Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 64

Khi Ninh Hân vừa dứt lời, Dương Hiểu Trinh há hốc miệng, ngạc nhiên trước sự dứt khoát và vô tình của Ninh Hân, không một chút lưỡng lự hay lưu luyến.

Dù sao thì cô cũng không làm được như vậy.

Cô cảm thán, nói khéo léo: “Cậu cũng tàn nhẫn quá đấy?”

Tàn nhẫn sao?

Có lẽ là vậy. Nếu cô là người đầu tiên mà cậu ấy thích, Ninh Hân nghĩ thế.

Nghĩ đến đây Ninh Hân không thể kìm nén được cảm giác chua xót đang dâng tràn trong lòng.

Cô mím môi, tay trái nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của Dương Hiểu Trinh. Ngón tay của Ninh Hân thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

Trước hành động này của Ninh Hân, Dương Hiểu Trinh hơi bất ngờ. Vì Ninh Hân chưa bao giờ thể hiện sự yếu đuối như vậy.

Nhưng nghĩ kỹ lại, dạo gần đây cô ấy thực sự đã thay đổi một chút.

Ví dụ như cô ấy sẽ kể về những quán ăn ngon; ví dụ như cô ấy bắt đầu quan tâm đến những địa điểm vui chơi; hoặc như lần trước, khi cô ấy làm phẫu thuật, cô ấy yêu cầu Dương Hiểu Trinh ở lại chăm sóc; và giờ đây…

Dù chỉ là hành động nắm tay.

Dương Hiểu Trinh đột nhiên cảm thấy đau lòng: “Hân Hân…”

Ninh Hân cúi thấp mắt, hàng mi cong dài khẽ run: “Nhân lúc cậu ấy vừa mới thích tớ, nhân lúc tình cảm cậu ấy dành cho tớ chưa quá sâu đậm, dứt khoát một lần để cả hai đều tốt hơn.”

Cô ngẩng lên, đôi mắt lấp lánh ánh sáng: “Có đúng không?”

Dương Hiểu Trinh là người vô tư nhưng không phải không có suy nghĩ.

Ban đầu cô nghĩ rằng Hà Đông Phàm dáng dấp ổn, tính cách tốt, học vấn cao, gia cảnh cũng không tồi. Chẳng phải cô bạn thân của cô đã gặp vận may lớn sao?

Nhưng nếu Hà Đông Phàm có một gia đình như vậy…

Một mối quan hệ mà không nhìn thấy tương lai, đúng là dứt khoát sẽ tốt hơn, chấm dứt sự tiêu hao cảm xúc của cả hai bên. Dù sao họ cũng không còn là những cô gái 17, 18 tuổi nữa.

Khi 17, 18 tuổi, họ nghĩ rằng mình là tất cả, nghĩ rằng tình yêu là tất cả, nghĩ rằng chỉ cần kiên định là có thể thay đổi thế giới xung quanh.

Những người ở tuổi đôi mươi chắc chắn sẽ mỉa mai rằng “không dám dũng cảm”.

Nhưng ở tuổi đôi mươi, khi đã bị cuộc sống mài mòn đi góc cạnh, họ buộc phải thu hẹp phạm vi của sự bồng bột và cái tôi để tự bảo vệ mình. Đối với những cô gái ở tuổi thiếu niên, họ chỉ biết lắc đầu, mỉm cười, ngưỡng mộ và nói một câu: “Đừng ngốc nữa.”

Vậy những người ở độ tuổi ba mươi, thậm chí là bốn mươi, sẽ ra sao? Là hối tiếc vì ngày đó không đủ dũng cảm, hay mừng vì ngày đó không hành động ngu ngốc? Không thể biết được.

Cuộc sống là vậy, chỉ có thể nhìn về quá khứ, không thể nhìn trước tương lai.

Từng bước một, đi tìm câu trả lời.

Dương Hiểu Trinh nắm lấy tay Ninh Hân thật chặt, tiếp thêm sức mạnh cho cô. Cô quả quyết: “Hân Hân, cậu nói đúng!”

Nói xong cô nhẹ nhàng tiến lên ôm lấy Ninh Hân qua cánh tay đang bị thương.

Trước đây Ninh Hân luôn tự mình chịu đựng nỗi buồn.

