Ngăn Cản Chồng Cũ Vai Phản Diện Hắc Hóa

Chương 26

Lăng Chân sững sờ, cầm hộp sữa chua dâu trên tay và quay đầu lại.

Dưới ánh đèn đường, Ngụy Tỷ mặc chiếc áo khoác dài màu đen, đôi chân dài miên man trông rất hút mắt.

Người đàn ông da trắng lạnh được bao phủ bởi một màu đen đặc, cả người toát ra khí chất cấm chế. Mái tóc đen thoải mái, lông mày rõ và đậm, lông mi rũ bóng khiến đôi mắt trở nên vô cùng sâu thẳm.

Lăng Chân thật sự bối rối, thật lâu sau mới chậm rãi hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Ngụy Tỷ cúp điện thoại, bước vài bước tới trước mặt cô. Anh cúi đầu có thể ngửi thấy mùi dâu trên môi cô gái.

Rất ngọt.

Anh dừng lại vài giây rồi mới mở miệng: "Vừa khéo ở thành phố B có chút chuyện phải xử lý."

Đôi mắt Lăng Chân hơi mở to, trong mắt tràn đầy sự đơn thuần: "Vậy sao, thật là trùng hợp!"

“Ừ.” Khóe môi Ngụy Tỷ khẽ cong lên, ánh mắt rơi vào khóe mắt của cô, có hơi đỏ mềm một chút xíu.

Người đàn ông khẽ cau mày, giơ tay lên, dùng đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào khóe mắt cô: "Làm sao vậy?"

Lăng Chân có chút không được tự nhiên nghiêng đầu một cái, ánh mắt hơi lay động.

Cô không thể ngờ rằng Ngụy Tỷ ở thành phố A xa xôi lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Lăng Chân bỗng cảm thấy có chút chột dạ: "Anh vừa mới tới sao?"

Vậy chắc là không nhìn thấy cô một bên thì mạnh miệng trong khi bên còn lại thì vừa dụi mắt vừa đá bồn hoa đấy chứ…?

Ngụy Tỷ nói: "Ừm, vừa đúng lúc."

Vừa đúng lúc nhìn thấy cô mang đôi dép bông thỏ với đôi tai rũ xuống, đang đứng trong làn gió lạnh dụi mắt hai lần, giống như một con vật nhỏ yếu mềm nhưng quật cường nào đó.

Lăng Chân lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa mới thả lỏng được một nửa, đỉnh đầu bỗng nhiên nặng trĩu.

Ngụy Tỷ đưa tay lên xoa xoa đầu cô: "Có chuyện gì thì cứ nói với tôi."

Lăng Chân nhướng mắt lên dưới lòng bàn tay anh, mắt hạnh đen láy chớp chớp vài cái.

Ngụy Tỷ hướng bàn tay ra sau gáy cô, xoa xoa giữa đầu tóc mềm mại rối xù của cô: "Tôi đều sẽ lắng nghe."

Lăng Chân mím môi, tâm trạng bỗng nhiên tăng lên một chút.

Đã được an ủi.

Đụng phải mấy con chốt thí đáng ghét thì đã sao? Ngay cả trùm nhân vật phản diện cũng là bạn tri kỷ của cô, Lăng Chân đột nhiên cảm thấy mình đã hòa nhập khá thành công.

“Tôi biết rồi.” Đôi mắt cô cong lên, lộ ra ý cười, đẹp đến mê người: “Vậy anh định ở đây mấy ngày?”

Ngụy Tỷ thu tay lại, nhìn thấy bộ dạng này của cô thì nhịn không được lại xoa xoa vành tai cô: "Vẫn chưa rõ."

Lăng Chân rụt cổ, né tránh tay anh và nói: "Ồ".

Ngụy Tỷ nhìn cô hỏi: "Ngày mai khi nào kết thúc công việc?"

Lăng Chân: "Phải xem lại bảng thông báo, có chuyện gì vậy?"

Ngụy Tỷ nắm cổ tay cô, kéo cô đến trước mặt anh.

"Sau khi kết thúc, hãy đi cùng tôi."

Thành thật mà nói, sự xuất hiện của Ngụy Tỷ khiến cho Lăng Chân có chút vui mừng. Sau khi đến thành phố B, Lăng Chân hoàn thành công việc thì liền trở về khách sạn, nhiều lắm là đi ra ngoài ăn cơm với chị Xuyến Xuyến hay là Tiểu Đức, ngay cả những chỗ lân cận cũng chưa hề ghé thăm.

Nhân cơ hội đi cùng Ngụy Tỷ có thể đi xung quanh một vòng và thư giãn một chút.

Hôm nay phân cảnh của cô không nhiều, trước hoàng hôn là có thể kết thúc. Bởi vì buổi tối sẽ được đi chơi nên sáng dậy, tâm tình của Lăng Chân cũng rất tốt.

