Ngàn Năm - Vạn Năm

Chương 11

Cả yến tiệc như dừng lại ngay lúc Tử Hạo thốt ra… ly trà trên tay Thục Hi quý phi vỡ tan trên mặt đất.

1….2….3…

Lâm Nhạc đầu óc có chút đình trệ “hắn ta đang nói cái quái gì đấy? Tăng động cũng không tính không gian và thời gian luôn hay sao???”

Nàng đang định mở miệng đính chính thì một bóng đen đã phủ xuống trước mặt nàng, bờ môi bị một vật thể mềm mại cuống lấy khiến nàng không thốt nên lời, hai mắt Lâm Nhạc mở lớn, nơ ron thần kinh lần nữa bị đình công…

“Người đâu, đưa Trường Nhạc quý phi về tẩm cung của trẫm”

Lâm Nhạc ù ù cạc cạc bị một đoàn người nữa giúp đỡ nữa cưỡng chế đưa đi. Đến lúc nàng ý thức được thì đã ở một nơi xa lạ. Chăn nệm màu vàng, rèm trắng lay động, không gian cực lớn và xa hoa. Nàng bỗng nhớ lại những chuyện ở yến tiệc thì mặt đỏ như tôm luộc, đó là nụ hôn đầu của nàng a! Cái tên hoàng đế đáng ghét, hắn nghĩ mình đang ở địa bàng của hắn nên không xem mình là con người nữa đây mà…

Nàng ngơ ngơ ngẫn ngẫn ở trong phòng vừa tìm lối ra vừa lẩm bẩm chửi thầm mà không biết có kẻ đang đứng trước cửa. Tử Hạo đã đứng được một lúc, hắn không biết nên giải thích với nàng như thế nào, dù sao nàng cũng là nữ nhân chưa có hôn ước, nay vì một câu nói của hắn, số phận của nàng đã thay đổi. “Trường Nhạc quý phi” hắn lẩm bẩm rồi bổng nở nụ cười nhẹ nhàng, Tử Hạo bổng thấy cái tên này cũng không khó nghe cho lắm. Mình chỉ đang giúp đỡ nàng thoát khỏi nanh vuốt của tên hoàng tử háo sắc kia, hắn tự nhủ với lòng.

Tử Hạo mở vừa mở cửa thì đúng lúc Lâm Nhạc đang rủa câu : “hắn đúng là ngựa giống mà, hắn nghĩ ai cũng sẽ thích hắn hay sao?”

“Nàng nói ai ngựa giống?”

Lâm Nhạc giật mình xoay đầu, đập vào mắt nàng là khuôn mặt như giẫm phải phân của Tử Hạo, tim như ngừng đập, sắc mặt vừa mới trở lại bình thường thoáng cái đã đỏ đến tận mang tai.

“Ta…ta… đang nói …ừm… à…phải rồi, đang nói tên A Cẩu gần nhà ta lúc trước a~ Hắn người thì xấu xí mà lúc nào cũng nghĩ mọi người trên thế giới này đều thích hắn, là một tên độc tài, thích làm theo ý mình, không bao giờ suy nghĩ cho cảm nhận của người khác. Hắn nghĩ mình quyền cao chức trọng, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, đôi lúc còn …”

“Đôi lúc còn như thế nào?” Mặt hắn ngày càng đen hơn

Lâm Nhạc lí nhí trả lời: “thế nên…thế nên….ta không phải đang nói ngài a~” nàng cúi đầu, nhưng đôi tai đỏ chót vẫn lọt vào tầm mắt ai đó.

Tử Hạo nhìn bộ dáng khúm núm buồn cười của nàng, tức giận vì bị nàng nói là ngựa giống bỗng bay mất không còn dấu vết .“Được rồi, nàng ngồi xuống đi, ta cũng không phải là kẻ hẹp hòi độc tài như trong suy nghĩ của nàng.”

