Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 77

Hà Đông Phàm cùng đồng nghiệp dỡ hàng xuống xong lại chất hàng khác lên xe.

Khi mọi việc hoàn thành, cậu dang tay đóng cửa xe tải, nhanh nhẹn khóa lại, rồi phủi tay.

“Hà Đông Phàm.” Giọng nói mềm mại vang lên, âm điệu thấp trầm.

Hà Đông Phàm ngẩn người, quay đầu nhìn.

Ninh Hân khoanh tay trước ngực, đứng trên bậc thềm, nhìn cậu từ trên cao, không biết đã đứng đó bao lâu.

Hà Đông Phàm vỗ vai đồng nghiệp bên cạnh: “Cậu đẩy hàng lên đi trước đi.”

Đồng nghiệp ngạc nhiên: “Còn cậu thì sao?”

Hà Đông Phàm: “Tôi nhìn thấy bạn gái tôi rồi.”

Đồng nghiệp theo ánh mắt của Hà Đông Phàm nhìn qua: “Không quá 15 phút đâu đấy.”

“Biết rồi.” Hà Đông Phàm tháo găng tay, nắm trong tay, bước từng ba bậc cầu thang một để lên.

Trán cậu hơi lấm tấm mồ hôi, ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Ninh Hân không trả lời, nghiêm mặt liếc nhìn cậu một cái rồi thu ánh mắt lại, bước ngang qua cậu, bỏ lại một câu: “Đi theo em.”

Cô đang tức giận thật hay giả vờ, Hà Đông Phàm chỉ cần nhìn qua là biết.

Giờ đây, cậu lại thấy dáng vẻ nghiêm túc này của cô thật đáng yêu.

Mặc dù không biết cô muốn trách mắng mình chuyện gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ là tội “giấu giếm việc làm thêm”.

Cậu hít một hơi, vui vẻ quay người bước theo.

“Ninh Hân, đi chậm thôi.” Cậu gọi với theo bóng lưng cô, giọng pha chút bất đắc dĩ.

Ninh Hân không thèm để ý.

Cậu bước nhanh theo, định đưa tay ôm cô, nhưng nghĩ người mình đang bẩn, liền hạ tay xuống.

Trong cầu thang của trung tâm máy tính, bên cạnh có một thùng rác màu xanh lớn, xung quanh vương vãi vài đầu lọc thuốc lá.

Ninh Hân đi sang bên kia vài bước.

Hà Đông Phàm đứng trước mặt cô, cách một bước chân, cúi đầu nhìn. Đợi hai giây cô vẫn không nói gì.

Cậu bắt chước cô, cũng khoanh tay trước ngực, hỏi lại: “Sao em lại ở đây?”

Ninh Hân ngẩng đầu lên: “Câu này phải là em hỏi anh.”

Nhìn dáng vẻ tùy tiện của cậu, cô cau mày: “Bỏ tay xuống, đứng cho nghiêm chỉnh.”

Hà Đông Phàm bật cười, thả tay xuống đặt thẳng bên quần, đứng nghiêm: “Anh làm thêm ở đây.”

Ninh Hân vẫn giữ giọng điệu trầm: “Tại sao phải làm thêm?”

“Chuyện này chẳng phải bình thường sao?” Cậu trả lời hờ hững, “Ai mà chẳng làm thêm? Trong lớp anh có mấy người cũng thế.”

Ninh Hân không chịu bỏ qua: “Em hỏi là tại sao anh phải làm thêm?”

Nếu việc làm thêm của Hà Đông Phàm có liên quan đến chuyên ngành học thì còn hợp lý. Nhưng giờ cậu chỉ đơn thuần là làm công việc tay chân, cô làm sao có thể bị cậu qua mặt dễ dàng được?

Vừa rồi đứng nhìn cậu bốc vác hàng hóa cô đã suy nghĩ rất lâu, chỉ nghĩ ra được một lý do: thiếu tiền.

Nhưng cô lại cảm thấy lý do này không thực sự hợp lý.

Ninh Hân nghiêm giọng: “Nói thật đi.”