Tâm trạng tốt nên tinh thần cũng tốt theo, làm xong tạo hình thì trở thành một tiểu Phù Thanh phong quang chói lọi.

Có điều cô càng thu hút thì trong mắt một số người lại càng khó ưa. Lưu Nhược nhìn cô và hừ lạnh một tiếng.

Giản Ôn Di chỉ là một phần trong lý do khiến cô ta nhằm vào Lăng Chân, lý do quan trọng hơn là vì bản thân cô ta. Nếu danh tiếng của Lăng Chân không tốt, việc tuyên truyền quảng bá sẽ bị ảnh hưởng, khi đó, sự chú ý vào vai nữ thứ ba của cô ta sẽ tăng lên rất nhiều.

Lưu Nhược là một diễn viên, cô ta ở tuyến thứ ba đã lâu rồi, thực sự muốn tận dụng bàn đạp của <<Tiên vấn>> để nhảy vọt lên.

Nhưng sau sự cố hôm qua, một số thợ trang điểm đã phớt lờ cô ta, thậm chí một số nhân viên khác cũng bắt đầu nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ lạ.

Bề ngoài Lưu Nhược tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng trong lòng đang dự tính sẽ tiến hành bước tiếp theo như thế nào.

Cảnh đầu tiên của buổi sáng là của nam nữ chính, trợ lý sản xuất vừa đi ra đập bản phân cảnh diễn thì điện thoại của đạo diễn đột nhiên vang lên.

Anh ta thậm chí còn không suy nghĩ nhiều, cau mày móc điện thoại ra muốn bấm tắt, nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị của người gọi thì lập tức sửng sốt.

Sau đó đạo diễn đứng dậy khỏi ghế, cầm điện thoại quay lại phòng công tác để nhận cuộc gọi.

Ngay khi cửa vừa đóng lại, đạo diễn đã nhấn nút trả lời: "Chào Ngụy tổng ạ?"

Mới sáng sớm thế này mà ông chủ đầu tư đã gọi đến là có ý gì nhỉ?

"Chào buổi sáng Đạo diễn Hà." Ngụy Tỷ nhàn nhạt đánh tiếng chào hỏi: "Đã bắt quay rồi à?"

"Vâng! Giờ này mỗi ngày đều bắt đầu."

Hai người hàn huyên hai câu không mặn không nhạt, trong lòng Đạo diễn Hà càng lúc càng khó hiểu, thầm nghĩ bình thường anh ta và Ngụy tổng cũng không thân, hôm nay ngọn gió nào thổi mà tự nhiên gọi điện thoại đến hỏi han thế nhỉ?

Lúc này, Ngụy Tỷ đột nhiên nói: "Hai ngày này tình cờ tôi cũng ở thành phố B."

“?!” Đạo diễn Hà giật mình: “Anh tới đây là vì…?

"Xử lý chút công việc." Ngụy Tỷ nói: "Khi rảnh sẽ đến phim trường xem thử."

Một vạn câu “con mẹ nó” lao nhanh qua đầu đạo diễn Hà.

Đây là loại gió quỷ yêu gì mà có thể thổi luôn cả vị tôn đại thần này qua đoàn phim vậy hả?!

Mặc dù không có gì sai khi nhà đầu tư quan tâm đến tiến độ của bộ phim mà họ đầu tư, nhưng dù sao mọi người đều rất e ngại Ngụy Tỷ, có Ngụy Tỷ ở phim trường e rằng đạo diễn Hà không dám quát mắng các diễn viên nhỏ nữa.

Nhưng ngoài mặt, đạo diễn Hà lại tỏ ra khách khí hoan nghênh: "Vậy thì quý hóa quá, chúng tôi chờ anh đến."

"Phải rồi" Giọng điệu của Ngụy Tỷ rất thản nhiên, giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó: "Gần đây phim trường không xảy ra chuyện gì chứ?"

Đạo diễn Hà giật mình, thầm nghĩ tin đồn này nghe được từ đâu vậy chứ: "Không có đâu? Mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp."

Ngụy Tỷ dừng lại, giống như muốn góp ý riêng: "Diễn viên mới ở đoàn phim không bị ức hiếp đó chứ?"

Đạo diễn Hà nhớ đến mối quan hệ giữa Ngụy Tỷ và Lăng Chân, lẽ nào tiểu tiên nữ của nhà Ngụy tổng bị bắt nạt ở đoàn phim nhỉ? Bình thường anh ta chỉ chú ý đến những thước phim, thực sự là không để ý đến chuyện này.

Anh ta nhất thời có chút hoảng sợ, nhưng lúc này Ngụy Tỷ lại lên tiếng: "Không có tốt nhất, tóm lại làm phiền đạo diễn Hà chiếu cố."

