Edit: Hà Thu
Còn một lúc nữa mới đến giờ cơm, nên Sầm Căng dẫn Lý Vụ đến trung tâm thương mại trước.
Cô không có tâm tư đi dạo, nên lập tức đi thẳng đến khu vực xu hướng thể thao ở tầng bốn.
Nhưng Lý Vụ là lần đầu tiên bước vào nơi này, khó tránh khỏi hoa cả mắt, đầu óc quay cuồng.
Trung tâm mua sắm giống như một mê cung khổng lồ tinh xảo, tràn ngập sự hào nhoáng của đô thị. Dòng người từ bốn phương tám hướng đổ về không ngừng, Lý Vụ theo bản năng theo sát Sầm Căng.
Khi đi thang cuốn, cậu không có cách nào xem nhẹ những ánh mắt lướt qua người mình, chúng ít nhiều đều mang theo nghi hoặc cùng soi xét.
Lý Vụ biết rõ nguyên nhân.
Cậu và Sầm Căng không tương xứng. Cô thì hào nhoáng xuất chúng, còn cậu chỉ cần liếc mắt nhìn qua liền biết là một kẻ quê mùa nghèo kiết xác. Bọn họ đi cùng nhau, toát ra một loại quái dị không hợp với lẽ thường.
Sầm Căng đương nhiên cũng phát hiện, cô giả vờ hồn nhiên, nghiêng đầu nói chuyện với cậu: “Đồng phục học sinh của cậu tuần sau mới có thể lấy được, để tôi mua cho cậu vài bộ quần áo mặc thay đổi trước.”
Lý Vụ giật mình: “Không cần.”
Sầm Căng đã đoán trước được cậu sẽ phản ứng như vậy: “Trường học mới không khí mới, đem những thứ thuộc về quá khứ này vứt bỏ đi không tốt sao?”
Cô nhíu mày, dùng ánh mắt ám chỉ quần áo của cậu. Chúng thực sự quá cũ kỹ lỗi mốt, cũ đến mức cô chỉ nhìn vào thôi cũng cảm thấy khó chịu. Đương nhiên, cô sẽ không nói ra những suy nghĩ thực sự này.
Lý Vụ không hé răng nữa.
Thiếu niên im lặng ẩn chứa rất nhiều hàm nghĩa, nhưng mỗi một lần đều rất trực quan. Hai ngày qua ở chung với cậu, Sầm Căng đại khái có thể đoán được thái độ của cậu lúc này.
Cô thường xuyên thất bại trước lòng tự trọng vô lý này của cậu, giờ phút này không khỏi cảm thấy bực bội: “Tôi muốn mua cho cậu, không muốn cũng phải chịu.”
Cô đã chịu đủ khi trở phải làm một “người mẹ” dẫn dắt từng bước.
Đến khi Lý Vụ bất đắc dĩ đáp ứng được, rốt cục mới đổi được khuôn mặt giãn ra của cô.
Giọng điệu của người phụ nữ trở nên nhẹ nhàng ôn hòa: “Cứ coi như là món quà tặng cậu nhập học đi.”
Sự thay đổi cảm xúc của cô khiến người ta phải trố mắt kinh ngạc, Lý Vụ thậm chí còn hoài nghi gương mặt tối sầm của cô khi nãy chỉ là ảo giác.
Sầm Căng khá nhanh nhẹn quyết đoán trong phương diện mua sắm, cô từ chối lời mời chào dài dòng của người hướng dẫn, dạo qua một vòng trong Tam Diệp Thảo, trong tay liền có thêm một bộ quần áo.
Cô giao chúng cho Lý Vụ, khẽ nâng cằm ý chỉ vào phòng thay đồ: “Thử đi.”
Thái độ của nhân viên hướng dẫn trước sau vẫn luôn ân cần: “Thưa cô, cô có ánh mắt thật tinh tường, chiếc áo thể thao này là của Real Madrid…”
Sầm Căng nhìn về phía nhân viên hướng dẫn: “Phiền cô dẫn cậu ấy tới đó thử một chút.”
Nhân viên hướng dẫn im lặng, dẫn Lý Vụ đến phòng thay đồ.