Đến đây, Hà Đông Phàm đổi tư thế đứng, cúi đầu từ tốn chỉnh lại đôi găng tay trong tay mình. Cậu biết không thể giấu được nữa, bèn chậc lưỡi, thú nhận: “Hồi Quốc Khánh, ba anh đến đây, sau khi về Bắc Đô thì cắt luôn tiền sinh hoạt của anh.”

Quả nhiên là thiếu tiền!

Khoan đã, Quốc Khánh sao?

Bây giờ đã là cuối tháng 12 rồi.

Hơn hai tháng trôi qua.

Ninh Hân hỏi: “Bà ngoại anh có biết không?”

Hà Đông Phàm lắc đầu: “Bà anh sức khỏe vốn không tốt, chuyện này mà nói ra, bà lại đi tìm anh tôi, còn phải thức trắng cả đêm không ngủ được.”

Ninh Hân tiếp tục: “Vậy sao anh không nói với em?”

Hà Đông Phàm đảo lưỡi trong miệng một vòng, ngước mắt lên nhìn cô rồi lại cụp xuống: “Lúc đó em có thèm để ý đến anh đâu.”

“Em…” Ninh Hân suýt cắn trúng lưỡi mình, đôi tay khoanh trước ngực buông xuống, nhưng nghĩ lại, cô không để cậu kéo vào mạch cảm xúc, nghiêm giọng hỏi: “Vậy khi chúng ta yêu nhau, tại sao anh cũng không nói với em là anh thiếu tiền?”

“Anh cũng không thiếu đến mức đó.” Hà Đông Phàm gãi gáy, “Tiền sinh hoạt bình thường anh cũng chưa tiêu hết, vẫn còn dư.”

“Đã dư rồi mà anh còn đi làm thêm?”

Hà Đông Phàm chậm rãi liếm môi, mất mấy giây mới thốt ra một câu: “Phòng khi bất trắc thôi.”

Sự do dự của cậu khiến Ninh Hân suy nghĩ thêm.

Khi ra ngoài ăn cậu luôn lén lút thanh toán hóa đơn; mỗi lần đến nhà cô cậu đều xách theo túi lớn túi nhỏ; còn cả những món quà cậu đã mua tặng…

Ninh Hân khẽ mấp máy môi, lại hỏi: “Ngoài công việc làm thêm này, anh còn làm ở đâu nữa không?”

Hà Đông Phàm liếc nhìn cô rồi thú nhận: “Chiều và tối thứ Ba ở cửa hàng thức ăn nhanh xxx.”

Ninh Hân trong đầu nhanh chóng xâu chuỗi lại. Cô và Hà Đông Phàm gặp nhau khá thường xuyên, chỉ có thứ Ba và thứ Năm là không gặp.

Vậy nên, thứ Ba và thứ Năm cậu đều đi làm thêm.

Cậu vốn chưa từng làm những công việc này phải không?

Tất cả đều vì cô.

Nhận ra điều này, Ninh Hân khẽ cúi mắt xuống, theo bản năng lùi lại nửa bước, giọng nhỏ nhẹ: “Là vì yêu em đúng không?”

“Không phải!” Hà Đông Phàm phủ nhận ngay, đưa tay giữ lấy cánh tay cô, “Không liên quan đến em.”

“Có liên quan.” Cô khẳng định.

Hà Đông Phàm im lặng. Chuyện này rất rõ ràng, cậu không thể phủ nhận.

Nhưng cậu sẵn sàng làm vậy.

Đặc biệt là vào ngày Giáng sinh, khi cậu nghe nói sợi dây chuyền đó giá 388 đồng, và vừa hay tuần đó cậu nhận được 400 đồng tiền lương làm thêm.

Cậu vui sướng trong lòng vì có thể mua được món quà ấy.

Cậu sẵn lòng.

Cậu chỉ muốn dành tất cả cho cô, miễn là cô chấp nhận.

Hà Đông Phàm bước lên một bước, nhìn thẳng vào Ninh Hân: “Ninh Hân, anh là một người đàn ông, làm thêm một chút em cũng xót xa sao?”

Có thể làm thêm.

Điều đó không thành vấn đề.

Nhưng Ninh Hân không muốn việc cậu vất vả lại xuất phát từ cô.

Chủ động và bị động là hai khái niệm khác nhau.