Những nỗi buồn đó giống như một bãi biển vô tận bị cô giấu vào màn đêm, chỉ là tạm thời không nhìn thấy.

Nhưng giờ đây cái ôm của Dương Hiểu Trinh khiến cô cảm thấy giống như sóng biển, từng chút từng chút cuộn qua bãi cát.

Cô cảm nhận được sự an ủi nhẹ nhàng.

Cô lại nhớ đến, nhiều lần Hà Đông Phàm khăng khăng tìm Dương Hiểu Trinh ở bên cô, ngay cả khi cô cảm thấy điều đó không cần thiết. Có lẽ cậu chỉ muốn cô cảm nhận được hơi ấm như lúc này.

Nghĩ đến đây, Ninh Hân nhẹ nhàng dựa vào vai của Dương Hiểu Trinh.

Dương Hiểu Trinh: “Hân Hân, cậu đang rất buồn đúng không?”

“Không sao đâu.” Ninh Hân lắc đầu.

Cô đã trải qua rất nhiều nỗi buồn, điều này thực sự không là gì cả. Cô sẽ nhanh chóng ổn thôi.

Chỉ là, cô có chút lo lắng cho Hà Đông Phàm…

Trong ký ức và nhận thức của cô, cậu là chàng trai lớn lên tự do trong Bắc Đô.

Một chàng trai vụng về trong việc che giấu cảm xúc nhưng chỉ cần tủi thân sẽ đỏ mắt.

Hy vọng cậu đừng buồn lâu quá.

Dương Hiểu Trinh cảm thấy Ninh Hân đã khá hơn, liền đứng dậy nói: “Tớ đi cắt hoa quả sau đó để vào tủ lạnh. Xem như hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.”

Dương Hiểu Trinh xách trái cây vào bếp.

Ninh Hân tất nhiên biết nhiệm vụ mà cô ấy nhắc đến chính là điều Hà Đông Phàm giao phó. Dương Hiểu Trinh vốn không bao giờ chu đáo đến mức này.

Sau khi cắt xong hoa quả, Dương Hiểu Trinh nhận một cuộc điện thoại rồi vội vã rời đi.

Căn nhà trở nên yên tĩnh.

Lần đầu tiên Ninh Hân cảm thấy ngôi nhà nhỏ mà cô từng rất hài lòng và ấm áp giờ lại có chút cô quạnh.

Gió bên ngoài ban công thổi nhè nhẹ lướt qua mái hiên luồn vào trong nhà.

Ninh Hân đứng dậy đi ra ban công, ánh mắt hướng về cổng khu dân cư.

Cô đợi một lát, thấy chiếc xe của Dương Hiểu Trinh rời đi mà không dừng lại.

Cô không nhìn thấy Hà Đông Phàm.

Không biết cậu đã về trước; hay đang ngồi trên xe của Dương Hiểu Trinh rời đi; hoặc có thể vẫn còn ở dưới lầu…

Cậu là người có thể làm những việc như vậy.

Ninh Hân quay người đi tới tủ giày để thay giày. Vì chỉ có thể dùng một tay nên cô gặp chút khó khăn, kéo vài lần mới xỏ được.

Sau khi mang giày xong, cô với tay lấy chìa khóa cửa, nhưng chần chừ hai giây rồi nuốt nước bọt, cuối cùng lại đặt chìa khóa về chỗ cũ.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc khánh, Dương Hiểu Trinh mang nồi súp sườn đậu xanh đến thăm Ninh Hân.

Ninh Hân mở cửa, nhìn thấy Dương Hiểu Trinh tay xách nách mang đủ thứ đồ ăn, liền nhíu mày: “Lại là cậu ấy nhờ cậu à?”

Nụ cười của Dương Hiểu Trinh thoáng khựng lại, cô bước vào nhà, không hài lòng nói: “Không thể là tớ tự muốn đến thăm cậu sao? Trong lòng cậu tớ vô tâm đến vậy à?”

Ninh Hân bất lực cong nhẹ khóe môi, đóng cửa lại: “Không phải.”

“Yên tâm đi, hôm nay thật sự không phải cậu ấy nhờ tớ. Tớ chỉ nghĩ cậu bị thương, cần bồi bổ. Đây là sườn, người ta nói ăn gì bổ nấy mà.” Dương Hiểu Trinh đặt đồ lên bàn ăn rồi cười nhận ra điều gì đó, trêu đùa: “Hân Hân, phản ứng vừa rồi của cậu là mong chờ hay thất vọng vậy?”