Khoảnh khắc bước vào phòng thay đồ, bả vai Lý Vụ mới được thả lỏng. Cậu gỡ một bộ quần áo trong số đó ra, lật nhãn mác rồi liếc nhìn giá cả.
Cậu buồn bực một hồi, mới cởi qu@n áo trên người mình ra, mặc bộ kia vào.
Khi bước ra khỏi phòng thay đồ, nhân viên hướng dẫn đang chờ bên cửa ngay lập tức kêu lên: “Wow! Đẹp trai quá.”
Sầm Căng đang chọn giày cho cậu, cô theo tiếng nhìn qua, mỉm cười: “Đẹp lắm.”
Vành tai Lý Vụ bắt đầu nóng lên, rất ít người khen cậu thẳng thừng như vậy.
“Cô biết chọn thật đấy, em trai cô mặc vào trông cực kì đẹp mắt.” Nhân viên hướng dẫn hăng hái cổ vũ: “Rất hiếm có nam sinh nào có thể mặc bộ đồ thể thao này trông tràn đầy sức sống đến vậy.”
Sự nịnh hót của cô ấy cũng không phải giả dối, chiếc áo này quả thật rất phù hợp với ngoại hình của Lý Vụ, rất khó nói rõ rốt cuộc là lụa đẹp vì người hay là người đẹp vì lụa. Nhưng Sầm Căng vẫn có chút chưa vừa lòng: “Có phải hơi tối màu không?”
Nhân viên hướng dẫn nói: “Con trai thì sợ gì màu tối chứ. Dáng người cậu ấy đẹp như vậy, màu da căn bản không ảnh hưởng chút nào.”
Sầm Căng gật đầu, hỏi Lý Vụ: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Lý Vụ không thể giải thích được tại sao. Quần áo đối với cậu mà nói chỉ là thứ tồn tại để che chắn cơ thể và xua tan cái lạnh.
Cậu đứng yên, vẻ mặt có chút khó chịu mà chính cậu cũng không phát hiện ra. Hoàn toàn không hề giống như được người được hưởng lợi, mà giống như bị bắt ép thì đúng hơn.
Sầm Căng kiểm tra một lúc, tiện tay cầm một đôi giày thể thao trên giá giày lên: “Thử thêm cái này đi…” Nghĩ một chút lại hỏi: “Chân cậu đi cỡ bao nhiêu?”
Giày của Lý Vụ đã mang được vài năm, đã sớm chọc đến mũi chân. Cậu suy nghĩ một chút, không chắc chắn trả lời: “42.”
Nhân viên hướng dẫn Hướng vội vàng đi đến bên cạnh Sầm Căng: “Đôi này là hàng hot, cửa hàng của chúng tôi đang tạm hết size 42, nhưng cô có thể mua ở các cửa hàng khác.”
Sầm Căng hỏi: “Đôi này size bao nhiêu?”
Nhân viên hướng dẫn nhận lấy rồi lật lên xem: “41.” Cô quay đầu nhìn Lý Vụ, tháo dây giày ra: “Hay là cậu thử một chút trước đi, xem kết quả thay ra thế nào.”
Lần này, Lý Vụ chủ động tiếp nhận, cúi người đổi giày tại chỗ.
Nhân viên hướng dẫn sửng sốt: “Cậu ngồi xuống mà thử, cúi như vậy mỏi chân lắm.”
Lý Vụ lúc này mới nhận ra, một chân ngồi gác trên ghế nhỏ, chân còn lại đi giày.
Sầm Căng không nói lời nào, chờ cậu thay xong mới hỏi: “Thế nào, có chật chân không?”
Lý Vụ ngẩng đầu nhìn cô: “Không chật.”
Sầm Căng nhìn cậu chằm chằm vài giây, rồi đột nhiên ngồi xổm xuống, đưa tay ấn vào mũi giày của cậu.
Lý Vụ hoàn toàn không kịp phản ứng, hai chân nhanh chóng lui về phía sau.
Máu huyết tràn về phía đại não của cậu, vô số cảm xúc phá cửa mà vào, phần lớn là kinh hoàng, cùng với một loại chật vật theo đó mà đến. Một thứ gọi là đỉnh cao chỉ huy mà cậu đang nắm giữ hình như cũng sụp đổ, cũng bởi vì động tác không chút lưu tình của nào của cô.