Không để tình yêu trở thành gánh nặng và áp lực cho đối phương là nguyên tắc cô đã đặt ra từ đầu.

May mắn là mâu thuẫn này, cô có thể giải quyết.

Ninh Hân ngẩng đầu lên: “Em không muốn anh làm thêm nữa.”

“Tại sao?” Hà Đông Phàm cúi đầu, hé răng khểnh cười trêu cô: “Xót anh à?”

Ninh Hân gật đầu: “Ừ.”

Cái gật đầu này, lời thừa nhận rằng cô xót cậu lại khiến Hà Đông Phàm có chút khó chịu, như thể câu tiếp theo cô sẽ nói muốn bao nuôi cậu.

Quả nhiên, câu tiếp theo của Ninh Hân là: “Hà Đông Phàm, em sẽ đưa anh tiền sinh hoạt.”

Gương mặt Hà Đông Phàm bỗng sầm lại, cậu nghiêm túc ưỡn ngực, từ chối thẳng: “Anh không cần!”

“Không được từ chối.” Cô cứng rắn: “Em là bạn gái anh!”

Hà Đông Phàm vừa tức vừa buồn cười: “Sao em lại như thế chứ? Anh là đàn ông, khỏe mạnh lành lặn, em muốn biến anh thành cậu ấm hả?”

“Em có thu nhập.”

Hà Đông Phàm thực sự bật cười vì tức, lập tức từ chối: “Đối với anh không có chuyện bạn gái nuôi bạn trai.”

“Vậy anh không cần bạn gái nữa phải không?!”

Lời vừa dứt, cầu thang bỗng chốc rơi vào yên lặng, tựa như tiếng vọng nhỏ bé va đập vào lòng người.

Ánh mắt hai người giao nhau, Ninh Hân không giữ được một giây, cảm thấy không khí như hàng ngàn mũi tên xuyên thẳng qua tim mình.

Cô cúi đầu, tim đập “thình thịch”, hỗn loạn không ngừng.

Đúng lúc Ninh Hân không biết làm gì, Hà Đông Phàm bất ngờ quay đầu ho khan: “Khụ khụ khụ—”

Cậu vừa nãy đổ mồ hôi, giờ cơn nóng hạ xuống, cổ họng đột ngột ngứa ran, không thể kìm được.

Ninh Hân vội đưa tay vỗ lưng cậu: “Cảm cúm sao rồi?”

“Khụ— không sao đâu, khụ khụ khụ—” Cậu xua tay.

Ninh Hân không nhịn được trách móc: “Bình thường thấy anh mặc áo khoác chẳng bao giờ cài cúc hay kéo khóa, anh coi nó như vật trưng bày à? Hay để làm màu? Giờ thì cảm cúm rồi, khó chịu chưa?”

Hà Đông Phàm thở đều lại, cổ hơi đỏ vì ho, thuận theo lời cô: “Biết rồi, sau này sẽ giống em, quấn kín như bọc bánh chưng.”

Ninh Hân dừng tay đang vỗ lưng cậu, sau đó lại đập mạnh xuống: “Không được nói mỉa!”

Cậu vừa cười vừa ho.

Cô lại nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu.

Không khí căng thẳng ban nãy nhờ vậy mà dịu đi.

Sau đó, giọng nói của Ninh Hân mềm mại hơn: “Hà Đông Phàm, em lớn tuổi hơn anh, kinh tế đã độc lập, đây là sự thật khách quan. Nếu anh cần gì thì nói với em, điều này không liên quan gì đến chuyện có ‘đàn ông’ hay không cả.”

Lần này, Hà Đông Phàm không từ chối, chỉ khẽ đáp: “Ừ.”

“Còn nữa, trước khi anh tốt nghiệp và đi làm, đừng mua quà cho em nữa.”

Cậu liếc cô một cái, gật đầu: “Ừ.”

“Bình thường ăn uống cũng đừng tranh trả tiền, đến nhà em cũng đừng lúc nào cũng tay xách nách mang.” Sợ cậu khó chịu, cô bổ sung thêm một câu, “Chừng nào anh đi làm rồi, em chắc chắn sẽ để anh mua hết.”

Cậu bỏ hai tay vào túi quần, cúi đầu, khẽ kiễng chân rồi hạ xuống: “Biết rồi.”

