Ngầm Mê Muội

Chương 71

Editor: Khanh Khanh



Nhìn thấy ánh mắt mông lung của Lục Giai Ân, Tần Hiếu Tắc bỗng hiểu ra.

— Anh vô tình hiểu nhầm ý của cô.

Anh nhất thời lúng túng: “Thế em chạy làm gì?”

Giọng anh đầy tự tin: “Em không chạy thì anh đuổi theo làm gì?”

Lục Giai Ân mím môi, nhẹ nhàng “Ồ” lên một tiếng rồi muốn rời đi.

Tần Hiếu Tắc gọi “Này” một tiếng, sắc mặt vẫn đen xì khó coi.

“Vừa rồi em định làm gì?”

Vừa nghe xong câu hỏi của anh, Lục Giai Ân vô thức cúi đầu nhìn xuống chiếc điện thoại trong tay mình.

Vừa rồi chạy vội quá, ngay cả điện thoại cũng chưa kịp đưa cho Hứa Lệ.

Anh đã hỏi thì Lục Giai Ân cũng đành dứt khoát thẳng thắn.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Tần Hiếu Tắc, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói trong trẻo.

“Anh có thể cho em số điện thoại của Hứa Lệ không?”

Tần Hiếu Tắc không thèm suy nghĩ mà từ chối luôn: “Không cho.”

Anh liếc nhìn chiếc di động trong tay Lục Giai Ân, giọng điệu càng gay gắt hơn: “Người ta có người mình thích rồi, em từ bỏ hi vọng đi!”

Lục Giai Ân chớp chớp mắt, muốn nói lại thôi.

Hình như Tần Hiếu Tắc hiểu nhầm gì đó rồi.

Cô muốn giải thích một chút, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Tần Hiếu Tắc cô lại không muốn nói thêm gì nữa.

Lúc này, cô chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi Tần Hiếu Tắc càng xa càng tốt.

Thế là Lục Giai Ân khẽ gật đầu, nói vâng rồi quay đầu rời đi.

Cô vô tình đụng phải Triệu Ngải Giao đang đứng đợi dưới tòa nhà giảng đường.

Lục Giai Ân kể chuyện Tần Hiếu Tắc nói cho Triệu Ngải Giao nghe rồi trả lại điện thoại cho cô ấy.

Triệu Ngải Giao thở dài, chấp nhận sự thật.

“Có người trong lòng rồi thì thôi.”

Cô ấy kéo tay Lục Giai Ân lên lầu, có chút tò mò.

“Nhưng vừa rồi Tần Hiếu Tắc làm gì cậu thế? Tớ thấy anh ấy có vẻ khá tức giận.”

Lục Giai Ân lắc đầu: “Tớ cũng không biết nữa.”

Cô không biết tại sao Tần Hiếu Tắc lại tức giận như vậy, cô cũng không muốn hỏi.

Dù sao cô và Tần Hiếu Tắc cũng ít có cơ hội chạm mặt nhau.

*

Nhưng Lục Giai Ân không ngờ tới cô và Tần Hiếu Tắc chẳng bao lâu sau đã gặp lại.

Vào cuối tuần, vợ chồng Lục Bình Giao đưa Lục Giai Ngọc và Lục Giai Ân ra ngoài ăn tối.

Tình cờ gặp cả nhà Tần Hiếu Tắc.

Hai nhà vốn đã quen biết nhau nên cũng dứt khoát cùng nhau dùng bữa.

Trong lúc ăn cơm, Lục Bình Giao giới thiệu cho La Hàm rằng Lục Giai Ân muốn thi chuyên ngành mỹ thuật.

Nghe thấy Lục Giai Ân muốn học mỹ thuật, La Hàm thuận miệng hỏi thêm mấy câu.

“Về sau cháu muốn thi vào Đại học nào? Học viện Mỹ thuật Bình Thành à?”

Lục Giai Ân gật đầu, lễ phép nói vâng.

Lục Bình Giao cười nói: “Tôi không hiểu lắm về lĩnh vực nghệ thuật, chuyên gia tư vấn chút được không?”

La Hàm rất thoải mái nói: “Được chứ, lúc nào rảnh thì mang tranh đến nhà dì, dì sẽ xem giúp cháu.”

Lục Giai Ân đã từ lâu nghe đến danh tiếng của La Hàm, cô không ngờ rằng bà lại dễ gần đến vậy.

Cô sung sướng vô cùng, vội vàng thưa vâng và nói lời cảm ơn.

“Vậy cứ định như thế đi, dù sao cháu và Hiếu Tắc cũng học chung một trường, có việc gì cháu cứ tìm nó cũng được.” La Hàm khách khí nói.

Lục Giai Ân đưa mắt nhìn Tần Hiếu Tắc ngồi đối diện.

Anh đang ngồi tựa lưng vào ghế, trông rất thoải mái.

Chàng thanh niên có cặp lông mày sắc bén như dao, lông mi rũ xuống quá nửa nên không nhìn rõ ánh mắt của anh.

Nghe thấy La Hàm nói như vậy, Tần Hiếu Tắc khẽ nâng mí mắt, chạm phải ánh nhìn của Lục Giai Ân.

Nhìn anh từ xa, khóe miệng khẽ động, như vừa “xùy” một tiếng.

Lục Giai Ân nhìn đi chỗ khác, dưới ánh mắt chăm chú của anh.

Tháng Năm, Lục Giai Ân sắp xếp các bức tranh của cô rồi đến nhà Tần Hiếu Tắc vào một ngày cuối tuần.

La Hàm vẫn dịu dàng và thoải mái như lần trước.

Bà cẩn thận nhìn từng bức họa của Lục Giai Ân, sau khi khen ngợi cách sử dụng màu sắc của cô, bà cũng cho cô thêm một số nhận xét.

“Mỗi trường nghệ thuật khác nhau có những phong cách khác nhau, ví dụ như Học viện Mỹ thuật Bình Thành sẽ chú trọng nhiều hơn đến các kỹ năng cơ bản của trường phái hiện thực…”

Sau một loạt các gợi ý, nhận xét, La Hàm nói Lục Giai Ân có thể thi thử vào mùa hè này. 

