Ngàn Năm Trước Chuyến Tây Du (Dịch)

Chương 10 - Doanh Cừ Lương Khí Phách Vô Song, Cắt Đất Cầu Hòa

CHƯƠNG 10: DOANH CỪ LƯƠNG KHÍ PHÁCH VÔ SONG, CẮT ĐẤT CẦU HÒA

Dịch giả: Long Hoàng - Edit: Huyễn Hư

“Tam đệ nói rất đúng, nếu như Công Tôn Tọa không thể một lần nữa ngồi vào chức Thừa Tướng, chắc hẳn sẽ không có chút ảnh hưởng nào đối với Ngụy Vương. Do đó, có thả hắn cũng là vô dụng!”

Ánh mắt của Doanh Kiền sắc bén như kiếm, nhìn thẳng về phía của Doanh Cừ Lương: “Nếu như thả đi Công Tôn Tọa cũng không đạt được mục đích trong kế hoạch, vậy thì xin hỏi Bệ Hạ làm cách nào trả lại công đạo cho Tiên Vương, làm cách nào trả lại công bằng cho ba quân tướng sĩ?”

Giờ khắc này, Doanh Kiền cũng đã suy nghĩ cặn kẽ một phen. Đối với việc Doanh Cừ Lương muốn thả Công Tôn Tọa là tốt hay xấu cho Tần quốc, hắn đều là suy xét cặn kẽ ảnh hưởng của việc này.

Nhìn thấy Doanh Kiền cũng không phản đối quá mức kịch liệt, Doanh Cừ Lương cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong lòng hắn cũng rõ ràng, đối với chuyện này, người khó thuyết phục nhất chính là Doanh Kiền.

Suy nghĩ trong lòng nhanh chóng đảo qua, ánh mắt sáng như đuốc, Doanh Cừ Lương cũng đã hiểu rõ ràng. Nếu không phải có Doanh Quý Xương ở một bên phân tích ra mặt lợi và hại thì Doanh Kiền cũng không thể nhìn rõ vấn đề nhanh như vậy.

Nghĩ lại mấy ngày nay, Doanh Quý Xương đối với hắn là ủng hộ hết lực, nhiều đến mức không kể hết. Chỉ cần là chuyện mà hắn kiên trì muốn làm thì Doanh Quý Xương chưa bao giờ phản đối.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Doanh Cừ Lương nhìn về phía Doanh Quý Xương, trong có thêm một tia nhu hòa.

Cũng như vậy, hắn hiểu rõ cục diện hiện nay. Một tên đại thần đã hai lần bị đánh bại trên chiến trường là không thể lại tiếp tục cầm binh. Dù cho Công Tôn Tọa là nguyên lão hai triều đại cũng không ngoại lệ.

Bây giờ, vấn đề khó khăn đặt ra trước mặt của Doanh Cừ Lương đó chính là làm cách nào thả Công Tôn Tọa, sau đó để hắn vẫn có thể tiếp tục cầm binh. Chỉ có như vậy mới có thể giúp cho Tần quốc vượt qua được nguy cơ lần này.

Làm cho Tần quốc có thêm thời gian để trở nên mạnh mẽ!

Nếu Ngụy quốc vẫn tiếp tục mang binh tiến đánh Tần quốc, vậy thì Tần quốc chắc chắn không thể trụ được bao lâu, điểm này Doanh Cừ Lương rất rõ ràng. Kỳ thật, Tần quân mấy năm trước đây đều cùng Ngụy quốc chiến tranh kịch liệt, chung quy cũng chỉ là muốn cướp lại Hà Tây, phòng thủ ở Hàm Cốc Quan, sau đó mang binh lùi về nuôi dân.

Tần quốc càng đánh càng chết nhiều người, càng ngày càng nghèo đi. Thế nhưng, hơn năm trăm dặm đất Hà Tây vẫn không thể đoạt lại được.

Doanh Cừ Lương trong lòng biết rõ ràng, đối với một nước giàu như Ngụy quốc thì việc thua vài lần cũng ảnh hưởng không lớn, nhưng là Tần quốc lại không chịu được thua trận.

Hiện nay, Tần quốc đã không còn chịu nổi một lần thất bại nào nữa, quân nhu đã hao hết, lương thực cũng không còn, thậm chí đến cả một binh lính cường tráng, khỏe mạnh cũng không tìm ra, đồng ruộng bị bỏ hoang vô số.

Doanh Cừ Lương hiểu rất rõ, Tần quốc bây giờ đã không giống như là một quốc gia nữa rồi. Ngay cả Tần Hiến Công cả đời đều ở trên chiến trường đánh giặc cũng biết được, Tần quốc đã không thể đánh trận được nữa rồi.

