Ngân Hà Rơi Xuống

Chương 11

"Sao lại không biết chứ? Em ấy cũng là học sinh của An Kiều chúng ta đó, có thể thi đậu Đại học S nên thầy cũng khó có thể mà quên được."
 
"... An Kiều sao?"
 
Giang Tứ đè giọng nói xuống rất thấp, phần cuối giọng cũng kéo dài một cách chậm chạp nhẹ nhàng.
 
Chẳng thể nghe ra có tâm trạng gì, càng giống như anh chẳng để ý đến chuyện này chút nào.
 
Tống Vãn Chi buông mắt, im ắng đứng bên cạnh.
 
Cô không hề thất vọng, cô cũng chưa từng ảo tưởng anh sẽ biết ở trường trung học An Kiều có một cô gái tên là Tống Vãn Chi. Anh không biết mới là chuyện bình thường. Thiếu niên đứng giữa ánh sáng không nên thấy bóng mờ nơi hẻo lánh.
 
Không có gì đáng thất vọng cả.
 
Tống Vãn Chi nghĩ như vậy, nhịn không được càng cúi thấp đầu hơn.
 
Đến lúc này cô mới giật mình nhớ ra, cô chưa từng nói với một ai là vì sợ một màn trước mắt này đây.
 
Mặt thầy Lâm lộ ra vẻ bất ngờ: "Thầy còn tưởng các em quen biết vì học chung trường cấp 3 chứ."
 
"Em không biết." Giang Tứ lười biếng đáp lại: "Cô ấy chưa từng đề cập đến."
 
"Vậy thì chính là duyên phận rồi. Tống Vãn Chi thấp hơn em hai khoá, chắc hẳn năm em học lớp 12 thì em ấy chỉ mới học lớp 10, em ấy cũng luôn đứng top ba trong khoá." Thầy Lâm cảm khái nói: "Có điều cô gái nhỏ người ta không giống em, em ấy một lòng đặt vào việc học tập, vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, không phạm nội quy trường học, nói không với yêu đương, nào có giống em chứ?"
 
"Em thì sao."
 
"Còn em thì sao nữa?" thầy Lâm giả vờ tức giận: "Năm cấp 3 đó, toàn trường có ai chưa từng nghe qua lịch sử yêu đương của em chứ, hả?"
 
"..."
 
Giang Tứ ngừng lại mấy giây, đột nhiên bật cười: "À" lên một tiếng, anh không tập trung mà nâng tầm mắt: "Hoá ra là vì chuyện này sao."
 
Thầy Lâm sững sờ: "Cái gì gọi là vì chuyện này?"
 
"Không có gì." Giang Tứ nghiêng người sang, ra hiệu cho người ở ngoài thang máy: "Bên kia sắp bắt đầu rồi, không phải bây giờ thầy nên qua đó chuẩn bị "diễn thuyết" sao."
 
"Em nói thế này là đang định đẩy thầy đi à, nhưng không được ức hiếp đàn em đâu đó."
 
Giang Tứ lười biếng đáp lại: "Nhìn cô ấy như bóp một cái là vỡ ngay, sao em có thể ức hiếp chứ."
 
"Vậy trò chuyện xong thì tranh thủ đến nhé, đừng làm ra vẻ khác biệt. Nhớ lại mấy sự tích vinh quang trước kia của em, đầu thầy vẫn còn đau đây này."
 
"Vâng."
 
Tiếng bước chân biến mất ngoài thang máy.
 
Giữa mày Giang Tứ giăng ý cười nhàn nhạt, anh nghiêng người, không nhanh không chậm quay lại.
 
Cô gái vốn đứng sau lưng anh, lúc này gần như đã thối lui đến cửa thang máy. Gương mặt cô hơi trắng bệch, tựa như đang căng thẳng hay sợ hãi gì đó, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào con số bên thang máy.
 
Cách tầng này vẫn còn xa.
 
