Ngàn Nụ Hôn Rơi Xuống - Toàn Nhị

Chương 94

Ninh Hân sống rất tốt, bởi vì cô ấy muốn bản thân sống tốt.

Cô cho rằng điều đó không khó.

Nhưng mỗi lần về nhà, liếc mắt nhìn sang một bên, thấy hành lý cậu chưa mang đi, đó là khoảnh khắc cô không thể tự dối mình.

Cô cũng đã từng nghĩ đến việc xử lý những đồ đạc đó. Nhưng dù sao, những thứ đó không phải của cô, cô không có quyền xử lý.

Hơn nữa, sự tồn tại của cậu còn hơn cả những thứ này.

Mùa xuân năm 2013, chủ nhà tìm đến Ninh Hân, nói muốn bán nhà để đổi lấy một căn nhà lớn hơn, vì vậy, không thể cho cô thuê tiếp được nữa.

Cũng vào lúc này, Ninh Hân lại nảy ra ý định mua nhà. Cô thích nơi này. Cô và chủ nhà đã trao đổi qua lại trong một tháng mới định được giá.

Vào mùa hè năm 2013, Ninh Hân nhận được giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà. Cô đã có nhà riêng của mình.

Khi Ninh Hân nhắc đến chuyện này với Dương Hiểu Trinh là ở phòng tập võ.

Thời gian đó, Dương Hiểu Trinh đang điên cuồng giảm cân, sau khi Ninh Hân dạy xong, thường bị cô ấy giữ lại tập luyện cùng.

Khi Dương Hiểu Trinh nghe Ninh Hân đã mua căn hộ một phòng ngủ một phòng khách mà cô vẫn thuê, cô ấy vô cùng không hiểu: “Sao cậu lại mua căn một phòng ngủ?”

Ninh Hân lấy khăn lau mồ hôi, ngồi xuống: “Mình ở một mình, vừa đủ mà.”

Dương Hiểu Trinh thở hổn hển nhẹ, ngồi đối diện Ninh Hân, cầm điện thoại tạo dấu chữ V tự sướng, giọng nhẹ nhàng: “Cậu đâu phải mãi ở một mình, sau này có thêm người thì sao, không phải bất tiện lắm sao?”

Ninh Hân không đáp lời, chỉ lau hết mồ hôi, từ từ điều hòa hơi thở. Dương Hiểu Trinh chụp ảnh xong, cô đặt điện thoại sang một bên, đột nhiên dừng lại: “Không phải cậu định cả đời ở một mình đấy chứ?”

Lần này, Ninh Hân không phủ nhận.

Khi quyết định mua nhà cô đã nghĩ về vấn đề này rồi. Sau khi suy nghĩ, cô thậm chí còn thấy nhẹ nhõm.

Cô đã quyết định, sau này cô sẽ ở một mình.

Dương Hiểu Trinh không nghe Ninh Hân trả lời, biết cô ấy đã mặc nhiên đồng ý, liền kích động nói: “Cậu không thể có suy nghĩ như vậy được! Cậu mới 27 tuổi, không thể làm ni cô được!”

Ninh Hân mỉm cười, đứng dậy: “Đi thôi, ngày mai còn phải đi làm.”

Dương Hiểu Trinh phía sau khẽ thở dài: “Xong rồi.” Ngay sau đó, cô ấy hét lên một câu: “Ninh Hân! Nếu cậu thật sự không buông được cậu ấy, thì làm hòa với cậu ấy đi, biết đâu cậu ấy cũng chưa buông được cậu!”

Đôi khi Ninh Hân thật sự bất lực trước cách suy nghĩ của Dương Hiểu Trinh.

Cô không phải là không buông được cậu ấy.

Bây giờ chưa buông được là vì mới chỉ một năm thôi. Thời gian lâu rồi, sẽ buông được thôi.

Cô chắc chắn sẽ buông được. Và cũng không có “biết đâu” gì cả, ai cũng sẽ buông được thôi.

Cuối tháng 8, Ninh Hân nhân dịp cuối kỳ nghỉ hè đã đi Quế Thành, nơi nổi tiếng với “cảnh quan đẹp nhất thế giới”.

