Ngân Hà Lặng Thinh

Chương 58

Vốn cho rằng là một chuyện rất khó, không ngờ rằng chưa tới nửa tháng đã hoàn toàn xử lý xong. Dưới tờ khai của nhân chứng cùng sự thuyết phục của gia đình, gã họ Chu đã nhận tội. Nhưng đối với tội ác của mình, sau khi quá trình thẩm tra xử lý vụ án kết thúc, gã ta càng không cam tâm hơn.

Gã ta chửi rửa gia đình đã phản bội gã, chửi rủa lòng tham của người làm chứng, trong suốt quá trình thẩm tra xử lí vụ án, người ồn ào nhất chính là gã.

Mà cho dù có ồn ào ra sao, kết quả cũng đã ngã ngũ, đợi gã ta là mười năm trong lao ngục.

Sau khi thẩm phán tuyên án tội ác của gã họ Chu, công việc của tòa án vẫn chưa kết thúc, vẫn cần phải xử lý những chuyện sau đó. An Thanh là nguyên cáo, hiển nhiên không thể rời đi, An Hạ cũng ở bên cạnh cùng cô ấy.

Sau khi quyết định thưa kiện gã họ Chu, An Hạ tập trung tinh thần vào trong chuyện này. Cô không phải sinh viên luật, đối với nhận thức về pháp luật rất nông cạn, nhưng cô vẫn có quyền tham gia vào cuộc họp của đoàn luật sư. Xử lý toàn bộ chuyện này không hề dễ dàng, nhưng nó đã được từng bước từng bước một.

Hiện tại, chuyện cũng đã kết thúc.

Sau khi thẩm phán tuyên án, An Hạ, An Thanh và đoàn luật sư cùng nhau rời khỏi tòa án. Trước khi bọn họ tới Tần Thành, trợ lý luật sư đã thuê một khách sạn ở Tần Thành, để một đoàn mười mấy người bọn họ nghỉ ngơi.

Khoảng thời gian này, trừ tòa án ra, bọn họ vẫn luôn ở khách sạn.

Tần Thành là một thành phố nhỏ ở phương Bắc. Nhưng trải qua chục năm phát triển, cũng đã phát triển ra dáng ra hình. Khách sạn mà trợ lý luật sư thuê là một chuỗi khách sạn năm sao, xem như là khách sạn cao cấp nhất ở Tần Thành.

Trừ phòng ở và phục vụ cao cấp ra, trên tầng trên cùng của khách sạn, có một quán bar ở sân thượng. Kiến trúc của khách sạn này là kiến trúc cao nhất ở Tần Thành, lại nằm ở trung tâm thành phố, thế nên khi ngồi trên quán bar sân thượng, có thể quan sát toàn cảnh Tần Thành nhỏ bé.

Khi trở về từ tòa án, đã là buổi chiều, An Thanh cùng An Hạ ăn bữa cơm.

Trong suốt quá trình thẩm tra xử lí, vẻ mặt của hai chị em không thay đổi hay gợn sóng quá nhiều, nhưng dây cung An Hạ căng chặt nửa tháng qua, tới hiện tại sau khi kết thúc cũng thả lỏng. Ăn cơm xong, An Thanh để An Hạ thu dọn một chút rồi đi nghỉ ngơi.

Cô ấy ở bên cạnh An Hạ, đợi An Hạ ngủ mới ngồi dậy rời khỏi phòng.

Trời đã tối mịt.

Đèn quán bar trên sân thượng được mở lên, khiến sân thượng trở nên mông lung và huyền ảo. An Thanh đi tới gọi một ly rượu, sau đó ngồi trước một cái bàn ở sân thượng. Cô ngồi xuống ghế gỗ, tựa lưng vào ghế, không biết đang nghĩ gì.

Lúc Lý Trạch đi tới, hình như An Thanh đã ngủ rồi. Nhưng khi tiếng bước chân của anh tới gần, An Thanh lập tức mở mắt ra.

An Thanh có đôi mắt gần giống An Hạ. Hình dáng của chúng đều rất xinh đẹp, chỉ là so với đôi mắt đen nhánh trong suốt của An Hạ, mắt An Thanh mang nhiều tâm sự hơn. Dưới ánh đèn mông lung mờ ảo, mắt cô nhìn Lý Trạch, sau khi xác nhận người đi tới, cô ngồi thẳng người từ trên ghế, chào một tiếng.