Giang Tứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô gái, yên tĩnh vài giây rồi anh chậm rãi phì cười: "Còn muốn đi lên lầu sao?"
 
Tống Vãn Chi khựng lại, không đáp lời nào.
 
"Ở An Kiều em từng nghe lời đồn gì mà có thể khiến cho em sợ tôi như vậy?" Giang Tứ bước qua hai bước, khẽ dựa vào vách tường cạnh cô, đôi mắt dài buông thấp: "Chẳng lẽ lại nói nếu em trông thấy tôi thì phải nhanh chóng bỏ chạy, bằng không sẽ bị tôi đánh ngất xỉu rồi khiêng em về à."
 
Tống Vãn Chi khẽ chau mày: "Không có."
 
"Không có cái gì?"
 
"Không có... Lời đồn đại đó."
 
"Vậy em sợ gì ở tôi chứ?"

 
"..."
 
Tống Vãn Chi muốn nói rằng cô không sợ anh, nhưng nói như vậy cô sẽ không có cách nào giải thích được nguyên nhân mà cô lảng tránh anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Thấy cô gái vẫn căng thẳng trầm mặc, ánh mắt Giang Tứ hơi trầm xuống, sự nóng nảy dưới đáy lòng lại không kìm được mà bùng lên. Anh theo thói quen đưa tay vào túi, lập tức lại nhớ cả áo khoác và bao thuốc lá mình đều không đem theo.
 
Sau cơn sốt ruột, Giang Tứ cúi thấp đầu, bật cười lên một tiếng khàn khàn: "Sao mỗi lần tôi gặp em đều nghiện thuốc thế này."
 
"Cái... gì?" Tống Vãn Chi nghe thấy thì mơ hồ, nhịn không được mà ngoái nhìn.
 
Giang Tứ không nói lời nào.
 
Thang máy leng keng một tiếng, đến tầng.
 
Cửa thang máy mở ra, Tống Vãn Chi chần chừ một lúc vẫn nhẹ nhàng gật đầu nói lời chào với anh: "Tôi đi trước đây..."
 
"Cô không lên sao." Giang Tứ đưa tay cản lại, đồng thời lười biếng nâng tầm mắt, anh hờ hững nói với vị khách lạ lẫm trong thang máy.
 
"?"
 
Tống Vãn Chi kinh ngạc ngửa mặt nhìn, nhìn anh một chút rồi lại quay đầu nhìn thang máy một chút.
 
Người trong thang máy đã biết nghe lời ấn vào nút đóng cửa.
 
Trước khi Tống Vãn Chi hoàn hồn, cửa thang máy khép lại đã vô tình bật mở.
 
Cô trừng mắt nhìn, trong đôi mắt trong sạch ngẩng lên nhìn Giang Tứ kia có nhiều thêm một tia khó hiểu, nhưng cũng không có tức giận hoặc là không vui.
 
Ánh mắt Giang Tứ tối sầm lại, vẫn dùng giọng điệu không nhanh không chậm: "Để phủi sạch quan hệ với tôi mà em cũng chẳng muốn tham gia tụ họp bạn học luôn sao?"
 
Tống Vãn Chi há hốc mồm.
 
Không phải chứ.
 
Rõ ràng là cô vì anh mới đến mà.
 
Nhưng mà không thể không nói.
 
Thế là cô lại chán nản buông tầm mắt quay đi.
 
"Được rồi." Giang Tứ cười lãnh đạm: "Đi vào làm học sinh ba tốt của em đi, tôi cũng không chào hỏi em đâu."
 
Mí mắt Tống Vãn Chi run lên một cái, sau mấy giây mới dùng giọng nói rất nhẹ mà nói: "Anh vào trước đi, đợi một chút nữa tôi..."
 
Giang Tứ xì khẽ.
 
Chẳng nói thêm một chữ nào nữa, anh quay người rời đi.
 
Tống Vãn Chi im lặng cắn môi dưới.
 
Vào lúc bóng lưng người kia sắp rẽ khỏi thang máy, đột nhiên cô nhớ đến gì đó: "Giang Tứ.."
 