Khi Ninh Hân trở về Ngọc Hòa, cô mang đặc sản cho Dương Hiểu Trinh, loại rượu Tam Hoa nổi tiếng.

Hôm đó ông chủ Mạnh không có nhà, Ninh Hân được Dương Hiểu Trinh giữ lại ăn tối. Cô ấy biết Ninh Hân không uống được rượu nên chỉ rót cho mình một ly, nhấp một ngụm, thưởng thức: “Đúng là vị này! Vị trong ký ức!”

Ninh Hân khóe miệng khẽ nhếch lên, ăn một miếng đồ ăn.

Cô liếc thấy chiếc điện thoại đang truyền ảnh đặt ở một bên, ngờ vực ngẩng đầu: “Không phải cậu chưa từng đến Quế Thành sao?”

Lúc nãy, cô ấy mới nói chưa từng đến, muốn xem ảnh. Bây giờ lại nói, rượu Tam Hoa địa phương là vị trong ký ức.

Dương Hiểu Trinh nhìn Ninh Hân, nói chậm rãi: “Nhiều năm trước, bạn tớ đã mang loại rượu này cho tớ, tớ luôn nhớ mãi vị này.”

Ninh Hân “ồ” một tiếng: “Vậy cậu nên nói sớm với tớ, tớ có thể mang cho cậu nhiều hơn.”

Dương Hiểu Trinh sau một lúc mới cười: “Phải rồi, quên mất quên mất! Một lần mang thai ngốc ba năm mà!” Ninh Hân mỉm cười, thầm nghĩ chắc không phải tại mang thai đâu, cậu vốn luôn có tính cách như vậy mà?

Sau lễ Quốc Khánh, Ninh Hân nghe được một tin từ đồng nghiệp nói rằng lãnh đạo luôn nỗ lực trong việc giao lưu với đội huấn luyện nước ngoài đã có tiến triển, mùa xuân năm sau, đội quyền anh thiếu niên nước xxx mời họ sang giao lưu thân thiện.

Khi nghe tin này, Ninh Hân không hào hứng thảo luận như các đồng nghiệp khác. Cô chỉ nhớ đến người đã lập kế hoạch học tiếng anh cho mình.

Tin này không lâu sau đã được xác nhận. Lãnh đạo đã tổ chức một cuộc họp về việc này, nhấn mạnh tầm quan trọng của cuộc giao lưu văn hóa quyền anh này.

Sau ngày đó, việc huấn luyện trong đội trở nên căng thẳng, vì phải tuyển chọn để tổ chức một đội có thực lực. Ngoài những thiếu niên đang đổ mồ hôi tập luyện vất vả trên sàn đấu, các huấn luyện viên cũng âm thầm tranh thủ cơ hội được đi theo đội.

Trước kỳ nghỉ đông, huấn luyện viên trưởng tìm Ninh Hân, nói có ý định cho cô đi theo đội. Nhưng Ninh Hân không thể hiện ý muốn mạnh mẽ muốn đi.

Bởi vì, nước xxx là nơi cậu đang ở.

Vì chưa buông được nên ngay cả thành phố cậu đang ở cô cũng sinh lòng e ngại.

Vào dịp Tết năm 2014, mẹ chồng Dương Hiểu Trinh làm một ca phẫu thuật nhỏ, ông chủ Mạnh ở bệnh viện chăm sóc.

Ninh Hân sau khi biết tin, mỗi ngày đều đến nhà Dương Hiểu Trinh giúp trông trẻ.

Đứa bé buộc ba chỏm tóc chổng ngược, giống hệt như búp bê phúc trong tranh năm xưa, đáng yêu vô cùng. Nhưng cũng rất nghịch ngợm. Chỉ cần một cái ngoảnh đầu không nhìn thấy là có thể tự túm tóc mình khóc oa oa. Không thể rời mắt một giây.

Dương Hiểu Trinh gần như sụp đổ, so với cô ấy, tâm trạng Ninh Hân ổn định hơn nhiều.

Dương Hiểu Trinh không nhịn được hỏi: “Sao cậu kiên nhẫn thế?”

“Đáng yêu quá mà.” Ninh Hân từng muỗng từng muỗng nhỏ đút đồ ăn dặm cho cô bé, “Dễ thương quá đi.”