Lục Giai Ân biết rằng đây chính là vì bà nể mặt chú của mình nên cô cũng không từ chối, vô cùng cảm kích đồng ý. 

Cô đến Bình Thành học tập vì để thuận lợi thi vào Học viện Mỹ thuật Bình Thành.

Có cơ hội tốt như vậy, cô không có lý do gì để từ chối.

Hai người hẹn nhau cụ thể mỗi tuần trong kỳ nghỉ hè Lục Giai Ân sẽ đến đây nửa ngày học vẽ. 

“Con cảm ơn dì.” Khi rời khỏi nhà La Hàm, Lục Giai Ân lại cảm ơn một lần nữa.

La Hàm khẽ cười: “Không có gì.”

“Giai Ân, cháu đến đây bằng cách nào? Tiếc là hôm nay lái xe đưa Chú Tần ra ngoài làm việc rồi.”

“Không sao đâu Dì La, cháu đi tàu điện ngầm về cũng được ạ.” Lục Giai Ân vội vàng nói: “Lúc đến cháu cũng đi bằng tàu điện ngầm, rất tiện ạ.”

La Hàm khẽ cười: “Vậy cháu chú ý an toàn nhé.”

Lục Giai Ân nói vâng.

Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, trên lầu bỗng vang lên tiếng mở cửa.

Giây tiếp theo, bóng dáng hiên ngang bướng bỉnh của Tần Hiếu Tắc xuất hiện ở đầu cầu thang.

Anh mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jean, trên tay cầm một chai nước khoáng. Khi đi xuống, cánh tay khẽ vung vẩy trông rất thản nhiên và thoải mái.

Nhìn thấy hai người dưới lầu, anh khẽ gật đầu, xem như chào hỏi Lục Giai Ân.

“Vừa đúng lúc!” Như vừa sực nhớ ra điều gì đó, La Hàm ngẩng đầu nhìn người thanh niên đang bước xuống lầu.

“Hiếu Tắc, con tiễn Giai Ân ra đón xe đi về đi.”

Tần Hiếu Tắc sững người một lúc. 

Lục Giai Ân sợ làm phiền anh, cô vội vàng xua tay.

“Không cần đâu Dì La ơi, cháu biết đường rồi ạ.”

“Dù sao nó cũng rảnh lắm.” Dì La thở dài: “Hôm nay cũng thật trùng hợp, nó rất ít khi ở nhà, bình thường nghỉ hè là chạy mất dạng.”

Vài giây sau, Tần Hiếu Tắc đã đứng bên cạnh hai người họ.

Anh dùng tay bóp nát bình nước không rồi ném vào thùng rác trong phòng khách.

“Oành” một tiếng, chiếc bình nằm gọn trong thùng rác.

Lục Giai Ân vô thức nhìn sang thùng rác.

Đây được gọi là cú ném ghi điểm hoàn hảo.

“Có muốn đi không?”

Anh trừng mắt nhìn Lục Giai Ân, giọng lạnh lùng mà giục cô.

Lục Giai Ân ngước lên nhìn anh rồi nhẹ gật đầu.

Sau khi chào tạm biệt La Hàm một lần nữa, hai người lần lượt cùng nhau đi ra ngoài.

Tần Hiếu Tắc chậm rãi đi phía sau Lục Giai Ân, ánh mắt lờ lững lướt trên người cô.

Chiều tháng năm, gió hiu hiu thổi, mặt trời đang dần ngả về hướng Tây.

Một vạt nắng vàng óng xuyên qua tán lá cây lưa thưa rơi trên người Lục Giai Ân, như đang dát lên người cô một vầng kim tuyến lấp lánh.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền chất bò mỏng nhẹ, thân hình thật gầy, mỏng manh, mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa. Cô có vẻ đang rất vội, chân rảo bước rất nhanh.

Cô đi dọc theo bên phải đường, túi xách đeo ngay ngắn, búi tóc đuôi gà lắc lư theo nhịp bước chân. 

Tần Hiếu Tắc thấy có chút buồn cười.

Anh không nhanh không chậm đi theo sau Lục Giai Ân, anh chăm chú nhìn khoảng da mỏng manh sau gáy kia của cô.

Dưới ánh nắng, làn da cô gần như trong suốt.

Khu phố vào cuối tuần nhộn nhịp hơn ngày thường. Tiếng trẻ nhỏ nô đùa xen lẫn tiếng xe cộ qua lại thật huyên náo.

Trong sự sôi động của phố phường, Tần Hiếu Tắc nhớ đến khung cảnh lần đầu tiên anh gặp Lục Giai Ân.

Đó là vào lúc anh mới bắt đầu học lớp mười một.

Tần Hiếu Tắc nhìn thấy Lục Giai Ân trong căng tin nhà trường.

Cô cùng bạn học đang đứng xếp hàng mua cơm.

Mà Tần Hiếu Tắc và Trần Huề lại đứng ngay sau bọn họ, khoảng cách khá gần.

Mùa hè năm ngoái thời tiết ở Bình Thành vô cùng nóng nực.

Các học sinh lớp mười vừa kết thúc khóa huấn luyện quân sự, hầu hết làn da đều bị phơi nắng đến đen xì. 

Lục Giai Ân đứng lẫn trong số họ, làn da trắng vẫn nõn nổi bật giữa đám đông.

Các bạn học cùng lớp cô rất sôi đổi, bàn tán liên mồm không ngừng nghỉ.

Thỉnh thoảng có một số câu nói cũng bay đến tai bọn họ nên có thể nhận ra các cô là những tân học sinh lớp mười.

So với các bạn mà nói, Lục Giai Ân trầm tĩnh hơn nhiều.

Cô đứng nhìn các bạn cùng lớp với vẻ mặt ngoan ngoãn dịu dàng. 

Trần Huề đột nhiên đụng vào tay anh một cái rồi thì thầm. 

“Em gái lớp dưới kia trông xinh quá nhỉ, sao da không bị cháy nắng ta?”

Tần Hiếu Tắc liếc nhìn qua, đúng lúc Lục Giai Ân vừa nở một nụ cười với các bạn cùng lớp.

Khóe miệng cong cong, đôi mắt sáng lấp lánh, nụ cười trong trẻo.