Tử Hạo thuật lại tình hình trong yến tiệc một lần nữa cho nàng nghe. “Thế nên, trong lúc cấp bách, ta chỉ có thể nghĩ ra biện pháp đó. Tên Âu Dương Vĩ háo sắc thành tánh, hắn còn có thú vui bệnh hoạn là hành hạ những phi tần, đã không ít nữ nhân đã tán thân dưới những đòn roi của hắn”. Dĩ nhiên trong lời nói của hắn có không ít phần là sự thật, nhưng hắn cũng không ngần ngại mà thêm thắt vài chi tiết để tăng sự sợ hãi của nàng với Âu Dương Vĩ, những người có ý đồ với nàng phải được tiêu diệt từ trong trứng nước.

Đúng như mong muốn của người nào đó, Lâm Nhạc rùng mình, nàng thà làm phi tử của tên hoàng đế tăng động này còn hơn là hồn ma chết oan dưới tay tên hoàng tử Vĩ gì đó. Nàng lập tức liệt Vĩ gì đó vào danh sách đen không dược phép đến gần trong bán kính 3 mét. Nàng còn muốn về nhà, chỉ còn hơn 1 năm nữa thôi, nàng phải giữ cái mạng nhỏ này a~ Dù sao theo nàng được biết Tử Hạo là một vị vua tốt, mặc dù hắn đôi lúc không được bình thường cho lắm, Tấn Khang Minh Triều cũng là một nước lớn, bản thân mình theo đuôi siêu cấp đại Boss như thế hẳn là tỉ lệ an toàn sống sót để về đến nhà sẽ cao hơn. Nhỉ???.

“Còn chuyện của nàng và Văn Hạo, đến khi hắn trở lại ta sẽ giải thích với hắn, đồng thời sẽ trả nàng lại cho hắn” Tử Hạo bổng thấy trong lòng nhói lên, trái tim như bị ai bóp chặt khi nghĩ đến việc nàng ở trong vòng tay của nam nhân khác.

“Tại sao? Ta với Văn Hạo đâu có gì?” nàng chớp mắt, hỏi lại.

“Nàng không phải là nữ nhân của Văn Hạo?” Tử Hạo cố gắng đè nén niềm vui đang chực bộc phát như núi lữa trong lòng.

“Không phải a~ Ta chỉ đang ở nhờ trong phủ của hắn một thời gian, đến lúc nào đó ta sẽ rời khỏi để về nhà”

Tử Hạo vui vẻ nói: “Ở tạm thì đâu cũng ở được, hơn nữa ta là hoàng đế, nếu nàng đồng ý ở lại đây, ta sẽ đảm bảo không ai động tới nàng được, đồng thời đến khi nàng chán, ta sẽ để nàng tự do đi đến nơi nàng muốn. Ta sẽ không cưỡng ép nàng làm việc nàng không thích, thấy thế nào?” Dĩ nhiên nếu lúc đó nàng còn muốn đi – hắn nghĩ thầm.

Lâm Nhạc suy nghĩ, trên đời này có gia chủ nào rộng lượng đến thế sao? Ăn chùa ở chùa, không ép làm công trả nợ, còn cho phép tự do đi lúc nào thì đi. Nàng nghi hoặc nhìn hắn, sao lúc này nàng bỗng thấy hắn dường như đang có cái đuôi đang ve vẫy phía sau???

Hắn nói tiếp: “Vì nàng đã giúp ta giải câu đố”

Lâm Nhạc vỡ lẽ, thì ra là vậy a. Nếu thế thì nàng rất rất vui lòng làm con sâu gạo trong cái thùng gạo to vĩ đại này. Nàng không do dự “Vậy thì đồng ý” khiến cho ai đó không khỏi mừng thầm vì kế hoạch thành công.

Thế là trong tình trạng vừa hù dọa vừa dụ dỗ, con nai con đã ậm ừ đồng ý làm vợ trên danh nghĩa của sói già.
Bình Luận (0)
Comment