Dương Hiểu Trinh đùa: “Vậy tặng cho cậu luôn!”

Ninh Hân cười: “Vậy cậu bàn với ông chủ Mạnh đi, tối nay tớ dẫn về luôn.”

Dương Hiểu Trinh ngồi xuống, nhìn Ninh Hân cẩn thận lau miệng cho con gái mình, lo lắng nói: “Ninh Hân, cậu không thể làm ni cô được!”

Ninh Hân không muốn tiếp chuyện đề tài này.

Dương Hiểu Trinh lại nói: “Cậu thích trẻ con thế này, làm ni cô thì sẽ không có trẻ con để chơi nữa!”

Ninh Hân giọng điệu thong thả: “Không phải đang có đây sao?”

Dương Hiểu Trinh nghẹn lời, lại thở dài một tiếng: “Hân Hân, tớ không hiểu.”

“Chuyện gì?”

“Cậu và mối tình đầu chia tay, cũng buông bỏ được, cũng không định làm ni cô, sao bây giờ… Ư..ừm!” Dương Hiểu Trinh hắng giọng, giọng càng lúc càng nhỏ, “Có phải vì cậu yêu cậu ấy nhiều hơn không?”

Ninh Hân dừng lại một chút, giọng cứng rắn: “Không phải.”

Dương Hiểu Trinh vì hai chữ “không phải” mà xìu xuống.

Cô ấy bế đứa bé đang vừa ăn vừa ngủ lên: “Hân Hân, tớ đưa nó đi ngủ đây, cậu cũng nghỉ ngơi một lát đi.”

Ninh Hân “ừm” một tiếng.

Cô không đi nghỉ trưa ngay, cô rửa sạch đồ chơi gặm nướu, chén nhỏ, thìa nhỏ rồi đặt vào máy tiệt trùng, lại nhặt những đồ vật rơi vãi rồi mới vào phòng khách nghỉ trưa. Nhưng cô không ngủ được.

Cô chưa bao giờ so sánh tình yêu của mình dành cho Thịnh Dực và Hà Đông Phàm.

Vì câu nói của Dương Hiểu Trinh, lần đầu tiên cô sắp xếp lại hai đoạn tình cảm này.

Giữa cô và Thịnh Dực, chắc chắn là tình yêu. Tuy nhiên, đó là tình yêu xây dựng trên sự biết ơn và mắc nợ. Nhưng trong những ngày khó khăn nhất, họ đã dùng hết sức lực và chân thành để yêu nhau.

Còn về lý do tại sao cô có thể buông bỏ Thịnh Dực. Có lẽ là vì sau khi chia tay với Thịnh Dực, cô đối mặt với cái chết, khi con người đối mặt với cái chết, những thứ khác đều không còn là vấn đề nữa.

Sau đó, cô tận mắt thấy anh và bạn gái anh hạnh phúc. Và còn có Hà Đông Phàm, những ngày đó luôn bên cạnh giúp cô vượt qua…

Còn tình yêu giữa cô và Hà Đông Phàm. Không có gì khác, chỉ là tình yêu và rung động. Tồn tại trong những ngày âm u, những ngày mưa, những ngày nắng… phòng tập võ, nhiều quán ăn, nhiều con phố, và mọi góc nhỏ trong nhà…

Ninh Hân lại nhớ về Hà Đông Phàm thời trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học, và lần cuối cùng họ gặp nhau…

Cô không biết mình đã trằn trọc bao lâu trên giường, chỉ khi nghe tiếng khóc của đứa bé mới ra ngoài.

Dương Hiểu Trinh một tay bế con, đang pha sữa trong bếp. Ninh Hân vội vàng đến giúp.

Dương Hiểu Trinh: “Không sao đâu, cậu đi nghỉ đi, tớ làm được mà.”

Ninh Hân cầm bình sữa lên xem vạch: “Cậu khách sáo với tớ làm gì?”

Dương Hiểu Trinh không đáp lời, chỉ dỗ dành đứa bé.

