Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 39

Trưa thứ Sáu, Ninh Hân đang ăn trưa trong căng tin của trung tâm huấn luyện. Thỉnh thoảng có học viên trong đội đi ngang qua đều kính cẩn chào một tiếng “Phó huấn luyện viên.” Ninh Hân đều đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

Ninh Hân ăn được nửa chừng thì nhận được tin nhắn của Hà Đông Phàm.

Hà Đông Phàm: Cô giáo Ninh, tối 7 giờ 30, hẹn gặp ở câu lạc bộ võ thuật.

Tối nay Hà Đông Phàm sẽ dẫn bạn học đến câu lạc bộ võ thuật học thử, Ninh Hân không quên.

Ninh Hân đặt đũa xuống, trả lời tin nhắn: Ừm.

Ninh Hân vừa đặt điện thoại xuống, chưa kịp cầm đũa lên đã có người đến ngồi đối diện. Ninh Hân ngước nhìn, đứng dậy chào: “Huấn luyện viên Khang.”

Huấn luyện viên Khang là huấn luyện viên chính của đội, khoảng hơn 40 tuổi. Ông đặt khay cơm xuống: “Ngồi xuống ăn cùng.”

Ninh Hân ngồi xuống, cầm đũa tiếp tục ăn. Bình thường, huấn luyện viên Khang không ăn cơm cùng Ninh Hân nên trong lòng cô đã đoán được bảy tám phần.

Huấn luyện viên Khang vừa ăn vừa nói về chuyện chính thức hóa: “Phó huấn luyện viên Ninh, năm nay là năm thứ ba của cô rồi phải không?”

“Vâng.”

“Thái độ huấn luyện đội của cô tích cực, có trách nhiệm, mọi người đều thấy rõ, theo lý thì năm nay suất chính thức phải về tay cô.”

“…”

Quả nhiên.

Huấn luyện viên Khang đặt đũa xuống: “Vấn đề lớn nhất của cô là học vấn, điều này cô cũng biết, mấy trợ giảng được nhận vào năm ngoái đều có bằng đại học trở lên, nên chúng tôi cũng khó xử.”

Ninh Hân cũng đặt đũa xuống nhìn ông, nghiêm túc lắng nghe lời tiếp theo.

Huấn luyện viên Khang thở dài, rất tiếc nuối: “Rèn luyện thêm một thời gian nữa, sang năm tôi sẽ giúp cô đăng ký lại.”

Thực ra khi điền đơn đăng ký, Ninh Hân đã lo lắng về vấn đề này. Tuy luôn tự an ủi bản thân phải thoải mái, nhưng nghe kết quả này vẫn không nhịn được thất vọng. Cô che giấu nỗi buồn, cười nhẹ nhàng: “Em hiểu.”

Huấn luyện viên Khang rất hài lòng với phản ứng ôn hòa của Ninh Hân: “Cố gắng làm tốt, tôi rất kỳ vọng ở cô, cấp trên cũng vậy.”

“Vâng.”

Ninh Hân cầm đũa lên, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Cảm xúc thất vọng không kéo dài lâu, buổi chiều khi Ninh Hân dẫn các em trong đội tập luyện, trong lòng đã hoàn buông bỏ.

Cô yêu công việc này, yêu những đứa trẻ đang khổ luyện này, không phải vì danh hiệu chính thức kia. Thân phận nhân viên hợp đồng không ảnh hưởng đến tình yêu của cô với công việc.

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Tan làm Ninh Hân đi thẳng đến phòng thay đồ thay quần áo.

Cô dự định đến Đại học Ngọc Hòa ăn qua loa bữa tối rồi đến câu lạc bộ võ thuật đợi Hà Đông Phàm và bạn cậu.

Ninh Hân đi về phía cổng trung tâm huấn luyện, từ xa đã thấy Tạ Hàn Nguyên và ba cậu ấy, Tạ Bác đang đứng ở cổng.

Tạ Hàn Nguyên là một học viên có thực lực rất tốt trong đội, nhưng hoàn cảnh cậu khá đặc biệt. Ba mẹ cậu ly hôn từ khi cậu còn rất nhỏ vì tình cảm rạn nứt, sau khi ly hôn cậu sống với mẹ. Mẹ cậu không phải người mẹ tốt, vì cuộc sống không như ý thường xuyên đánh mắng ngược đãi cậu, sau đó lại ôm cậu khóc lóc ăn năn. Về sau, Tạ Hàn Nguyên mắc chứng trầm cảm nhẹ, vì căn bệnh này mà Tạ Bác mới giành lại quyền nuôi dưỡng.