Ninh Hân bình thản đối diện với cảm xúc của mình: “Với mối quan hệ giữa tớ và cậu ấy, mong chờ hay thất vọng chẳng phải là điều rất tự nhiên sao? Nhưng nếu cậu ấy không thích tớ nữa, tớ nghĩ, niềm vui của tớ chắc chắn sẽ lớn hơn sự thất vọng nhiều.”

Đôi khi Dương Hiểu Trinh thực sự không thể hiểu được sự lạnh nhạt của Ninh Hân.

Nhưng cô cũng không thể phản bác lời của bạn mình.

Ninh Hân đi vào bếp lấy đũa thì bất ngờ có tiếng gõ cửa.

Dương Hiểu Trinh giơ tay, hào hứng nói: “Để tớ mở cửa.”

Cánh cửa mở ra.

Dương Hiểu Trinh và Hà Đông Phàm cùng lúc ngây người nhìn đối phương.

Hà Đông Phàm mặc một chiếc áo thun cổ tròn màu xám nhạt, bên ngoài là chiếc áo khoác jeans xanh đậm dáng đứng phối với quần cargo tối màu.

Cậu cao ráo, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, ngay cả những bộ đồ đơn giản cũng được cậu mặc thật phong cách.

Cậu đứng ở cửa, tay gõ cửa vẫn chưa buông xuống, môi hơi mím lại, mắt ngước lên, giữ một vẻ căng thẳng.

Có chút dè chừng như đang đối mặt với điều gì đó nguy hiểm.

Lại có chút cảm giác của một người cuối cùng đã lấy hết can đảm để đối diện với sinh tử.

Hà Đông Phàm khẽ cúi đầu, tay gõ cửa không tự nhiên gãi gãi sau gáy, lên tiếng chào: “Chị Hiểu Trinh.”

Trong lòng Dương Hiểu Trinh lại cảm thán một lần nữa: Thật tiếc cho cô bạn thân của mình!

Ninh Hân bước ra từ bếp: “Ai thế?”

Nghe thấy tiếng cô, Hà Đông Phàm lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt vượt qua Dương Hiểu Trinh nhìn vào trong nhà.

Cô mặc một bộ đồ ở nhà màu xám nhạt thoải mái, tay phải treo trên ngực, tay trái cầm vài chiếc đũa, tóc được buộc lỏng lẻo, vài sợi rủ xuống bên má phải, trông có vẻ lười biếng nhưng lại rất cuốn hút.

Dương Hiểu Trinh lập tức xoay người, hai tay vung vẩy trước ngực, giải thích: “Tớ thật sự không hẹn trước với cậu ấy đâu!”

Ninh Hân: “…”

Hà Đông Phàm ngập ngừng: “…Ừm, không hẹn trước.”

Dương Hiểu Trinh nhìn hai người, cảm thấy nói thêm cũng vô ích, quyết định để không gian lại cho họ.

Cô quay người xách túi lên và nhanh chóng rời đi: “À… tớ còn có việc, đi trước đây.”

Cô chạy biến đi mất, Ninh Hân muốn gọi lại cũng không kịp.

Trên bàn ăn, đồ ăn đóng hộp vẫn chưa được mở ra.

Ninh Hân nhìn Hà Đông Phàm đang đứng ngoài cửa, chủ động hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

Hà Đông Phàm vốn đang có chút uể oải nhưng nghe câu đó thì mắt lập tức sáng rực. Cậu bước vào nhà, thuận tay đóng cửa lại và thay giày: “Chưa ăn.”

Ninh Hân vì chỉ có thể dùng một tay nên không tiện mở hộp đựng thức ăn, Hà Đông Phàm nhận ra, liền nói: “Cứ để đó, em rửa tay xong sẽ làm.”

Cậu vào bếp rửa tay, bước chân nhẹ nhàng, như thể mang theo làn gió vui vẻ.

Ninh Hân lại cảm nhận được cảm giác như một “chú chó nhỏ hạnh phúc” từ cậu, và điều đó bất ngờ khiến tim cô khẽ đau nhói.