Trái tim anh chợt lỡ một nhịp, luống cuống nhìn đi chỗ khác.

“Gầy quá, trông như bị suy dinh dưỡng vậy.” Anh khẽ hừ một tiếng.

Trần Huề khinh thường cắt ngang: “Thế ra cậu thích mập mạp.”

Nói xong tay còn ở trước ngực múa máy ra hiệu.

Tần Hiếu Tắc “Xùy” một tiếng, chẳng thèm nói gì thêm.

Vào thời điểm đó, Lục Giai Ân trong mắt của anh chỉ là một cô bé gầy gò suy dinh dưỡng, làn da trắng bệch nhợt nhạt.

Anh không ngờ tới, rất nhanh sau đó anh lại chạm mặt Lục Giai Ân.

Lúc đầu, Lục Giai Ngọc chỉ hộ tống Lục Giai Ân đi học.

Một thời gian sau, cô ấy bắt đầu đưa Lục Giai Ân cùng đi chơi với bọn họ.

Có một lần, ai đó đưa ra đề xuất đi công viên giải trí chơi, Lục Giai Ngọc lập tức bỏ phiếu từ chối.

“Sức khỏe em họ tớ không tốt lắm, không thể chơi mấy trò này. Bỏ qua!”

Sau đó, ngày hôm đó họ đi chơi gì Tần Hiếu Tắc không còn nhớ nữa.

Anh chỉ nhớ lúc đó anh quan sát Lục Giai Ân, cũng không thấy có gì bất thường.

Nhưng không hiểu sao sau khi về nhà, câu nói này cứ luẩn quẩn trong đầu Tần Hiếu Tắc, khiến lồng ngực anh cứ cảm thấy nhói đau.

Về sau, anh nhịn không được bóng gió dò hỏi Lục Giai Ngọc mới biết được Lục Giai Ân mắc bệnh tim bẩm sinh.

Khi đó anh mới biết được hóa ra cô không bị cháy nắng không phải do gen tốt, mà bởi vì cơ bản cô không tham gia khóa huấn luyện quân sự đó mà thôi.

Anh và Lục Giai Ân không học cùng khối nên ở trường cũng ít có cơ hội gặp nhau.

Hầu hết thời gian anh có thể gặp Lục Giai Ân là nhờ Lục Giai Ngọc.

Chỉ có điều, cơ hội như vậy cũng không nhiều.

Anh không biết kể từ bao giờ anh bắt đầu chú ý đến việc liệu Lục Giai Ngọc có đưa Lục Giai Ân đi theo hay không.

Nếu có, tâm trạng của anh sẽ trở nên vô cùng hứng khởi.

— ví dụ như lúc này, anh đang chầm chậm thả bộ đi sau lưng cô. 

Lúc đến ngã tư, bóng người phía trước đột nhiên dừng lại.

Tiếp đó, Lục Giai Ân quay đầu lại, trong đôi mắt trong veo ấy hiện lên tia bối rối.

“Bây giờ đi thẳng ạ?”

Tần Hiếu Tắc khẽ cười nói: Không, rẽ phải đi.”

Lục Giai Ân chớp chớp mắt.

Cô cảm thấy mình nên đi thẳng, nhưng dáng vẻ đầy quả quyết của anh có vẻ như không giống nói bậy.

Sau khi dừng lại hai giây, cô quyết định rẽ phải theo anh chỉ.

Tần Hiếu Tắc bước nhanh vài bước đi ngang hàng với cô, anh rũ mắt nhìn cô.

“Giờ em muốn về nhà chú à?”

Lục Giai Ân gật đầu: “Vâng ạ.”

Tần Hiếu Tắc “À” một tiếng rồi cúi đầu gõ trên điện thoại. 

Hai người không mất nhiều thời gian đã đi đến một cổng khác của tiểu khu. 

“Chờ hai phút.” Tần Hiếu Tắc nhìn điện thoại rồi nói.

Lục Giai Ân khẽ gật đầu, lặng yên đứng chờ trước cổng.

Từ đầu đến giờ cô không nói nhiều, lúc này đang đứng cùng một chỗ với Tần Hiếu Tắc cô cũng không có gì để nói với anh.

Chưa đầy hai phút, một chiếc ô tô màu trắng lái tới ven đường rồi chậm rãi dừng lại.

Tần Hiếu Tắc đối chiếu biển số xe rồi nhún vai ra hiệu cho Lục Giai Ân.

Sau đó, anh nhanh chóng bước đến, mở cửa sau ra rồi đưa mắt nhìn thẳng về phía Lục Giai Ân.

Lục Giai Ân nói lời cảm ơn rồi xoay người lên xe.

Giây tiếp theo, người đang đứng bên ngoài xe cũng nhanh chóng chen vào.

Lục Giai Ân nhảy dựng lên khi cơ thể ấm áp cường tráng của người thanh niên ngả tới, cô vội vàng dịch vào bên trong, cách xa anh một đoạn.

Tần Hiếu Tắc phớt lờ hành động đó của cô, anh ngồi ngả lưng vào ghế rồi lên tiếng chào hỏi tài xế.

“Anh đi vòng qua cổng vườn Nam Kinh.”

Tài xế đối chiếu đuôi số điện thoại di động của anh, thấy không vấn đề gì thì đáp ứng lập tức.

Lục Giai Ân ngồi ôm túi xách, nhìn Tần Hiếu Tắc với ánh mắt khó hiểu và do dự.

“Anh có chút việc, gần chỗ em.” Tần Hiếu Tắc cúi đầu nhìn cô rồi giải thích.

Lục Giai Ân đã hiểu, gật đầu đồng ý.

Ngày hôm đó, cô coi như là được Tần Hiếu Tắc đưa về.

Lục Giai Ân coi việc này như một chuyện tình cờ ngẫu nhiên, cũng chẳng để trong lòng. 

Ở trường, mối quan hệ của cô và Tần Hiếu Tắc cũng không vì thế mà thân thiết hơn.

Cho đến cuối tháng sáu, họ đã hoàn thành kỳ thi cuối năm.

Trước tiên Lục Giai Ân quay về thành phố C một tuần, sau đó cô quay lại thành phố Bình Thành luôn.