Không khí ngưng tụ, bầu không khí quỷ dị quanh quẩn, nhân viên hướng dẫn há hốc miệng, cũng không biết làm thế nào để giải quyết cục diện trước mắt.
Sầm Căng đứng dậy, nét mặt không chút thay đổi: “Đôi này không vừa chân, vẫn phải là 42 mới được. Chừng nào hàng về thì gửi đến cho tôi.”
“Được.” Nhân viên hướng dẫn lấy lại tinh thần, thuần thục trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Vậy lát nữa cô để lại địa chỉ cho chúng tôi nhé.”
Sầm Căng cười nhạt: “Được, quần áo cứ để cậu ấy mặc đi, tôi theo cô đi thanh toán.”
Lúc trở về, Sầm Căng nhìn thấy Lý Vụ vẫn còn ngồi đó, đôi chân dài cuộn tròn vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu —— Khoảnh khắc đứng hình đó khiến cậu vô cùng khó chịu.
Cậu hoàn toàn không cách nào rút ra, lông mày nhíu chặt.
Nhân viên hướng dẫn lướt qua Sầm Căng, đi đến bên chân nam sinh thu dọn, cô phát hiện cậu đã mang lại đôi giày vốn có của mình.
Giày rất cũ kỹ, hoa văn đều đã mơ hồ, căn bản nhìn không ra logo, hoặc là vốn không có thương hiệu, tựa như mối quan hệ phức tạp của hai người trước mắt không biết định nghĩa như thế nào.
Nhưng có thể khẳng định, bọn họ không phải là chị em đơn thuần.
Nhân viên hướng dẫn đã gặp vô số người, mỗi khách hàng đều được cân nhắc rất thấu đáo. Doanh nghiệp chỉ cần thúc đẩy doanh thu tại chỗ, nên cô cũng lười quan tâm xem người ta thật giả thế nào. Cô đóng gói cẩn thận đâu vào đấy, sau đó đưa túi giấy mới tinh cho Sầm Căng.
Sầm Căng nói một tiếng cảm ơn, rồi đi tới bên cạnh Lý Vụ.
Cả hai ngồi cạnh nhau im lặng một lúc, cô hỏi: “Tức giận à?”
Lý Vụ không nói lời nào.
Sầm Căng đặt hai tay lên đùi, đưa mắt nhìn những đôi giày nam đặt trên tường: “Tức giận là đúng rồi. Tôi còn tưởng cậu không có bất cứ cảm xúc nào ngoại trừ im lặng thỏa hiệp cơ đấy. Nếu cậu không muốn tiếp nhận sự chiếu cố này, cũng không muốn nói thật cho tôi biết, thì tại sao cậu lại đến đây? Nếu ngay cả đôi giày không vừa chân cậu cũng có thể chấp nhận, vậy vì cái gì vẫn muốn tới Nghi Trung học? Thôn Vân Phong mới càng thích hợp với cậu hơn.”
Cổ họng Lý Vụ khàn khàn: “Tôi chỉ muốn đi học.”
Sầm Căng hỏi: “Học ở đâu cũng được sao?”
Lý Vụ đè nén giọng nói: “Chỉ cần có thể đi học.”
Cho rằng cậu sắp khóc, Sầm Căng nhìn kỹ gương mặt nghiêng nghiêng của cậu, nhưng Lý Vụ không có. Đôi mắt cậu có hàng mi dày rậm rạp che phủ, trên mặt vẫn là biểu cảm ẩn nhẫn chưa từng thay đổi. Loại ẩn nhẫn này khiến người ta bất đắc dĩ, thậm chí cảm thấy thương xót.
Cô bắt đầu hối hận, bắt đầu tự trách mình. Cô coi đó là điều đương nhiên, nhưng căn bản là không có ai dạy đứa nhỏ này cách dũng cảm biểu đạt.
Ngây thơ hồn nhiên ở trong sinh mệnh của cậu lướt qua nhanh như chuồn chuồn lướt nước, thế cho nên không lưu lại bất cứ một hình ảnh đẹp đẽ nào. Cậu phải tự lực cánh sinh, phải trở thành người lớn, nói năng thận trọng giữ kẽ từ rất sớm.
