Ngàn Năm Trước Chuyến Tây Du (Dịch)

Chương 6 - Nhi Thần Xin Tự Phế Thân Phận Trở Thành Thường Dân, Từ Đây Không Còn Là Người Nhà Họ Doanh Nữa!

Dịch giả: Long Hoàng - Edit: Huyễn Hư

Bên trong tẩm cung, không khí ngay lập tức liền trở nên ngưng trọng.

Con mắt của Tần Hiến Công khép nhưng lại như đang mở, nhiều năm chinh chiến ngoài xa trường khiến trên thân hắn tự có một cỗ sát khí làm người ta sợ hãi. Giờ đây khí thế đó không giữ lại chút nào mà cứ thế mãnh liệt tuôn ra, ép về phía Doanh Quý Xương.

Doanh Quý Xương đứng trên mặt đất, thân thể thẳng tắp tựa trường kiếm, vững chắc tựa đại long, xương cốt cứng chắc, không hề có chút nào khiếp sợ hay khom lưng cúi người. Hắn nhìn về phía khuôn mặt lúc này vẫn còn đang hơi tái nhợt của Tần Hiến Công, đột nhiên cười một tiếng rồi nói.

“Phụ thân, không phải ngươi đã căn dặn đao phủ mai phục bên ngoài tẩm cung rồi chứ?”

Giờ khắc này, lòng Doanh Quý Xương đã thật sự nổi giận. Từ lúc bắt đầu, hắn đã không hề có chút ý nghĩ nào về việc tranh giành cái Vương vị này. Vì vậy hắn cũng đã nói thẳng, dù Tần Hiến Công quyết định thế nào cũng nghe theo, nhằm tỏ rõ thái độ rằng mình không hề có chút dã tâm nào đối với Vương vị.

Nhưng là, vị phụ thân nửa vời này lại không hề tin tưởng hẳn, còn bắt hắn chặt ngón tay, viết huyết thư để làm chứng. Chuyện này khiến cho Doanh Quý Xương khó mà nhẫn nhịn được, ngay lập tức bạo phát.

Doanh Quý Xương bây giờ vốn không phải là người sinh ra ở thế giới này, cũng không phải là Doanh Quý Xương nguyên bản, muốn hắn đáp ứng yêu cầu chặt đi ngón tay của mình, hắn còn không có ngu như vậy.

Hắn không phải Doanh Kiền, ở trong quân đội không có địa vị, trong tay càng không có binh quyền, chỉ cần hắn không tìm đường chết, Doanh Cừ Lương cũng sẽ không giết hắn.

Cho nên lúc này, hắn không cần phải chặt xuống ngón tay mình chỉ để làm cho một người sắp chết yên tâm.

Làm một người tàn tật, đối với việc hắn theo đuổi trường sinh cũng không phải một chuyện tốt.

Huống chi, bây giờ chỉ là vì tạo ra chứng cứ khiến hắn sau này không thể tranh ngôi mà bắt hắn chặt ngón tay của bản thân, yêu cầu này cũng quá mức hoang đường rồi.

“Nghịch tử, ngươi dám không nghe lời của Phụ Vương hay sao?”

Giờ khắc này, Tần Hiến Công giận xanh người, hai tròng mắt bên trong hiện lên một tia sát khí. Nếu giết đi một đứa con trai có thể phòng trừ nội loạn, ổn định Tần quốc thì hắn sẽ không ngần ngại mà làm.

Mặt khác, hắn cho rằng đứa con này vẫn là một kẻ ăn chơi trác táng không ra gì!

Đây chính là cái mà người ta vẫn gọi là kiêu hùng, là tâm tính của bậc đế vương, là cách làm của gia đình Vương giả.

“Phụ Vương, ta sẽ viết huyết thư nhưng còn chuyện chặt ngón tay, tuyệt sẽ không làm!”

Doanh Quý Xương tự nhiên không muốn làm một người tàn tật, đối với thân thể của chính mình, hắn cực kỳ coi trọng: “Phụ Vương, nếu như là ngươi còn lo lắng nhi thần mơ ước đến Vương vị, cũng không cần phải làm nhiều chuyện như vậy cho phiền toái.”

“Chỉ cần ngươi bây giờ hạ một đạo thánh chỉ, trục xuất ta khỏi Tần gia công tộc, xóa tên trong gia phả, từ nay không còn là hoàng tử Tần triều, thì mọi chuyện coi như được giải quyết. Cần gì cứ nhất thiết bắt ta phải chặt đi ngón tay của mình!”

“Huống chi nhị ca lại là thân phận con trưởng, từ lúc còn trẻ đã làm tướng, trong quân đội đã có căn cơ vững chắc, đại ca trong tay còn nắm binh quyền.”