Khi Tạ Hàn Nguyên đến đây, Tạ Bác có trao đổi riêng với huấn luyện viên về tình trạng đặc biệt của cậu, Ninh Hân biết chuyện này. Cô cũng từng được huấn luyện viên quan tâm, nên cô cũng làm như vậy. Cô chủ động quan tâm Tạ Hàn Nguyên, luôn để ý đến cảm xúc của cậu. Cô biết chứng trầm cảm đáng sợ thế nào, cô không dám lơ là.

Ninh Hân nhìn kỹ hai ba con đứng ở cổng, trên tay Tạ Bác còn xách hai túi đồ. Cô nhớ ra, có lẽ là đặc sản mà lần trước anh ta gọi điện nói. Ninh Hân đi về phía họ.

Còn cách hai ba mét, Tạ Bác đã tiến lên đón, đưa đồ trên tay: “Phó huấn luyện viên Ninh, toàn là đồ ăn vặt quê nhà thôi, đừng chê nhé.”

“Tôi không chê.” Ninh Hân giơ tay ngăn lại, “Nhưng anh Tạ, những thứ này tôi thật sự không thể nhận, không đúng quy định.”

“Chỉ là mấy món ăn vặt thôi, có phải vàng bạc đâu, chỉ muốn cảm ơn cô đã chăm sóc Tiểu Nguyên nhà chúng tôi.”

Tạ Hàn Nguyên cũng bước tới nói: “Phó huấn luyện viên, cô cứ nhận đi.”

Ninh Hân kiên quyết: “Anh Tạ, tôi chỉ có thể nhận tấm lòng của anh, chăm sóc Tiểu Nguyên là công việc của tôi, anh thật sự không cần khách sáo.”

Tạ Bác vẫn giơ đồ trên tay. Ninh Hân lách sang bên đường, vẫy tay ‘tạm biệt’: “Anh Tạ, hai người đi đường cẩn thận, tôi còn việc gấp, đi trước đây.”

Ninh Hân không đợi họ đáp lại, quay đầu chạy nhỏ đến trạm xe buýt, cô chạy một mạch đến trạm. Tuy cô không nhận món quà thật, nhưng trong lòng đã nhận được tấm thành ý. Có thể giúp được người khác dù chỉ một chút, đối với cô – người chẳng có gì, vừa tự hào vừa vui mừng.

Ninh Hân đang đắm chìm trong tâm trạng vui vẻ thì nghe tiếng còi xe. Cô nhìn qua, là xe của Tạ Bác. Cửa sổ ghế phụ hạ xuống hoàn , Tạ Bác ngồi ở ghế lái nghiêng người: “Phó huấn luyện viên Ninh, nhà cô hình như không phải hướng này?”

“…”

Ninh Hân phản ứng lại, len qua mấy người đang đợi xe buýt, tiến lên đứng ở mép đường, cúi người: “Tôi cần đến Đại học Ngọc Hòa.”

“Tiện đường, cô lên xe đi, tôi chở cô đi.”

Ninh Hân vẫy tay từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”

“Cô đừng khách sáo.”

“…”

Không đợi Ninh Hân mở miệng, Tạ Bác: “Hôm nay thứ Sáu, xe buýt đông lắm, cô không chắc lên được, vừa rồi cô không phải nói cô gấp sao?”

“…”

Tạ Bác nhìn gương chiếu hậu: “Phó huấn luyện viên Ninh, lên xe nhanh, không thể dừng lâu ở đây.”

Ninh Hân do dự hai giây rồi lên xe. Vì là thứ Sáu, đường sá rất tệ, chạy một đoạn lại dừng một đoạn. Xe lại phải dừng vì tắc đường, Tạ Bác hơi quay đầu: “Tiểu Nguyên, mở đặc sản ra cho phó huấn luyện viên Ninh nếm thử.”

Ninh Hân theo phản xạ từ chối: “Không cần không cần.”

Tạ Bác: “Đừng khách sáo, vốn mang đến cho cô, đã nói không thể nhận thì nếm một chút, cũng coi như nhận tấm lòng của tôi.”