Cô đăng ký một lớp học hè tại một phòng tranh, lại tăng buổi hẹn với La Hàm nên cô không thể ở nhà với bà ngoại lâu được.

Cũng chính trong kỳ nghỉ hè này, Lục Giai Ân dần cảm nhận được điều gì đó khác lạ ở Tần Hiếu Tắc.

Cô phát hiện ra mỗi lần cô đến nhà La Hàm học vẽ xong, Tần Hiếu Tắc đều tìm đủ mọi lý do để đưa cô về nhà.

Lúc đầu, Lục Giai Ân cho rằng anh khách sáo, cô lịch sự nói rằng mình không cần đưa về.

Lúc này, trong lòng Lục Giai Ân chỉ nghĩ đến học và vẽ, cô không có hứng thú với chuyện yêu đương. 

Trong lớp của cô, chuyện yêu đương của các bạn học cũng không hiếm, nhưng cô cũng chẳng mấy quan tâm.

Huống chi việc xảy đến với chính mình.

Ngay đến cả người luôn thờ ơ với mấy chuyện này như Lục Giai Ân mà còn nhận ra chuyện cả tuần được đưa về này có gì đó bất ổn.

Cô không giỏi trong việc đối phó với các tình huống như vậy nên theo bản năng cô sẽ chọn phương án né tránh.

Thế là, trong một lần đến nhà Tần Hiếu Tắc học vẽ, Lục Giai Ân lấy cớ nhà có việc xin phép về sớm.

Lúc đó Tần Hiếu Tắc vẫn đang chơi bóng tại sân bóng rổ trong tiểu khu chưa về, thế nên đương nhiên việc đưa cô về bất thành.

Lúc về đến nhà, Lục Giai Ân nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó cô nhận được một tin nhắn của Tần Hiếu Tắc.

[?]

Chỉ một dấu hỏi chấm, không thêm lời thừa thãi.

Nhưng Lục Giai Ân không thể tưởng tượng ra nổi suy nghĩ cũng như vẻ mặt của Tần Hiếu Tắc lúc anh gửi tin nhắn này.

Mày của anh chắc là sẽ cau lại, mí mắt cũng nhăn lại thành nếp tạo ra một cảm giác rất áp lực. Môi anh mím lại, gương mặt căng thẳng, trông có vẻ sẽ không được hài lòng cho lắm.

Hình ảnh này vừa hiện lên trong đầu, cô bỗng cảm thấy giật mình.

Cô như vậy mà cũng vô tình hiểu được Tần Hiếu Tắc đến vậy sao?

Ngẫm lại những lần anh đưa cô về, cả hai đều không nói nhiều với nhau.

Đa phần đều là Tần Hiếu Tắc hỏi vài câu, hỏi câu nào cô trả lời câu nấy. Cũng có lúc cô lịch sử hỏi lại vài câu. Chủ đề chủ yếu là chuyện ở trường, không có gì mới mẻ…

Đang trong lúc suy nghĩ miên man, Tần Hiếu Tắc lại nhắn đến.

[Vì sao không đợi anh?]

Vừa nhìn thấy câu này, đầu Lục Giai Ân “Ong” lên một hồi, hỗn loạn, ồn ào.

Hai người họ đâu có hẹn sẽ đi cùng nhau đâu.

Anh hỏi câu này thật vô lý nha.

Nói thẳng thắn như vậy không phải là phong cách của Lục Giai Ân, cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

[Cảm ơn anh mấy lần trước đã đưa em về, sau này em có thể tự mình đi về, không cần làm phiền đến anh đâu.]

Sợ Tần Hiếu Tắc không vui, bên dưới cô lại nói thêm một lời cảm ơn.

Lịch sự, nhưng thật xa cách.

Tần Hiếu Tắc không trả lời lại nữa.

Lục Giai Ân nhẹ nhàng thở ra, cô nghĩ rằng mình đã bày tỏ rõ thái độ của mình rồi.

Mặc kệ Tần Hiếu Tắc có giận hay không, cô khẳng định từ nay về sau anh sẽ không tìm mình nữa. 

*

Một tuần sau, Lục Giai Ân như thường lệ lại đến nhà Tần Hiếu Tắc.

So với sự thấp thỏm của tuần trước, lần này cô đã thoải mái hơn nhiều.

Thấy tâm tình cô hôm nay khá tốt, La Hàm cũng chỉ điểm cho cô thêm một số ý kiến.

Họ cứ say mê quên cả thời gian, đã quá giờ khá lâu rồi.

Sau khi nhìn đồng hồ, La Hàm nhiệt tình giữ Lục Giai Ân ở lại ăn cơm.

Lục Giai Ân vừa mới “đắc tội” với Tần Hiếu Tắc nên tự nhiên không muốn ở lại để chuốc thêm phiền phức, vì vậy cô nói rằng cô đã có hẹn với bạn và nhanh chóng rời đi.

La Hàm cười: “Thôi được rồi, kỳ nghỉ hè cũng sắp kết thúc rồi, lúc nào rảnh dì sẽ mời cả nhà chú cháu cùng đi ăn cơm nhé.”

Lục Giai Ân cười thưa vâng rồi chào tạm biệt và rời đi.

Tiếng đóng cửa vang lên, phòng khách rộng lớn yên tĩnh trở lại.

Một giây sau, Tần Hiếu Tắc ăn mặc đơn giản đi xuống lầu rồi đi thẳng ra cửa.

Nhìn thấy La Hàm, Tần Hiếu Tắc chỉ chào qua loa rồi nói tối nay anh không ăn cơm nhà.

“Con đi đâu thế?” La Hàm vội vàng hỏi.

“Con đi ăn cùng bạn.” Tần Hiếu Tắc thả lại một câu rồi nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.

La Hàm cau mày, thở dài bất lực.

Tranh Lục Giai Ân vẽ hôm nay được La Hàm khen ngợi rất nhiều, bà nói nếu giữ phong độ này thì việc cô thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật Bình Thành là chuyện không hề khó.

Tâm tình của cô sung sướng lâng lâng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn mọi khi đôi chút.

Mặt trời phía xa đang lặn dần về hướng Tây, bầu trời ngập tràn những tia sáng rực rỡ.

Ánh nắng chiều vẫn còn khá nóng, trời cũng không có gió làm cho không khí càng trở nên oi bức.

