Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 12

Hà Đông Phàm không vào, cậu dựa vào quầy nói: “Em ngồi bên cạnh Hứa An là được.”

Ninh Hân hiểu, Hứa An chính là tên của tóc vàng.

Cô mở chỗ ngồi cho Hà Đông Phàm và đưa thẻ cho cậu.

Lúc này cô mới chú ý thấy cậu vẫn mặc chiếc áo khoác lông vũ màu xám đậm từ tối hôm trước.

Tuy nhiên khác với trước đó, ở vị trí ngực có một vết bẩn to bằng móng tay, có vẻ như là vết dầu vô tình bị rơi.

Hà Đông Phàm đưa tay nhận thẻ: “Cảm ơn.”

Cậu vừa định cầm lấy thẻ thì Ninh Hân đột ngột rút lại.

Cô bỗng nhận ra, mặc dù cô vừa rồi nhận tiền thực sự là hành động sai nhưng Hà Đông Phàm không thể tiếp tục lang thang ngoài đường như vậy.

Cậu ấy mới học lớp 11, chưa đủ tuổi trưởng thành, chỉ khoảng nửa tháng nữa là sẽ khai giảng.

Cậu ấy phải đi học.

Cậu ấy phải về nhà.

Hà Đông Phàm không hiểu hành động của Ninh Hân, nhíu mày, không hiểu: “Có chuyện gì vậy?”

Ninh Hân nắm chặt thẻ, nhìn thẳng vào cậu, mỉm cười, nói với cậu như thể đang thương lượng: “Chúng ta nói chuyện một chút nhé?”

“……” Hà Đông Phàm nhìn cô với ánh mắt hoài nghi, đề phòng, “Nói chuyện gì?”

Ninh Hân chỉ tay sang bên cạnh: “Ngồi ở đó nói chuyện.”

Chỗ ngồi của Hà Đông Phàm là nơi ba cậu đã ngồi tối qua.

Nhưng ba cậu ngồi ngay ngắn, còn cậu thì ngồi lười biếng.

Cậu cao lớn, áo khoác lông vũ mở ra, nhìn rất xù xì, ngồi vào chiếc ghế làm cho nó trông đầy ắp.

Cao và chân dài, cậu dễ dàng duỗi ra và chạm đến tận bàn máy tính.

Ninh Hân ngồi xuống, bắt đầu cuộc trò chuyện: “Bây giờ em ở đâu?”

“Tiệm cắt tóc ở hẻm Kinh Tiêu.”

“Em định ở đó bao lâu?”

Hà Đông Phàm không trả lời.

Ninh Hân lại hỏi: “Sao em không muốn về nhà bà ngoại?”

Hà Đông Phàm khịt mũi, phân tích với cô: “Về nhà bà ngoại á? Chị có tin không, ngày mai người đó lại có thể đón tôi về cái nơi ghê tởm đó”

Nhắc đến chuyện này, cậu cảm thấy tức giận. “Hơn nữa bà ngoại em tuổi đã cao, sức khỏe kém, em không muốn bà vì những chuyện vớ vẩn này mà không ngủ được.”

Hà Đông Phàm vẫn thương bà cụ, điều này Ninh Hân đã nghĩ vậy từ trước, nghe cậu nói vậy, cảm thấy như được tiếp thêm một liều thuốc mạnh.

Ninh Hân không biết liệu sự bài xích của Hà Đông Phàm có phải do bị oan ức vụ chuyện tiền bạc hay không.

Cô nói ra những điều cô biết: “Thực ra, ba em tối qua và tối nay đều đã đến tìm em, và ông ấy biết em bị oan rồi, số tiền đó là do em gái em lấy.”

Hà Đông Phàm nghe những lời này không có phản ứng gì đặc biệt, cậu nhìn sang một bên, khẽ đáp: “Ừ.”

Ninh Hân hỏi: “Vậy, em vẫn không định về à?”

Hà Đông Phàm dừng lại một lúc, đầu lưỡi lăn một vòng trong khoang miệng, rồi nhìn về phía Ninh Hân: “Chị biết không? Em thậm chí có thể tưởng tượng được phản ứng của ông ta khi biết con bé đó đã lấy tiền. Cùng lắm là mắng vài câu, rồi người đàn bà kia nói vài lời mềm mỏng, thế là coi như không có chuyện gì xảy ra. Ông ta sẽ không nghĩ rằng đã vu oan và đánh em là sai. Ông ta còn sẽ tiếp tục nói rằng em không ra gì, không chịu học hành tử tế, rồi lôi hết mấy chuyện trước đây ra để dạy bảo em. Ông ta sẽ không chỉ nhìn nhận chuyện này một cách công bằng, mà chỉ dùng nó để chứng minh rằng em luôn sai, nhằm che đậy phán đoán sai lầm của mình về chuyện này.”