“Tôi chỉ là…” Bỗng nhiên, Sầm Căng như bị nghẹn trong cổ họng, cũng mất đi khả năng sắp xếp từ ngữ: “Hy vọng cậu có thể chấp nhận ý tốt của tôi —— tôi không muốn chúng trở thành gánh nặng cho cậu. Ngày mai cậu phải đi học một mình, hai ngày sau tôi cũng phải đi làm, công việc của tôi rất bận rộn, có lẽ ốc cũng không mang nổi mình ốc. Cho nên tôi muốn làm tất cả những gì tôi có thể để cho cậu tiếp cận, gần gũi hơn với những học sinh trung học mà tôi thường thấy, để cậu có thể hòa nhập nhanh hơn vào môi trường mà sau này cậu phải đối mặt. Tôi chưa bao giờ ở chung với một đứa trẻ như cậu, tôi thậm chí còn chưa bao giờ ở cùng với trẻ con … Có lẽ là do cuộc sống gần đây của tôi cũng không quá suôn sẻ, cho nên tôi đã lây nhiễm cảm xúc tiêu cực này sang cho cậu. Thực xin lỗi, là tôi quá nóng lòng rồi.”
Đốt ngón tay Lý Vụ co quắp, yết hầu kẽ động.
Cậu muốn nói chuyện, nhưng một chữ cũng không thốt ra được.
——
Bữa tối ăn mừng không đến như đã hẹn, sau khi đi dạo một vòng siêu thị, mua một ít đồ dùng cần thiết xong, hai người liền trở về nhà.
Lý Vụ trở về phòng sửa sang lại hành lý. Sầm Căng ngồi trên sofa, bật TV lên, chuyển kênh liên tục.
Hình ảnh một chương trình dân sinh ở địa phương thoáng cái lướt qua, Sầm Căng bấm lùi về.
Đó là một mẩu tin về tình cảm gia đình, khuyên mọi người nên kiên nhẫn khi dạy người cao tuổi sử dụng điện thoại thông minh.
Sầm Căng như bị đánh thức, bật dậy từ ghế sofa, đi về phòng.
Sau khi lục lọi một vài ngăn kéo, cô tìm ra chiếc điện thoại di động mình để không vì không sử dụng vào năm ngoái.
Sầm Căng sạc pin cho nó, lo lắng ngồi ở đầu giường chờ đợi.
Cô nhớ tới trong điện thoại còn có không ít nội dung riêng tư, vừa khởi động máy lên, liền xóa hết chúng đi. Sau khi xóa sạch hoàn toàn rồi, cô mới lưu bốn dãy số vào trong danh bạ.
Làm xong những thứ này, lượng pin cũng đã gần đầy, cô lập tức rút điện thoại ra rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Cửa phòng khách vẫn mở, người ở tạm này biết rất rõ rằng đây không phải là không gian riêng tư của mình.
Cậu đang gấp quần áo của mình, là bộ mà cậu đã thay ở trung tâm thương mại.
“Lý Vụ.” Sầm Căng gõ cửa phòng, gọi tên cậu.
Cô vô cớ thấp thỏm, tận lực làm cho giọng nói của mình trở nên bình ổn: “Ngày mai cậu cầm cả cái này đi.”
Lý Vụ quay đầu lại.
Sầm Căng thò tay ra: “Điện thoại di động.” Cô nhanh chóng bổ sung: “Điện thoại cũ, tôi không dùng tới nữa.”
Tầm mắt Lý Vụ rơi vào trong tay cô, người vẫn không nhúc nhích, giống như đang suy nghĩ có nên cự tuyệt hay không.
Cậu căn bản không giấu được tâm sự.
Sầm Căng thử thuyết phục: “Cầm đi, làm gì cũng tiện. Ở trường có chuyện gì thì gọi điện thoại nói cho tôi biết, đỡ phải mượn điện thoại của giáo viên và bạn học.”
Lý Vụ dừng lại, buông quần áo trong tay xuống, đi tới, nhận lấy điện thoại di động: “Cảm ơn.” Cậu tạm dừng một chút, nói chuyện khách sáo hơn: “Cảm ơn chị.”