Vẫn chưa đến giờ tan tầm nên trong tiểu khu vẫn thưa thớt, chưa có mấy người qua lại.

Lục Giai Ân lại lần nữa đến ngã tư đường, bước chân cô dừng lại một chút.

Cô đột nhiên nhớ tới lần trước khi cô đi đến đây có chút do dự, sau đó bị Tần Hiếu Tắc lừa rẽ sang bên phải.

Anh ấy sao lại lừa mình thế?

Đùa vậy vui lắm sao?

“Lục Giai Ân.”

Một giọng nam cố tình kéo dài tiếng gọi truyền đến từ phía sau lưng.

Giọng nói vừa có phần lười biếng và cũng rất quen thuộc.

Lục Giai Ân đờ cả người, cô quay đầu nhìn lại.

Tần Hiếu Tắc mặc một bộ áo trắng quần đen, dáng người cao lớn vững chãi trong bộ quần áo rộng thùng thình, đường nét khuôn mặt rõ ràng, đôi mắt sáng ngời hơi nheo lại.

Dưới ánh nắng hoàng hôn, mái tóc, chân mày anh ánh lên những tia sáng màu vàng nhạt.

Lục Giai Ân hết sức bất ngờ trước sự xuất hiện của anh, hai mắt mở to, đứng yên không nói nên lời.

Tần Hiếu Tắc chân dài, sải chân rất lớn, anh bước vài bước đã đến trước mặt Lục Giai Ân.

Anh cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên, biểu cảm khuôn mặt như cười như không.

“Em tránh mặt anh à?”

Dưới ánh mặt trời, hai má Lục Giai Ân bắt đầu nóng bừng lên.

Cô vô thức phản bác: “Không phải…”

Lục Giai Ân đang nghĩ nên giải thích thế nào, cô lơ đãng ngước mắt lên, vừa lúc vô tình chạm phải ánh mắt của Tần Hiếu Tắc.

Đôi mắt anh sáng ngời, khóe miệng hơi cong lên, vẻ mặt vừa bình tĩnh vừa như muốn chế nhạo. 

Anh bày ra tư thế “Anh xem em định giải thích thế nào?”

Cổ họng Lục Giai Ân nghẹn lại, việc bị vạch trần càng làm cho mặt cô nóng lên.

Cô mím môi, thẳng thắn thừa nhận.

“Đúng ạ, em tránh anh.”

Tần Hiếu Tắc cau mày lại, anh hơi ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của cô.

“Sao em lại tránh anh?”

Lục Giai Ân rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Bình Thành rất an toàn, anh không cần lần nào cũng phải đưa em về, như vậy sẽ khiến người khác hiểu nhầm…”

Cô nói khá uyển chuyển.

Tần Hiếu Tắc khẽ “Xùy” một tiếng: “Hiểu nhầm cái gì? Ai hiểu nhầm?”

Lục Giai Ân: “…”

Cô thở dài, quay người tiếp tục đi về phía cổng chính.

Cô không tin Tần Hiếu Tắc không hiểu.

Cô sẽ không bị anh lừa nữa đâu.

“Này, Lục Giai Ân, em có biết chị họ em có bạn trai rồi không?” Người thanh niên đằng sau đuổi theo, cùng cô đi về phía cổng chính.

Lục Giai Ân gật đầu: “Em biết.”

Kỳ nghỉ hè này, chị họ Lục Giai Ngọc và Chu Thư đã tiến thêm một bước lên mối quan hệ bạn trai bạn gái.

Chị ấy lấy cớ đi học thêm để ra ngoài chơi với Chu Thư.

Còn lớp học thêm kia thì gần như buổi nào cũng trốn học.

Lục Giai Ân cảm thấy cứ thế này thật không tốt cho lắm, rất ảnh hưởng đến việc học tập.

Nhưng Lục Giai Ngọc lại chẳng thèm để ý.

“Không sao, thế nào Chu Thư cũng sẽ dạy chị.”

Lúc nói lời này, Lục Giai Ngọc đang cười tít mắt.

Lục Giai Ân giật mình, rồi cô cũng không nói gì thêm về chủ đề này nữa. 

Lục Giai Ngọc vui vẻ chào hỏi cô, chị ấy còn nói học kỳ sau tiếp tục nhờ cô làm lá chắn cho chị ấy.

Mỗi lần nghĩ đến việc này, Lục Giai Ân không khỏi lo lắng cho sự nghiệp học hành của chị họ. 

Tần Hiếu Tắc nhìn Lục Giai Ân đang miên man suy nghĩ, anh hắng giọng nói: “Này, Lục Giai Ân, em có muốn nói chuyện chút không?”

Trong thoáng chốc, Lục Giai Ân nghĩ mình vừa gặp ảo giác.

“Gì ạ?” Cô ngẩng đầu lên nhìn Tần Hiếu Tắc.

Tần Hiếu Tắc nhìn thẳng vào mắt Lục Giai Ân, hé miệng.

Lục Giai Ân nhận ra điều gì đó trong ánh mắt của anh, cô vội vàng lên tiếng trước anh.

“— em không muốn!”

Cô bình tĩnh nhìn Tần Hiếu Tắc, giọng thật quả quyết: “Em sẽ không yêu sớm.”

*

Kể từ khi Lục Giai Ân nói rằng cô sẽ không yêu sớm, suốt thời gian còn lại của kỳ nghỉ hè cô cũng không gặp lại Tần Hiếu Tắc.

Sau khi khai giảng, Lục Giai Ân lên lớp mười một cũng bận rộn hơn trước rất nhiều.

Có khá nhiều học sinh chọn theo ngành nghệ thuật ở trường Trung học Bắc Lâm nên được nhóm lại thành một lớp.

Không giống như các lớp trước đó, lớp này học sinh đều không đi theo con đường thi đại học bình thường, vậy nên bầu không khí học tập cũng không quá căng thẳng, thậm chí còn có vẻ thoải mái hơn nhiều.

Triệu Ngải Giao theo học chuyên ngành âm nhạc, lần nữa lại cùng lớp với Lục Giai Ân. 

Đồng thời, Lục Giai Ngọc đã lên lớp mười hai, nhiệm vụ học tập cũng vất vả hơn nhiều.