Đợi đến khi Ninh Hân đưa bình sữa đã pha xong qua, Dương Hiểu Trinh mới nói: “Hân Hân, ước gì cậu cũng nghĩ cho bản thân như vậy.”

Ninh Hân một lúc không phản ứng kịp: “Gì cơ?”

Dương Hiểu Trinh: “Đừng xem khó khăn của mình là phiền phức.”

Ninh Hân chậm rãi hiểu ra, nhớ lại câu “cậu khách sáo với tớ làm gì” mà mình vừa nói.

Dương Hiểu Trinh đặt đứa bé lên sofa, bé tự ôm bình sữa uống. Nó vừa mới khóc xong, lông mi còn ướt át, má còn vương vết nước mắt phồng lên theo động tác mút bình sữa. Thật đáng yêu.

Chỉ là Ninh Hân nhìn một lúc, lại nhớ đến cảm giác khi Hà Đông Phàm ôm cô, nước mắt cậu rơi xuống cổ cô, làm bỏng da thịt.

Còn có câu nói đó. – “Đừng chia tay, được không?”

Đột nhiên, điện thoại trên bàn trà vang lên một tiếng, Ninh Hân chợt tỉnh.

Dương Hiểu Trinh chỉ tay: “Hân Hân, giúp tớ xem có phải chồng tớ nhắn tin không.”

Ninh Hân cầm lên nhìn, hơi thở chợt ngừng lại, như thể trái tim cũng ngừng đập.

Đầu óc cô trống rỗng một thoáng, tai ù đi một hồi rồi dần dần tan biến.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ nhìn thấy ba chữ ‘Hà Đông Phàm’ trên điện thoại của Dương Hiểu Trinh.

Cho đến khi màn hình tắt. Cô cứng đờ quay đầu, khô khốc nói: “Hiểu Trinh, là Hà Đông Phàm.”

Dương Hiểu Trinh đang ngồi xổm dưới đất dọn đồ chơi, nghe vậy, ngã ngồi xuống đất, cô ấy quay đầu, mắt trợn tròn: “Hả? Ai cơ?”

Ninh Hân ánh mắt khóa chặt vào Dương Hiểu Trinh, không chớp mắt, cô cần một câu trả lời. Dương Hiểu Trinh chậm rãi đứng dậy: “Cậu… cậu ấy sao lại nhắn tin cho tớ… vậy?”

Ninh Hân vẫn không nói gì.

Dương Hiểu Trinh nuốt nước bọt, đi tới, cầm điện thoại. Cô ấy đột nhiên cười ngắn “À, chỉ gửi tin nhắn chúc mừng năm mới thôi mà, có gì đâu, mặt cậu làm gì mà nghiêm trọng thế, làm tớ giật mình!”

Cô ấy liếm môi, rất bình tĩnh: “Hân Hân, tụi tớ chỉ kết bạn WeChat thôi, bình thường không liên lạc gì.”

Cô ấy còn giải thích: “Cái này chắc… chắc là gửi hàng loạt thôi, WeChat có tốn gì đâu, chắc là gửi cho tất cả mọi người một tin!”

Ninh Hân dừng một lúc, khô khan hỏi: “Sao cậu lại kết bạn WeChat với anh ấy?”

Dương Hiểu Trinh lại ngồi xuống dọn đồ chơi: “Chỉ là WeChat có chức năng gợi ý người có thể quen biết, chuyện đã lâu rồi, cậu ấy không nhắn tin tớ còn không nhớ là đã kết bạn nữa.”

Một lúc lâu không nghe Ninh Hân nói gì, Dương Hiểu Trinh quay đầu lại: “Hân Hân, cậu để ý không? Nếu cậu để ý tớ sẽ xóa cậu ấy.” Nói rồi, Dương Hiểu Trinh liền cầm điện thoại lên thao tác.

Ninh Hân biết mình không có tư cách ngăn cản Dương Hiểu Trinh kết bạn, cô ngăn lại: “Không cần.”

Dương Hiểu Trinh liếm môi, đặt điện thoại xuống.

Một tối đầu tháng 3, Ninh Hân dạy xong ở câu lạc bộ võ, vừa hay gặp Dương Hiểu Trinh. Ninh Hân càng nghĩ càng thấy không ổn. Cô gọi cô ấy lại: “Hiểu Trinh.”

