Ninh Hân từ nhà phòng tắm bước ra, đi tới ban công.
Những cây xanh trong khu dân cư vào mùa xuân này mọc thêm rất nhiều cành non, vì quá rậm rạp nên đã vươn ra cả lối đi, khiến ban quản lý phải tiến hành tỉa tót một đợt.
Mấy ngày đó, tiếng ồn từ việc chăm sóc cây xanh đã làm phiền cư dân nên ban quản lý đã gửi tặng mỗi hộ gia đình một phần bánh nhỏ.
Lúc nhận bánh, Ninh Hân thấy ấm áp trong lòng, đồng thời cũng có chút tiếc nuối khi nghĩ rằng sớm muộn gì mình cũng phải rời khỏi nơi này vì đã mua nhà mới.
Giờ phút này, nhìn xuống từ ban công, những mảng cây xanh tầng tầng lớp lớp bên dưới đã được cắt tỉa gọn gàng, ngay ngắn. Con đường rải sỏi trắng ngà uốn lượn qua những mảng xanh ấy.
Ninh Hân thích nơi này.
Cô muốn ở lại.
Cô quyết định sẽ ở lại.
Ninh Hân để gió đêm thổi qua người một lúc rồi nghe thấy tiếng cửa ở phòng khách mở ra.
Cô không quay đầu lại.
Tiếng bước chân tiến đến gần.
Giọng cô vừa phải, hòa lẫn trong gió đêm, đầy sự dịu dàng:
“Lúc nãy anh nói chuyện với ba mình, em có nghe được một chút.”
Hà Đông Phàm đi tới gần, giọng khàn khàn mệt mỏi:
“Em đừng nghe ông ấy nói bậy!”
Ninh Hân khẽ ngẩng đầu, lớp mây mờ nhạt trên bầu trời không biết từ lúc nào đã bị gió cuốn đi, ánh trăng sáng rực rỡ hiện ra.
Cô bình tĩnh hơn những gì mình tưởng tượng:
“Hà Đông Phàm, chúng ta chia tay đi.”
Đằng sau cô là một khoảng lặng rất dài, không hề có bất kỳ âm thanh nào.
Độ ẩm trong đôi mắt Ninh Hân đã bị làn gió mát lạnh cuốn đi từ lâu.
Một lồng ngực ấm áp dựa sát vào lưng cô, vòng tay siết lấy eo cô. Cậu ghé sát tai cô, hơi thở nóng rực:
“Đừng nói những lời giận dỗi.”
Ninh Hân:
“Không phải giận dỗi.”
Vừa dứt lời, Hà Đông Phàm lập tức xoay người cô lại. Cậu nâng mặt cô lên, cố tìm kiếm điều gì đó từ nét mặt của cô.
Gò má cô hơi lạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào cậu không chút né tránh.
Sự bình thản của cô chứng tỏ quyết định của cô đã rất dứt khoát.
Ninh Hân kéo tay Hà Đông Phàm xuống, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ:
“Hà Đông Phàm, chúng ta không hợp.”
Hà Đông Phàm cảm thấy nguyên nhân nằm ở việc cô không tin cậu. Ý nghĩ đó khiến cậu vừa ấm ức vừa buồn bực.
Dù vậy, trước mặt cô, cậu không thể nổi giận, chỉ có thể bất lực hỏi:
“Vì sao em không tin rằng anh có thể vừa ở bên em, vừa cố gắng tạo dựng tương lai? Em yêu anh, tại sao lại không tin anh? Hay là… em vốn không… không…”
Cậu không nói hết câu, chỉ chăm chú nhìn cô, từng nhịp thở nặng nề.
Ninh Hân lắc đầu, hàng mi khẽ rung:
“Đừng bận tâm đến câu hỏi đó nữa.”
“Ninh Hân…” Cậu nhắm mắt lại, kìm nén cảm giác đau nhói trong lòng, giọng khàn khàn:
“Tại sao em có thể nói chia tay nhẹ nhàng như vậy?”
Giống như tất cả những ngọt ngào của thời gian qua chỉ là giả dối.
Đối với cô chẳng đáng để nhắc đến, cũng không đáng lưu luyến.