Đặc biệt, hiện giờ Tần quốc muốn nuôi một đội quân năm vạn người để đánh yểm trợ cũng không thể làm được, tình hình đúng là một nghèo hai trắng (Ed: Ý tác giả muốn nói là đã nghèo lại còn không có gì), quốc khố cũng trống rỗng.

Nếu lại chiến bại, trăm năm lịch sử của Tần quốc liền sẽ biến mất từ đây, thậm chí phải lui tới biên cảnh phía tây, làm một bộ lạc nửa làm nông, nửa du mục mà sống.

Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, Doanh Cừ Lương ánh mắt đột nhiên dừng ở trên mặt của Doanh Quý Xương, cười khổ một tiếng: “Tam đệ, ngươi thử nói xem, hiện tại Tần quốc nên làm như thế nào?”

Doanh Cừ Lương là Quân Thượng, do đó, lời nói dù cho trong lòng biết rõ ràng cũng không thể dễ dàng nói ra, một ít lời cần do thuộc hạ nói ra, ngược lại có khi lại tìm ra được đường sống trong chỗ chết.

Đặc biệt, người này cũng nhà người của công tộc họ Doanh.

“Cắt đất cầu hòa!”

Doanh Quý Xương rõ ràng, Doanh Cừ Lương đây là muốn tự mình gánh vác trách nhiệm, bất đắc dĩ đành phải nói: “Cung tiễn Công Tôn Tọa ra khỏi biên thùy Tần quốc, cắt nhượng Hàm Cốc Quan cho Ngụy quốc, từ bỏ Hà Tây năm trăm dặm. Đổi lại, Công Tôn Tọa sẽ một lần nữa lên làm chức Thừa Tướng, để cho Tần quốc có thêm một ít thời gian nghỉ ngơi hồi sức.”

Tuy hắn không thể biết được lịch sử chân thật là như thế nào, nhưng hiện tại Doanh Quý Xương hiểu rõ, căn bản là không có biện pháp gì tốt. Hiện giờ, Tần quốc vừa nghèo vừa yếu, trừ lãnh thổ ra, không còn cái gì quý giá để lấy ra được.

Huống hồ, bây giờ Ngụy quốc chính là đệ nhất cường quốc của Trung Nguyên(*), là bá chủ đương thời. Hàm Cốc Quan có thuộc về Tần quốc hay không đều là chuyện không quan trọng, bởi vì binh lính Ngụy quốc rất nhanh sẽ có thể đánh phá Tần quốc.

“Tam đệ, ý của ngươi là muốn từ bỏ thành quả vinh quang cả đời của phụ thân, từ bỏ đi thành quả của đại thắng Thạch Môn?” Doanh Kiền không phải kẻ ngốc, tự nhiên hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

“Đại huynh, ngươi nghĩ rằng Tần quốc bây giờ còn có quyền lựa chọn sao?”

Doanh Quý Xương chua xót cười: “Cắt nhượng Hàm Cốc Quan, nhường ra chiến quả của đại chiến Thạch Môn, giúp Công Tôn Tọa lại ngồi lên chiếc ghế Thừa Tướng, Tần quốc chúng ta mới có thể tìm ra đường sống.”

“Giết Công Tôn Tọa, Bàng Quyên sẽ đánh tới, Tần quốc sẽ ngay lập tức diệt vong. Lúc này, chúng ta đã không có lựa chọn nào khác!”

……

“Đại huynh, ta tán thành lời nói của tam đệ, hiện giờ Đại Tần đã chịu không nổi một trận đại chiến nào nữa!”

Doanh Cừ Lương lúc này như có ngàn cân đè trên lưng, khiến hắn cảm giác thở không nổi. Không đánh đã sợ bị ép phải thả ra kẻ thù, lại còn phải cắt đất cầu hòa, nhường ra Hàm Cốc Quan.

Hắn không biết triều thần sẽ nhìn hắn như thế nào, người trong thiên hạ sẽ nhìn hắn như thế nào.

Doanh Kiền ở thư phòng bên trong đi đi lại lại, không khí ngày càng nghiêm trọng. Suy nghĩ rất lâu, hắn mới hướng tới Doanh Cừ Lương, nói: “Từ khi Tần quốc thành lập, đã được rất nhiều năm rồi, Hàm Cốc Quan này chính là cửa ngõ của quốc gia chúng ta, vô cùng quan trọng.”

