Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 42

Trong tiếng cười rộn rã, Ninh Hân khẽ đưa tay che miệng, nghiêng đầu nhìn Hà Đông Phàm và nói nhỏ: “Anh ta ngố quá!”.

Hà Đông Phàm “…”

Cậu thu hồi ánh nhìn, ngồi thẳng lưng một cách cứng nhắc và thầm thở dài, không đáp lại lời cô. Nụ cười của Ninh Hân nhạt dần: “Em không thích xem phim hài sao?”

“Không phải”

“Vậy sao em không xem?”

Hà Đông Phàm cảm thấy ý đồ xấu của mình bị bắt quả tang, liền biện minh: “Đang… đang xem mà, không phải là… ”

Cậu chợt nghĩ ra một lý do “Không phải đang lấy đồ ăn sao?” Vừa nói cậu vừa đưa tay vào túi vải, bất chợt chạm phải tay Ninh Hân. Tay cô rất nhỏ nhắn, xương tay mảnh mai, cậu có thể nắm trọn được.

Hà Đông Phàm cũng không biết dây thần kinh nào bị đứt mà một lúc không buông tay ra.

Ninh Hân hơi bối rối, xoay cổ tay: “Đây là tay chị.”

Ngay lập tức, Hà Đông Phàm như bị lò xo bật ngược, vội vàng rụt tay lại. Đầu óc cậu rối bời, cảm thấy không khí nơi đây ngột ngạt khó thở.

Cậu đứng dậy, cúi người: “Em đi vệ sinh.”

Ninh Hân dịch chân để cậu đi. Cô nghĩ, có lẽ cậu thật sự không thích xem phim hài, trông quá gượng gạo.

Khi Hà Đông Phàm từ nhà vệ sinh trở về, phim đã gần kết thúc.

Cậu ngồi xuống, Ninh Hân theo phản xạ quay sang nhìn cậu. Dưới ánh sáng chập chờn, gương mặt góc cạnh của cậu trông như tác phẩm thạch cao trong triển lãm nghệ thuật. Những giọt nước đọng trên vài sợi tóc mai, cung mày tự nhiên sâu, sống mũi cao thẳng, đường hàm săn chắc rõ nét…

Ninh Hân bị tiếng cười vang trong rạp thu hút, thu hồi ánh nhìn, chú ý quay lại màn bạc.

Khi phim kết thúc, đèn trong rạp bật sáng, nhạc vui nhộn vang lên, màn hình xuất hiện danh sách ekip sản xuất, và các diễn viên chính bắt đầu nhảy múa vui vẻ. Khán giả lần lượt rời rạp.

Ninh Hân vẫn ngồi yên, cúi đầu cẩn thận tách sợi trắng trên quả quýt: “Đợi mọi người đi hết rồi chúng ta đi.”

Hà Đông Phàm “ừm” một tiếng, liếc nhìn sang: “Được.”

“Lát nữa em muốn ăn gì không?”

Hà Đông Phàm hơi lộ răng khểnh: “Đây không phải là địa bàn của chị sao?” – ý là để chị quyết định.

Ninh Hân nghĩ cũng phải, không phản đối, cho một múi quýt vào miệng: “Ăn lẩu xiên nướng được không? Lẩu xiên nướng tự chọn.”

“Được.”

Thấy người đi gần hết, Ninh Hân nhét cả ba múi quýt còn lại vào miệng, má phồng lên: “Đi thôi.” Đồng thời, cô thu dọn đồ vào túi vải, định xách đi.

Hà Đông Phàm nhanh tay hơn xách túi đứng dậy, “cạch” một tiếng ghế tự động thu lại. Cậu cúi mắt: “Để em xách.”

Về hành động luôn giúp người khác xách đồ của Hà Đông Phàm, Ninh Hân muốn khen ngợi cậu. Nhưng lúc này miệng cô đang ngậm đồ, nên chỉ cười với cậu để thể hiện sự tán thưởng với hành động của cậu.

Dễ thương quá, Hà Đông Phàm nghĩ vậy. Cậu khẽ ho một tiếng: “Đi thôi.”

Hai người đi ra khỏi rạp, cầm mã vạch đến tủ gửi đồ lấy đồ rồi đi ăn xiên nướng.

Quán lẩu xiên nướng này là quán có tiếng lâu năm, làm ăn rất đông khách, mới chỉ gần 6 giờ mà đã kín chỗ. Ninh Hân và Hà Đông Phàm khá may mắn, ngồi được bàn trống cuối cùng.