Ninh Hân không trả lời, chỉ bình thản nói:
“Em sẽ thu dọn đồ của anh, bất cứ khi nào anh muốn lấy thì cứ đến. Chìa khóa để ở kệ giày là được.”
Cô thật sự quá lạnh lùng.
Hà Đông Phàm cảm thấy cổ họng khô khốc, vội xoay người, hơi ngửa đầu, yết hầu không ngừng chuyển động.
Một lát sau cậu quay lại nhìn cô, giọng hơi khàn khàn nhưng đầy kiên định:
“Được! Anh sẽ đi du học!”
Ninh Hân và cậu nhìn nhau vài giây, đôi mắt cô khẽ cong lên, sau đó quay người bước vào trong:
“Anh tự quyết định là tốt rồi.”
Cô vừa bước được một bước thì cổ tay đã bị giữ lại.
Cậu đứng tại chỗ, nhìn đường nét khuôn mặt nghiêng của cô, bàn tay trượt dần lên cánh tay, giọng nghẹn lại nơi cuống họng:
“Đừng chia tay.”
Ninh Hân cố rút tay ra nhưng không thể.
Cô quay đầu nhìn cậu:
“Hà Đông Phàm, chúng ta thật sự không hợp.”
Ánh mắt cậu lạnh lẽo, vẻ mặt đầy bi thương, giọng nói nhẹ nhàng:
“Chỗ nào không hợp? Nửa năm qua chúng ta chẳng phải rất tốt sao? Hay là… em cảm thấy anh có điểm nào chưa tốt? Em nói đi, anh sẽ thay đổi…”
“Hà Đông Phàm.” Ninh Hân cắt lời cậu, “Không hợp không có nghĩa là anh không tốt, anh hiểu không?”
Cậu cứng đầu đáp:
“Anh không hiểu!”
Nước mắt lấp lánh trong mắt cô:
“Anh rất tốt! Vì vậy đừng hạ thấp bản thân chỉ để phù hợp với em!”
Cậu liếm môi, phản bác:
“Không phải như vậy…”
Đôi mắt cô bỗng lạnh đi, giọng nói nặng nề:
“Hà Đông Phàm, em không đủ can đảm để gánh vác tương lai của anh! Đây là vấn đề của em!”
Lời nói vừa dứt, Hà Đông Phàm hoàn toàn câm lặng.
Cậu nhận ra rằng, đơn giản chỉ là cô không yêu cậu.
Khóe mắt cậu đỏ lên, ánh mắt gắn chặt vào khuôn mặt cô không dám chớp mắt.
Nhìn cậu như vậy, ánh mắt Ninh Hân dịu lại:
“Đây chính là ý nghĩa của việc không hợp, chứ không phải anh không tốt.”
Giọng nói của Hà Đông Phàm run rẩy, phủ định:
“Em chỉ đang giận nên mới nói vậy.”
Ninh Hân khẽ lắc đầu:
“Không phải.”
Hà Đông Phàm đột ngột quay mặt đi, nhìn xuống đất:
“Anh… anh nhớ ra anh có việc.”
Cậu xoay người bước đi:
“Anh về trường trước đây.”
Ninh Hân cố kìm nén nước mắt, gọi với theo bóng lưng cậu:
“Hà Đông Phàm.”
Cậu nhanh chóng thay giày, không quay đầu lại:
“Anh về trường trước.”
Sau khi cậu rời đi, Ninh Hân đứng lặng trên ban công rất lâu.
Cô không ngủ được, lấy vali của Hà Đông Phàm ra và bắt đầu thu dọn đồ đạc của cậu.
Nước mắt rơi không kiểm soát trong đêm tối yên tĩnh.
Tủ quần áo, bàn học, nhà vệ sinh, phòng khách, nhà bếp…
Ninh Hân dọn sạch mọi thứ không để sót gì.
Cô sợ nếu gặp cậu thêm vài lần nữa, cô sẽ mất lý trí và ích kỷ muốn giữ chặt cậu bên mình.
Ở bên cô, cậu như bị trói buộc vô hình.
Ngay từ đầu cô đã đặt ra giới hạn cho mối quan hệ này.
Cô có thể cho đi tất cả nhưng tuyệt đối không trở thành gánh nặng của cậu.