Dương Hiểu Trinh quay đầu lại, cười: “Sao thế?”

Ninh Hân nghiêng đầu, nghiêm nghị: “Dạo này cậu đang tránh tớ.”

Dương Hiểu Trinh quay người lại, tay khoác lên vai Ninh Hân: “Đâu có chuyện đó! Tớ có lơ cậu đâu? Tớ chỉ bận thôi!”

Ninh Hân không lay chuyển, đôi mắt đào hoa lạnh lùng nhìn sang: “Cậu biết tin tức gì của Hà Đông Phàm không?”

Dương Hiểu Trinh rút tay về, hai tay khoanh trước ngực lắc lắc: “Tớ không biết!”

Ninh Hân giọng khẳng định: “Cậu biết.”

Dương Hiểu Trinh làm vẻ giả khóc: “Thật không biết!”

“Cậu biết.”

“Thật sự thật sự không biết!”

“Cậu biết.”

“…Tớ…” Dương Hiểu Trinh xìu xuống, “Được rồi, biết một chút.”

Ninh Hân môi khẽ động, hít một hơi sâu: “Cậu biết gì? Nói cho tớ biết.”

Dương Hiểu Trinh cắn môi, đảo mắt, dậm chân: “Được, tớ nói cho cậu.”

Đó là lần đầu tiên kể từ khi Hà Đông Phàm rời đi, Ninh Hân mới nghe được tin tức của cậu.

Dương Hiểu Trinh: “Lúc đó cậu ấy kiên quyết không đi du học không phải cãi nhau với gia đình sao? Sau này cậu ấy đi du học không nhận sự hỗ trợ từ gia đình, đại khái là sống rất khó khăn.”

Ninh Hân không hiểu: “Nghĩa là sao? Thế nào là không nhận sự hỗ trợ từ gia đình?”

Dương Hiểu Trinh bĩu môi: “Hỗ trợ tài chính đấy, đại khái tớ chỉ biết có chút tình hình như vậy thôi, chuyện khác thật sự không biết.”

Ninh Hân không biết mình đã đi về nhà từ câu lạc bộ võ như thế nào. Chỉ khi bảo vệ khu dân cư chào hỏi cô mới hoàn hồn. Cô không dám nghĩ, Hà Đông Phàm một mình ở nước ngoài, gần hai năm rồi, không có bất kỳ sự hỗ trợ tài chính nào, đã sống qua ngày như thế nào.

Ngày hôm sau đi làm, Ninh Hân tìm huấn luyện viên trưởng, bày tỏ mong muốn được đi cùng đội sang nước xxx.

Giữa tháng 4, lần đầu tiên Ninh Hân xuất ngoại. Họ đến nước xxx nghỉ ngơi hai ngày, như dự định tổ chức trận giao hữu giữa hai nước. Địa điểm thi đấu ở nhà thi đấu thể thao, có phóng viên ngành nghề nước ngoài và rất nhiều khán giả.

Vì đối phương là chủ nhà, tiếng cổ vũ từ khán đài rất hoành tráng.

Các tuyển thủ trẻ trong đội của Ninh Hân khá bị ảnh hưởng, không thể hiện được thực lực như thường ngày, liên tục thất thế.

Trong trận đấu cuối cùng, tuyển thủ ra sân bị đối phương hạ đo ván. Từ khán đài vang lên tiếng hò reo.

Ninh Hân đứng một bên nắm chặt tay, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào sàn đấu.

“A!!!” Khán đài đột nhiên vang lên một tiếng. Ngay sau đó, số ít khán giả Trung Quốc đồng thanh hò hét.

Tuyển thủ không chịu thua lật người đứng dậy, tiếp tục chiến đấu, Ninh Hân cũng căng thẳng theo. Cuối cùng, tuyển thủ trẻ lật ngược tình thế. Ninh Hân cuối cùng cũng thở phào.

Toàn bộ hành trình giao lưu kết thúc, Ninh Hân đi cùng đội đến sân bay, cô tiễn mọi người đi, còn mình thì mang hành lý, bắt taxi đến trường đại học HSD.

Bình Luận (0)
Comment