Ninh Hân nhìn cậu: “Mấy giờ anh tan làm?”

Hà Đông Phàm: “Chín giờ.”

“Em đi mua quả tỳ bà và mật ong, sẽ nấu cao tỳ bà cho anh, vẫn kịp.”

“Được.”

“Vậy… em đi siêu thị trước nhé.” Ninh Hân chỉ tay về phía cửa.

Hà Đông Phàm gật đầu: “Ừ.”

Ninh Hân bước ra ngoài hai bước.

“Ninh Hân.” Cậu bất ngờ gọi.

Ninh Hân quay đầu: “Sao?”

Ánh đèn trong cầu thang khá sáng, cậu đứng nghiêng người, bóng kéo dài.

Ánh mắt cậu lướt qua hàng mày mắt của cô, khẽ nở nụ cười lộ răng khểnh: “Cho ít mật ong thôi, đừng ngọt quá.”

Khóe môi Ninh Hân khẽ cong lên: “Được.”

Rất nhanh, đã đến dịp Tết Dương lịch.

Ninh Hân cùng Hà Đông Phàm đến Bắc Đô.

Khi máy bay hạ cánh đã là nửa đêm. Ninh Hân mở tấm che cửa sổ, nhìn những dải ánh sáng nối liền nhau dần tan ra biến thành từng điểm sáng.

Ra khỏi sân bay, họ lên taxi đi đến khách sạn.

Hà Đông Phàm nắm tay Ninh Hân: “10 giờ sáng mai anh đến đón em.”

Ninh Hân tựa đầu lên vai cậu, chỉ cảm thấy mệt mỏi nhưng không buồn ngủ, khẽ đáp: “Được.”

Hà Đông Phàm bỗng hỏi: “Em có hồi hộp không?”

Ninh Hân ngẩng đầu, chớp mắt hai lần: “Hơi.”

“Bà ngoại anh rất thích em, không cần phải hồi hộp đâu.” Hà Đông Phàm tựa lưng vào ghế, giọng điệu trêu chọc: “Em nói xem, chuyến đi này có tính là em đến gặp người lớn, chính thức ‘đặt cọc’ anh không?”

Ninh Hân bị câu nói này làm bật cười, thuận theo mà gật đầu: “Phải.”

“Vậy tiếp theo sẽ làm gì?”

“Làm gì cơ?”

“Kết hôn chứ sao.”

Ninh Hân cạn lời: “Anh mới bao nhiêu tuổi?”

“Chẳng phải sắp đến tuổi kết hôn hợp pháp rồi sao.”

Ninh Hân liếc nhìn tài xế phía trước: “Đừng nói lung tung.”

Hà Đông Phàm mỉm cười, đưa tay lên môi, nhìn ra ánh đèn neon ngoài cửa sổ xe.

Sáng hôm sau, chưa đến giờ báo thức Ninh Hân đã tỉnh.

Càng gần đến giờ cô càng cảm thấy hồi hộp hơn mình tưởng.

Cô dậy tắm rửa, gội đầu, trang điểm, mượn bàn ủi hơi nước của lễ tân khách sạn để là phẳng chiếc áo khoác ngoài.

Khi Hà Đông Phàm đến Ninh Hân đã chuẩn bị xong.

Cô mặc một chiếc áo khoác dáng dài màu trắng kem, Hà Đông Phàm theo phản xạ ôm cô vào lòng. Cậu cảm thấy hôm nay cô thật dịu dàng, ấm áp.

Cô dùng hai tay đẩy nhẹ vào ngực cậu, ngăn cản cái ôm: “Đừng làm nhăn áo.”

Hà Đông Phàm thuận thế nắm lấy tay cô. Nhìn cô trông có vẻ ấm áp nhưng tay lại rất lạnh.

Hà Đông Phàm hỏi: “Em có mang bao tay không?”

“Quên rồi.” Thật sự là cô đã quên, để quên trên tủ giày ở nhà.

Hà Đông Phàm: “Em có mang áo phao không? Thay áo phao đi.”

“Không.” Ninh Hân từ chối, chỉnh lại khăn quàng cổ của mình: “Cái này đẹp hơn.”