Cô không thể chịu đựng việc đi lại con đường đau khổ đó một lần nữa.
Cô đã cố gắng.
Thật sự đã cố gắng.
Nhưng vẫn không đủ… vẫn không…
Cô không có đủ can đảm để gánh vác cuộc đời cậu, để chịu đựng những hậu quả đó.
Cô không xứng đáng.
Cô không xứng đáng.
Ninh Hân thu dọn xong tất cả đồ đạc của Hà Đông Phàm, kể cả chiếc laptop mà cô đã mua cho cậu.
Lúc đó, bầu trời phía đông đã bắt đầu rạng sáng.
Cô chuyển mọi thứ ra phòng khách, đặt ở vị trí dễ thấy nhất.
Suốt mấy ngày liền cô đi làm rồi về nhà nhưng những món đồ ấy vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Đến kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, Ninh Hân ở nhà vài ngày nhưng vẫn không thấy cậu đến.
Giữa tháng 5, Ninh Hân đi công tác, chiều hôm đó cô trở về nhà.
Khi vừa mở cửa, cô ngạc nhiên nhìn thấy một đôi giày vải đen đặt cạnh kệ giày.
Cô từ từ ngẩng đầu lên.
Hà Đông Phàm mặc một chiếc áo thun cổ tròn rộng rãi và một chiếc quần túi hộp màu đen.
Cậu lập tức đứng dậy, ánh mắt kiên định nhìn cô nhưng biểu cảm lại đầy lo lắng như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì.
Trong lòng Ninh Hân dâng lên những cảm xúc khó tả.
Cô cố ép bản thân không nhìn cậu.
Cô đặt vali cạnh kệ giày, cúi xuống thay dép.
Hà Đông Phàm không thể chờ thêm, bước đến gần cô, tay cầm một túi hồ sơ màu vàng, giọng khàn khàn gọi tên cô:
“Ninh Hân.”
Ninh Hân đáp lại bằng một tiếng “Ừ.”
Hà Đông Phàm vội vàng mở túi hồ sơ, lấy ra một xấp tài liệu:
“Hồ sơ đi du học… anh đã làm xong hết rồi.”
Ninh Hân khựng lại trong giây lát.
Thì ra những ngày qua cậu bận rộn vì những việc này.
Cô cố nén cảm xúc, chậm rãi thay xong dép rồi đứng dậy:
“Ừ.”
“Và còn nữa.” Hà Đông Phàm vui mừng dẫn Ninh Hân vào trong, cậu cầm từ bàn trà lên một cuốn tạp chí học thuật bằng tiếng anh, lật mở, “Không phải anh đã nói là sẽ bù cho em một món quà sinh nhật sao?”
Ninh Hân không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.
Ở phần cuối lời cảm ơn trong bài báo học thuật, sau một đoạn dài bằng tiếng anh, dòng chữ tiếng trung kia lại đặc biệt nổi bật.
“và bạn gái của tôi, Ninh Hân.”
Khi bị Hà Đông Phàm ôm vào lòng, toàn thân Ninh Hân mềm nhũn.
Nhưng cô vẫn còn chút lý trí.
Khi cô nhẹ nhàng đẩy cậu ra, nụ cười trên mặt cậu vẫn chưa kịp tắt.
Cô đưa cuốn tạp chí áp lên ngực cậu, nói cùng một câu như buổi tối hôm đó:
“Đừng bận tâm những chuyện này nữa.”
Vấn đề gốc rễ không phải là như vậy.
Cô không nhìn cậu, quay người lại:
“Em rất mệt, em muốn nghỉ ngơi.”
Cô đưa tay chỉ về phía đống đồ:
“Đồ của anh ở đó cả rồi, cả chiếc laptop cũng vậy, mang đi luôn đi, em không dùng được.”
Cậu bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, lòng bàn tay nóng bỏng, ngập ngừng vài giây, lo lắng mở lời:
“Ninh Hân, đừng chia tay.”
Sự im lặng kéo dài vài giây.
Ngón tay cậu khẽ co lại:
“Đừng chia tay, được không?”
Ninh Hân không biết phải nói gì, chỉ khẽ đẩy tay cậu ra.
Nhưng cậu không buông.
Giằng co một lúc, Ninh Hân nhắm mắt lại.
