Ngàn Năm - Vạn Năm

Chương 9

Quốc tiệc đúng là quốc tiệc…Thật hoành tráng!!!

Đó là suy nghĩ đầu tiên của nàng khi chứng kiến sự xa hoa lộng lẫy của yến tiệc. Từng dãy từng dãy thãm đỏ tươi trãi dài từ ngoài vào trong đại điện, đèn lồng đủ màu sắc giăng khắp nơi, bàn ghế khảm ngọc thạch trưng bày đầy những thức ăn thượng hạng, quan lại trong những loại y phục sang trọng, tuấn nam mỹ nữ như nêm… Yến tiệc không chỉ là những buổi tiệc thông thường, mà còn là nơi để quan lại thành lập những mối quan hệ ngầm bằng hôn nhân của con cái. Một số khác thì mong con mình có thể lọt vào mắt xanh của hoàng đế, một bước lên mây…

Lâm Nhạc thân vận một bộ xiêm y màu hồng nhạt, áo váy thướt tha yêu kiều, nàng trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên vẻ thanh tao mị hoặc, đặc biệt là ánh mắt hút hồn, trong suốt như nước hồ, dáng đi uyển chuyển, linh động khiến người nhìn khó có thể dời mắt. Trong đầu mọi người hiện lên câu hỏi, nữ nhân trước mắt này là thiên kim của nhà quan lại nào mà lại có khí chất khác người như vậy?

Nàng lướt mắt nhìn khắp đại điện, phát hiện hôm nay có rất nhiều người ngoại quốc, quả không hổ danh là một cường quốc, lúc nào cũng có nhiều tiểu quốc dân cống phẩm. Chậc… nếu nàng có mấy món này đem về thế kỉ 21 thì nàng sẽ thành đại gia đó… hajz…tiếc nàng chỉ có thể đem những thứ nàng đã mang đến thế giới này trở lại, nếu không nàng sẵn sàng làm đạo tặc một lần để cả đời an nhàn a~~~

Lâm Nhạc mãi mê suy nghĩ không phát hiện một ánh mắt quỷ dị mang theo một tia độc ác hướng thẳng về phía nàng.

“Là nàng ta hay sao?” thanh âm mềm mại cất lên.

“Vâng thưa chủ tử, nàng là người đã lưu lại Vương phủ hơn ba tháng, thậm chí những hạ nhân trong phủ còn xem nàng như thượng khách mà đối đãi” nữ tử ăn mặc như cung nữ cung kính trả lời.

Lúc này nữ nhân trong bóng tối bước ra, chỉ thấy một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, mày liễu cong cong, đôi mắt to lúng liếng mê hoặc, mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mọng như quả tiểu anh đào mê người, cổ mảnh khảnh quyến rũ như đoá hoa loa kèn kiêu ngạo, dáng người cân đối, vòng eo thon nhỏ khiến người người đều nguyện ý che chở… quả thật là một nữ tử mỹ mạo hơn người.

“Hôm nay Tam Hoàng tử Đông Thục có tham dự yến tiệc, ta nghe đồn hắn là một tên ăn chơi trác táng, xem mạng người như cỏ rác, háo sắc thành tánh. Không biết lời đồn có thật hay không?”

Tì nữ cúi đầu: “Nô tỳ biết phải làm sao”

Ánh mắt nữ nhân xinh đẹp lại ánh lên một tia ngoan độc rồi cất giọng cười mềm mại: “Ngươi quả là một bông hoa thấu hiểu lòng người, Thiên Tuyệt”

Tì nữ tên Thiên Tuyệt cúi đầu, trên môi không quên giương lên nụ cười : “Được phục vụ công chúa là diễm phúc của nô tỳ”