Doanh Quý Xương nhìn thẳng Tần Hiến Công, gằn từng chữ một, nói: “Phụ vương, người thấy ta có cái gì trong tay, một kẻ như ta có thể đi giành lấy Vương vị hay sao?”

“Huống hồ, ngay từ lúc ban đầu ta đã tỏ rõ thái độ, nói rằng chỉ cần là quyết định của người, ta đều vâng theo. Vậy mà bây giờ người lại đối xử với ta như thế này sao?”

“Phụ Vương, ngươi cũng không cần phải lo lắng. Ta cũng không hứng thú với cái Vương vị này, cũng bởi vì ta cũng không muốn nhìn thấy Tần quốc diệt vong!”

……

“Hắc Ngọc, mang tên bất hiếu này nhốt lại trong cung. Không có lệnh ta không được thả ra!”

Tần Hiến Công tức giận, quả quyết hạ lệnh, nói.

“Tuân mệnh.”

Từ phía sau tẩm cung có một thị vệ trung niên bước ra, hướng tới Doanh Quý Xương chắp tay nói: “Thiếu công tử, mời đi!”

“Xin đừng làm vi thần khó xử…”

……

“Khụ khụ…”

Tần Hiến Công cũng biết rằng Doanh Quý Xương không có dã tâm tranh đoạt Vương vị, chỉ là đối với việc hắn dám cãi lời Doanh Quý Xương, làm cho hắn bất mãn, hắn còn muốn cho Doanh Cừ Lương lên tiếp quản một Tần quốc không có nội hoạn.

Hắn đã không còn sống được bao lâu nữa, muốn thật nhanh mang tất cả quyền lực Tần quốc giao vào tay của Doanh Cừ Lương.

“Cho Cừ Lương vào…”

……

“Nhi thần Doanh Cừ Lương bái kiến Phụ Vương!”

Cố gắng ngồi dậy, Tần Hiến Công nhìn thoáng qua Doanh Cừ Lương, nói: “Trên trường án là một tờ huyết thư cùng với một ngón tay của đại ca ngươi, nếu sau này hắn có lòng mưu phản, hãy lấy ra tuyên cáo với toàn bộ triều thần, để cho hắn thân bại danh liệt.”

“Còn tam đệ ngươi tuy rằng có nói không hề ham muốn Vương vị, đồng ý viết huyết thư nhưng lại từ chối chặt xuống ngón tay. Việc này làm ta không yên tâm.”

“Ta đã giam hắn ở trong cung, hắn nói ta có thể trục xuất hắn khỏi Doanh gia, cũng có thể phế ngôi để hắn trở thành thường dân, muốn xử lý hắn như thế nào,cũng do ngươi quyết định đi!”

……

“Phụ Quân, đại ca cùng tam đệ đều là huynh đệ ruột của ta, tại sao lại phải làm đến mức này!”

Doanh Cừ Lương lập tức quỳ rạp xuống đất: “Nếu như đại ca hoặc tam đệ ai muốn cái ngôi vị này, vậy thì ta liền nhường cho bọn họ…”

“Hồ đồ!”

Quát lớn một tiếng, chợt ngữ khí của Tần Hiến Công trở nên sâu xa, nói: “Hai người bọn hắn dù sao cũng là con của ta, nếu không phải vì lo cho cả Tần quốc, ta làm sao có thể ép bọn hắn làm việc này.”

“Nhưng là, hiện giờ Đại Tần không những phải đối mặt với họa ngoại xâm, Sơn Đông lục quốc giống như hổ đói rình mồi muốn phân chia Tần quốc ta. Ngay lúc này Tần quốc tuyệt đối không thể xảy ra nội loạn được.”

“Cho nên, vi phụ chỉ có thể sử dụng hạ sách này…”

……

“Bẩm đại công tử, trong cung có tin tức truyền tới, thiếu công tử bị bệ hạ ra lệnh giam ở trong cung, nhị công tử thì được bệ hạ gọi vào tiếp kiến…”

“Lui xuống đi!”

“Vâng.”

Doanh Kiền con mắt xoay chuyển, đối với những chuyện xảy ra trong cung. Hắn không cần nhìn cũng đoán được, tam đệ của hắn cùng hắn không giống nhau chưa từng ra trận giết người, vì vậy chắc chắn không có đủ dũng khí tự chặt ngón tay của mình.

Cho nên, bị cầm tù trong cung…

Trong lòng đã có suy nghĩ, Doanh Kiền cuối cùng chỉ đành cười khổ: “Phụ thân, vì Tần quốc, vì Cừ Lương, ngươi cũng rất sẵn sàng rồi a!”