Khi nói những lời này, ánh mắt của cậu đầy oán hận và quyết liệt.

Ninh Hân đột nhiên nhớ lại những lần Hà Đông Phàm nói với mình: “Người lớn mà cũng xin lỗi cơ à?”

Vì vậy, cô cảm nhận được một loại cảm xúc khác, khó nhận ra hơn, đó là sự ấm ức.

Hà Đông Phàm dời ánh nhìn đi chỗ khác, cười nhạt đầy mỉa mai, hỏi ngược lại: “Vậy chị bảo em về làm gì? Về để ông ta mắng thêm một trận, rồi lần sau lại lặp lại chuyện y như vậy sao?”

Người ta thường nói, băng dày ba thước không phải do một ngày lạnh.

Mối quan hệ giữa Hà Đông Phàm và ba cậu trở nên như vậy không phải chỉ trong một sớm một chiều, và dĩ nhiên cũng không thể giải quyết trong một sớm một chiều.

Ninh Hân thở dài một hơi, đổi chủ đề: “Hà Đông Phàm, vậy sau này em định làm gì?”

Hà Đông Phàm chưa từng nghĩ đến câu hỏi này nên không trả lời được.

Ninh Hân tiếp tục hỏi: “Đến lúc khai giảng em chắc phải đi học chứ?”

Hà Đông Phàm nhướn mắt, với thái độ bất cần: “Em học dở lắm, đi học hay không cũng chẳng quan trọng.”

Có lẽ vì từng là giáo viên của Hà Đông Phàm, Ninh Hân nghe những lời này mà thấy tức ngực khó chịu.

Cô kìm nén cảm xúc, nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra để kiềm chế ý định muốn đấm cậu một cái.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, khóe miệng gượng gạo nở một nụ cười nhẹ, trông vẫn như người điềm đạm: “Em đã nghĩ đến chuyện này chưa, nếu em không đi học sau này làm sao có thể tự lập?”

Hà Đông Phàm ung dung nhún vai: “Em không lo chuyện đó.”

“Tại sao?”

“Mẹ em để lại cho em một khoản tiền, đến năm 25 tuổi em sẽ được thừa kế, tính ra cũng không còn bao lâu nữa.”

Ninh Hân nhìn chằm chằm vào Hà Đông Phàm, khựng lại.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Bất ngờ, cô duỗi chân đạp mạnh vào bánh xe của ghế cậu, dùng lực hất ghế sang một bên.

Vì cú đạp này Hà Đông Phàm hơi nghiêng người, nhưng cậu nhanh chóng giữ thăng bằng và nhìn cô.

Giọng điệu Ninh Hân đầy mệnh lệnh: “Ngồi thẳng lại!”

Hà Đông Phàm bị thái độ hoàn toàn khác biệt của cô làm cho bối rối, thu chân lại và ngồi thẳng hơn: “Làm gì vậy?”

Ninh Hân nghiêm mặt: “Chị hỏi em, em thật sự không định đi học nữa sao?”

Cậu không nói rõ ý kiến.

Ninh Hân giận đến mức không chịu nổi: “Vậy em định sống qua ngày vài năm, rồi chờ thừa kế tiền của mẹ em? Nếu mẹ em biết số tiền bà ấy để lại khiến em có suy nghĩ như vậy, thì bà ấy chắc sẽ… sẽ…”

Ninh Hân không nỡ nói những lời quá khó nghe.

Sau khi xả chút cảm xúc, lý trí của cô quay lại.

Cô hạ giọng, thái độ trở nên dịu dàng hơn, giọng nói nhẹ nhàng: “Hà Đông Phàm, mẹ em sẽ không muốn thấy em trở thành như thế này.”

Hà Đông Phàm cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, giọng nói trầm buồn: “Dù em trở thành thế nào, bà ấy cũng không nhìn thấy được nữa.”

Những lời này mang một nỗi buồn man mác.

Cô hiểu, đó là cái chết.

Cô không thể phản bác lại được điều này.

Hà Đông Phàm ngẩng mắt lên, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự u ám: “Nhưng, ông ta có thể nhìn thấy em trở thành thế nào.”

Cậu dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ khóe miệng, nơi đó giờ đã không còn đau.

Nhưng những hình ảnh trong đầu vẫn mãi không thể xóa nhòa.