Cô gái theo bản năng bước hai bước về phía trước đuổi theo, lại quên mất mình vừa mới đứng lâu, dường như cảm giác đau đớn xé rách ở mắt cá chân ập đến. Dưới sự lảo đảo, cô vịn tường mới có thể không ngã xuống.
 
Trong một giây hoàn hồn kia, bỗng dưng sắc mặt của Tống Vãn Chi trở nên tái nhợt.
 
Đè lại cảm xúc đau khổ tự ti kia, cô chậm rãi co chân trái về sau.
 
"?"
 
Giang Tứ dừng ngoài thang máy, tay đút vào túi quần, quay lại.
 
Cô gái rủ ánh mắt đen nhánh vịn tường thang máy đứng tại chỗ, cúi cằm nhọn, giấu đi mắt và hơn nửa gương mặt.

 
Từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy cô cắn đôi môi thật chặt, khiến cho nó trắng bệch, phảng phất như run rẩy.
 
"Xin... Thật xin lỗi." Giọng nói của cô gái rất nhỏ: "Hôm qua tôi cầm nhầm bút máy của anh. Lúc nào tiện trả lại cho anh nhỉ?"
 
Giang Tứ âm thầm đứng tại chỗ.
 
Mãi cho đến khi có ai đó ở góc hành lang gọi anh một tiếng. Bàn tay thiếu chút nữa được lấy ra khỏi túi quần được đút trở về, Giang Tứ quay người lại, lạnh nhạt nở một nụ cười giễu cợt: "Ném đi đi."
 
"..."
 
Người kia lại không có quay đầu, trực tiếp bước ra khỏi thang máy.
 
Chút huyết sắc cuối cùng trên gương mặt thanh tú của cô gái cũng từ từ rút đi.
 
Đợi đến khi hoàn toàn chẳng còn nghe thấy tiếng bước chân kia nữa.
 
Tống Vãn Chi cúi đầu, chầm chầm bước một bước đầu tiên. Cô nghiêm gương mặt tái nhợt, cố chấp không nhìn sườn mặt trên thang máy của cô. Cô biết nó nhất định rất xấu.
 
Cho dù người kia có đi chậm thì cô cũng vĩnh viễn không có cách nào giống như người bình thường.
 
"Bình thường" đi bên cạnh anh.
 
·
 
Bạn học trường trung học An Kiều ở thành phố P không tính là nhiều, nhưng tổng cộng cũng ngồi đầy chín cái bàn tròn trong phòng đặt riêng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Bàn được xếp rời rạc thành hình ô cửu cung, đương nhiên Giang Tứ sẽ ngồi trên cái bàn ở trung tâm kia rồi.
 
Bất kỳ lúc nào nhìn sang cũng luôn có bóng người trùng điệp bao vây xung quanh anh, có người đến cười nói mời rượu anh, có người thân cận lấy lòng. Qua khe hở lộ ra cảnh tượng đó, cô thấy người kia đối với ai cũng tản mạn lười biếng, đôi mắt đào hoa rủ xuống hoặc nâng lên, luôn nở nụ cười hững hờ, dù rủ hay nâng mắt thì cũng đều mê người.
 
Tống Vãn Chi ngồi trong một cái bàn hẻo lánh, nhìn người kia gần trong gang tấc nhưng lại cao không thể chạm đến.
 
Cô không có gì làm, đừng nói là mấy chỗ cạnh bàn, cả căn phòng này ngoại trừ Giang Tứ ra thì cô chẳng nhận ra người nào cả. Ngẫu nhiên có những nam sinh khác đáp lời với cô, cô cũng chỉ trả lời qua loa. Phần lớn thời gian cô chỉ nhấm nháp mấy giọt nước rót ra ly, yên lặng phác thảo khăn trải bàn từng lần một.
 