Hà Đông Phàm xách đồ lên: “Em đẹp thế này, bà ngoại chỉ thấy anh không xứng với em thôi.”

Câu nói này, Ninh Hân chỉ cười cho qua.

Sao có thể là cậu không xứng với cô được?

Ninh Hân không phải kiểu người hay chia sẻ nên không ai biết lần này cô đã lấy hết bao nhiêu dũng khí để đến đây.

Cô không khỏi nghĩ, nếu bà khéo léo bày tỏ rằng cô và Hà Đông Phàm không phù hợp thì cô nên làm sao để giữ thể diện, và làm sao để chia tay cậu một cách nhẹ nhàng.

Bắc Đô so với năm cô rời đi đã thay đổi rất nhiều.

Những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, những tuyến đường giao nhau chằng chịt khiến người ta hoa cả mắt.

Nhưng khi bước vào con hẻm nhỏ đó, cảm giác mọi thứ vẫn không thay đổi.

Những bức tường gạch xanh cũ kỹ, những phiến đá xám.

Cánh cổng dày dặn của tứ hợp viện vẫn mở.

Ninh Hân không khỏi nhớ đến lần đầu đến đây, khi đứng trước cánh cổng này ngó vào, lòng đầy bối rối.

Đang thất thần, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, kéo cô bước vào trong sân.

Cách bài trí trong sân không khác gì năm đó.

Bỗng nhiên, một giọng nữ lớn tiếng vang lên: “Tiểu Phàm về rồi à?”

Một người phụ nữ bước ra từ sau những chậu cây xanh, tầm hơn ba mươi tuổi, nhìn Ninh Hân nói: “Cháu là Hân Hân đúng không? Chị gái tôi nói cháu rất xinh nhưng tôi không ngờ cháu xinh đến vậy.”

Ninh Hân cười ngượng ngùng, siết chặt tay Hà Đông Phàm: “Đây là?”

“Ồ, anh quên nói với em.” Hà Đông Phàm giới thiệu: “Đây là em gái của dì Tần, em có thể gọi là dì Tần nhỏ. Dì Tần lớn đang về quê chăm con dâu vì cô ấy vừa sinh em bé.”

Ninh Hân vội gật đầu chào: “Chào dì Tần nhỏ.”

Lúc này, bà cụ từ chính sảnh bước ra, giọng nói già nua vang lên: “Ninh Hân.”

Ninh Hân nhìn qua.

Bà cụ chống gậy đứng trước cửa, mái tóc bạc phơ, dáng vẻ già nua hơn nhiều.

Khi nhìn người, ánh mắt bà vẫn hiền hậu như trước.

“Bà ngoại.” Hà Đông Phàm lên tiếng rõ ràng.

Cậu nắm tay Ninh Hân đi đến.

Lại gần, Ninh Hân mới lên tiếng chào: “Cháu chào bà, chúc bà năm mới vui vẻ.”

Bà cụ đưa tay ra với Ninh Hân, cô hiểu ý ngay lập tức đỡ lấy bà.

Bà cụ nhìn vào đồ Hà Đông Phàm đang xách, sau đó lại nhìn Ninh Hân: “Đây là quà cháu mang đến cho bà?”

Lúc này Ninh Hân mới phản ứng, định cầm lấy túi đồ nhưng bà cụ khẽ kéo cô lại: “Không sao, cháu mang gì bà cũng thích.”

Bàn tay nhăn nheo của bà cụ nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô. Bà cụ nhìn xuống, nói: “Tay cháu lạnh quá. Bắc Đô không giống như miền Nam, phải mặc ấm hơn.”

Bà cụ quay sang dặn Hà Đông Phàm: “Con đi lấy một chiếc áo ấm hơn mang qua đây.”

Ninh Hân định từ chối: “Không cần đâu, cháu…”

Bàn tay nhăn nheo của bà cụ nhẹ nhàng kéo cô lại: “Chúng ta nói chuyện một chút.”

Đôi mắt mờ đục của bà cụ hơi khép lại, Ninh Hân không thể đọc được ý bà.

Trong lòng cô hồi hộp, nhưng môi vẫn nở nụ cười: “Dạ được ạ.”

Bình Luận (0)
Comment