“Có Hàm Cốc Quan trong tay, Tần quốc ta dễ thủ khó công, có được lợi thế về địa phận. Nếu mất đi Hàm Cốc Quan, chúng ta sẽ như một người không mặc quần áo, không có sức tự vệ. Điều này sẽ làm trên dưới cả nước đều sẽ bất an.”

“Hàm Cốc Quan có ý nghĩa quan trọng giống như mạch máu trong cơ thể Tần quốc. Để có được lãnh thổ này, chính là dùng máu của biết bao đời Tần gia con cháu cùng phụ thân mà đánh đổi lấy. Muốn cắt mảnh đất này nhường cho Ngụy quốc chỉ để đổi lấy một cơ hội mỏng manh. Bệ Hạ, ngươi cảm thấy các vị trưởng lão trong tộc ta có thể đồng ý sao? Các đại thần cùng con dân trong nước có thể hiểu được sao?”

……

Hiện tại, không còn là chỉ cần ý kiến của ba huynh đệ bọn hắn có thống nhất hay không, mà là phải xem thử các vị nguyên lão trong tộc cùng con dân trong nước có đồng ý hay không, đặc biệt là Doanh Cừ Lương vừa mới bước lên Quân Vị.

Cái Doanh Kiền nói, là hiện tại, còn cái Doanh Quý Xương nói, là tương lai. Trong lúc nhất thời, Doanh Cừ Lương rơi vào trầm mặc.

Ngay lúc này, hắn mới phát hiện ra, hắn đang nghĩ mọi thứ quá đơn giản.

“Ta không thể lo lắng nhiều thứ như vậy, vì Tần quốc, cho dù trên lưng Doanh Cừ Lương ta phải đeo thêm nhiều tội nghiệt nữa cũng không tiếc!”

Doanh Cừ Lương trong lòng rõ ràng, chuyện tới hiện giờ hắn đã không có đường lui. Lúc này, hắn không thể băn khoăn quá nhiều, chỉ cần có thể để cho Tần quốc tiếp tục tồn tại mới là việc quan trọng nhất.

“Đại huynh, ngươi điều khiển tam quân phòng bị trường hợp không hay phát sinh!”

Doanh Cừ Lương ánh mắt như kiếm, cả người giống như một thanh thần binh lợi khí. Tại giờ khắc này, thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, bộc lộ mũi nhọn.

“Được.”

Doanh Kiền gật gật đầu, đây chính là nghĩa vụ của hắn. Dù cho Doanh Cừ Lương không nói hắn vẫn sẽ làm như vậy.

“Hiện giờ, người tu luyện trong thiên hạ khí thế rất mạnh, các thế lực trong giang hồ ùn ùn không dứt. Hiện tại, khắp nơi trong mảnh đất Trung Nguyên, người người nhà nhà đang quật khởi, chỉ có Tần quốc ta càng ngày càng nghèo nàn.”

“Tam đệ, ngươi hãy thành lập một thế lực ngầm, ẩn mình trong chỗ tối, tọa trấn các thế lực trong giang hồ. Đại huynh tọa trấn tam quân. Ta tọa trấn triều đình.”

Doanh Cừ Lương mắt sáng như đuốc, nhìn Doanh Quý Xương: “Công việc cụ thể như thế nào thì hãy để sau khi thả Công Tôn Tọa, ngươi mang tấu chương trình lên, tiền dùng để gây dựng thế lực, sẽ do Doanh họ công tộc cung cấp.”

“Tuân lệnh.”

……

Gật đầu đáp ứng một tiếng, Doanh Quý Xương ánh mắt chợt lóe. Đối với thành lập thế lực ngầm, trong lòng hắn cũng rất chờ mong. Hắn muốn cầu trường sinh thì nguồn tài nguyên cần cho tu luyện tiêu tốn rất nhiều.

Mà bây giờ, hắn lập nên một cái tổ chức ngầm phục vụ cho hắn là mười phần cần thiết. Về phần Tần quốc, hiện giờ là quá yếu, không thể giúp đỡ hắn quá nhiều.

Trong giai đoạn tràn đầy khó khăn trước mặt, càng cần phải đầu tư nhiều công sức!

Giờ khắc này, Doanh Quý Xương ánh mắt sáng ngời, hắn nghĩ đến một tổ chức đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử.

[Edit ghi chú:

(*) Trung Nguyên: là một khái niệm địa lý, đề cập đến khu vực trung và hạ lưu Hoàng Hà với trung tâm là tỉnh Hà Nam, là nơi phát nguyên của nền văn minh Trung Hoa, được dân tộc Hoa Hạ xem như trung tâm của thiên hạ]

Bình Luận (0)
Comment