Đối với phương diện giao tiếp cá nhân, cậu luôn không được tự nhiên. Cứng nhắc nhưng lại có chút đáng yêu.
Trái tim còn đang treo cao của Sầm Căng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Lý Vụ cúi đầu nhìn chiếc điện thoại này, không có một chút dấu vết sứt mẻ, mới tinh giống như vừa mới mua từ trong cửa hàng về.
Cậu chạm vào khiến màn hình sáng lên, đáy mắt cũng bởi vậy mà tỏa sáng lấp lánh. Khuôn mặt của cậu dao động nhiều hơn một chút, là bản tính trời sinh đặc biệt của hầu hết các chàng trai đối với các thiết bị điện tử mới lạ.
Sầm Căng được khích lệ, liền quăng mồi nói: “Không có mật khẩu, chỉ cần nhấn vào là được.”
Đứa nhỏ quả nhiên bị mắc câu, ngón cái lướt qua lướt lại, nhìn chằm chằm biểu tượng phía trên đến xuất thần.
Sầm Căng nói: “Tôi có lưu vào đó 4 số điện thoại di động. Là của tôi, ba mẹ tôi, và một người bạn của tôi. Nếu có việc gấp ở trường mà cậu không liên lạc được với tôi, thì cậu có thể gọi cho họ.”
“Được.”
“Là cái biểu tượng màu xanh lá cây ở góc dưới bên trái…” Còn chưa nói xong, Lý Vụ đã ấn vào chỗ đó.
“Cậu biết rồi hả?” Cô dừng lại: “Vậy thì tốt rồi.”
Trong danh bạ xác thực trống trải, chỉ có bốn người:
Sầm Căng
Ba của Sầm Căng
Mẹ của Sầm Căng
Bạn của Sầm Căng
Phương thức lưu số của phụ nữ này tương đối trực quan, mấy cái tên nghiêm túc được sắp xếp theo thứ tự, nhưng lại có một loại buồn cười không nói rõ được.
Lý Vụ nhìn chằm chằm bốn cái tên này, trong lòng bỗng nhiên tuôn ra một chút cảm xúc muốn cười.
“À.” Sầm Căng chợt nhớ mình còn chưa thử gọi qua: “Gọi cho tôi xem nào.”
Lý Vụ ấn vào cái tên đầu tiên.
Cách vách truyền đến tiếng chuông, Lý Vụ nhìn về phía cửa phòng.
“Chờ một chút, điện thoại di động của tôi không mang theo trên người.” Sầm Căng xoay người bước nhanh về phòng ngủ của mình.
Điện thoại trên giường vẫn đang rung và phát ra tiếng hát, Sầm Căng cầm lên, vừa định cúp máy, tay đột nhiên dừng lại, ngược lại ấn vào nút trả lời.
“Xin chào.”
Cô nói.
Sợ cậu không nghe thấy, cô liền tăng âm lượng lên, nói “xin chào” một lần nữa.
Lý Vụ nghe thấy giọng nữ rất nhỏ, vội vàng dán điện thoại đến bên tai.
“Còn tức giận sao?” Giọng nói của người phụ nữ cách ống nghe, giống như chìm dưới mặt nước, ôn nhu hơn một chút so với ngoài đời.
Nhưng cô vẫn tự tin, lập tức khẳng định: “Hẳn là hết tức giận rồi.”
Bên môi thiếu niên xuất một vòng xoáy nhỏ*, hồi lâu vẫn chưa tan đi.
*
Núm đồng tiền.Cậu xấu hổ không muốn cho ý cười này tràn ngập trong lời nói, đợi tâm tình ổn định hơn mới trả lời: “Không giận.”
“Thật sao?” Sầm Căng rõ ràng không tin.
“Ừm.” Cậu thấp giọng thì thầm.
Cô học cách nói cảm ơn của cậu, sao chép giọng giống điệu y hệt cậu: “Cảm ơn, cảm ơn em trai. “
“…”
Không trêu chọc cậu nữa, Sầm Căng nghiêm giọng, bổ sung lời chúc phúc còn thiếu: “Lý Vụ, ngày mai chính là tương lai thuộc về cậu, buông tay ra và chạy đi.”