Sau vài giây, cô xoay người, xoay cổ tay, dễ dàng thoát khỏi sự kiềm chế của cậu.
Cô tiếp tục bước về phòng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô bị giữ chặt hai cổ tay và bị ép mạnh vào tường.
Cơ thể cậu dựa sát vào cô, cánh tay đè chặt lấy cô, không để lại không gian nào cho cô vùng vẫy.
Chiêu này là năm xưa Hà Đông Phàm học được từ tham mưu trưởng Thất tại hiện trường cứu trợ động đất. Khi đó, cậu bị những bệnh nhân đau đớn không có thuốc gây tê cào ra những vết máu.
——“Chỉ có sức mạnh thôi là không đủ, phải kiểm soát không gian chuyển động của xương khớp mới có thể hoàn toàn kiểm soát hành vi của đối phương và tránh bị thương.”
Nhưng bây giờ, cậu lại dùng điều đó với cô.
Ninh Hân không còn sức để giãy giụa, chỉ cảm thấy hơi thở bắt đầu khó khăn. Cô thở dốc, giọng đầy không tin:
“Anh làm gì vậy? Buông ra!”
“Anh không buông!” Giọng cậu khó kiểm soát, đôi mắt đỏ hoe lại làm cậu trông như đang uất ức. Cậu không hiểu:
“Chỉ vì một lựa chọn của anh sao? Nhưng anh đã nghe lời em rồi mà? Tại sao vẫn phải chia tay?”
Nhìn thấy khớp ngón tay mình trắng bệch, cậu vội vàng nới lỏng lực, chỉ nhẹ nhàng vòng lấy cổ tay cô. Đầu cậu tựa lên đầu cô, trán chạm nhẹ vào trán cô:
“Ninh Hân, anh phải làm gì đây? Em nói cho anh biết, được không?”
Trái tim Ninh Hân đã sụp đổ từ lâu.
Cô quay trở lại phòng là vì muốn trốn tránh nỗi hổ thẹn trong lòng.
Và bây giờ, chút tự chủ cuối cùng của cô cũng tan vỡ.
Nước mắt cô lặng lẽ rơi từng giọt.
Hà Đông Phàm nhìn thấy từng giọt nước mắt lăn xuống, nhìn cô nhắm mắt lại, khóc không thành tiếng.
Trái tim anh như bị dao cắt, giọng run rẩy:
“Đừng khóc.”
Cậu lúng túng xoa nhẹ cổ tay cô:
“Anh làm em đau à?”
Phải.
Cô rất đau.
Nhưng cô cảm thấy những giọt nước mắt của mình thật đáng hổ thẹn.
Cô sợ hãi.
Cô không có dũng khí.
Cô thậm chí còn không thể quyết đoán nổi.
Sao trên đời lại có người tệ như cô chứ?
Cô vung tay hất tay cậu ra, dùng hai tay che mặt, mặc cho nước mắt tràn qua các kẽ ngón tay.
Cô dựa lưng vào tường từ từ ngồi xổm xuống.
Cô cúi đầu, mái tóc đen buông lơi trên vai trông vô cùng thảm hại.
Cô nghẹn ngào, nức nở, cũng cầu xin cậu:
“Anh đi đi!”
Cậu đưa tay ra nhưng còn chưa kịp chạm vào cô.
Giọng cô khàn đặc:
“Em xin anh đấy! Đi đi!”
Ninh Hân không nhớ rõ tối hôm đó trôi qua như thế nào.
Sáng hôm sau, cô không đi làm.
Đồ đạc của cậu vẫn ở đó, chưa được mang đi.
Còn chìa khóa thì để trên tủ giày.
Vài ngày sau, Ninh Hân đến lớp câu lạc bộ võ.
Khi lớp kết thúc, cô định rời đi.
Dương Hiểu Trinh thấy cái “đuôi nhỏ” hôm nay không đi cùng, liền trêu:
“Sao thế? Hôm nay cậu ấy tăng ca à?”
Người mà Dương Hiểu Trinh nói, tất nhiên là Hà Đông Phàm.
Ninh Hân mím môi, khẽ cười:
“Bọn tớ chia tay rồi.”
Dương Hiểu Trinh sững người tại chỗ.
