Vì khai giảng, khuôn viên trường học trở nên nhộn nhịp hơn.
Khi Hà Đông Phàm bước lên lầu, cậu nhường đường cho những người đang chuyển hành lý và gặp một vài người quen trong khoa, cậu gật đầu chào hỏi.
Cửa phòng ký túc xá 202 mở toang.
Đã là năm cuối đại học, bọn họ không còn chút nhiệt huyết nào, hầu hết đều đợi đến ngày cuối cùng mới quay lại trường.
Từ Quả đang trải giường, Lý Bạch Tử đứng sau lưng Giang Tâm xem cậu chơi game.
Giữa phòng ký túc xá có hai chiếc vali mở toang, dường như chỉ mới được dọn dẹp một nửa, bên cạnh bàn chất đầy đặc sản từ quê, ghế thì để lung tung. Hà Đông Phàm cảm thấy chẳng có chỗ nào để đặt chân.
Cậu khó chịu nói: “Mấy người dọn dẹp một chút đi, trông thế này sao chịu nổi?”
Lý Bạch Tử không thèm quay đầu, đáp lời qua loa: “Ba năm rồi, giờ cậu mới chịu không nổi à?”
Hà Đông Phàm chợt nhận ra bản thân bị ảnh hưởng bởi Ninh Hân. Cô thích giữ cho nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ. Thời gian qua ở nhà cô, cậu cũng quen với việc như vậy.
Nghĩ đến Ninh Hân, tâm trạng Hà Đông Phàm càng tệ hơn.
Tất nhiên không phải vì cô, cũng không phải vì cô giận dỗi.
Nếu nói cô giận dỗi thì dường như không đúng, cũng không giống đang bực tức. Mà là một sự xa cách có chủ ý, khó hiểu.
Trên đường về, cậu đã suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây. Trước tối nay, cậu đã ba ngày không gặp cô. Làm sao cậu có thể chọc giận cô được?
Chẳng lẽ là do cậu làm vỡ một cái chén và cô phát hiện ra?
Không thể nào!
Cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô.
Cậu rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Hà Đông Phàm thở dài, kéo mấy chiếc ghế vào đúng chỗ dưới bàn học.
Lý Bạch Tử nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn.
Cậu ta đảo mắt nhìn quanh phòng ký túc, thấy mọi thứ vẫn chưa đến mức bừa bộn. Bọn họ mới vừa đến, còn chưa kịp làm lộn xộn nữa mà.
Ánh mắt cậu ta lướt qua Hà Đông Phàm, lập tức sáng lên, nhìn từ đầu đến chân rồi trêu chọc: “Ê! Lão Hà, hai tháng không gặp mà trông khác hẳn! Nhìn phong độ thế này, đúng là người đẹp vì lụa
Câu nói này khiến Giang Tâm và Từ Quả cũng phải quay lại nhìn Hà Đông Phàm.
Lý Bạch Tử “chậc chậc” hai tiếng, cười mỉa mai: “Xem ra mắt con gái đúng là tinh tường hơn hẳn.”
Bộ quần áo này của Hà Đông Phàm đã sớm được đem ra khoe trong nhóm ký túc xá, do chính Ninh Hân đi cùng cậu mua và chọn lựa.
Giang Tâm mắt vẫn dán vào màn hình chơi game, nói đùa: “Lão Hà, có phải cậu nên mời chúng tôi một bữa không? Chúc mừng cậu thoát kiếp độc thân!”
“Chứ còn gì nữa!” Lý Bạch Tử khoanh tay trước ngực, chậm rãi phụ họa: “Bạn gái người ta còn đưa cả chìa khóa nhà cho rồi kia kìa!”
Từ Quả trải xong giường, nhảy xuống, nói: “Ăn nhẹ thôi nhé, dạo này nóng trong người.”
Hà Đông Phàm không thể chịu nổi!
Thật sự là “gãi đúng chỗ ngứa” mà!
Chìa khóa còn bị đòi lại rồi!!!