Ninh Hân lúc này mới không từ chối. Tạ Hàn Nguyên mở túi niêm phong, bên trong là bò viên đóng gói riêng lẻ. Tạ Hàn Nguyên trực tiếp vốc một nắm lớn đưa cho Ninh Hân: “Phó huấn luyện viên.”

Ninh Hân hai tay đón nhận: “Cảm ơn.”

Trên xe, Ninh Hân ăn vài viên, khen thịt bò ngon, cũng một lần nữa bày tỏ lòng cảm ơn, đồng thời nói chuyện với Tạ Bác về tình hình của Tạ Hàn Nguyên trong đội.

Xe dừng ở Đại học Ngọc Hòa. Khi Ninh Hân xuống xe, Tạ Hàn Nguyên lại vốc một nắm lớn thịt bò viên đưa cho Ninh Hân: “Phó huấn luyện viên, cô bỏ túi ăn.”

Ninh Hân gật đầu: “Cảm ơn cảm ơn.”

Ninh Hân tìm đại một tiệm mì gần đó để ăn qua bữa tối, cô gọi một chén mì tạp thái đậu Hà Lan, đậu thì cứng, thịt băm còn vón cục. Tóm lại là, rất bình thường.

Được Hà Đông Phàm dẫn đi ăn mì cay và cơm nồi đất canh đậu ngon, cô cứ tưởng vào đại một tiệm nào cũng không đến nỗi tệ.

Xem ra, vẫn phải đi theo sinh viên ở đây mới ăn được đồ ngon.

Ninh Hân ăn xong mì liền đi đến câu lạc bộ võ thuật.

Cô lễ tân nhỏ ở quầy tiếp tân, Ngọc Nhi, bảo Ninh Hân rằng Dương Hiểu Trinh đang ở trong phòng tiếp khách.

Ninh Hân liền đến chào hỏi bà chủ câu lạc bộ tiện thể đưa cho cô ấy một ít bò khô.

Dương Hiểu Trinh bóc một viên bò khô bỏ vào miệng, tò mò hỏi:
“Sao tự nhiên lại muốn dạy lớp nhóm nhỏ vậy?”

“Người quen.”

“Người quen mà cũng cần học thử?”

“Họ chưa biết gì về quyền anh. Tớ sợ họ chỉ là hứng thú nhất thời thôi.”

“Vậy cậu định cho họ học thử như thế nào?”

Ninh Hân đã nghĩ xong từ trước, cô giơ nắm tay lên, cười hừ hừ.

Dương Hiểu Trinh thấy thú vị, cũng cười theo. Sau đó nhớ ra chuyện chính, cô ấy nói:
“Đúng rồi, Chủ nhật cậu đi thử váy cưới với tớ được không?”

Đám cưới của Dương Hiểu Trinh được ấn định vào cuối tháng Sáu, còn chưa đầy bốn tháng nữa, bây giờ mới bắt đầu lo lắng.

Ninh Hân trêu: “Cậu để ông chủ Mạnh đi cùng cậu đi, tớ đi làm gì?”

“Chi nhánh bên này vừa mới khai trương, anh ấy bận lắm.” Dương Hiểu Trinh đột nhiên đổi sang vẻ mặt chê bai. “Hơn nữa, ông chủ Mạnh là một thẳng nam, tớ dám nghe ý kiến của anh ấy à?”

Ninh Hân bật cười.

Dương Hiểu Trinh yếu ớt đe dọa: “Cậu còn là chị em tốt của tớ không hả?”

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

“Phải, phải mà.” Ninh Hân chọc ghẹo, “Bà chủ đã lên tiếng, tớ nào dám không nghe?”

Ninh Hân liếc nhìn đồng hồ trong phòng tiếp khách, đứng dậy: “Không nói với cậu nữa, tớ đi chuẩn bị, họ sắp tới rồi.”

Dương Hiểu Trinh vẫy tay: “Đi đi.”

Ninh Hân đi đến phòng thay đồ, đang thay quần áo.

Đột nhiên, cửa phòng thay đồ bị gõ “cộc cộc.”

Cùng lúc đó, giọng nói hưng phấn của Dương Hiểu Trinh vang lên: “Ninh Hân, Ninh Hân, ra đây nhìn trai đẹp này!”

Ninh Hân bất lực, thở dài: “Dương Hiểu Trinh, cậu đừng làm giật mình người khác!”