Có đôi khi là đang nhớ công thức, có đôi khi là đang vẽ lại một cây bút máy, có đôi khi là đang tiếc nuối lãng phí làm hao mòn thời gian như thế này, ở đây còn kém xa thư viện xinh đẹp nữa.
 
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại quay về "y".
 
Tống Vãn Chi khẽ nhíu mày, cúi đầu thổi thổi mặt ly nước.
 
Trước khi cô đứng dậy, hai nữ sinh ngồi bên cạnh đã nói chuyện với nhau quen thuộc đến mức có trình độ bát quái.
 
"Mục đích mà Kỷ Vũ Phi tổ chức cuộc liên hoan bạn học này rõ ràng là có dụng ý khác." Cô ấy quen thuộc lắc lư cái ly, bất mãn lầm bầm: "Cậu nhìn bữa cơm này đi, cô ta nhiều lần luôn muốn áp sát vào người học trưởng Giang Tứ."
 
"Ai bảo người ta có tiền. Mời gần một trăm người đến nơi thế này ăn tối, đó cũng không phải là số lượng nhỏ."
 
"Ai, cậu nói xem cô ta có đạt được ý muốn không?"
 
"Tôi thấy cũng sắp rồi, sau khi Giang Tứ chia tay với người bạn gái quen vào năm nhất Đại học kia ra, cũng đã sắp hai năm anh ấy không quen người mới rồi."
 
"Chẳng phải anh ấy nói, năm nhất anh ấy đã bắt đầu theo hệ thống trung tâm nghiên cứu không người bên kia làm hạng mục đầu đề nên nói không với yêu đương sao?"
 
Vậy cũng một mình quá lâu rồi. Huống hồ Kỷ Vũ Phi xinh đẹp đã ra tay trêu chọc, lớn mật chủ động, vừa có tiền lại có vốn liếng, lại còn là kiểu mà Giang Tứ thích nữa, như thế nào đi nữa thì Giang Tứ cũng sẽ không cự tuyệt đâu."
 
"Không phải chứ? Kỷ Vũ Phi ngoại trừ có tiền thì đâu còn vốn liếng gì nữa?"
 
"Thế này thì có bao nhiêu rõ ràng rồi!"
 
Nữ sinh cách Tống Vãn Chi xa xa kia ưỡn ngực, ném đến một ánh mắt ý vị thâm trường cho nữ sinh nói chuyện bát quái: "Đừng nói nam sinh, đến tôi cũng hâm mộ cô ta đây này. Tôi vẫn luôn tha thiết ước mơ được 36D, uổng công tôi luôn gặm đu đủ trong những năm trung học!"

 
"..."
 
Tống Vãn Chi trầm mặc cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
 
Sau mấy giây, cô có hơi ngẩng mặt, buông mắt nhìn sang nơi khác.
 
Nửa đêm huyên náo.
 
Giang Tứ ngồi dựa lưng vào bàn chủ, mặc kệ đã nâng ly cạn chén mấy vòng, anh bên này chẳng dính nổi một giọt rượu nào.
 
Theo thời gian chuyển dời, ý cười giữa mắt anh càng lúc càng phai nhạt.
 
Chỉ còn lại một chút cảm xúc đen tối ẩn dưới đáy mắt.
 
Mãi đến khi chủ bàn là thầy Lâm phất tay áo, từ chối ly rượu mời cuối cùng: "Thôi, không được không được. Tôi đây đã có tuổi rồi, tinh lực không thể nào so được với mấy đứa tuổi trẻ các em. Các em cứ từ từ chơi nhé, đầu tôi choáng đến không chịu nổi rồi, nhất định phải về trước thôi."
 
"Thầy ơi, thầy đi ngay bây giờ sao?"
 
"Đúng vậy đó thầy Lâm, bây giờ mới hơn chín giờ thôi mà."
 
"Hơn chín giờ đối với mấy đứa trẻ tuổi các em mới gọi là "mới", nếu đặt tôi ở nhà, cô các em giờ này đã thúc giục tôi ngâm chân đi ngủ rồi." Thầy Lâm mỉm cười đứng dậy, đưa tay lấy đi áo khoác khoác trên ghế dựa, kiên quyết hiển nhiên rời đi.
 