Ninh Hân: “Cùng đi tủ thức ăn chọn món nhé, xem em muốn ăn gì.”

Hà Đông Phàm đi theo sau, chủ động cầm khay đựng thức ăn theo sau Ninh Hân.

Thỉnh thoảng cô quay đầu chỉ vào một món nào đó hỏi cậu có ăn không, cậu đều gật đầu. Qua lại vài lần, Ninh Hân không hỏi nữa, vì cậu không kén ăn.

Cuối cùng, cô lấy một nắm khoai tây lớn bỏ vào khay, kết thúc việc chọn món.

Giao khay thức ăn cho nhân viên phục vụ, Ninh Hân còn gọi thêm một phần bún lẩu.

Hai người vừa về chỗ ngồi, điện thoại Hà Đông Phàm liền đổ chuông. Nhìn điện thoại, sắc mặt cậu tối sầm lại, vài giây sau mới miễn cưỡng nghe máy.

Ninh Hân đang ăn đậu miễn phí, nghe Hà Đông Phàm gọi một tiếng “Ba”.

Ninh Hân tinh ý chỉ về phía quầy gia vị, khẽ động môi nói “Chị đi lấy gia vị”. Hà Đông Phàm gật đầu.

Ninh Hân lấy hai phần gia vị trở lại, thấy Hà Đông Phàm im lặng không nói gì, hàm nghiến chặt.

Không biết đầu dây bên kia nói gì.

Cuối cùng, Hà Đông Phàm dường như không chịu nổi nữa, giọng khàn đục: “Đây là cuộc đời của con, tại sao con không thể tự lựa chọn?”

Ninh Hân ngồi xuống, xếp gia vị ngăn nắp, tiếp tục im lặng ăn đậu miễn phí.

Không biết đầu dây bên kia đáp lại thế nào, Hà Đông Phàm đột nhiên cười châm biếm một tiếng.

Rồi chất vấn: “Tại sao con phải được sự đồng ý của ba? Ba chuyển nhà sang tên người phụ nữ đó, có được sự đồng ý của con không?”

Sau đó, cậu liếm môi, nén giận: “Vì căn nhà đó là nhà cưới của ba và mẹ!”

Nói xong câu đó, cậu trực tiếp cúp máy, đập điện thoại xuống bàn, cầm ly trà ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Ninh Hân lặng lẽ rót thêm trà cho Hà Đông Phàm.

Cũng lúc này, Hà Đông Phàm nhận ra mình không kiểm soát được cảm xúc, cậu nhìn Ninh Hân với ánh mắt hơi hoảng loạn: “Cô giáo Ninh, em không phải…”

Cậu muốn nói em không phải đang nổi nóng, em không phải người hay nổi nóng.

Nhưng lại thấy nói vậy là nói dối trắng trợn.

Cậu hơi muốn nói với cô, dù thế nào em cũng sẽ không nổi nóng với chị.

Lại thấy lời hứa này nói ra thật kỳ quặc.

Dù sao, cậu rất phiền lòng.

Ninh Hân thấy Hà Đông Phàm muốn nói lại thôi, tưởng cậu có điều gì khó nói, nên an ủi: “Không sao, muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi.”

Hà Đông Phàm nhìn Ninh Hân một lúc, mi mắt run run cụp xuống: “Chị biết đấy, nhà em muốn em theo con đường chính trị, họ cho rằng đó mới là con đường đúng đắn, cho rằng em kiên trì theo chuyên ngành hiện tại rất nực cười.”

Ninh Hân phân tích dựa trên hoàn cảnh gia đình Hà Đông Phàm, đó quả thật là một con đường rộng mở được bảo đảm, người khác có muốn cũng không được.

Nghĩ vậy, suy nghĩ của gia đình cậu cũng không có gì sai.

Ninh Hân lại nhớ đến mối quan hệ giữa Hà Đông Phàm và ba cậu, nhíu mày hỏi: “Em là vì chống đối ba nên kiên trì theo chuyên ngành này, hay là vì thích?”

“Đương nhiên là vì thích!” Ít nhất hiện tại, là rất thích.

“Đã là thích thì tốt rồi.” Ninh Hân gật đầu.