"Anh Lý."

Lần này Lý Trạch là trợ lý của đoàn luật sư.

Lần này đoàn luật sư chỉ quan tâm tới vụ kiện, những chuyện phức tạp khác đều được Lý Trạch xử lý. Lý Trạch rất trẻ, nhưng năng lực rất tốt, việc hậu cần trong đoạn thời gian này được anh xử lý gọn gàng ngăn nắp.

Mà chuyện Lý Trạch là trợ lý của đoàn luật sư cũng được tuyên bố với bên ngoài, còn thực ra anh là trợ lý của Yến Bắc Thần. Điểm này, trước khi Lý Trạch tới, Yến Bắc Thần có trưng cầu ý kiến của cô ấy. Anh không quá yên tâm để An Hạ tự tới đây, nhưng đồng thời cũng băn khoăn tâm trạng của An Thanh, nếu như cô ấy không muốn người ta biết về quá khứ của mình, vậy thì Yến Bắc Thần sẽ không cử Lý Trạch đi.

Yến Bắc Thần rất tôn trọng nguyện vọng cá nhân của một người, đồng thời anh cũng rất bảo vệ An Hạ, chuyện cử Lý Trạch đi là anh đã cân bằng từ ý kiến của hai bên, An Thanh cũng đồng ý.

Mà sau khi cô ấy đồng ý, ngày cô ấy tới Tần Thành cùng An Hạ, Lý Trạch cũng đi theo cùng đoàn luật sư. Sau đó anh vô cùng chuyên nghiệp, chăm sóc cả đoàn bọn họ, hơn nữa còn lắng nghe toàn bộ quá trình thẩm tra xử lý vụ án.

Sau khi An Thanh chào, Lý Trạch nhìn cô, hỏi: "Tôi có thể ngồi đây không?"

Lý Trạch nói xong, An Thanh gật đầu như lẽ đương nhiên, cô cười: "Đương nhiên."

Nói xong, An Thanh hỏi: "Uống rượu không?"

Lý Trạch nhìn ly rượu trước mặt An Thanh, nói: "Uống một ly vậy."

Dứt lời, Lý Trạch giơ tay gọi bồi bàn, không lâu sau, bồi bàn mang tới cho anh một ly rượu.

Sau khi rượu tới, Lý Trạch không uống mà chỉ ngồi trên ghế, ngắm Tần Thành phía bên dưới.

Hiện tại trời đã hoàn toàn tối đen, Tần Thành không bằng Nam Thành, hoàn cảnh cũng không quá tốt. Mấy năm nay phát triển công nghiệp, bầu trời ban ngày đều mịt mờ khói bụi, buổi tối càng không nhìn thấy ngôi sao nào.

Trên trời không có sao, ngược lại dưới đất lại có. Thời điểm hiện tại, đường xá thông thoáng, ngựa xe như nước, những chiếc xe mở đèn phóng như bay trên đường, kéo thành một sợi dây ánh sáng dài.

"Ở đây thay đổi rất nhiều sao?" Lý Trạch nhìn một hồi, hỏi An Thanh.

Nghe Lý Trạch nói, An Thanh nhìn anh rồi chuyển tầm mắt đáp: "Khá nhiều. Trước đây chỉ có một thị trấn nhỏ, trên đường có những cửa hiệu nhỏ. Trước đây cũng không có khách sạn này, nhưng mà trước kia ở đây vẫn là nơi sầm uất nhất ở Tần Thành.

Dứt lời, An Thanh dừng lại, nói tiếp: "Trước đây nơi này là một rạp chiếu phim."

Trong thị trấn nhỏ, mặc dù rách nát xuống cấp, nhưng vẫn là nơi phồn hoa, một con phố xuyên suốt hai đầu, trên phố đều là những cửa hiệu tốt nhất ở thị trấn.

"Trước đây tôi tan học, Hạ Hạ sẽ đợi tôi ở đây." An Thanh nói trước đây nơi này thay đổi thế nào xong, tự nhiên cũng sẽ nhắc tới chuyện trước đây.

"Trước khi mẹ tôi qua đời, bà thường bế Hạ Hạ đợi tôi ở đây." An Thanh nói.

An Thanh nhắc về chuyện trước đây, chuyện trước đây rất nhiều, cô nói một câu xong, hình như cảm thấy không đủ chi tiết, lại kéo dài mốc thời gian về trước đó nữa.