Hà Đông Phàm chẳng buồn đôi co với họ. Cậu tháo cúc áo sơ mi, rút thắt lưng ra, quăng qua một bên, rồi lấy quần áo đi tắm.
Cánh cửa nhà vệ sinh “rầm” một tiếng, đóng sầm lại thật mạnh.
Lý Bạch Tử liếc nhìn Từ Quả, nhướng mày: “Lão Từ, cậu đoán thử xem cậu ta bị làm sao vậy?”
Từ Quả lười biếng tựa người vào khung giường, bình thản đáp: “Hoặc là thất bại trong tình trường, hoặc là thất bại trong công việc.”
Công việc?
Việc thực tập của cậu ta đã kết thúc rồi mà.
Hơn nữa, một công việc thực tập thôi thì không đến mức khiến cậu ta bận lòng mãi sau khi đã nghỉ việc chứ?
Lý Bạch Tử gật gù, trong lòng đã có câu trả lời.
Hà Đông Phàm tắm xong bước ra, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi sữa tắm, hơi nước chưa tan hết.
Cậu ngồi xuống, vắt chân lên, ngón tay xoay điện thoại, đường viền quai hàm căng lại.
Cứ thế ngồi lặng lẽ khoảng nửa tiếng.
Lý Bạch Tử không chịu nổi nữa, nhét vali vào dưới tủ quần áo: “Tôi bảo này, cậu nhận lỗi với người ta đi, có gì mà khó khăn thế?”
Nhận lỗi?
Cậu sai ở đâu chứ?!
Hà Đông Phàm im lặng khoảng mười giây, giữa hai chân mày hơi cau lại: “Sao mà nhận lỗi đây?”
Cậu thực sự không biết lỗi này phải nhận như thế nào! Nhận từ đâu!
Lý Bạch Tử nói với giọng điệu bông đùa: “Cứ nói là ‘anh sai rồi’, rồi thêm ‘xin lỗi’, cuối cùng bảo ‘moa~’ một cái, chẳng phải xong chuyện sao?”
Hà Đông Phàm hừ một tiếng, tỏ vẻ khó chịu: “Thần kinh à!”
“Đừng không tin, cứ nhận lỗi là đúng thôi!”
Đêm đó, khi đèn tắt, Hà Đông Phàm nằm trên giường, ánh sáng yếu ớt từ điện thoại không đủ để chiếu rõ mặt cậu.
Trên màn hình điện thoại hiện lên ba chữ ‘Em sai rồi’ vô cùng nổi bật.
Cậu đã gửi đi.
Lúc này, cậu cảm thấy tim mình như muốn lộn nhào.
Sao lại đi tin lời của Lý Bạch Tử cơ chứ!
Sáng hôm sau, Hà Đông Phàm mơ màng tỉnh dậy, mò lấy điện thoại. Khi nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc, cậu lập tức tỉnh táo, ngồi bật dậy.
Ninh Hân trà lời: “Gì?”
Cậu thất vọng ngã ngửa ra giường, đưa tay lên trán.
Cái này phải trả lời sao đây?
Hà Đông Phàm suy nghĩ rất lâu mới hồi đáp.
Hà Đông Phàm: “Em làm vỡ một cái chén của chị rồi.”
Ninh Hân: “Không sao đâu.”
Cảm giác nhẹ nhõm khiến cậu tỉnh táo hơn, liền nhắn tiếp:
Hà Đông Phàm: “Em đã mua hai cái chén mới để trong tủ, chị có thấy chưa?”
Ninh Hân: “Ừm.”
Ừm.
Ừm?
Thôi được rồi, lại rơi vào hẻm cụt nữa rồi!!!
Buổi trưa Lý Bạch Tử gọi mọi người ra ngoài ăn cơm.
Hà Đông Phàm đứng dậy: “Để tôi hỏi lão Đinh xem có đi không.”
Suốt cả kỳ nghỉ hè cũng không thấy tin tức gì từ cậu ta.
Hà Đông Phàm sang ký túc xá bên cạnh nhưng Đinh Thiên Tường không có ở đó. Bạn cùng phòng của cậu ta nói rằng cậu ta đã đi ra ngoài từ sáng sớm.