Yến tiệc ngoài mặt vẫn tiến hành thuận lợi, lần này vì Tấn Khang Minh Triều có thể thành công giải được câu đố hóc búa mà Đông Thục bày ra khiến đoàn sứ Đông Thục thực tức giận mà không có chổ bạo phát. Vốn nghĩ đến đây đã nắm chắc mười phần trong tay sẽ một phen nhục nhã Hoàng thất Tấn Khang bất tài. Quốc vương của bọn hắn phải phái người bôn ba tận Hải Châu quốc cách đó đâu chỉ ngàn dặm, mất hẳn 2 năm cho lần này, rúc cục lại bị bọn họ dễ dàng hoá giải câu đố chỉ trong vẻn vẹn 3 ngày. Lần này thất bại trở về không những là mất mặt, mà còn phải hằng năm dân cống phẩm cho họ. Quả thật cục tức này, người Đông Thục hiếu chiến nuốt không trôi. Đêm nay dù sống dù chết cũng phải lôi tên đã giải câu đố của họ ra xử lý một trận cho hả giận.

Lâm Nhạc lúc này vẫn đang luôn miệng nói chuyện cùng Ngân Bình quận chúa bổng nhiên bị một đợt sóng lạnh ập đến khiến lông tơ trên người đều dựng đứng. Theo kinh nghiệm xương máu lần trước, mình vừa có cảm giác thế này thì sẽ có chuyện không hay xảy đến (tỉ như Văn Hạo phải ra biên ải, quẳng nàng vào cái hoàng cung chán chết này, lại còn bị tên hoàng đế có bệnh ngày ngày trừng tới trừng lui mà không cách nào chống cự) Nghĩ tới đó nàng không tự chủ đảo mắt dáo dác nhìn xung quanh, quả thực không có gì bất thường, chẳng lẽ do nàng tưởng tượng ra hay sao? Rõ ràng đều có đốt nến, không khí thập phần ấm áp dễ chịu.?.

Lâm Nhạc vừa quay đầu đi thì 2 bóng người phía sau đại thụ bước ra, rõ ràng là một nam một nữ. Nam nhân làn da nhợt nhạt, gương mặt có vài phần tuấn mỹ, nhưng đôi mắt lại trũng sâu mỏi mệt do hoang dâm vô độ, lúc nào cũng phủ một tầng dục vọng suồng sả. Nữ nhân làn da trắng hồng, ngũ quan tạm coi là thanh tú, đây chẳng phải là Thiên Tuyệt, thiếp thân nha hoàn cuả Hàm Yên công chúa hay sao?

Nam nhân mắt vẫn nhìn chăm chăm vào bóng lưng tuyệt mỹ của Lâm Nhạc, nuốt nước bọt hỏi: “Ngươi nói là nàng ta?”

Thiên Tuyệt chậm rãi trả lời, trong ánh mắt loé lên một tia ngoan độc: “Bẩm Tam hoàng tử, chính là nàng ta”

Người được gọi là tam hoàng tử bổng nở nụ cười dâm tà, hắn đã từng thưởng thức qua rất nhiều mỹ nữ, nhưng chưa từng thấy người nào xinh đẹp đến thế. Làn da trắng nõn khiến hắn thèm thuồng muốn vuốt ve, khuôn miệng nhỏ nhắn, ánh mắt, vòng eo của nàng khiến hắn không nhịn được tà ý.

“Ta phải làm sao để có được nàng?” Hắn vẫn không dời mắt khỏi Lâm Nhạc nói.

“Nàng ta là người đã giải được câu đố của Đông Thục các ngài. Chỉ cần hoàng tử nói do mến mộ tài năng của nàng ta, sau đó ngỏ lời cầu hôn với hoàng đế Minh Triều. Nàng ta ở Minh Triều không địa vị không gia thế, chắc hẳn hoàng đế Minh triều biết cân nhắc nặng nhẹ!”

“Tuyệt! Quả nhiên không hổ danh là tâm phúc của Yên Nhi”

Lâm Nhạc vẫn mãi mê ngắm nhìn cảnh vật, nàng không ngờ chỉ một khắc ngắn ngủi nữa thôi, cuộc đời nàng sẽ có một bước ngoặc lớn
Bình Luận (0)
Comment