"Hạ Hạ được bốn tuổi thì mẹ tôi qua đời, năm đó tôi mười tuổi. Mẹ tôi mất trên giường bệnh, Hạ Hạ vừa biết nói, nắm tay cùng tôi đứng ở đó, hỏi tôi mẹ ngủ lâu như vậy sao vẫn chưa tỉnh. Tôi nói bà chết rồi, trẻ con cũng không biết chết là gì, chỉ cảm thấy rất nghiêm trọng, con bé kéo tay tôi cùng tôi khóc."

Nói tới đây, dường như An Thanh nhớ tới chuyện gì đó, cô mỉm cười.

"Thực ra tôi may mắn hơn An Hạ. Trước khi mẹ tôi mất, cha tôi không phải là người như thế. Ông ta có công việc, cũng không dính vào cờ bạc, hoàn cảnh nhà chúng tôi không tốt, nhưng cũng không tệ. Trước khi tôi mười tuổi, tôi cũng xem như được trưởng thành ở một hoàn cảnh gia đình khá ổn định. Tôi có kinh nghiệm sống trong môi trường gia đình mười năm, An Hạ chỉ có bốn năm, còn mất hai năm không hiểu chuyện gì. Nghiêm khắc mà nói, sự nhận biết về tình thân của con bé chỉ có hai năm."

"Sau này mẹ tôi mất rồi, cha tôi suy sụp tinh thần rồi sa ngã, bắt đầu bài bạc. Lúc đó Hạ Hạ vẫn chưa đi học, mỗi ngày đều ở trong nhà, đói thì gặm bánh bao chay, khát thì uống nước lạnh, đợi tới giờ thì dọc theo con phố tới đón tôi tan học. Một đứa trẻ bốn tuổi như con bé, đã xem một đứa trẻ mười tuổi là tôi trở thành chỗ dựa duy nhất, trở thành mẹ của con bé."

"Nhưng tôi là một đứa bé bình thường, không chín chắn, không có tình thân quá mức, cũng không nảy sinh tình mẫu tử với con bé. So sánh với việc chăm sóc con bé, tôi thích chơi với đám bạn hơn. Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi cũng giống như đứa trẻ không ai quản, thành tích học tập xuống dốc không phanh, thậm chí còn trốn học đi chơi, có lúc Hạ Hạ tới đón tôi tan học cũng không đón được."

"Tôi vẫn luôn cho rằng tôi cảm thấy con bé rất phiền. Cảm giác con bé như đứa con ghẻ, là một gánh nặng mà tôi không muốn quan tâm. Nhưng khi sự việc xảy ra, tôi lại không biết thức tỉnh từ đâu tình yêu với con bé."

An Thanh nói tới đây, hơi dừng lại, cô nâng tay dừng ở bên cạnh ly rượu, nhìn đá trong ly đang dần hòa tan.

"Sau khi cha tôi dính vào cờ bạc, nào là sẽ ra ngoài đánh bạc, nào là sẽ tụ tập ở nhà. Mấy con bạc tới, mà bài bạc thì nhất định phải có rượu. Mỗi lần chúng tôi về nhà, toàn là mùi khói thuốc và mùi rượu trộn lẫn nhau. Mỗi lần có người tới nhà đánh bạc, Hạ Hạ ở trong phòng, thường sẽ bị tiếng la hét bên ngoài dọa sợ."

"Mấy kẻ đánh bạc thì cái gì cũng dính vào, không chỉ bài bạc, còn chơi gái." An Thanh nói.

"Mà chơi gái thì đều háo sắc." An Thanh nói.

Ngón tay của An Thanh đụng vào ly nước, nước bên ngoài ly đã hình thành một lớp sương, lớp sương tụ thành giọt nước, dọc theo đầu ngón tay chảy dọc xuống đốt ngón tay của cô.

Mà đơn giản là háo sắc thì thôi đi, gã họ Chu còn là một tên bi3n thái.

Gã ta là một trong số những người tới đánh bạc, xem như khá có tiền. Mà mỗi lần gã ta tới, nhất định sẽ thắng của cha cô ít tiền, mà trong lòng cha cô biết rõ, vẫn vui vẻ để gã ta tới.

Không có ai làm ăn mà lỗ vốn, mãi cho đến một lần, khi An Thanh về nhà, phát hiện gã họ Chu đang ôm An Hạ, hình như muốn hôn cô. An Thanh không nói hai lời, chạy tới giằng An Hạ lại.

