức tay chân khỏe mạnh, lại trở nên giống như không có tay, toàn bộ quá trình đều đút cho nhau ăn.

Cùng một suất ăn, còn phải như bị mất vị giác mà khen của đối phương: “Của cậu ngon quá đi”.

Lý Vụ nghe vậy, lập tức giống với vừa rồi, dùng đầu đũa cẩn thận rút xương ra, lại một lần nữa gắp lên rồi đưa đến miệng Sầm Căng.

Sầm Căng nhai xong, chọn lọc kỹ lưỡng trong bát của mình, chọn ra một miếng ớt xanh có hình dạng không tệ cho cậu: “Nào, a—— Ăn nhiều rau đi cho mau lớn.”

Những trò đùa thỉnh thoảng của cô sẽ chỉ khiến cho Lý Vụ bật cười, nghe lời ngậm vào trong miệng.

Một bữa ăn đút qua đút lại ăn trong nửa giờ.  

Không còn khoảng cách bát đĩa nữa, hai người lại dính vào nhau.

Lý Vụ ngồi trên sofa đơn, còn Sầm Căng lại xem Lý Vụ như sofa đơn, ngồi trên đùi cậu, bị cậu kẹp ở trước người, thỉnh thoảng lại x0a nắn vành tai cậu, thỉnh thoảng lại hôn lên môi cậu, đổi lại câu sợ ngứa hoặc miệng cười vui vẻ của cậu.

Cô thích nhất là nhìn cậu cười, đôi mắt sáng lấp lánh, hàm răng trắng như tuyết, cả khuôn mặt đều xán lạn chói mắt.

Sầm Căng ôm lấy cổ cậu, không chớp mắt hỏi: “Sinh viên đại học, lại sắp sinh nhật rồi, năm nay muốn quà gì?”

Lý Vụ nói: “Không biết.”

Đôi mắt đen láy của cậu đảo một vòng, dường như có ý tưởng khác: “Có thể ám chỉ trước về món quà sinh nhật năm sau không?”

Sầm Căng sớm đã đoán được chút tâm tư trong lòng cậu: “Cậu nói đi.”

Lý Vụ hắng giọng một cái, trịnh trọng nói: “Năm sau có một người 22 tuổi rồi.”

Sầm Căng nhíu mày: “Ai vậy?”

Lý Vụ nói: “Người chị quen.”

Sầm Căng hỏi: “Tên là gì?”

Lý Vụ đáp: “Lý Vụ.”

“Ồ.” Sầm Căng bừng tỉnh hiểu ra: “Là cậu nhóc nhỏ đó à?”

Lý Vụ bật cười phản bác lại: “Tại sao vẫn là cậu nhóc nhỏ?”

“Không phải là cậu nhóc nhỏ thì là cái gì, cậu nhóc lớn sao?”

“Ừm…” Thiếu niên trầm giọng, âm thầm cắn răng.

Dứt khoát không quanh co lòng vòng nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Chị, tôi đã nghĩ ra món quà sinh nhật năm nay mà tôi muốn rồi.”

Sầm Căng hỏi: “Là gì?”

Lý Vụ nghiêm túc nói: “Bất kể là cái gì chị cũng đều đồng ý?”

Sầm Căng suy nghĩ một hồi: “Chắc là vậy.” 

“Liệt kê các điều kiện kết hôn của chị cho tôi, tôi sẽ cố gắng thực hiện trong vòng một năm này.” Lý Vụ ôm cô về phía trước một chút, đôi mắt to nghiêm túc có thể xuyên thấu lòng người:

“Sinh nhật sang năm, tôi nhất định phải trở thành chồng chị.”
Bình Luận (0)
Comment