“Cùng với sự phát triển mạnh mẽ của ngành công nghiệp thông tin, internet chắc chắn sẽ là xu hướng lớn trong tương lai, đây cũng là một phần sức mạnh của quốc gia. Em không nghĩ việc em chọn ngành này lại kém hơn con đường kia. Hơn nữa, em đã nói với chị là em đang chuẩn bị cho cuộc thi đúng không? Chị có biết giá trị của cuộc thi đó trong ngành cao đến mức nào không? Tiêu chuẩn để tham gia cuộc thi đó cao như thế nào không?” Hà Đông Phàm thở dài, “Nhưng không ai ủng hộ em, cũng chẳng ai tự hào về em, ngay cả cậu và bà ngoại cũng nghĩ em nên đi theo con đường họ sắp đặt.”

Không một người thân nào ủng hộ, rõ ràng có thành tích tốt mà chẳng ai tự hào, thật đáng thương, Ninh Hân nghĩ vậy.

Ninh Hân chắp tay đặt lên bàn vuông nhỏ, hơi nghiêng người về phía trước “Hà Đông Phàm.”

“Hả?”

“Chị ủng hộ em.”

Nói xong, cô cười tươi để lộ hàm răng.

Hà Đông Phàm hơi ngẩn người “Gì cơ?”

Trong không khí ồn ào náo nhiệt, Ninh Hân nói chậm rãi, giọng điệu dịu dàng nhưng chắc nịch “Chị ủng hộ em chọn chuyên ngành em thích.”

“Như em vừa nói với ba em đó, đây là cuộc đời của em, tại sao em không thể tự lựa chọn, em vốn phải được tự lựa chọn, chọn điều mình thích.”

“Lựa chọn của em không buồn cười đâu, vì em không chọn một cách mù quáng, em biết rõ con đường gia đình sắp đặt cho em thoải mái và rộng mở đến mức nào, nhưng em vẫn kiên trì theo đuổi chuyên ngành mình thích, theo chị thấy, điều đó cần lòng can đảm và sự quyết đoán.”

“Em rất giỏi đấy.”

“Chị ủng hộ em.”

“Hơn nữa, chị tự hào vì đã từng là giáo viên của em.”

Ninh Hân vừa nói xong liền nghe thấy cô nhân viên phục vụ bưng một nồi đất đen lớn đứng không xa hỏi “Bàn số 36 ở đâu?”

Ninh Hân nghiêng người, giơ cao tay phải, đáp “Ở đây! Ở đây!”

Cô nhân viên lập tức đi về phía Ninh Hân, đặt nồi đất đen vào giữa bàn “Uống gì không?”

Ninh Hân liếc nhìn Hà Đông Phàm “Sữa đậu nành nhé?”

Hà Đông Phàm gật đầu.

Ninh Hân giơ hai ngón tay “Hai chai sữa đậu nành Vị Di.”

Cô lại đứng dậy “Chị tự đi lấy.”

Ninh Hân lấy hai chai sữa đậu nành từ tủ đồ uống, mở nắp, cắm hai ống hút vào. Khi cô cầm hai chai sữa đậu nành quay người đi về phía bàn, từ xa đã bắt gặp ánh mắt của Hà Đông Phàm. Cậu ngồi đó nhìn cô, khóe miệng cong lên, hơi để lộ răng khểnh. Tâm trạng u ám của cậu dường như đã hoàn toàn qua đi.

Ninh Hân cũng cong khóe miệng theo. Cô đi tới, ngồi xuống, đưa sữa đậu nành cho cậu rồi giới thiệu với cậu về độ nổi tiếng và ngon miệng của quán xiên nướng này. Xiên nướng ở quán này là sau khi nhà bếp nấu chín tất cả nguyên liệu sẽ cho vào nồi đất, sau đó rưới lên nước sốt bí truyền.

Ninh Hân gắp một xiên thịt bò từ nồi đưa cho Hà Đông Phàm “Nếm thử đi.”

Hà Đông Phàm nếm thử, giơ ngón cái lên.

Ninh Hân cười, cũng bắt đầu ăn “Trước đây chị toàn một mình đến ăn, cảm ơn em hôm nay đã đi cùng chị.”

Còn phải cảm ơn cậu hôm nay tình cờ đến tìm cô. Cô vốn định như những năm trước, ở nghĩa trang từ sáng đến tối. Vì cô không có nơi nào để đi. Cậu đột nhiên gọi điện cho cô. Hai người đi xem phim, cười đến chảy nước mắt. Bây giờ, lại cùng nhau ăn cơm. Tết Thanh Minh năm nay, cô dường như không buồn lắm.

Vì vậy, Hà Đông Phàm, cảm ơn cậu.