Đạo diễn Hà lau mồ hôi, nghe hiểu được ý trong lời của anh: "Vâng, được rồi!"

Không ai biết mới sáng sớm đạo diễn đã nhận được cuộc điện thoại của ai, có điều rất nhanh đã không còn ai nhớ đến tiểu tiết này nữa.

Vào buổi chiều, Lăng Chân lại đụng phải cảnh phim với Lưu Nhược. Mặc dù Lăng Chân vẫn còn ghét cô ta, nhưng lúc này tâm trạng của cô rất tốt, không muốn chắp nhặt với cô ta.

Cảnh này là cảnh hai phái đại chiến, Phù Thanh đứng ra bảo vệ Diệp Vấn Thiên, sư tỷ đứng ra cùng cô.

Bản phân cảnh vừa đập xuống, các diễn viên đều vào vai theo kịch bản. Khi đến lượt Lưu Nhược, cô ta thốt ra một loạt lời thoại chính nghĩa, biểu cảm mọi thứ đều rất thích hợp.

Nhưng lông mày của Lăng Chân cau lại vài giây, Lưu Nhược đã cướp hai câu thoại của cô.

Hai câu đó tuy không quan trọng nhưng có thể phản ánh được nhiệt huyết lòng son của một nàng thiếu nữ.

Nhưng các diễn viên khác vẫn tiếp diễn như lẽ thường, đạo diễn cũng không hô cắt, Lăng Chân chỉ đành nén lại cảm giác khó chịu mà tiếp tục diễn như bình thường.

Cuối cùng cảnh này cũng xong.

Lăng Chân nghỉ ngơi một chút, Tiểu Đức đưa cà phê nóng cho cô, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi có phải có gì đó không ổn không?"

Lăng Chân gật đầu: "Bị cướp hai câu thoại."

Tiểu Đức lập tức đảo mắt về phía Lưu Nhược: "Cô ta thật đê tiện, hai ngày nay em đã nghe ngóng rõ ràng cho chị rồi, cô ta đi khắp nơi đồn đãi về chị, nói xấu chị, mong rằng những tin đồn thất thiệt đó truyền đến tai các tổ đoàn liên quan. "

Lăng Chân cau mày.

Cô không phải là người có tính độ lượng gì cho kham, người khác chơi cô, cô sẽ không nhịn hết lần này đến lần khác. Lăng Chân liếc nhìn Lưu Nhược một cái từ xa, trong lòng đã quyết định, chỉ cần người phụ nữ này làm ra trò ngu ngốc gì nữa thì cô sẽ vạch mặt cô ta.

Có điều sau đó cô không còn đụng phải Lưu Nhược, sau một cảnh quay nữa, công việc hôm nay của Lăng Chân đã kết thúc.

Tiểu Đức thu dọn đồ đạc xong thì chạy tới gọi cô: "Chị Chân Chân, cùng về không?"

Mắt hạnh của Lăng Chân cong lên, cười một cách thần bí: "Không, em về trước đi!"

Vì vậy Tiểu Đức cầm đồ đạc của cô về khách sạn trước, trước khi đi đột nhiên muốn đi vệ sinh nên rẽ về hướng toilet. Sau khi cậu ta đi vệ sinh xong và bước ra phim trường thì trong tầm mắt bỗng phát hiện ra một người đàn ông cao to đang đứng ở góc đường.

Dựa vào trực giác của cậu ta với các anh chàng đẹp trai thì dù cách xa một đoạn nhưng Tiểu Đức vẫn có thể nhìn ra được từ vóc người cho đến khuôn mặt của người đàn ông kia đều rất tuyệt.

Nhưng chưa đợi cậu ta có động thái gì thì một bóng người quen thuộc đột nhiên lao ra và chạy bước nhỏ về phía người đàn ông.

Cô gái không hề thấp nhưng trông rất nhỏ nhắn xinh xắn trước người đàn ông, cả người gần như bị bao phủ.

Cô ấy chạy đến chỗ anh ta, ngẩng mặt lên và nói gì đó, sau đó người đàn ông xoa đầu cô ấy, kéo cô ấy vào góc đường rồi đi mất.

Tiểu Đức: "..."

Chết tiệt, tình yêu đều thuộc về người khác.

...

Đêm qua sau khi Lăng Chân thăm dò được xung quanh thì đã quyết định hôm nay sẽ làm gì sau khi kết thúc công việc.

Ngụy Tỷ càng không quen thuộc với thành phố B hơn cô, chỉ để Lăng Chân dẫn dắt, không hề mở miệng hỏi sẽ đi đâu làm gì.

Lăng Chân hỏi: "Anh không tò mò tôi sẽ dẫn anh đi đâu sao?"