An Hạ vốn đã bị dọa sắp khóc, nhưng sau khi được An Thanh dắt tay, cô nhịn nước mắt lại, nắm tay chị gái, nắm thật chặt.

Gã họ Chu đối với sự xuất hiện của An Thanh không thể tỏ ra bất cứ sợ hãi nào, ngược lại còn muốn giống như trưởng bối mà qua xoa đầu An Thanh, cười nói với cô rằng gã đang chơi với An Hạ thôi.

An Thanh đưa An Hạ về phòng.

Sau ngày đó, An Hạ không đợi ở trong nhà khi An Thanh không có nhà nữa. Cô xuống ngồi xổm ở dưới lầu chơi, có lúc có các bạn khác, nhưng phần lớn thời gian, các bạn đều về nhà ăn cơm tối, còn cô ngồi một mình ở đó đợi An Thanh.

Sau khi An Thanh lên cấp hai, buổi tối phải học lớp tự học, mỗi tối khi về đến nhà đã là tám giờ. Tám giờ cô về nhà, cô sẽ dắt tay An Thanh đi ngang qua phòng khách nồng nặc mùi thuốc lá và rượu trở về phòng của mình. Cô ấy sẽ lấy chút đồ cho An Hạ ăn, đó coi như là bữa tối của An Hạ, mỗi lần An Hạ đều ăn sạch sẽ. Sau đó hai chị em khóa cửa lại, chìm vào giấc ngủ trong tiếng bài bạc hỗn loạn bên ngoài.

"Cuộc sống vẫn luôn như vậy đó." An Thanh nói: "Vẫn luôn là con bé đợi tôi về, tôi cho con bé ăn, sau đó chúng tôi cùng nhau khóa cửa đi ngủ."

"Nhưng buổi tối hôm đó khi tôi tan lớp tự học trở về, con bé không đợi tôi ở dưới lầu." An Thanh nói.

Thực ra lúc sáng khi cô ấy đi, An Hạ đã có dấu hiệu phát sốt. Đứa trẻ không đủ dinh dưỡng, khó tránh suy nhược, An Hạ thường xuyên phát sốt, chỉ là lần này lại bị nặng khác thường.

"Sau đó tôi ở dưới lầu gọi con bé, gọi cả một lúc cũng không tìm thấy. Tôi vội về nhà, trong nhà vẫn đang đánh bạc, hơn nữa vừa uống rượu xong, bốn người đó không quá tỉnh táo. Tôi hỏi cha tôi An Hạ đâu, ông ta líu lưỡi nói cũng nói không ra lời. Mà lúc đó gã họ Chu nhân cơ hội muốn kéo tay tôi, tôi trực tiếp chạy về phòng."

"Sau đó tôi nhìn thấy An Hạ đã sốt tới mức bất tỉnh nhân sự." An Thanh nói.

Lúc đó An Hạ đã sốt mê man, vốn dĩ tuổi còn nhỏ, cũng không biết sốt đến bao nhiêu độ, luôn miệng nói mớ. An Thanh cảm thấy dáng vẻ này của An Hạ như sốt sắp chết luôn rồi, cô vội vàng quay người muốn đi ra ngoài tìm cha. Nhưng khi tới cửa, cô nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài hướng về đây.

Theo bản năng, hình như cô nghĩ tới gì đó, vươn tay khóa cửa phòng.

Cùng lúc cô khóa cửa, bên ngoài truyền tới tiếng vặn tay nắm cửa cùng âm thanh dụ dỗ của gã họ Chu đã say tí bỉ.

An Thanh nhìn tay nắm cửa, nhìn cửa phòng đơn bạc, vào khoảnh khắc đó một đứa trẻ mười hai tuổi như cô có sự bình tĩnh trước nay chưa từng có. Cô chạy tới bên giường, ôm An Hạ ở trên giường dậy, bế An Hạ vào một cái tủ trong phòng.

Cái tủ là đồ mẹ đem theo lúc lấy chồng, bên trong có để một chút đồ như chăn, không gian rất lớn. An Thanh bế An Hạ, khi cô ấy ôm lấy An Hạ, đột nhiên An Hạ gọi một tiếng chị.