Ninh Hân ăn rất nhiều thịt, cuối cùng từ từ húp canh. Cô quan sát Hà Đông Phàm, đợi cậu ăn gần xong thì chủ động mở lời.

Ninh Hân khẽ khuấy muỗng trong chén: “Hà Đông Phàm, ở trường chắc có nhiều nữ sinh theo đuổi em lắm nhỉ?”

Hà Đông Phàm bất chợt ngẩng đầu, má phải của cậu phồng lên vì đang nhai đồ ăn. Ánh mắt lộ vẻ bối rối, cậu vội lắc đầu, nhưng vì miệng đầy thức ăn nên lời nói không rõ ràng: “Không, không có!”

Ninh Hân khẽ cười: “Em lừa chị à? Lần trước đi xem bóng rổ, chị nghe thấy mấy đàn em nữ của em bàn tán về em đấy.”

Hà Đông Phàm cố gắng nuốt miếng đồ ăn trong miệng, giải thích: “Em không thích họ.”

Ninh Hân, đôi mắt đào hoa cong cong, tỏ vẻ thích thú nhìn Hà Đông Phàm: “Vậy em thích kiểu người thế nào?”

Hà Đông Phàm bất giác nhíu mày, ngay cả nhịp tim cũng như ngừng lại một nhịp.

Đầu cậu trở nên rối loạn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy đây là một cơ hội. Giọng cậu có chút lơ lửng: “Em… em thích người lớn tuổi hơn mình.”

Ninh Hân thu lại ánh mắt, thản nhiên nói: “Chị cũng vậy.”

“…”

Ninh Hân khẽ mỉm cười, giọng điệu nghe như vô tình, mở rộng câu chuyện: “Chị cũng thích người lớn tuổi hơn, có kinh nghiệm sống, chín chắn. Người nhỏ tuổi thì chắc chắn không được.”

Nói xong cô lặng lẽ húp thêm một ngụm canh.

Bàn ăn bỗng chốc rơi vào im lặng.

Ninh Hân cảm thấy không khí thật khó chịu.

Một lúc lâu sau cô mới ngẩng đầu nhìn Hà Đông Phàm.

Cậu cúi đầu nhét đầy thức ăn vào miệng, ăn như thể để lấp đầy không gian trống trải trong miệng mình.

Khoảnh khắc đó Ninh Hân cảm thấy mình như một kẻ ác độc.

Sau bữa ăn Hà Đông Phàm im lặng dọn dẹp mọi thứ.

Ninh Hân giả vờ khát nước, đi đến bàn ăn để rót nước, từ vách ngăn kính nhìn vào trong bếp.

Hà Đông Phàm đứng trước bồn rửa, hơi cúi người, đầu hơi cúi xuống, cẩn thận rửa chén.

Chỉ có hai đôi đũa và vài cái chén nhỏ nên cậu rửa rất nhanh.

Khi Hà Đông Phàm ra khỏi bếp, trên tay cậu xách một túi rác.

Cậu đi về phía cửa, đặt túi rác ở sau lưng cửa, thay giày, cất dép ngăn nắp, rồi xách túi rác lên, nói:
“Chị Hân, em về trường trước đây.”

Ninh Hân bước lại gần: “Ừ.”

Hà Đông Phàm mở cửa bước ra ngoài.

Đèn cảm ứng bên ngoài bị hỏng, hành lang tối om, chỉ có một khối sáng hình tứ giác phát ra từ trong nhà, bị hai cái bóng chồng lên nhau chiếm lấy.

Ninh Hân đứng ở cửa: “Chị không tiễn em đâu.”

Hà Đông Phàm cúi đầu nhìn ánh sáng hắt lên sàn, chậm rãi bước ra khỏi vùng sáng, tiến vào bóng tối.

Cậu dừng lại, ngực phập phồng.

Rồi cậu quay lại.

Trong bộ quần áo màu tối, toàn bộ dáng vẻ của cậu chìm trong bóng tối, ngay cả biểu cảm cũng mờ nhạt trong màn đêm.

Cậu nói bằng giọng điệu bình thường, mang theo chút vui vẻ:
“À, đúng rồi! Tên khốn lần trước đã bị nhà trường thông báo phê bình rồi, tất cả là nhờ công chị quay video. Lần trước em đã nói muốn mời chị ăn cơm mà, chị xem khi nào rảnh?”