……

“Thiếu công tử, Quân thượng nói muốn ngươi ở lại nơi này, không thể rời đi!” Hắc Ngọc mắt sáng như đuốc, ý bảo Doanh Quý Xương đi vào phòng.

“Ta biết!”

……

Đi vào trong cung, nghe được tiếng người khóa cửa lại từ bên ngoài, trên khóe miệng cũng hiện lên một nét cười lạnh. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy được sự lạnh nhạt trong gia đình Đế vương.

Vì quyền lực, vì gia tộc, bất luận là tình cảm cha con cũng đều có thể không quan tâm đến.

……

Ngay lúc bước ra khỏi tẩm cung của Tần Hiến Công, đối với hắn tình thân gia đình cũng đã trở nên lạnh nhạt.

Hắn vốn chính là một người xuyên không, vốn đối với đoạn tình cảm cha con này đã có chút không hợp. Chỉ là thân thể này là của Doanh Quý Xương nên hắn cũng không muốn bỏ qua thân tình.

Nhưng là, Tần Hiến Công đã tự tay đem giấc mơ này bóp nát.

Ở thế giới này, hắn chỉ cần cái này thân phận liền đủ rồi. Còn về Tần quốc phát triển như thế nào, Doanh Quý Xương cũng không muốn để ý nữa, cho dù là trước đó hắn đối với Tần quốc rất quan tâm.

Hắn cũng từng muốn cho Tần quốc trở nên càng cường đại hơn, nhưng lúc này đây hắn thất vọng rồi.

Có đôi khi, thất vọng chỉ là vì một việc xảy ra trong nháy mắt. Việc mà Tần Hiến Công vừa làm đối với Doanh Quý Xương là đả kích rất lớn đối với hắn. Có lẽ, trong mắt người của thời đại này, việc làm của Tần Hiến công là rất phổ biến, nhưng đối với hắn thì không phải như vậy.

Hắn chỉ là một người bình thường mà thôi, sẽ tức giận nhưng sau đó cũng không hy sinh bản thân để làm vui lòng người khác.

……

Ở trong cung điện Doanh Quý Xương cũng không nhàn rỗi. Hắn tranh thủ vận chuyển Khí Huyết Chuyển Luân thuật để tu luyện. Hắn hiểu rõ chỉ khi bản thân trở nên mạnh mẽ, mới có thể ở trong thời đại loạn lạc này sống an ổn được.

Tuy rằng hắn có được trường sinh hệ thống ở trên người. Thế nhưng hắn cũng rõ ràng trường sinh khó cầu, vì vậy hắn cần phải cố gắng bảo vệ tốt bản thân.

Nếu như không đủ sức bảo vệ bản thân, liền mang ý nghĩa là hắn có thể chết bất cứ lúc nào, đến khi chết rồi, dù có là có cơ hội đạt được cơ duyên trường sinh cũng không còn thuộc về hắn nữa.

Trước mắt, suy nghĩ duy nhất muốn làm đó là nỗ lực sống sót, những việc khác không cần suy nghĩ nhiều.

Hắn tin tưởng, Doanh Cừ Lương sẽ không tàn nhẫn đến mức giết chính mình, Doanh Cừ Lương cũng không ngu xuẩn đến mức vừa lên ngôi lại quay sang giết huynh đệ của mình.

Chỉ cần không phải chết ngay bây giờ thì hắn vẫn còn cơ hội để sống sót.

(Đôi lời người edit: Sau khi nước Tần được phong làm chư hầu năm 771 TCN, gọi là 100 dặm Tần Xuyên, tước vị là Bá tước, một trong năm bậc Công, Hầu, Bá, Tử, Nam, nhưng mọi người đều nhầm là Công tước. Vì bản "Sử ký" của Tư Mã Thiên chép lại từ các thư tịch cổ trước đó, nên đã gây ra sự nhầm lẫn này. Tại mỗi nước chư hầu, người đứng đầu nước đó có quyền lực lớn nhất, có quyền cai trị vùng đất được phong theo cách của mình, có tính chất độc lập với Thiên Tử. Trong phạm vi thống trị của mình,các chư hầu có quyền lập bộ máy chính quyền thống trị, tổ chức quân đội và lập nhà tù riêng. Thêm nữa trong lịch sử, Tần Hiến Công trong tác phẩm cũng được gọi là Tần Nguyên Vương. Doanh Cừ Lương lên ngôi cũng được gọi là Tần Bình Vương. Do đó, từ chương 6 này chúng mình xin mạn phép dịch thành "Phụ Vương", "Vương vị"... mặc dù nguyên văn bên bển là "Quân phụ". Mong quý độc giả thông cảm.)

Bình Luận (0)
Comment