Các học sinh cũng không cản nữa. Nam sinh dáng người tròn trịa ngồi bên cạnh ông là người phụ trách nhóm bạn ở thành phố P, tên là Thẩm Bằng Vũ, lúc này cũng đứng dậy theo: "Vậy em gọi xe cho thầy, đưa thầy xuống lầu nhé."
 
"Ôi chao, tôi tự đi được rồi."
 
"Không cần gọi xe, để tôi tiễn thầy Lâm." Một tiếng nói âm độ cực cao lười biếng chen vào.
 
Mấy người quay đầu lại, thấy Giang Tứ đang ngồi ở bàn chủ vờ như không nhìn thấy Kỷ Vũ Phi đang vịn thành ghế dán sát vào anh mời rượu, cũng không thèm nhìn cặp mắt quyến rũ nhu tình kia, anh không có cảm xúc tránh sang bên cạnh một cái rồi trực tiếp đứng dậy.
 
Bàn chủ yên tĩnh một chút, biểu cảm của mấy người kia lộ ra vẻ vi diệu.
 
Thầy Lâm cầm áo khoác hơi sững sờ một chút, quay đầu nhìn Giang Tứ một cái, lại nhìn Kỷ Vũ Phi vẻ mặt lúng túng đầy ảo não: "À, đây, Giang Tứ, em về sao? Không ngồi chơi thêm một lát nữa với họ à?"
 
"Đàn anh ở phòng thí nghiệm tìm em có việc, về thôi." Giang Tứ đáp lại một cách qua loa: "Các người ở lại chơi đi."
 
"Ai dô, đừng nha Giang Tứ." Thẩm Bằng Vũ nhận được ánh mắt dữ dằn kia của Kỷ Vũ Phi, vội vàng lượn quanh cái bàn đi tới: "Bây giờ mới được nửa buổi thôi, cậu đi rồi thì chúng tôi ở lại đây còn có ý nghĩa gì nữa?"
 
"Không có ý nghĩa thì giải tán thôi." Giang Tứ vỗ vỗ bả vai cậu ấy, trầm thấp miễn cưỡng nói ra lời chỉ có hai người họ nghe thấy: "Cục diện thân cận đừng phô trương lớn như vậy. Nếu cậu thật sự rảnh rỗi lắm thì đến công trường chuyển gạch đi."
 
"!"
 
Nụ cười trên gương mặt béo của Thẩm Bằng Vũ bị hai cái đập vai tiện tay này của Giang Tứ làm cho run rẩy.
 
Thoáng nhìn thầy Lâm rời khỏi chỗ ngồi, Giang Tứ thu đôi mắt hẹp dài lại, quay người rời đi.
 
Kỷ Vũ Phi sốt ruột, cũng chẳng cần mặt mũi nữa mà cũng đứng dậy đi theo, còn phàn nàn với Thẩm Bằng Vũ: "Sao cậu lại để mọi chuyện ra như thế này chứ?"
 
"Bà cô của tôi ơi, kính một rượu thì thôi đi, ai bảo cô làm như thế chứ?"
 
"Tôi, tôi làm thế nào, tôi cũng có làm gì đâu." Kỷ Vũ Phỉ chu môi bất mãn lẩm bẩm.
 
"Trước khi đến tôi cũng đã nhắc cô mấy lần rồi, có thể trêu ghẹo, có thể trò chuyện với anh Tứ, nhưng cậu ấy ghét nhất là đặc biệt dính lấy không có chừng mực, nhất là". Thẩm Bằng Vũ dừng lại, cậu ấy nghiêng người hạ giọng: "Lúc cậu ta còn học cấp ba, hoa khôi Bùi bị đá như thế nào cô quên rồi sao?"
 