Mấy người cùng nhau ăn trưa ở ngoài, ăn xong thì quay về trường.
Trên đường, Giang Tâm đột nhiên kéo cả nhóm lại: “Ê! Nhìn kìa!”
Cả đám nhìn theo ánh mắt của Giang Tâm, thấy Đinh Thiên Tường và Giang Vận đang ngồi ăn cơm trong một nhà hàng Tứ Xuyên.
Giang Tâm huých vào Hà Đông Phàm: “Họ thân nhau đến mức này à?”
Hà Đông Phàm cảm thấy bản thân chẳng còn thân thiết với Giang Vận nữa: “Tôi còn bị cô ấy chặn rồi, làm sao mà biết?”
Từ Quả nghe thế không hề cảm thấy áy náy mà chỉ nhướng mày một cách hờ hững.
Cả nhóm còn đang nhìn thì Giang Vận như phát giác điều gì đó, bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn qua phía họ.
Rõ ràng cô ấy sững sờ, thậm chí làm rơi cả đũa.
Từ Quả quay người đi về phía trước: “Đi thôi, đừng nhìn nữa.”
Hà Đông Phàm theo sau, quay đầu nhìn lại Giang Vận và Đinh Thiên Tường, cảm thấy như mình bị người anh em thân thiết qua mặt một cách âm thầm.
Buổi tối, giáo viên phụ trách cầm danh sách điểm danh đến phòng 202.
Thầy nói: “Trước lễ Quốc khánh sẽ có trận đấu bóng rổ giữa các khoa, Hà Đông Phàm, em phải tham gia nhé.”
Hà Đông Phàm gật đầu.
Cố vấn viên lại quay sang nhìn Từ Quả: “Từ Quả, em cũng tham gia nhé.”
Từ Quả nghiêng đầu, không hiểu: “Em?”
Cố vấn viên đã tự tay ghi tên Từ Quả lên danh sách: “Em dự bị, ngồi đó cổ vũ để giúp khoa Công nghệ Thông tin của chúng ta thu hút đội cổ động.”
Nói xong, thầy gật đầu hài lòng: “Quyết định vậy nhé.”
Thầy nắm tay cầm cửa, dặn dò: “Ngủ sớm đi, đừng có nửa đêm la hét ầm ĩ.”
Khi cửa vừa đóng lại, Lý Bạch Tử lầm bầm: “Gắn điều hòa sớm một chút, bọn em sẽ không la hét nữa.”
Giang Tâm chêm vào: “Thôi đi, giờ mà gắn cũng chẳng liên quan gì đến bọn mình rồi.”
Quả thực là vậy.
Bây giờ đã là tháng 9, thời tiết sắp chuyển lạnh, đến mùa hè năm sau thì họ đã tốt nghiệp hết rồi.
Cốc, cốc, cốc— Bất ngờ có tiếng gõ cửa vang lên.
Hà Đông Phàm là người ở gần cửa nhất.
Cậu ngồi trên ghế, một tay vịn vào khung giường, hơi ngả người ra sau làm ghế chòng chành rồi với tay mở cửa.
Là Đinh Thiên Tường.
Đinh Thiên Tường không bước vào, chỉ ra hiệu: “Lão Hà, ra đây, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Hà Đông Phàm đi theo ra ngoài.
Sau ký túc xá, hai người đứng dựa vào tường, dáng vẻ lười biếng.
Đinh Thiên Tường rút ra một bao thuốc, tự lẩm bẩm: “Cậu không hút thuốc phải không?”
Ngọn lửa từ bật lửa bùng lên, mùi thuốc lá nhanh chóng lan tỏa, những đốm lửa nhỏ trên điếu thuốc khi sáng khi tối.
Hà Đông Phàm chìa tay ra: “Cho tôi một điếu.”
Đinh Thiên Tường bật cười, lấy bao thuốc ra.
Hà Đông Phàm cầm lấy, gõ nhẹ vào đáy bao, cắn điếu thuốc bằng miệng, rồi ném lại bao thuốc cho Đinh Thiên Tường.