Ninh Hân khẽ sững sờ.

Cô vốn nghĩ rằng, sau khi nói những lời kia, mọi chuyện sẽ không còn tiếp tục.

Trong bóng tối, Ninh Hân có thể phác thảo được dáng người cao lớn của cậu.

Bàn tay trái cô đặt trên khung cửa khẽ siết lại.

“Hà Đông Phàm.” Cô nhẹ nhàng gọi tên cậu.

“Ừ?”

Giọng Ninh Hân trở nên không kiên nhẫn: “Lời chị nói vừa nãy em không hiểu sao? Ý trong lời, em nghe không rõ à?”

Cô cố tình dùng thái độ lạnh lùng nhất để nói ra những lời đó.

Nói xong, không gian chìm vào yên lặng.

Trong bóng tối, Ninh Hân không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu, chỉ nghe thấy tiếng túi rác nhựa bị cậu bóp chặt, âm thanh vang lên một cách rõ ràng.

Ninh Hân cảm thấy khó chịu, định kéo tay nắm cửa để đóng lại.

Hà Đông Phàm nhanh chóng tiến lên dùng một tay giữ cánh cửa.

Cậu bất ngờ tiến sát lại khiến Ninh Hân lùi về phía sau nửa bước. Có lẽ vì không dám đối diện với ánh mắt cậu, cô cúi đầu xuống.

Cậu nhìn cô hai giây, giọng nói chậm rãi: “Vậy ra, những ngày qua chị không bận gì cả.”

Giọng cậu hơi run: “Chị biết em thích chị nên đang trốn tránh em.”

Không nghe thấy Ninh Hân trả lời, giọng cậu trầm hơn: “Phải không?”

Ninh Hân nuốt nước bọt: “Phải.”

“Tại sao?” Giọng cậu mang theo cảm xúc khó kìm nén và sự kích động, như không hiểu được: “Tại sao khi anh Tạ kia tỏ tình với chị, chị có thể thoải mái ở bên anh ta, còn em thích chị thì không được, chị lại phải trốn tránh em?”

Hàng mi của Ninh Hân khẽ rung, cô không biết phải trả lời cậu thế nào.

Cô lại muốn đóng cửa nhưng cậu dùng sức giữ chặt cánh cửa.

Cậu như thể cố chấp, nhất định muốn một câu trả lời.

Ninh Hân thở dài nhẹ một hơi không dễ nhận ra, ngẩng đầu đối diện với cậu.

Cô vốn định nói những lời rất phũ phàng để từ chối cậu, nhưng khi chạm vào ánh mắt của cậu, tất cả đều nghẹn lại nơi cổ họng.

Đôi môi cậu khẽ mím, trong mắt và khóe mắt đều đỏ, bởi vì cố gắng kiềm chế cảm xúc, cánh mũi cậu hơi phập phồng.

Trái tim Ninh Hân như nặng trĩu rơi xuống.

Cô kìm nén cảm xúc trong lòng, đôi môi khẽ động, giọng nói rất nhẹ:
“Hà Đông Phàm, đừng thích chị.”

Cậu không nói gì, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe.

Ninh Hân nín thở, nhẹ nhàng đẩy cổ tay cậu, bàn tay đang giữ cửa của cậu liền từ từ buông lỏng và trượt xuống.

Cô tránh ánh mắt cậu: “Về đi.”

Nói xong cô lại định đóng cửa.

Lần này, Hà Đông Phàm không giữ cửa nữa. Cậu nhấc tay nắm lấy khung cửa, gân tay hơi nổi lên.

Ninh Hân dĩ nhiên không ép xuống.

Cậu cúi đầu, im lặng vài giây, yết hầu chuyển động lên xuống nhiều lần:
“Năm sau em tốt nghiệp rồi, kinh nghiệm sống cũng sẽ có.”

Câu cuối cùng, “Chị không thể chờ em sao?”, cậu không dám nói ra.

Một lúc lâu sau, Ninh Hân cũng không lên tiếng.

Hà Đông Phàm buông tay, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo cô.

Yết hầu cậu lại chuyển động, khó khăn nói ra một câu:
“Em đâu có đòi hỏi gì quá đáng.”

Bình Luận (0)
Comment