"Chẳng phải thừa dịp anh ấy không chú ý mà hôn anh ấy một cái thôi sao." Kỷ Vũ Phỉ tâm cao khí ngạo, đêm nay làm đến mức này còn bị mất mặt, khó tránh khỏi có chút xúc động: "Làm bạn trai còn không cho thân mật, dáng vẻ đẹp trai có tác dụng gì chứ?"
 
"Nếu cô biết rõ rồi thì đừng có đuổi theo nữa."
 
"Tôi..."
 
Dư quang trông thấy Giang Tứ muốn rời khỏi bữa tiệc, Thẩm Bằng Vũ cũng chẳng còn lòng dạ nào nói thêm với Kỷ Vũ Phi nữa.
 
Cậu ấy nói thêm một tiếng rồi cuống quít lung lay cơ thể mập mạp đuổi theo bóng dáng kia: "A, anh Tứ, đừng nóng giận mà anh Tứ, tôi thật sự không phải cố ý đâu!" Rốt cuộc anh ta cũng đuổi được bóng dáng của người kia ở trên hành lang ngoài bữa tiệc, thừa dịp thầy Lâm đi phía trước mấy mét, Thẩm Bằng Vũ mới cười đền bù: "Chủ yếu là đàn em nhỏ người ta thật sự thích cậu, với lại cũng đã đưa đến cửa rồi, tôi..."
 
Lời nói còn lại bị bóp nghẹn trong chớp mắt người kia liếc mắt.
 
Thẩm Bằng Vũ rụt cổ một cái, tự nhận không may rồi đưa hai người đến trước cửa thang máy: "Tuyệt đối không có lần sau, tôi thề."
 
Giang Tứ lãnh đạm cười.
 
"Tôi thật sự sai rồi, tôi mới làm sai có hai lần thôi, cho tôi một cái cơ hội lấy công chuộc tội nữa được không?" Thẩm Bằng Vũ một đường đuổi theo đưa đến giữa thang máy, ân cần nhấn nút thang máy cho hai người, sau đó lui về bày ra dáng vẻ thề thốt: "Đợi chút nữa về cậu có dặn dò gì thì trực tiếp tìm tôi, tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thoả cho cậu!"
 
"Không cần chờ lần sau."

 
"Chỉ cần anh Tứ tha cho lần vô tri này của tôi. Hả?" Thẩm Bằng Vũ cho rằng mình nghe lầm, quay đầu.
 
Giang Tứ liếc qua đồng hồ, không ngẩng mắt mà cứ như thuận miệng nói: "Ở cái bàn góc đông nam có một bạn nhỏ... cô gái tên là Tống Vãn Chi, có lẽ đùi cô ấy bị thương rồi, đi đường không được trơn tru cho lắm, lúc kết thúc cậu chăm sóc giúp cô ấy một chút, nhớ chừa ra một đường."
 
Thẩm Bằng Vũ càng mù mờ hơn: "Tống, cái gì?"
 
"Tống Vãn Chi."
 
"..."
 
Tĩnh mịch một lát.
 
Giang Tứ quay mắt, Thẩm Bằng Vũ ở phía đối diện như bừng tỉnh đại ngộ lại như có chút suy nghĩ nhưng không dám tin, biểu cảm biến hóa đầy phức tạp.
 
Giang Tứ dừng mấy giây, lười nhác câu môi: "Mau rửa sạch suy nghĩ màu vàng trong đầu cậu đi."
 
"Tôi không có, suy nghĩ của tôi vẫn luôn rất thuần khiết." Thẩm Bằng Vũ nghiêm trang nói xong, lập tức lại đưa gương mặt tròn lớn kia sang: "Có điều, anh Tứ này, cậu thế này là xem tôi như người ngoài rồi, cậu nói sớm đi, nói sớm chắc chắn tôi sẽ kêu Tống, Tống Vãn..."
 
"Tống Vãn Chi."
 
"A, đúng rồi, Tống Vãn Chi, cậu mà nói sớm, tôi nhất định sẽ xếp cô ấy vào bàn chủ rồi."
 