Đinh Thiên Tường đưa bật lửa, Hà Đông Phàm nghiêng đầu sang châm thuốc, điếu thuốc lập tức đỏ lửa.
Đinh Thiên Tường hỏi: “Cậu cũng biết hút thuốc à?”
Dĩ nhiên là biết.
Từ hồi cấp hai, vì tò mò mà cậu đã thử qua rồi.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Hà Đông Phàm nhìn con thiêu thân đâm đầu vào bóng đèn, trong đầu lại hiện lên hình ảnh năm lớp 9. Lúc đó, cậu ngồi bên vệ đường hút thuốc, và Ninh Hân đã bắt cậu vứt điếu thuốc đi.
Đinh Thiên Tường liếc nhìn Hà Đông Phàm, chủ động mở lời: “Lão Hà, thực ra tôi thấy rất ngại khi tìm cậu lần này. Tiền tôi mượn cậu trước đây vẫn chưa trả được đúng hạn.”
Hà Đông Phàm quay đầu nhìn Đinh Thiên Tường. Trong bóng tối mờ mịt, không thể nhìn rõ nét mặt của cậu ta.
Đinh Thiên Tường lấy từ trong túi ra một xấp tiền 100 nhân dân tệ, khẽ gõ vào tay Hà Đông Phàm: “Đây là 2000 tệ, trả trước cho cậu.”
Hà Đông Phàm không đưa tay nhận.
Đinh Thiên Tường rít một hơi thuốc: “Mẹ tôi bị bệnh, sau khi phẫu thuật lại phát sinh vấn đề khác. Tiền trong nhà đã dùng hết, giờ chỉ còn cách vay mượn khắp nơi. Đợi tôi tốt nghiệp, tìm được công việc tốt rồi sẽ trả từ từ cho cậu.”
Hà Đông Phàm thu ánh mắt về, tay trái kẹp điếu thuốc, gõ nhẹ đầu lọc: “Tôi không vội, cậu để sau rồi trả cũng được.”
Đinh Thiên Tường siết chặt xấp tiền, bàn tay thả lỏng dần xuống, ánh mắt cũng cụp xuống: “Cảm ơn cậu, anh em tốt.”
Hà Đông Phàm cười nhạt, dùng điếu thuốc đuổi muỗi: “Không phải cậu nói rồi sao, anh em mà!”
Hút hết một điếu thuốc, Hà Đông Phàm nói: “Đi thôi.”
Đinh Thiên Tường bước theo sau Hà Đông Phàm: “Đúng rồi, còn một chuyện nữa.”
“Nói đi.”
“Tớ đang theo đuổi Giang Vận.”
Hà Đông Phàm dừng bước, xoay người lại.
Đinh Thiên Tường cười: “Cậu sẽ không để bụng chứ?”
“Chuyện của hai người, tớ để bụng làm gì?” Hà Đông Phàm nhíu mày, “Nhưng mà, với tình hình của mẹ cậu hiện giờ, có vẻ không thích hợp lắm, đúng không? Hơn nữa, Giang Vận tốt nghiệp chắc chắn sẽ về Bắc Đô. Chuyện này cậu đã nghĩ cách giải quyết chưa?”
Đinh Thiên Tường im lặng vài giây, cười tự giễu: “Không sợ mất mặt khi nói với cậu, từ năm nhất tớ đã thích Giang Vận. Giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, tớ không muốn bỏ lỡ.”
Nghe lời này Hà Đông Phàm bỗng cảm thấy đồng cảm.
Cậu cũng vậy, dù có khó khăn đến đâu cũng không muốn bỏ lỡ Ninh Hân.
Hà Đông Phàm xoay người bước đi: “Tự cậu cân nhắc mà làm, tự lo liệu đi.”
Sáng thứ bảy, Hà Đông Phàm dậy sớm đi xếp hàng mua bánh ngọt hoàng gia sau đó ghé quán trà sữa.
Ninh Hân không có ở đó.
Hà Đông Phàm nghiêng người dựa vào quầy: “Chị Phương Phương, hôm nay chị Hân không đến à?”