“Thật sự rất đẹp trai, cậu phải tin vào mắt nhìn của tớ.”

“Cậu ngày nào cũng mê trai, không sợ ông chủ Mạnh ghen sao?”

“Anh ta dám chắc?”

Ninh Hân cười, sau đó làm bộ lạnh nhạt: “Không đi!”

Cô thay xong quần áo bước ra, Dương Hiểu Trinh vẫn muốn kéo cô đi ngắm trai đẹp, nhưng điện thoại của Ninh Hân reo lên. Cô bắt máy: “Đến rồi à?”

Trong điện thoại là giọng của Hà Đông Phàm: “Đến rồi, đang uống nước ở quầy lễ tân.”

“Được, em ngồi đó đi, chị ra ngay.” Ninh Hân cúp máy.

Dương Hiểu Trinh lại bắt đầu lải nhải: “Đi thôi, nhìn một chút đi, cao lớn, dáng đẹp, trông như sinh viên thể thao, còn có răng khểnh, cười lên dễ thương lắm.”

Ninh Hân cầm điện thoại dừng lại.

Răng khểnh?

Cao lớn?

Trông như sinh viên thể thao?

Hà Đông Phàm?

Ninh Hân cùng Dương Hiểu Trinh bước ra liền thấy Hà Đông Phàm ngồi dựa vào ghế sofa, dáng vẻ thoải mái, tay cầm một ly giấy dùng một lần.

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác gió xanh trắng rộng rãi, kéo khóa lên tận cổ.

Cậu cao lớn, lại thích mặc đồ rộng thùng thình.

Vì vậy mặc dù cái ghế sofa vốn trông khá to nhưng cậu ngồi lên lại như biến nhỏ hẳn.

Hà Đông Phàm nghiêng đầu nhìn thấy Ninh Hân, lập tức lộ ra nụ cười với răng khểnh, đứng dậy: “Cô giáo Ninh.”

Dương Hiểu Trinh nhìn Hà Đông Phàm, lại nhìn Ninh Hân, ghé sát lại, môi không động nhưng phát ra tiếng: “Cậu quen à?”

Ninh Hân quay đầu: “Tớ không nói với cậu là quen sao?”

Không để ý đến vẻ kinh ngạc của Dương Hiểu Trinh, cô bước tới: “Bạn học của em đâu?”

“Cậu ấy… chắc khoảng năm phút nữa mới đến, em qua trước.”

“Được.” Ninh Hân gật đầu. “Em ngồi thêm một chút, chị đi chuẩn bị trong phòng tập.”

“Được.”

Hà Đông Phàm nhìn theo bóng lưng của Ninh Hân, uống một hơi hết nước trong ly giấy, đi đến quầy lễ tân đưa ly: “Chị, rót thêm nước giúp em, cảm ơn.”

Hà Đông Phàm chạy đến đây nên giờ đã thở đều, cảm thấy khát khô cả họng.

Lại ngồi thêm một lúc, Từ Quả mới từ tốn xuất hiện.

Hà Đông Phàm đứng dậy khỏi ghế sofa, tiến lên đón: “Cậu chậm thêm chút nữa đi, tôi sắp phải phái kiệu đến rước cậu rồi.”

Từ Quả ung dung: “Tôi có phải gấp đi gặp ai đâu.”

Hà Đông Phàm bực mình: “Thôi, không thèm đôi co với cậu.”

Cậu nhấn mạnh: “Lão Từ, ba năm tình bạn, tôi chỉ có một yêu cầu với cậu.”

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Từ Quả: “…”

Hà Đông Phàm nhấn từng chữ: “Cậu, rất, thích, quyền, anh.”

Ngay khi lời vừa dứt, Ninh Hân từ bên trong bước ra, liếc nhìn Từ Quả và Hà Đông Phàm: “Đến đây, phòng tập chuẩn bị xong rồi.”

Hà Đông Phàm khoác vai Từ Quả: “Đi, thử lớp!”

Ninh Hân giới thiệu và giải thích một số kiến thức cơ bản về quyền anh, sau đó dẫn Hà Đông Phàm và Từ Quả khởi động.

Sau khi khởi động, Ninh Hân hướng dẫn họ làm các động tác bước cơ bản và ra đòn.

Buổi học hôm nay của cô tăng cường vận động nhiều hơn.