Nhưng dù có thế, cô ấy vẫn thỉnh thoảng bí mật nhờ Lục Giai Ân giúp đỡ, tìm kiếm thời gian ra ngoài hẹn hò. 

Chỉ là nơi hẹn hò của hai người thường biến thành thư viện.

Lục Giai Ân thường sẽ đi với chị họ, sau đó cô tự giác tìm một chỗ khuất cách xa hai người họ rồi ngồi yên lặng học bài.

Đối với cô mà nói, đến thư viện cũng chỉ đơn giản là đổi một chỗ học khác thôi mà, so với cửa hàng hay rạp chiếu phim thì tốt hơn rất nhiều.

Đó lại là một buổi chiều thứ bảy, Lục Giai Ân học xong bài ở thư viện, đang sắp sách vở chuẩn bị đi về.

“Đi ăn cùng bọn chị đi.” Lục Giai Ngọc khoác vai cô, tiến thẳng ra phía cổng.

Lục Giai Ân sững người trong giây lát, cô có chút không muốn làm cái bóng đèn. 

“Chỉ ba người chúng ta thôi sao?”

Cô có thể tự đi ăn.

Lục Giai Ngọc: “Không phải, còn có cả hội Trần Huề, Tần Hiếu Tắc. Bọn họ đúng lúc cũng đang chơi bóng ở gần đây.

Cô ấy vừa nói vừa nắm bả vai Lục Giai Ân đẩy về phía cổng thư viện.

Vừa nghe thấy tên của Tần Hiếu Tắc Lục Giai Ân đã nhíu lại.

“Thế…”

“Hi!”

Giọng nói của Lục Giai Ân bị câu chào hỏi của chị họ lấn át.

Cô vô thức nhìn theo ánh mắt của chị họ, lập tức khẽ giật mình.

Trên lối vào trước cổng thư viện, hai chàng trai cao lớn đang đứng hút thuốc.

Trời đã về chiều, mặt trời dần lặn xuống le lói những ánh nắng cuối cùng.

Tư thế hút thuốc của người thanh niên thật tự do phóng khoáng, ánh hoàng hôn màu vàng cam rơi trên người anh, càng tăng thêm vẻ bất cần của một cậu thanh niên chơi bời lêu lổng.

Nghe tiếng, hai người cùng nhìn về hướng này.

Tần Hiếu Tắc chầm chậm nhả một ngụm khói, gương mặt vênh váo, bất cần.

Làn khói trắng lượn lờ trước mặt anh rồi nhanh chóng tản đi, tan biến.

Anh mặc một chiếc áo khoác da màu đen, đôi chân dài đứng hơi tách ra, gương mặt góc cạnh, sắc nét, đôi mắt đen sâu thăm thẳm như không thấy đáy.

Lục Giai Ân hoảng hốt không thôi, đây là lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc thành thạo đến như vậy.

Trần Huế khua tay đáp lại.

Sau đó, anh ấy đụng đụng vai Tần Hiếu Tắc, lấy đi điếu thuốc trong tay anh rồi dập tắt nó, ném vào thùng rác.

Lục Giai Ân lúc này mới chú ý đến ven đường còn có hai chiếc xe motor đang đậu, cô nghĩ rằng đó chính là “ngựa chiến” của bọn họ.

“Chu Thư đâu?” Tần Hiếu Tắc hất cằm hỏi.

“Đang ở trong lấy xe.” Lục Giai Ân khẽ cười: “Các cậu đi trước đi, cho em họ tớ đi cùng với.”

Ánh mắt cô ấy hết nhìn Tần Hiếu Tắc lại nhìn Trần Huề vừa đi ném điếu thuốc về, ý tứ dò hỏi rất rõ ràng.

Trần Huề nghe vậy bỗng hớn hở hẳn lên, khoanh tay đứng nhìn Tần Hiếu Tắc.

Lục Giai Ân quay sang chị họ: “Không cần—”

Giây tiếp theo, một chiếc mũ bảo hiểm đã ụp lên đầu cô.

Lục Giai Ân sững người, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Tần Hiếu Tắc đang đứng trước mặt.

Động tác của anh quá nhanh, đến mức khiến Lục Giai Ngọc và Trần Huề đều sững hết cả người.

“Đi thôi.” Anh mở to mắt nhìn thẳng vào Lục Giai Ân đang trố mắt đứng nhìn, giọng điệu hờ hững.

Anh không quên cong ngón tay gõ lên mũ bảo hiểm hai cái, như đang muốn nhắc nhở.

Chiếc mũ này dành cho nam giới nên hơi lớn so với Lục Giai Ân.

Lục Giai Ân đưa tay đỡ mũ bảo hiểm, chỗ vừa bị anh gõ vào có cảm giác tê rần chấn động.

Cô mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

“Ừm.”

Tần Hiếu Tắc trầm giọng đáp lại, và ở vị trí Lục Giai Ân không nhìn thấy, anh khẽ cong khóe miệng.

Anh ngồi lên xe trước rồi quay đầu nhìn Lục Giai Ân.

“Em có thể tự lên được không?”

Lục Giai Ân liếc nhìn chiếc xe motor rồi gật đầu: “Có thể ạ.”

Bờ vai của cô thật mảnh khảnh gầy guộc, chiếc mũ bảo hiểm lại hơi lớn.

Kết hợp với nhau, trông khá buồn cười…

Nhưng cũng thật đáng yêu.

Tần Hiếu Tắc nhịn không được cười ra thành tiếng, anh đưa một tay ra giúp Lục Giai Ân lên xe.

Lục Giai Ân quay đầu nhìn về phía chị họ.

Lục Giai Ngọc trong lúc kinh ngạc bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô ấy mỉm cười rồi ra hiệu. 

“Đi thôi.”

Lục Giai Ân gật đầu, vịn vào xe rồi ngồi lên.

Khoảnh khắc cô chuẩn bị ngồi lên xe, thân xe bỗng nhiên rung lên.

Lục Giai Ân cảm thấy căng thẳng, cô vội vàng vươn tay bám lấy cánh tay Tần Hiếu Tắc.