Dáng vẻ của Ngụy Tỷ ưu việt không gì sánh được, vẻ mặt rất ung dung: "Sao cũng được."

Lăng Chân cười híp mắt: "Tôi nói cho anh biết, việc này đặc biệt thích hợp cho hai chúng ta làm!"

Ánh mắt của Ngụy Tỷ khẽ động, không biết đã nghĩ đến chuyện gì, sắc mắt hơi ám muội: "Chúng ta, làm?"

Lăng Chân không hề hay biết gì, kéo anh đến vị trí trên bản đồ dẫn đường, không hề chú ý đến biểu hiện ngày càng khó lường của Ngụy Tỷ.

Một lúc sau, Ngụy Tỷ giữ cô lại, giọng nói hơi khàn khàn: "Em có được không?"

“Cái gì có được không?” Lăng Chân quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc và chỉ vào tòa nhà phía sau mình: “Tới rồi.”

Ngụy Tỷ nhìn theo ngón tay cô: Chiếu bóng toàn cầu XXX

?

Lăng Chân cười rạng rỡ: "Hôm nay chiếu một bộ phim giáo dục thanh niên yêu nước! Tôi đã mua vé xong rồi!"

Bây giờ Ngụy Tỷ đã vững vàng như vậy, đương nhiên phải tranh thủ dẫn dắt anh ta đi theo hướng thanh niên tích cực, sớm ngày thoát khỏi nguy cơ hắc hóa!

Lăng Chân cảm thấy mình đã làm quá tròn chức trách rồi!

...

Trong rạp chiếu phim tối tăm, hầu như chỉ có vài bóng người.

Hai người ngồi xuống, xung quanh đều trống rỗng. Ngụy Tỷ quét mắt một vòng đã có thể đoán được chất lượng của bộ phim.

Anh nhìn vào màn hình và lặng lẽ nhấc tay vịn giữa ghế của hai người lên.

Lăng Chân quay mặt sang nói chuyện với anh, nhưng tiếng quảng cáo quá lớn, cô không thể không xích lại gần hơn: "Anh phải xem có tâm vào, cảm ngộ cho tốt nhé."

Hơi thở có chút ngọt ngào của cô gái phải qua cằm và cổ của anh, Ngụy Tỷ rũ mắt xuống, nhìn thấy chóp mũi xinh xắn và đôi môi mọng của cô, cổ họng bất giác thắt lại.

Anh đưa tay ra vuốt ve xương cổ tay của Lăng Chân và thì thầm vào tai cô: "Em cảm thấy tôi cần được giáo dục hửm?"

Lăng Chân có chút nhột, lùi lại, chột dạ nói: "Không phải nha, chẳng phải tôi cũng đang cùng tiếp nhận khai sáng đây sao."

Ngụy Tỷ cong môi, dựa lưng vào ghế, nhưng vẫn không buông tay ra.

Thực tế chứng minh rằng việc tiếp nhận khai sáng không dễ dàng như vậy.

Lăng Chân cảm thấy mí mắt nặng trĩu sau mười phút bộ phim bắt đầu, nửa tiếng sau đã nhắm tịt mắt lại.

Bốn mươi phút sau: "Bịch"

Ngã đầu lên vai người bên cạnh.

Khóe môi Ngụy Tỷ mỉm cười, yên lặng chờ mấy phút, nghe được nhịp hô hấp của cô dần dần sâu và đều, tựa vào anh mà ngủ say.

Khoảng cách từ nhà đến thành phố B đã được rút ngắn xuống còn không, sự bồn chồn trong nhiều ngày đã hoàn toàn được xoa dịu vào lúc này. Nghe tiếng hít thở của cô, tạp âm trong lòng Ngụy Tỷ cũng trở nên sóng yên biển lặng.

Anh kiên nhẫn đợi hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng giơ cánh tay lên, để cả người cô gái dựa vào lòng mình, những ngón tay với khớp xương rõ nét ôm lấy đầu tóc cô, nhẹ nhàng mân mê vành tai cô.

Thân thể cô mềm ấm, tỏa ra mùi ngọt mát vương vấn nơi chóp mũi của anh, đặc biệt hấp dẫn.

Lúc này, thanh niên chuyên tâm trong phim đang nghênh đón bước ngoặt của cuộc đời, hiệu ứng âm thanh tăng lên một cách hoành tráng.

Cô gái trông giống như một chú mèo con trong vòng tay anh càu nhàu một tiếng, nhắm hai mắt, cau mày và nhẹ nhàng cọ cọ.

Ngụy Tỷ cúi đầu, lấy tay che lỗ tai cho cô, nói nhỏ: "...ngủ đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Ngụy Tỷ: “Sau này ngủ cùng nhau.”

Lăng Chân:??

Anh Tỷ à, tôi khuyên anh không nên háo sắc!!!
Bình Luận (0)
Comment