"Cút." Giang Tứ chậm rãi cười: "Để cái bàn chủ chướng khí mù mịt kia của cậu cách xa cô ấy một chút. Đó là bạn nhỏ có thể vào được Đại học S đó, cậu làm hư cô ấy có tin tôi chơi chết cậu không."
 
"Đại học S???" Thẩm Bằng Vũ lại mơ hồ.
 
Trường trung học An Kiều có thể vào được Đại học S, cộng sáu bảy khoá gần đây chẳng qua cũng chỉ có ba người. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Cô gái duy nhất kia Thẩm Bằng Vũ chỉ xem qua được ảnh chụp, trong ấn tượng là một người đeo kính đen vô cùng văn tĩnh, dốc một lòng vào việc học, thanh thanh đạm đạm. Tóm lại, đó chính là một cô gái không có bất kì liên quan gì đến Giang Tứ cả.
 
Đừng nói tất cả mọi người ở An Kiều đều biết trong chuyện yêu đương, Giang Tứ trước giờ chưa từng chủ động lần nào, chỉ cần nói kiểu kia thôi hoàn toàn cũng chẳng dính nửa điểm với Giang Tứ.
 
Thẩm Bằng Vũ càng nghĩ càng thấy mơ hồ, nhưng cậu ấy nhìn ra được Giang Tứ không muốn nói nhiều thêm.
 
"Cậu yên tâm đi anh Tứ." Thẩm Bằng Vũ vỗ ngực: “Chuyện đơn giản như vậy, tôi nhất định sẽ làm một cách thỏa đáng cho cậu, đưa một chiếc lá hoa mầm không tệ đầy tương lai của tổ quốc chúng ta trở về!"
 
Giang Tứ có hơi nhíu mày, cuối cùng anh vẫn không nói gì, chỉ bước vào thang máy với thầy Lâm.
 
Cửa thang máy đóng mở trước mặt hai người họ.
 
Bên ngoài khe cửa, niềm tin tràn đầy trên gương mặt béo ú của Thẩm Bằng Vũ dần teo lại.
 
Sau một tiếng.
 
Giang Tứ buông mắt lười biếng tựa vào trong thang máy của tòa lầu trung tâm nghiên cứu hệ thống không người của Đại học S, nhìn cửa thang máy chậm rãi mở ra. Anh bước đôi chân dài của mình ra, vừa mới bước vào hành lang, điện thoại di động trong túi áo khoác liền rung lên.
 
Giang Tứ chậm rãi đi về phía phòng thí nghiệm, dự định lấy điện thoại di động chuyển thành yên lặng.
 
Sau đó anh thoáng nhìn tên biểu hiện trên điện thoại.
 
Thẩm Bằng Vũ.
 
Chân dài chợt dừng.
 
Giang Tứ ngừng hai giây, cầm điện thoại lên ấn nghe: "Có chuyện gì?"
 
"Anh Tứ." Thẩm Bằng Vũ cà lăm hai tiếng: "Cô gái mà cậu bảo tôi chăm sóc kia, dường như bị tôi bỏ quên, rơi lại lầu 19 rồi."
 
Giang Tứ nheo mắt: "Cái gì mà gọi là rơi lại lầu 19."
 
"Đêm nay, cao ốc mới thông báo, bảo hệ thống thang máy tạm xảy ra một chút vấn đề, tồn tại an toàn tai họa ngầm, đêm nay sau khi liên hoan thì muốn dừng thang máy để tạm thời kiểm tra tu sửa. Trước khi đi, rõ ràng tôi đã xác nhận nhà hàng với phòng bảo chẳng còn một ai nữa."
 
"Nói kết luận."
 
Thẩm Bằng Vũ phàn nàn: "Một mình Tống Vãn Chi ở lầu 19. Thang máy ngừng hoạt động rồi."
 
"..."
 
Nhìn về phía bóng đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ, Giang Tứ có hơi nhíu mày.



 

Bình Luận (0)
Comment