Ông ta chẳng phải luôn nghĩ rằng đứa con trai này là nỗi nhục nhã của ông ta sao?

Là thất bại của ông ta sao?

Là vết nhơ của ông ta sao?

Ông ta đã sớm định nghĩa cậu là một kẻ tồi tệ.

Ông ta mãi mãi giữ lấy cái tư thế cao cao tại thượng, tự cho rằng mình luôn đúng.

Nghĩ đến đây, Hà Đông Phàm cười tự giễu: “Hừ! Em thật sự muốn xem, nếu em trở thành như vậy, ông ta sẽ phản ứng ra sao.”

Ninh Hân im lặng vài giây.

Cô trượt ghế lại gần hơn một chút, rồi nhẹ nhàng nói lý lẽ với cậu:

“Hà Đông Phàm, đừng bao giờ lấy chính bản thân mình làm con cờ để trừng phạt người khác.”

“Dù sau này ông ta có tự vấn, hối hận, thậm chí ân hận đến không chịu nổi, thì cũng không thể nào đổi lại cơ hội để em bắt đầu lại từ đầu.”

“Em nói mẹ em để lại cho em một khoản tiền, nhưng em đã từng nghĩ chưa, tiền rồi cũng sẽ tiêu hết. Đến lúc đó, em sẽ làm gì?”

“Chỉ khi em có năng lực, có bản lĩnh, em mới có thể chống chọi được với những biến cố không lường trước trong cuộc sống, hoặc… những điều bất ngờ.”

Ninh Hân mím môi, giọng nói chân thành và nghiêm túc: “Hà Đông Phàm, em có hiểu không?”

Hà Đông Phàm đã từng nghe những lời tương tự, không chỉ một lần.

Cậu hiểu, làm sao mà không hiểu?

Nếu không hiểu, cậu đã chẳng cố gắng đến bây giờ.

Nhưng bây giờ, cậu không thể cố gắng thêm được nữa.

Ở ngôi nhà đó, cậu phải chịu đựng cô bé kia ngang ngược, vô lý, làm loạn không chút kiêng nể. Cậu phải chịu đựng người phụ nữ kia nói một đằng làm một nẻo. Cậu phải chịu đựng sự thờ ơ, sự phân biệt đối xử, và việc luôn bị cho là sai…

Cậu đã nhẫn nhịn tất cả.

Nhưng, vào khoảnh khắc người ba của cậu chẳng thèm hỏi han mà đã mặc định cậu là kẻ trộm, cậu không thể chịu đựng thêm được nữa.

Tất cả mọi thứ hóa thành cơn giận dữ.

Cơn giận dữ muốn trả thù.

Dù biết là sai.

Vẫn muốn làm điều sai.

Nghĩ đến đây, Hà Đông Phàm cũng không muốn nói gì thêm hay giải thích gì với Ninh Hân nữa.

Cô không hiểu được sự căm ghét và chán ghét mà cậu dành cho ngôi nhà đó, cũng như sự sợ hãi và thù địch mà cậu không muốn thừa nhận.

Cậu thực sự sợ sẽ lại có lần sau.

Ngay chính bản thân cậu cũng không biết mình sẽ làm gì nếu điều đó xảy ra.

Cô không thể đặt mình vào vị trí của cậu để cảm nhận nỗi đau này, nên nói những lời này từ vị trí của một người ngoài cuộc thì dễ dàng hơn nhiều.

Hà Đông Phàm đáp lại một cách hời hợt: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”

Ninh Hân biết cậu hoàn toàn không để tâm đến những lời cô nói.

Cô chợt nhớ đến một câu nói của một nhà văn, liền chuyển chủ đề: “Hà Đông Phàm, để chị kể cho em nghe một câu chuyện nhé.”

“?”

“Một ngày hè nọ, có một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi nhặt được một khẩu súng thật bên đường. Vì còn nhỏ dại, không biết sợ trời đất, cậu ta bóp cò. Em đoán xem đã xảy ra chuyện gì?”

“Chết rồi à?”

Ninh Hân lắc đầu: “Không ai bị thương.”

“Súng không có đạn chứ gì?”

“Cậu thiếu niên cũng nghĩ như vậy.” Ninh Hân nhìn Hà Đông Phàm, thấy cậu có chút tò mò về kết quả của câu chuyện, liền không úp mở, kể tiếp: “Sau này, khi cậu thiếu niên đó lớn lên, khoảng ba mươi tuổi hoặc già hơn, khi đang đi trên đường, cậu ta nghe thấy tiếng gió vù vù. Cậu ta dừng lại, quay người lại, và viên đạn bắn trúng giữa trán.”