Cùng lúc đó, Tần Hiếu Tắc dùng tay trái túm lấy tay phải của cô, rồi nhanh chóng dùng tay kia đỡ lấy vai cô.

Khoảnh khắc hai người tiếp xúc, cả hai đều sửng sốt.

Ánh mắt gặp nhau giữa không trung ẩn chứa những ý tứ khó nói thành lời.

Cơ bắp Tần Hiếu Tắc rất rắn chắc, nhiệt độ cơ thể cũng rất nóng.

Lục Giai Ân chỉ cảm thấy mình như đang ôm một hòn đá cứng rắn lại nóng ran, nơi tiếp xúc với anh cũng dần nóng lên.

Cô vội vàng ngồi xuống, tay như bị điện giật muốn buông ra.

Ánh mắt Tần Hiếu Tắc vẫn dán chặt lấy Lục Giai Ân, động tác trên tay chậm nửa nhịp mới buông ra.

“Cảm ơn.” Lục Giai Ân nhìn anh một giây rồi rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói lời cảm ơn.

Tần Hiếu Tắc dừng lại vài giây, sau đó anh quay đầu lại cùng với tiếng cười khúc khích.

Sau khi xác nhận Lục Giai Ân đã ngồi vững, một tiếng rồ lên một tiếng “oành” lớn.

Giây tiếp theo, chiếc xe chở hai người họ đã rời khỏi lối vào thư viện.

Chứng kiến toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối, Lục Giai Ngọc và Trần Huề liếc nhìn nhau, từ ánh mắt đối phương đều thấy một tia “không thể tin nổi”.

— “Cậu ấy để ý đến em họ tớ!”

— “Tên gia hỏa này thế mà không thèm đợi mình!”



Hai người bực bội tự mình lầm bầm rồi tự mình xe ai nấy lên.

Lục Giai Ngọc ngồi sau xe đạp của Chu Thư, suốt quãng đường đều hoài nghi không thôi về chuyện vừa xảy ra, không thể tin nổi. 

Lúc sắp đến chỗ hẹn, cô ấy bỗng hét lên một tiếng.

Chu Thư giật cả mình, nhanh chóng hỏi xem cô ấy làm sao.

Lục Giai Ngọc tức đến mức phát hỏa muốn đấm ai đó, nghiến răng nghiến lợi. 

“Tần Hiếu Tắc bắt cóc em họ tớ rồi!”

Màn hình điện thoại lẳng lặng hiển thị tin nhắn của Tần Hiếu Tắc.

[Bọn tớ không đi ăn cùng. Tối tớ sẽ đưa em ấy về nhà.]

Lục Giai Ngọc túm chặt điện thoại di động rồi chửi: “Đồ chó này!”

*

Ở đằng kia, Lục Giai Ân vẫn chưa biết gì được Tần Hiếu Tắc đưa đến một nhà hàng.

Khung cảnh nhà hàng trang nhã, trang trí đơn giản nhẹ nhàng, ở lối vào có một hồ nước trong vắt, kèm theo tiếng nước chảy róc rách, một đàn cá nhỏ đang bơi lội tung tăng giữa đám lá sen.

Lục Giai Ân theo sau Tần Hiếu Tắc, đi bộ qua chiếc cầu nhỏ trước cửa nhà hàng đến gian phòng bên trong.

Tần Hiếu Tắc đưa thực đơn và hỏi Lục Giai Ân muốn ăn món gì.

Lục Giai Ân không phát hiện ra điều gì khác thường, cô lắc đầu nói ăn gì cũng được.

Thế là Tần Hiếu Tắc tự đặt món ăn trên di động của mình.

Lục Giai Ân không mang di động theo, cô nghĩ là chị họ một lúc sau sẽ đến nên ngoan ngoãn ngồi yên chờ đợi.

Tần Hiếu Tắc ngồi đối diện thì dường như rất bận rộn, ngón tay anh thỉnh thoảng lại gõ lên điện thoại, như thể đang chat với ai đó.

Không lâu sau, cửa phòng được mở ra.

Người phục vụ mang đồ ăn đến.

Sắc mặt của Lục Giai Ân thay đổi dần từ lúc đầu vui vẻ hớn hở thành bình tĩnh sau khi thấy người phục vụ bước vào, sau đó lại trở nên bối rối, hoang mang.

Chờ người phục vụ ra ngoài, cô nhịn không được hỏi Tần Hiếu Tắc: “Chị họ em vẫn chưa tới à?”

Tần Hiếu Tắc lười biếng nhướng mắt lên, nghiêm túc nói nhảm: “Cậu ấy nói muốn cùng Chu Thư tận thưởng thế giới riêng của hai người, bảo chúng ta cứ ăn đi.”

Lục Giai Ân “A” lên một tiếng rồi cau mày.

Mặc dù điều này có vẻ giống với những gì chị họ sẽ làm, nếu nếu vậy thì chị ấy sẽ báo với cô từ sớm…

Nhìn thấy sự bối rối của cô gái trước mặt mình, Tần Hiếu Tắc khẽ cười một tiếng.

Lục Giai Ân chớp chớp mắt, không hiểu sao cô lại nhớ đến lần trước Tần Hiếu Tắc cố ý bảo cô đi nhầm đường.

Trong đầu cô chợt lóe lên điều gì đó, cô bỗng như tỉnh ngộ.

“Tần Hiếu Tắc, anh lại lừa em đúng không?”

Giọng nói của cô gái thật nhẹ nhàng mềm mại, nghe có vẻ như đang giận dỗi.

Tần Hiếu Tắc nhịn cười: “Em nói thử xem, anh lừa em như thế nào? Còn “lại” là sao?”

Lục Giai Ân bĩu môi: “Chị họ sẽ không mặc kệ em như vậy. Chị ấy biết em không mang điện thoại theo.”

Cô dừng lại một chút, sau đó nói lại chuyện anh chỉ đường cho cô lần trước.

Vẻ mặt Tần Hiếu Tắc lười biếng, ngả người dựa lưng vào ghế.

“Được rồi, là anh đùa em thôi.”

Lục Giai Ân hít vào một hơi, ngón tay cô siết chặt góc váy.

“Em giận à?” Tần Hiếu Tắc vươn người tới, xích lại gần quan sát sắc mặt của cô.