Trong tiếng "chị", An Thanh run rẩy cả người. Cô ấy nhìn An Hạ vẫn trong thần trí mơ hồ, cũng không biết có nghe thấy tiếng cô ấy hay không, An Thanh nói với An Hạ.

"Đừng phát ra tiếng."

"Hạ Hạ, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng đừng phát ra tiếng."

Nói xong, An Thanh đặt cô trong tủ, khóa lại.

Khi cô ấy khóa xong, kiên nhẫn của gã họ Chu cũng tới đỉnh điểm, gã ta trực tiếp đá văng cửa.

An Thanh phát ra tiếng thét sợ hãi.

Cơn ác mộng có cảm giác kéo người ta xuống vực sâu không trọng lực.

Cảm giác không trọng lực đi cùng với sự sợ hãi, cùng với khao khát, cùng với đau khổ, cùng với tuyệt vọng, cùng với căm hận, cùng với vô số cơn ác mộng bắt nguồn.

Tiếng thét của An Thanh giống như lưỡi dao sắc bén, cắt qua đêm dài. Mà trong lúc hoảng sợ đó, dường như cô ấy nghe thấy âm thanh trong tủ, cô điên cuồng giãy giụa, điên cuồng la hét, cô hét thật to trong bóng tối.

"Đừng lên tiếng."

Không ai biết cô đang nói với ai, mà âm thanh trong tủ cuối cùng cũng biến mất.

Cho dù xảy ra bao nhiêu chuyện đau khổ, thời gian vẫn luôn đổi dời. Mà niềm vui thì luôn ngắn ngủi, đau khổ lại rất dài. An Thanh không biết qua bao lâu, căn phòng vẫn đen như mực, cô nằm trên đất, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà. Cô giống như một cái xác không hồn, linh hồn đi mất rồi, bóng tối giống như hồ nước đen kịt nuốt chửng lấy cô.

Cô giống như một cái xác chịu đựng đau khổ.

Mà cơ thể mang theo nỗi đau này, cũng mang theo nỗi tuyệt vọng sâu sắc. Chuyện đã xảy ra rồi, thì không thể nào quay về được nữa, điều này sẽ đi cùng với cuộc đời bóng tối của cô.

Vì sao cô phải chịu đựng những chuyện này đi.

Vì sao?

An Thanh đã nghĩ như vậy trong nỗi đau về tinh thần và thể xác.

Cô ấy giống như chìm vào vũng bùn, khắp người đều toàn là bùn nhão. Cô không cam tâm như vậy, cô bắt lấy cây cỏ duy nhất bên cạnh vũng bùn, cô từ dưới đất đứng dậy, đi tới bên chiếc tủ bị khóa.

Cô vốn không nên chịu đựng tất cả chuyện này, An Thanh nghĩ.

Bởi vì khi bắt đầu, móng vuốt của gã họ Chu là hướng tới An Hạ. Mà khi cô gặp phải, cô dùng chút tình chị em ít ỏi kéo An Hạ ra khỏi móng vuốt, đồng thời lại đẩy bản thân vào vực thẳm.

Cô ấy đối với An Hạ như thế, còn An Hạ thì làm gì? Cô yên tĩnh an ổn nằm trong chiếc tủ bị cô ấy khóa lại. Rõ ràng cô ấy từng cứu An Hạ, mà An Hạ lại không cứu cô ấy.

Cô ấy nảy sinh sự chán ghét sâu sắc đối với An Hạ.

"Sao mày vô dụng như vậy." An Thanh đứng trước tủ, giọng của cô ấy đã khàn rồi.

Trong tủ phát ra chút tiếng vang nhỏ nhỏ.

An Thanh không quan tâm, cô ấy giống như vẩy toàn bộ nước bùn trên người mình ra, giọng điệu của cô ấy mang theo sự căm hận trước nay chưa từng có, cô ấy nói với An Hạ ở trong tủ.

"Sao mày vô dụng như vậy. Sao mày không mở cửa ra, sao mày không ra cứu tao, tại sao người chịu đựng những chuyện này không phải là mày?"

An Thanh nhấc chân đạp tủ một cái, trong tủ yên lặng không tiếng động, An Thanh trống rỗng nhìn cái tủ, nói với An Hạ ở trong.

"Mày nghe lời như vậy sao, tao không cho mày lên tiếng thì mày không lên tiếng à."

"Vậy cả đời này mày cũng đừng lên tiếng."

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment