Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 102

Giữa Ninh Hân và Hà Đông Phàm là núi non và biển cả, cùng với khoảng cách múi giờ 12 tiếng.

Đó là khoảng cách mà dù có phương tiện giao thông hiện đại cũng không thể vượt qua được ngay lập tức.

Sau khi về nước, việc đầu tiên Ninh Hân làm là lục tìm điện thoại, muốn tải “WeChat”.

Nhưng chiếc điện thoại của cô đã là mẫu mua từ ba năm trước, hệ thống không cài đặt được ứng dụng.

Vì vậy, cô quyết định đổi một chiếc điện thoại mới. Toàn bộ màn hình cảm ứng, mất gần một tuần cô mới quen.

WeChat thực sự rất tiện lợi.

Tin nhắn, hình ảnh, ghi âm, thậm chí cả video.

Nhưng tất cả những thứ này đều không thể ngăn nổi cảm giác muốn gặp mặt trực tiếp.

Tháng 7, sau khi tham gia khóa huấn luyện về, Ninh Hân vội vàng nhờ Dương Hiểu Trinh sắp xếp thêm các lớp tại câu lạc bộ võ.

Cô định tiết kiệm thêm tiền để tháng 8 có thể sang thăm Hà Đông Phàm trọn một tháng.

Lúc đó, gần như cả ngày cô đều ở câu lạc bộ.

Không biết từ khi nào, làn sóng phim truyền hình Hàn Quốc bắt đầu trở nên thịnh hành.

Ai cũng đua nhau xem phim Hàn.

Bộ phim mà Dương Hiểu Trinh đang theo dõi kể về chuyện tình giữa một người ngoài hành tinh mắc kẹt trên Trái Đất và một nữ minh tinh.

Những lúc không có lớp, Ninh Hân thỉnh thoảng cũng ngồi xem ké vài đoạn cùng Dương Hiểu Trinh. Cảnh quay thực sự rất ấn tượng và lãng mạn.

Trong một phân đoạn, nữ chính bị người ta gài bẫy, bị nhốt trong xe hơi, chiếc xe lao thẳng về phía vực thẳm. Cô chỉ có thể bất lực nhìn mình tiến gần đến mép vực, liên tục đạp lên bàn đạp phanh đã hỏng và kêu cứu: “Cứu tôi với!”.

Đến giây phút cuối cùng, cô nhắm chặt mắt, hét lên tên nam chính. Nam chính như một vị thần từ trên trời hạ xuống, hai tay giữ lấy đầu xe thể thao màu đỏ đang lao xuống vực. Kính xe vỡ vụn trong màn tuyết rơi, nhạc nền định mệnh vang lên.

Tập phim kết thúc.

Dương Hiểu Trinh mê mẩn tựa vào vai Ninh Hân:
“Kiếp sau, tớ cũng muốn có một người đàn ông như thế, từ trên trời rơi xuống.”

Ninh Hân thực tế nhắc nhở:
“Không có kiếp sau đâu, mà cũng chẳng có người ngoài hành tinh.”

Dương Hiểu Trinh lườm cô:
“Đến các nhà khoa học còn chưa dám khẳng định chắc chắn, sao cậu dám chắc như đinh đóng cột thế?”

Ninh Hân bật cười, tìm một hướng khác để trêu:
“Người ngoài hành tinh có khi chẳng đẹp trai như nam chính đâu, nghĩ thử xem họ trông như người trong phim Avatar thì sao?”

Dương Hiểu Trinh bĩu môi:
“Cậu chẳng biết lãng mạn gì cả. Không thể nào mơ mộng hơn một chút à?”

Ninh Hân nghiêm túc đáp:
“Tớ thích sống thực tế.”

Dương Hiểu Trinh cạn lời, không nói gì thêm, bấm tiếp tập phim mới.

Lúc này, Ngọc Nhi gõ cửa hai lần rồi đẩy vào:
“Chị Hân, học viên của chị định gia hạn lớp nhưng tháng 8 chị không có ở đây mà, chị ra quầy nói chuyện với họ đi.”

Ninh Hân gạt đầu Dương Hiểu Trinh ra, đứng dậy:
“Được rồi.”

Cô ra quầy tiếp tân, giúp học viên làm thủ tục gia hạn lớp học.

Khi thu dọn đồ đạc, cô liếc thấy Ngọc Nhi đang ngồi, đặt điện thoại trên giá đỡ và chăm chú xem phim.

Ninh Hân tò mò ghé lại gần.

Lại là phim Hàn.

Nữ chính đứng trước một cánh cửa, vừa định mở thì “Ầm!” một tiếng sấm chớp vang lên khiến cô giật mình, vội vàng đẩy cửa vào phòng. Trong tia chớp và tiếng sấm, một con quỷ bất ngờ hiện ra trước mắt cô.

Ninh Hân sợ đến mức bật lùi ra sau, cả người đập vào tường.

Ngọc Nhi nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, khó hiểu hỏi:
“Chị Hân, chị sao thế?”

Ninh Hân lắp bắp hỏi:
“Em… em đang xem cái gì đấy?”

“Phim Hàn mà.”

“Không phải… không phải phim kinh dị à?”

“Không phải! Là phim tình cảm đó chị!” Ngọc Nhi giải thích. “Nữ chính có thể nhìn thấy ma, ma còn có thể nhập vào người cô ấy, nhưng mấy con ma đó đều sợ nam chính. Nên nam chính chính là người bảo vệ, nơi trú ẩn của cô ấy. Lãng mạn lắm!”

Lãng mạn ư?

Mà khoan, đây chẳng phải là phim kinh dị sao?

Ninh Hân vỗ ngực, hoảng hốt rời đi.

Bây giờ phim tình cảm kiểu gì thế này?

Nếu không phải người ngoài hành tinh thì cũng là gặp ma?

Buổi tối sau giờ tan dạy Ninh Hân trở về nhà.

Dưới khu chung cư vừa khai trương một tiệm mì mới, cửa tiệm sáng rực, trước cửa bày những lẵng hoa chúc mừng khai trương rất nổi bật.

Ninh Hân đang cảm thấy hơi đói nên bước vào gọi một chén mì phủ sốt tương thịt. Mùi vị thật sự rất ngon.

Bà chủ quán rất nhiệt tình, còn tặng cô một phiếu ưu đãi, giảm nửa giá cho phần thứ hai.

Ninh Hân nhìn qua, nói “Cảm ơn,” rồi tiện tay nhét vào túi áo.

Phiếu ưu đãi này chắc cô chẳng có dịp dùng tới.

Khi vừa bước vào khu chung cư, bầu trời đêm đen kịt bỗng bị xé toạc bởi một tia chớp trắng, ngay sau đó là tiếng sấm “ầm ầm ——” vang dội.

Có vẻ sắp có cơn mưa lớn.

Mùa này, những cơn mưa lớn luôn bất chợt kéo đến.

Ninh Hân nhanh chóng bước về phía tòa nhà, cây cối trong khu bị gió thổi xào xạc, lá khô trên đất xoay tít rồi lăn tới đập vào chân người đi.

Xung quanh sao chẳng có bóng người nào?

Trong đầu Ninh Hân bỗng hiện lên hình ảnh cô thấy trên điện thoại của Ngọc Nhi chiều nay, tim cô lập tức đập dồn dập như trống đánh.

Hai tay cô nắm chặt quai chiếc túi thể thao đeo vai cắm đầu chạy.

Tòa nhà chung cư sáng đèn, Ninh Hân thở phào nhẹ nhõm, cảm giác an toàn bất ngờ trỗi dậy.

Vào thang máy, cô lấy điện thoại ra kiểm tra WeChat, nhưng không có tin nhắn mới nào.

Cô nhớ cậu rồi.

Nhưng không hoàn toàn chỉ là “nhớ,” mà cô cảm thấy cần cậu, ngay lúc này.

Thang máy đến tầng nhà cô, cửa thang máy chầm chậm mở ra.

Ninh Hân vừa bước ra vừa cúi đầu lục tìm chìa khóa trong túi thể thao.

Đèn trên trần đột nhiên nhấp nháy hai lần, cả người cô cứng đờ, da gà nổi khắp người.

Cô nhanh chân bước tới trước cửa nhà nhưng vẫn chưa tìm thấy chìa khóa.

Cô sốt ruột, dùng cả hai tay lắc mạnh chiếc túi.

Hành lang hẹp và kín, tất cả âm thanh đều bị phóng đại.

Tiếng sột soạt của vải, tiếng chìa khóa va vào nhau loảng xoảng, và cả tiếng thở ngắn, gấp gáp…

Những lời của Ngọc Nhi lúc chiều như đang vọng lại trong đầu cô.

Có thể nhìn thấy ma…

Ma còn có thể nhập vào người…

Mơ hồ, Ninh Hân có cảm giác phía sau mình có một bàn tay sắp đặt lên vai cô.

Đúng lúc này ngón tay cô chạm vào chùm chìa khóa, cô lập tức kéo ra, nhanh chóng cắm chìa vào ổ.

Bỗng nhiên, một bàn tay đặt lên vai cô.

Cả người Ninh Hân lạnh toát, phản ứng ngay lập tức.

Một giây sau, tiếng “ưm” trầm thấp của cơn đau vang lên.

Ninh Hân mở cửa nhanh chóng, định chạy vào nhà thì cánh tay cô bị giữ lại.

Theo phản xạ, cô nhấc chân lên.

“Là… là anh đây.” Hà Đông Phàm một tay ôm lấy quai hàm đang tê rần, cúi đầu nhìn cái chân đang lơ lửng của cô.

Chỉ còn vài centimet nữa thôi.

Nếu cú đá này mà giáng xuống, chẳng phải cậu “thăng thiên” luôn sao?

Cậu chỉ muốn lãng mạn một chút, tạo bất ngờ thôi mà.

Hà Đông Phàm nuốt nước bọt, không giấu được vẻ sợ hãi.

Ninh Hân thở dồn dập mấy nhịp, đẩy mạnh cậu một cái, không chút dịu dàng:
“Anh làm em sợ chết khiếp!!!”

Trong phòng khách, tất cả đèn đều được bật sáng.

Bên cạnh bàn trà còn có một chiếc vali chưa kịp dọn dẹp, trên bàn là một hộp thuốc đang mở, bên cạnh có bông ngoáy tai và chai dung dịch thuốc.

Hà Đông Phàm ngồi nghiêng trên sofa, một tay đặt hờ lên tựa lưng ghế, tay kia nghịch ngợm bóp má Ninh Hân một cái.

Cô cố tình thể hiện rõ ràng sự tức giận của mình.

Ninh Hân ngẩng đầu lên, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn khuôn mặt bất cần đời trước mặt, tay cô cầm tăm bông chấm mạnh vào vết thương nơi khóe miệng cậu.

“Xì——” Hà Đông Phàm nhíu mày, răng nghiến lại vì đau.

Nhìn thấy cậu đau, lòng Ninh Hân chợt mềm nhũn, động tác cũng nhẹ nhàng hơn.

Sau khi bôi thuốc xong, Ninh Hân cúi người thu dọn hộp thuốc, nhưng lập tức bị Hà Đông Phàm kéo eo, ôm vào lòng.

Cậu đặt cô ngồi lên đùi mình, hai tay giữ lấy cổ tay cô, đan chéo lại trước bụng, cằm tựa lên vai cô, nhìn vào tai cô rồi hỏi:
“Gần đây có ai quấy rầy em không?”

Ninh Hân thấy câu hỏi này thật vô lý:
“Không có mà.”

“Vậy sao em có thể bị dọa sợ?”

Ninh Hân im lặng.

Hà Đông Phàm nhíu mày:
“Có phải có người muốn ‘đào góc tường’ của anh không?”

Thấy cậu càng nói càng sai lệch, Ninh Hân vội phủ nhận:
“Không! Người thì em không sợ!”

“?”

“…Em tưởng đó là ma.”

Hà Đông Phàm sững lại hai giây sau đó bật cười.

Cậu ôm cô ngả người ra sau, nhấc nhẹ gốc đùi cô, xoay người để cô ngồi nghiêng trong lòng mình rồi nâng cằm cô lên hôn một cái:
“Trên đời này làm gì có ma? Chỉ có người nhát gan thôi.”

Ninh Hân nghe thấy chút ý trêu chọc, cằm tựa lên ngực cậu, đôi mắt ngước lên cãi lại:
“Các nhà khoa học còn không dám khẳng định, sao anh dám nói chắc như vậy?”

Hà Đông Phàm vuốt tóc cô, mày khẽ nhướn lên:
“Nhà khoa học nào? Hửm? Em nói anh nghe thử xem ai bảo có ma?”

Ninh Hân cứng họng.

Nhìn cậu một cái.

Thôi vậy.

Cô đổi chủ đề, vòng tay ôm lấy cổ cậu, giọng dịu dàng hơn nhiều:
“Sao tự nhiên anh về mà không nói trước một tiếng, anh không sợ em không có ở nhà sao?”

“Anh đã hỏi chị Hiểu Trinh rồi, anh chỉ muốn tạo bất ngờ cho em thôi.” Hà Đông Phàm nắm lấy ngón tay cô, kéo tới cằm mình áp một cái:
“Ai ngờ em lại tặng anh một cú đấm?”

Bàn tay cậu đang đặt sau eo cô bỗng ép nhẹ xuống, để cô cảm nhận được một thứ nào đó. Cậu nhắc nhở:
“Em còn suýt nữa đá vào chỗ này của anh.”

Nghĩ lại sự việc, Ninh Hân bỗng cảm thấy mọi thứ thật nực cười.

Nếu như chiều nay cô không xem “phim ma,” nếu như vừa rồi không có tiếng sấm chớp, nếu như đèn hành lang không nhấp nháy hai lần…

Nhìn người bạn trai vượt biển trở về của mình, cảm nhận cái ôm của cậu, hơi ấm từ cơ thể cậu.

Ngoài trời gió rít, mưa lớn, sấm chớp đùng đoàng.

Nhưng dường như bây giờ dù thật sự có ma xuất hiện cô cũng không còn sợ nữa.

Ngón tay cô khẽ lướt qua sống mũi cao của cậu.

Thì ra bạn trai không phải là người ngoài hành tinh cũng có thể “hạ phàm” như vậy.

Hóa ra, lãng mạn thật sự có thể làm người ta rung động.

Ninh Hân mím môi khẽ cười, sau đó nghiêng người đặt lên môi cậu một nụ hôn:
“Xin lỗi nhé.”

Hà Đông Phàm khẽ nâng mắt, khóe miệng lộ ý cười, ra vẻ rộng lượng không tính toán:
“Thôi, bỏ qua.”

Ninh Hân nói tiếp:
“Nhưng lần sau đừng tạo kiểu bất ngờ như thế này nữa.”

“…”

“Bởi vì…” Ninh Hân nghiêm túc, “Nếu anh nói trước với em vài ngày, em đã có thể vui vẻ sớm hơn vài ngày rồi.”

Hà Đông Phàm nhìn vào đôi mắt rạng ngời ý cười của Ninh Hân, bàn tay vuốt dọc sống lưng cô lên trên, đặt lên gáy cô, nhẹ nhàng ấn xuống.

Ánh mắt cậu hạ dần, dừng lại trên đôi môi mềm mại, quyến rũ của cô

Yết hầu của cậu khẽ chuyển động: “Có nhớ anh không?”

“Nhớ.” Ninh Hân gật đầu, “Rất, rất nhớ.”

Cậu ngẩng cằm, từng chút, từng chút một đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên cô, phát ra những âm thanh êm dịu.

Là đôi môi, khóe môi, cằm, rồi đến má.

Giọng cậu trầm thấp khàn khàn: “Anh cũng vậy, rất nhớ em.”

Tối hôm đó, Ninh Hân ân cần nói với Hà Đông Phàm rằng cậu đã ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, cần nghỉ ngơi.

Nhưng cậu lại cười đầy “quá đáng,” nói rằng cậu chỉ từ Bắc Đô bay về, trước đó còn về quê thăm bà ngoại vài ngày.

Ngoài trời mưa to như trút nước.

Trong nhà, cậu như muốn dồn hết những yêu thương đã tích lũy mấy tháng nay dành trọn cho cô.

Ninh Hân chịu thua, khẽ thốt lên: “Không được nữa rồi…”

Hà Đông Phàm liền cắn cô một cái, tỏ vẻ không hài lòng: “Lần này lại là lý do gì?”

“…Mai em có lớp.”

Cậu tỏ ra hung dữ, nhưng sau đó lại nhẹ nhàng hôn vào vành tai cô: “Lần cuối cùng, vòng chân lên, anh sẽ nhanh thôi.”

Ninh Hân không hề biết Hà Đông Phàm sẽ về, thậm chí cô còn sắp xếp lớp học vào sáng hôm sau.

Khi chuông báo thức vang lên, cô dậy.

Sau khi rửa mặt xong, cô quay lại phòng thì thấy Hà Đông Phàm cũng đã thức.

Cậu muốn đi cùng cô đến câu lạc bộ võ.

Khi cả hai ra ngoài đứng chờ thang máy, Ninh Hân chợt nhớ ra mình quên thứ gì đó, vội vã chạy về lấy.

Khi quay lại, thang máy đã đi qua, nhưng cô giơ giơ thứ trong tay, đó là một phiếu giảm giá.

Cô cười rất vui vẻ: “Tiệm mì dưới nhà mới mở, phần thứ hai được giảm giá một nửa đấy!”

Khoảng thời gian đó, Ninh Hân và Hà Đông Phàm thường xuyên đến ăn ở tiệm mì đó, vì mỗi lần ăn họ lại nhận được một phiếu “giảm giá nửa phần thứ hai.”

Hà Đông Phàm ở lại thành phố Ngọc Hòa 19 ngày, rời đi sau vài ngày cùng Ninh Hân đón lễ Thất Tịch (lễ tình nhân Trung Quốc).

Sau khi cậu đi, Ninh Hân không còn đến tiệm mì đó nữa. Phiếu giảm giá cuối cùng được đặt trên tủ đầu giường.

Bên cạnh nó là một bó “vải hồng” đã bắt đầu héo úa.

Lần này, Ninh Hân không gọi đó là hoa hồng nữa.

Cô còn cố tình dí sát vào mặt cậu hỏi: “Vải hồng tượng trưng cho điều gì nhỉ?”

Hà Đông Phàm khẽ chậc lưỡi, cô đã thuộc lòng ý nghĩa của chúng rồi, giờ còn hỏi nữa.

Tối hôm đó, sau những phút giây dài đằng đẵng đầy cảm xúc, cậu dùng giọng nói vẫn còn vương chút cảm xúc nồng nàn mà đáp: “Nó tượng trưng cho việc anh sẽ yêu em cả đời.”

Đến dịp Quốc khánh, Ninh Hân bay một chuyến đến Bắc Đô. Nghe nói bà ngoại của Hà Đông Phàm không được khỏe, nhưng khi gặp bà, cô thấy bà vẫn tràn đầy sức sống.

Cuối năm 2014, Hà Đông Phàm không thể về đón năm mới cùng cô vì học hành đang ở giai đoạn quan trọng nhất.

Nếu không thể tốt nghiệp đúng hạn, cậu sẽ phải trì hoãn ít nhất một năm.

Gần Tết, Ninh Hân mang theo đủ loại hành lý bay sang nước xxx để ở bên cậu.

Cô gặp bạn cùng phòng của Hà Đông Phàm, một chàng trai cao gầy, tóc dài màu vàng, là người nước ngoài.

Họ chỉ cùng ăn một bữa cơm.

Vì lần này Ninh Hân dự định ở lại gần một tháng, để tiện lợi hơn, Hà Đông Phàm thuê một căn hộ ngắn hạn bên ngoài.

Đêm Giao thừa, Ninh Hân ở trong căn hộ một mình chuẩn bị rất nhiều món ăn, mang theo cả gia vị lẩu từ quê, dự định nấu lẩu và mời Từ Quả đến.

Nhưng đêm đó họ không thể ăn được bữa lẩu đó.

Cái Tết đó trôi qua không suôn sẻ.

Cụ thể chuyện gì thì Ninh Hân cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng Từ Quả bị đưa vào đồn cảnh sát vì chuyện liên quan đến công việc.

Vì chuyện này Hà Đông Phàm phải chạy ngược chạy xuôi nhiều ngày liền.

Khi Ninh Hân rời đi, vấn đề của Từ Quả vẫn chưa được giải quyết triệt để, chỉ tạm thời được bảo lãnh ra ngoài, bị hạn chế di chuyển và phải hợp tác điều tra bất cứ lúc nào.

Khi tiễn Ninh Hân ra sân bay, Hà Đông Phàm vô cùng áy náy vì những ngày qua không thể ở bên cô trọn vẹn.

Nhưng Ninh Hân không bận tâm lắm, chỉ cảm thấy cái Tết năm nay không được trọn vẹn, có chút tiếc nuối.

Ninh Hân từng nghe các bậc cao niên ở quê nói rằng, nếu khởi đầu của một năm không suôn sẻ, cả năm đó cũng sẽ gặp nhiều khó khăn.

Vì vậy, cô thường xuyên hỏi thăm tin tức bên đó. Đến cuối tháng 3, chuyện của Từ Quả cuối cùng cũng được giải quyết.

Cô mới yên tâm.

Nhưng đến tháng 4, một tin dữ từ phương xa truyền đến: Bà ngoại lâm bệnh nặng, phải vào ICU.

Bình Luận (0)
Comment