Ninh Hân nhìn đồng hồ thấy thời gian gần đủ liền cầm bộ bảo hộ đã chuẩn bị sẵn bên cạnh: “Từ Quả, lại đây, mặc vào.”

Từ Quả có chút ngơ ngác, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới và mặc vào.

Hà Đông Phàm thở hổn hển: “Cô giáo Ninh, em thì sao?”

Ninh Hân cúi đầu đeo găng tay đấm bốc: “Em không cần.”

Hà Đông Phàm nhíu mày, không hiểu, hả?

Từ Quả mặc xong bộ bảo hộ, Ninh Hân bước tới kiểm tra và chỉnh lại mũ bảo vệ cho cậu ta.

Ninh Hân đi đến giữa phòng tập: “Lại đây.”

Từ Quả đứng yên không nhúc nhích: “Lại làm gì?”

Ninh Hân quay đầu: “Hà Đông Phàm nói cậu thích quyền anh, tôi xem thử.”

Từ Quả lúc này mới bước tới.

Ninh Hân vào tư thế chuẩn bị ra đòn, ánh mắt trở nên sắc bén: “Tôi sẽ tấn công đơn phương, cậu có thể sử dụng các kỹ thuật tránh né và đỡ đòn mà tôi vừa dạy. Hiểu không?”

Từ Quả: “Hiểu.”

Tới lúc này Từ Quả vẫn chưa biết thực lực của Ninh Hân ra sao.

Trong lòng cậu ta chỉ nghĩ: cô ấy chỉ là một cô gái.

Cho đến khi, dù cách lớp bảo hộ, vẫn cảm nhận được từng cú đấm mạnh mẽ, cậu ta quay sang nhìn Hà Đông Phàm ở bên ngoài.

Hà Đông Phàm gãi đầu, quay mặt đi làm như không liên quan.

Ninh Hân hét lớn: “Phân tâm à!”

Ngay khi lời vừa dứt, Từ Quả cảm nhận được một luồng gió mạnh từ cú đấm lao thẳng tới nhắm vào đầu mình.

Trong chớp mắt cậu ta xoay người 180 độ và ngã nhào xuống sàn.

Ninh Hân hít vài hơi, tháo găng tay đấm bốc ra: “Phân tâm là điều tối kỵ.”

Hà Đông Phàm thấy buổi thử kết thúc, liền vội vã chạy tới giả bộ quan tâm, cúi xuống giúp Từ Quả tháo mũ bảo vệ.

Tóc của Từ Quả rối bù, trông chẳng khác gì tâm trạng hỗn loạn của cậu lúc này.

Hà Đông Phàm cũng nằm bò ra sàn, nghiêng người hỏi: “Lão Từ, thế nào rồi?”

Từ Quả không nhúc nhích, cau mày, nghiến răng thở gấp, không nói lời nào.

Ninh Hân tiến lại gần thêm vài bước: “Bây giờ, cậu còn thấy hứng thú với quyền anh không?”

Từ Quả: “……”

Không thấy Từ Quả trả lời, Hà Đông Phàm bắt đầu lo lắng, hạ giọng gọi: “Lão Từ, nói gì đi chứ.”

“……”

Hà Đông Phàm liếc nhìn Ninh Hân, rồi lại cúi xuống, ghé sát tai Từ Quả nói khẽ: “Tôi bao luôn phí e-book cho cậu.”

Từ Quả nghiến răng, dùng khẩu hình đáp lại: Đồ khốn!

Sau đó, cậu ta lật người nằm ngửa trên thảm tập, thở dài: “Em rất thích quyền anh, rất có hứng thú.”

Ninh Hân gật đầu.

“Vậy thì được, đi làm thủ tục đăng ký khóa học đi.”

Nói xong, Ninh Hân xoay người định rời đi.

Hà Đông Phàm lập tức bật dậy từ sàn: “Cô giáo Ninh, em vẫn chưa được thử mà?”

Ninh Hân quay lại, gương mặt thanh tú đầy vẻ khó hiểu: “Em cũng muốn thử?”

Hà Đông Phàm gật đầu: “Em muốn thử.”

Từ Quả ngay lập tức quên hết đau đớn, nhặt mũ bảo vệ từ dưới sàn lên, đội lên đầu Hà Đông Phàm, tiện thể tháo luôn bộ bảo hộ của mình để mặc cho bạn.

Bình Luận (0)
Comment