“…”

“Viên đạn đó, chính là viên đạn từ phát súng cậu ta bắn khi mới mười ba, mười bốn tuổi.”

“… Chị muốn nói gì?”

“Điều chị muốn nói là, những lựa chọn của em lúc này, dù có vẻ chẳng quan trọng, nhưng một ngày nào đó trong tương lai, em sẽ nhận được câu trả lời.”

Hà Đông Phàm không đáp, chỉ hơi ngửa đầu, nhìn lên chiếc đèn huỳnh quang trên trần nhà.

Ninh Hân nghiêm giọng:

“Hà Đông Phàm, bây giờ em cảm thấy sống thế này cũng chẳng sao, nhưng em có dám chắc rằng cả đời mình sẽ không có điều gì mong muốn, hay việc gì muốn làm không?”

“Em có dám chắc rằng sau này, khi em có những điều muốn, có những việc muốn làm, nhưng vì bỏ lỡ cơ hội học tập hiện tại mà bất lực, em sẽ không hối hận chứ?”

“Đời người chỉ có một lần, không có cơ hội làm lại. Cuộc sống này là của em, tương lai cũng là của em.”

“Đừng lấy cuộc đời mình ra để trừng phạt người lớn, không đáng đâu.”

“Nỗi đau mãi mãi là của chính em. Hiện tại là thế, và nỗi đau trong tương lai cũng sẽ là như vậy.”

“Hà Đông Phàm, hãy trưởng thành. Lớn lên rồi, mọi thứ sẽ tốt hơn.”

Đây là điều mà Ninh Hân tin tưởng sâu sắc.

Lớn lên, mọi thứ sẽ tốt hơn.

Hà Đông Phàm im lặng rất lâu, cậu cảm thấy câu chuyện của Ninh Hân khá đáng sợ.

Nhưng cậu không phải là người bóp cò. Là ông ta cầm tay cậu và bóp cò.

Hà Đông Phàm nhìn Ninh Hân: “Nhưng em không thể ở lại nơi đó nữa.”

Câu nói này của cậu đã chỉ ra gốc rễ vấn đề.

Không phải cậu muốn bỏ mặc chính mình.

Là cậu không muốn trở về ngôi nhà tồi tệ đó.

Hà Đông Phàm không muốn tiếp tục bàn về những chuyện không có lời giải. Càng nói sâu về tương lai, cậu càng cảm thấy mình không có tương lai.

Cậu chỉ tay về phía sau, vẻ mặt trở lại bình thản: “Cô giáo Ninh, em qua đó nhé?”

Ninh Hân không để cậu thoát dễ dàng: “Nếu ba em đồng ý để em ở nhà bà ngoại thì sao?”

“Em nói rồi mà? Ông ta sẽ không đồng ý đâu, lằng nhằng qua lại chỉ khiến bà ngoại em thêm phiền phức.”

“Nếu chị thuyết phục được ba em thì sao?”

“Không thể nào.”

“Không thử thì làm sao biết?” Không đợi Hà Đông Phàm phản bác, Ninh Hân nhanh miệng chặn lại: “Nghe chị một lần, thử xem, được không?”

Dưới ánh mắt chăm chú của Ninh Hân, Hà Đông Phàm không tự chủ mà nuốt một ngụm nước bọt: “Chị muốn thử thì cứ thử đi.”

“Vậy là em đồng ý nhé.” Ninh Hân lập tức nở nụ cười rạng rỡ, đưa tay ra: “Số điện thoại của ba em đâu?”

Hà Đông Phàm nhìn bàn tay đang chìa ra của Ninh Hân, rút điện thoại ra, mở danh sách chặn cuộc gọi. Trong đó có vài số điện thoại, cậu chọn một số rồi đưa cho cô.

Ninh Hân nhận điện thoại, đứng dậy: “Chị ra quầy gọi điện đây.”

Hà Đông Phàm không đứng dậy theo.

Cậu ngồi trên ghế, quay nửa vòng, hướng về phía quầy.

Ninh Hân đứng sau quầy cầm bút ghi lại số điện thoại, sau đó dùng điện thoại bàn để gọi.

Nhìn cảnh này Hà Đông Phàm nhíu mày, thầm nghĩ: Chết tiệt, mình bị tẩy não rồi à? Sao chị ấy lại đi gọi điện thật chứ?

Đột nhiên, cậu lại thấy buồn cười. Lúc này đã hơn ba giờ sáng.

Vả lại, cậu không tin cô có thể thuyết phục được bố mình.

Dù sao, cũng là cô ấy tự nói muốn thử thôi.

Bình Luận (0)
Comment