Ninh Hân chào một tiếng “Tạm biệt,” rồi định rời đi.
Vừa đến cửa đã bị Dương Hiểu Trinh chặn lại:
“Ê ê ê, đừng đi! Chuyện gì xảy ra vậy? Nói rõ cho tớ nghe! Trước đây cậu còn định mua nhà mua xe cho cậu ấy, cứ như bị bỏ bùa mê vậy, sao hôm nay lại chia tay rồi?! Cậu ta ngoại tình phải không?! Nói rõ đi, xem tớ có đập chết cậu ta không!”
Dương Hiểu Trinh kích động quá mức, Ninh Hân vừa lo cô ảnh hưởng đến thai nhi, vừa cảm thấy buồn cười trước những lời nói đó.
Cô thuận theo:
“Được, tớ nói, nhưng cậu phải bình tĩnh.”
Dương Hiểu Trinh đặt một tay lên bụng, ra dấu “ok.”
Hai người tìm một phòng yên tĩnh, Ninh Hân kể tỉ mỉ mọi chuyện.
Dương Hiểu Trinh nhíu mày:
“Nhưng điều đó chẳng phải chứng minh rằng cậu ấy yêu cậu sao? Cậu không cảm động à?”
Ninh Hân cụp mi:
“Cảm động, nhưng… không đành lòng.”
Dương Hiểu Trinh định nói, đàn ông thì cứ để họ chịu chút khổ, làm gì mà phải không đành lòng!
Nhưng rồi cô nghĩ lại, mỗi người có hoàn cảnh khác nhau, cách nhìn nhận và thái độ đối với mọi việc cũng khác.
Còn Ninh Hân là kiểu người không thể chấp nhận việc mình gây phiền toái cho người khác, nhất là với người mà cô yêu thương.
Dương Hiểu Trinh thở dài:
“Vậy ý cậu là, cậu sợ hôm nay cậu ấy từ bỏ cơ hội du học vì cậu, ngày mai lại từ bỏ những điều khác sao?”
Ninh Hân bình thản đáp:
“Khoảng cách giữa bọn tớ quá lớn, anh ấy phải cân nhắc đến tớ, nghĩa là anh ấy đang hạ thấp bản thân mình. Những điều đó tồn tại trong từng khía cạnh của cuộc sống. Đây không phải là một tình yêu lành mạnh. Đã biết là sai thì không nên tiếp tục sai. Càng lún sâu vào tình cảm sau này chỉ càng đau khổ hơn thôi.”
Dương Hiểu Trinh suy nghĩ một chút rồi nói:
“Nhưng tớ nghĩ cậu ấy đã yêu cậu rất sâu đậm rồi, dù sao cậu cũng là mối tình đầu của cậu ấy.”
Ninh Hân khẽ cười chua chát.
Bọn họ chẳng qua mới yêu nhau được nửa năm.
Tính cả khoảng thời gian cậu ấy thích cô, chắc cũng chưa đến một năm.
Ba năm còn có thể quên được.
Vậy thì có gì mà không thể quên chứ?
Dương Hiểu Trinh vừa định nói thêm gì đó, điện thoại của Ninh Hân vang lên.
Ninh Hân lấy ra xem, ngừng lại.
Là Từ Quả.
Dương Hiểu Trinh thấy Ninh Hân đờ người, gọi tên cô.
Ninh Hân hoàn hồn, bấm nghe:
“Từ Quả?”
Đầu dây bên kia rất ồn ào, giống như đang ở quán lẩu.
Từ Quả:
“Cô giáo Ninh, nếu bây giờ chị rảnh, có thể qua đây một chuyến được không?”
“Hả?”
Từ Quả:
“Nếu chị không rảnh, chúng tôi định đánh cậu ta bất tỉnh rồi vác về!”
!!!
???
Chỉ vài câu ngắn ngủi dường như không đủ rõ ràng nhưng lại đầy thông tin.
Ninh Hân cảm thấy chuyện này thật nực cười!
Lờ mờ qua điện thoại, cô còn nghe thấy giọng của Lý Bạch Tử, cậu ta hỏi:
“Đánh không?”
Ninh Hân cau mày, chỉ thốt ra một chữ:
“Đừng.”