Lục Giai Ân bĩu môi: “Không có.”

Là cô rất ngạc nhiên. Cô nghĩ rằng Tần Hiếu Tắc sẽ không bao giờ liên lạc với cô nữa.

Tần Hiếu Tắc nhìn cô một hồi rồi ngồi lại ghế.

“Không giận thì mình ăn cơm đi, anh đã nói qua với chị em rồi, ăn xong anh đưa em về.”

Lục Giai Ân: “…”

Bữa cơm này, cả hai ăn đều rất lặng lẽ.

Chỉ có điều, Tần Hiếu Tắc miệng thì yên tĩnh, nhưng ánh mắt thì không.

Trong bữa cơm, Lục Giai Ân có thể cảm nhận rất rõ ràng ánh mắt anh luôn nhìn chằm chặp vào cô.

Nếu như đôi mắt có thể nói chuyện, thế thì lúc này Tần Hiếu Tắc quả thật rất lắm lời.

Lục Giai Ân không khỏi suy nghĩ trong lòng.

Bữa cơm này không kéo dài quá lâu.

Lục trở về, Lục Giai Ân vẫn ngồi xe Tần Hiếu Tắc như lúc đến.

Thành phố lúc tám giờ tối thật ồn ào náo nhiệt.

Gió thu hơi se lạnh, những ánh đèn nê ông lập lòe trên đường phố.

Tiếng xe máy như lưỡi kiếm sắc bén xé rách khoảng không xuyên qua từng con phố vốn đã ồn ào huyên náo.

Tần Hiếu Tắc không lái xe quá nhanh nên Lục Giai Ân cũng không cảm thấy khó chịu.

Xe dừng trước cổng khu nhà của chú cô.

Lục Giai Ân xuống xe, tháo mũ bảo hiểm xuống trả lại rồi lễ phép nói lời cảm ơn.

Tần Hiếu Tắc chống một chân xuống đất, anh nhận lấy mũ bảo hiểm rồi treo nó lên tay lái.

“Chờ một chút.”

Anh nói xong thì lấy di động gọi cho Lục Giai Ngọc.

Sau khi nói mấy câu, anh cúp điện thoại rồi lại nhìn Lục Giai Ân.

“Chị em muốn em chờ ở đây, cậu ấy sẽ về ngay.”

Lục Giai Ân gật đầu: “Vâng ạ.”

Tần Hiếu Tắc nghe vậy thì nhìn cô một cái.

Anh thấy Lục Giai Ân đang đeo cặp sách rất ngay ngắn, vẻ mặt ngoan ngoãn, dáng người mảnh khảnh được bao bọc bởi ánh đèn đường màu cam, cái bóng chiếu xuống đường cũng vô cùng nhỏ bé.

Một cơn gió lạnh thổi đến, những chiếc lá vàng rơi trên đường cũng được cuốn thành vòng thổi tung lên, thổi đến tận trái tim anh khiến nó rung lên rộn ràng.

Tần Hiếu Tắc dựng xe xuống rồi đi thẳng đến trước mặt Lục Giai Ân.

“Em sao lại đứng ở đây? Đến cửa hàng tiện lợi gần đây mà đợi.”

Lục Giai Ân lắc đầu: “Em không mang điện thoại, sợ một lúc nữa chị đến lại không thấy em.”

Cô cười cười: “Cứ đứng ở đây thôi, dễ thấy.”

Tần Hiếu Tắc nhìn chằm chằm vào vai cô một lúc.

Chiếc áo len màu be lúc này đã được ánh đèn đường nhuộm thành màu vàng nhạt, ánh đèn mờ ảo cũng khiến nét mặt Lục Giai Ân trở nên dịu dàng hơn.

Lồng ngực anh bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, anh không nhịn được mở miệng: “Lục Giai Ân, chúng mình hẹn hò đi.”

Lục Giai Ân sững người, ngước mắt lên chạm phải ánh mắt của anh.

Trong bóng đêm mơ hồ, đôi mắt Tần Hiếu Tắc tỏa sáng rực rỡ, dưới ánh đèn gương mặt anh càng trở nên đẹp mê người. 

Lục Giai Ân học chuyên ngành mỹ thuật nên cô biết rõ tỉ lệ gương mặt và vóc dáng Tần Hiếu Tắc đẹp đẽ cân đối đến nhường nào.

Nhưng đột nhiên được nhìn với khoảng cách gần như vậy, cô vẫn không tránh khỏi có chút bị mê hoặc mà đắm chìm vào đó.

Mặt cô dần nóng lên, cô kiên quyết lắc đầu: “Em không muốn.”

Tần Hiếu Tắc nhìn cô chằm chằm hồi lâu, sau đó bật cười.

Anh đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi. Nhiều cô gái thích anh như thế anh lại không muốn, nhất định phải treo cổ nơi người luôn phớt lờ anh là Lục Giai Ân đây.

Sau tiếng cười đó, bầu không khí bỗng trầm xuống.

Ngay lúc Lục Giai Ân nghĩ rằng anh sẽ rời đi, cô lại nghe thấy giọng nói của Tần Hiếu Tắc.

“Thế lúc em tốt nghiệp thì sao?”

Lục Giai Ân giật mình, mơ hồ nhìn Tần Hiếu Tắc.

Lông mày Tần Hiếu Tắc nhíu chặt, anh rũ mắt xuống: “Vậy đợi em thi đại học xong nhé?”

Trước đây anh cũng chưa từng nói những lời như thế này, toàn thân có chút vặn vẹo, âm thanh tựa hồ như đang muốn ngăn tiếng lập cập từ răng phát ra.

Lục Giai Ân chớp mắt nhìn anh, ánh mắt cô rơi trên vành tai đỏ lựng của chàng thanh niên.

“Trước hết em cho anh số của em đi đã.” anh nói.

Ánh trăng mờ ảo, ánh đèn đường màu cam giống như một tấm lưới, từng tia từng tia như những sợi dây bủa vây lấy hai người đang nhìn nhau, vẽ nên một màu sắc có phần mờ hồ nhưng rất đỗi dịu dàng.

Trái tim Lục Giai Ân không hiểu sao lại đập rộn ràng hơn.
Bình Luận (0)
Comment