Phương Phương liếc nhìn Hà Đông Phàm: “Không biết. Em uống gì không?”
Hà Đông Phàm lắc đầu, móc điện thoại từ túi quần ra gọi cho Ninh Hân.
Điện thoại reo khá lâu mới được nghe máy.
Giọng cô khẽ vang lên: “Alo.”
Hà Đông Phàm lập tức cảm thấy bồn chồn, giọng hơi trầm: “Chị Hân, hôm nay chị không đến quán trà sữa à?”
“Ồ, chị có việc nên không đến.”
Hà Đông Phàm nhìn túi bánh trên quầy: “Em mua bánh cho chị.”
“Cảm ơn nhé. Hay là em mang về ăn với bạn cùng phòng đi, để lâu hỏng mất.”
Hà Đông Phàm im lặng vài giây: “Chị ở nhà không? Nếu có, em mang qua cho chị.”
“Không, chị có việc rồi.”
Hà Đông Phàm bặm môi, xoay đi xoay lại trong đầu, rồi hỏi thẳng: “Chị đang tránh mặt em đúng không?”
“Á? …Làm gì có chuyện đó! Em nói bậy gì thế!”
“Thế sao chị cứ bận suốt? Có phải em làm gì khiến chị giận không?” Hà Đông Phàm kéo ghế nhỏ ngồi xuống, chân dạng ra thoải mái, “Chị biết không, em thực sự không hiểu được con gái. Nếu em làm gì không phải, hay khiến chị không vui, chị cứ nói thẳng với em.”
“…Không phải đâu.” Ninh Hân phủ nhận, “Chị chỉ bận thôi, vừa hết kỳ nghỉ hè mà, phải đánh giá thể lực đội viên, rồi lập kế hoạch huấn luyện phù hợp với từng người, bận lắm.”
Hà Đông Phàm ngẫm nghĩ một lát, thấy lý do cũng có vẻ hợp lý.
Cậu không vặn vẹo thêm: “Được rồi! Trường em sắp có trận bóng rổ, em là cầu thủ chính. Chị có thể đến cổ vũ không?”
Chưa đợi Ninh Hân trả lời, Hà Đông Phàm bổ sung: “Là chủ nhật.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi vang lên giọng nhẹ nhàng: “Được.”
Hà Đông Phàm vừa mím môi, nụ cười còn chưa nở, Ninh Hân đã thêm vào chậm rãi: “Nếu có thời gian, chị nhất định sẽ đến.”
Bỗng dưng thấy như bị hố.
Nhưng Hà Đông Phàm không thể nói thẳng ra, đành đổi chủ đề: “Bận mấy cũng phải ăn cơm chứ?”
Ninh Hân: “Xong việc chị sẽ gọi em rồi hẹn đi ăn nhé.”
Nghe cô chủ động thế, Hà Đông Phàm mới mỉm cười, lộ ra chiếc răng khểnh: “Được! Nhớ cẩn thận tay chân nhé.”
“Ừ, chị đi làm việc đây.”
Hà Đông Phàm còn chưa kịp nói “Tạm biệt,” thì trong ống nghe đã vang lên tiếng tút tút.
Cậu đứng dậy, bước ra quầy, lấy hai túi bánh nhỏ từ trong túi lớn, đẩy phần còn lại về phía quầy: “Chị Phương Phương, ăn bánh nhé. Tạm biệt!”
Phương Phương đang chỉnh máy móc, ngoảnh đầu lại, chỉ kịp thấy bóng dáng cao lớn của Hà Đông Phàm.
Tết Trung Thu, Hà Đông Phàm dự định về Bắc Đô.
Trước khi đi, cậu gọi điện hẹn Ninh Hân đi ăn, nhưng cô lại khéo léo từ chối vì bận.
Thế nhưng cô lại bảo rằng rảnh sẽ gọi cho cậu.
Hà Đông Phàm bực bội.
Người ta nói, đàn ông là kẻ dối trá.
Cậu nghĩ câu này cũng rất đúng với phụ nữ.
Phụ nữ, đúng là kẻ dối trá!