Hà Đông Phàm cảm thấy lời cảm ơn này có chút khó hiểu, có gì đáng để cảm ơn chứ?

Cậu nói “Sau này chị muốn ăn thì gọi em, em sẽ đi cùng chị.”

“…”

Sợ rằng tâm ý của mình quá rõ ràng, cậu ngượng ngùng thêm một câu “Em thấy món này khá ngon.”

Ninh Hân nhắc “Chị sắp chuyển nhà rồi.”

“Cũng không xa lắm, đúng không? Vừa hay chúng ta có thể cùng đến đây, trên đường đi cũng không buồn chán.” Hà Đông Phàm nói.

Ban đầu, Ninh Hân nghĩ sau khi chuyển nhà, đến đây ăn sẽ không tiện, chắc chắn sẽ phải thất vọng mà từ bỏ.

Nhưng nghe Hà Đông Phàm nói vậy, cô lại cảm thấy điều đó thật sự chẳng có gì phiền toái.

Thậm chí, đó có thể là một ngày rất bình thường, khi bất chợt nảy ra ý tưởng, cả hai sẽ đến đây ăn một bữa cho thỏa thích.

Dường như cuộc sống, thật ra có thể đối mặt một cách rất đơn giản.

Cô gật đầu “Ừ.”

Hà Đông Phàm lấy giấy lau miệng “À đúng rồi, chị định khi nào chuyển nhà?”

Ninh Hân đang ngậm một miếng khoai tây to trong miệng, nóng đến nỗi không ngậm được miệng, lại không tiện nhổ ra, không nói được gì, ngửa đầu thổi khí, trông có vẻ hơi buồn cười.

Hà Đông Phàm bật cười, khi Ninh Hân nhìn qua thì lại kìm nén nụ cười. Cậu nghiêm túc lại “Đến lúc đó nhớ báo em, em sẽ giúp chị chuyển.”

Cậu lại vỗ vỗ cơ bắp “Đàn ông mạnh mẽ, đây!”

Ninh Hân bị chọc cười, giơ tay che miệng, không muốn để ý đến cậu.

Hà Đông Phàm lại hỏi “Khoảng khi nào chuyển?”

Ninh Hân từ từ nuốt miếng khoai tây trong miệng, nhận lấy sữa đậu nành Hà Đông Phàm đưa qua uống một ngụm “Cuối tháng này.”

“Thời điểm vừa hay.” Hà Đông Phàm dẫn đến câu chuyện tiếp theo, “Cuộc thi của em vào tháng 5, lúc đó phải ra nước ngoài nửa tháng, lớp quyền anh cũng phải tạm dừng.”

Ninh Hân ngậm ống hút gật đầu “Được.”

Hai người ăn xong Ninh Hân gọi tính tiền, Hà Đông Phàm ngăn lại, nói lúc cô đi vệ sinh cậu đã thanh toán rồi.

Ninh Hân giả vờ giận dỗi “Không phải đã nói là chị mời sao?”

Hà Đông Phàm nén cười khẽ ho một tiếng, hỏi lại “Chị mời em xem phim, em mời chị ăn cơm, không đúng sao?”

“…”

“Chúng ta không cần phân chia rõ ràng như vậy.”

Nói xong, Hà Đông Phàm dời ánh mắt đi.

Ninh Hân không biết làm sao với câu nói này của cậu, nếu thật sự tính toán với cậu, ngược lại sẽ thể hiện cô xem mối quan hệ hai người quá xa cách.

Hai người đi dọc theo đường.

Ninh Hân nghiêng đầu “Em về trường bằng gì?”

Hà Đông Phàm “Em đi xe đạp.”

“Vậy em đi chậm thôi, về đến trường nhắn tin cho chị.”

Hà Đông Phàm “ừm” một tiếng, nhìn đôi găng tay đấm bốc đang xách trên tay, cậu dừng bước móc ví “Cô giáo Ninh, đôi găng này bao nhiêu tiền?”

Ninh Hân đẩy tay cậu lại “Không phải đã nói không cần phân chia rõ ràng sao?”

“Nhưng trông nó có vẻ rất đắt.”

“Coi như quà sinh nhật tặng em đi, hôm gặp em đúng sinh nhật em mà chị cũng chưa mua quà gì.”

Hà Đông Phàm suy nghĩ hai giây “Vậy em cũng bù cho chị một món quà sinh nhật nhé?”

Ninh Hân “…”

Bình Luận (0)
Comment