Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 13

Có kinh vô hỉ

Từ sau khi Vân Cảnh đồng ý với Tuyết Cầu, Tuyết Cầu mới từ từ khôi phục lại sức sống như trước, thỉnh thoảng còn nũng nịu với Vân Cảnh đôi chút. Chỉ là cảnh thái bình này cũng không được vài ngày, kẻ không có chuyện gì Tứ điện hạ Vân Nhị lại đăng ký xin tới chơi lần nữa.

Lần này Vân Nhị giống lần trước bái phỏng được gặp mặt, còn Tất Phương cổ họng qua một tháng tĩnh dưỡng mới trở lại như cũ, giờ phút này hắn gặp Vân Nhị tới chơi ngoài cung điện, dĩ nhiên là rất cung kính khom người cúi chào, rồi đi vào thông báo cho Vân Cảnh biết.

Vân Nhị lập tức ngừng cười giữ Tất Phương lại, “Thôi, nói cho ta biết Nhị ca và Tuyết Cầu ở đâu, tự ta sẽ đi tìm”

“Bẩm Tứ điện hạ, Nhị điện hạ và Tuyết Cầu đang ăn trưa, vẫn còn đang ngồi ở nhà ăn đó ạ, cứ quẹo trái đi thẳng là tới ạ” Tất Phương cúi đầu đáp, mắt lại quay tròn nhìn thứ trong tay Vân Nhị mang tới.

“Vất vả cho ngươi rồi, Tất Phương” Vân Nhị lại cười, hào phóng đi tới, khiến cho cung Nguyệt miện cứ lạnh lùng cả ngày bỗng như có tia sáng mặt trời rọi tới vậy.

Mà Tất Phương đợi lúc Vân Nhị đi rồi, vẻ mặt lại bi thương tự nói, “Trong cung có thêm 1 vị tiểu tổ tông đã đủ khiến người ta đau đầu, giờ lại thêm một vị nữa thể nào cũng sẽ như chó sủa gà bay cho mà xem”

“Nếu ăn xong rồi, thì về đi” Vân Cảnh nhìn thẳng vào Tuyết Cầu đang chui trong ngực mình, hạ giọng lạnh nhạt trục khách.

“Ta muốn được ngủ trưa trong lòng Vân Cảnh cơ” Tuyết Cầu đáng thương tội nghiệp cố sức níu lấy quần áo Vân Cảnh, muốn gần gũi với hắn một lát, lại sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn.

“Nếu vậy, sau này ngươi cứ ăn ở trong viện của mình đi” Vân Cảnh ép mình phải nói lời ác độc ra.

Mãi lâu mà hắn vẫn không thấy Tuyết Cầu nói chuyện, biết nàng chắc chắn sẽ khó chịu, trái tim bất giác mềm ra. Định mở miệng đồng ý, Vân Nhị như tia sáng mặt trời tươi cười giống trận gió vọt vào.

“Thật làm khó cho ta quá mà, haizz, Tất Phương chỉ sai hướng cho ta, Nhị ca, Tứ đệ ta đây lại nhìn thấy huynh và Tuyết Cầu Nhi rồi, ha ha, huynh không để ý đó chứ”

Vân Nhị lúc nói chuyện đôi mắt xanh vĩnh viễn mang theo nụ cười ấm áp từ tận đáy lòng, đôi môi xinh đẹp nhếch lên, khiến cho người ta cứ muốn nhìn theo mà thoải mái vô cùng.

“Tứ đệ, đệ…Sao không để Tất Phương dẫn đường cho đệ chứ, nào tới đây ngồi” Vân Cảnh lúc đầu thấy Vân Nhị thì cả kinh, rồi sau đó dẫn hắn tới bên cạnh hai người ngối đối diện nhau.

“Đệ nghĩ mình muốn đem tới cho nhóm huynh một tin vui, ai ngờ lại bị lạc đường trong cung Nguyệt Miện của huynh, may là trên đường gặp được Thắng Ngộ, nếu không còn lòng vòng mãi đó. Tất Phương này, sau này sẽ cho nó biết tay mới được, ha ha” Vân Nhị vừa nói xong, Tất Phương ở nơi xa bất giác run rẩy, nghĩ năm nay đúng là năm hạn mà, chẳng có lý do gì tự dưng run lên chẳng phải chuyện tốt gì, chắc phải đi một chuyến tới thế gian cầu một tấm bùa bình an mới được.

“Kinh thì có, mà chẳng biết chữ hỉ này thế nào?” Vân Cảnh nhẹ nhàng hất vạt áo trắng như không dính bụi trần lên, nói nhàn nhạt.

Vân Nhị chỉ cười không nói, mà ngược lại thần bí nhìn chằm chằm vào Tuyết Cầu đang ghé sát trên người Vân Cảnh, mở miệng cười ha hả nói, “Hỉ này thực ra cũng có liên quan tới Tuyết Cầu Nhi đó”

Tuyết Cầu vốn chẳng thèm để ý tới Vân Nhị luôn  tìm nàng phiền toái, giờ nghe Vân Nhị chủ động nhắc tới mình, mà vẫn là chuyện vui, dĩ nhiên tai phải dựng lên để nghe cho kỹ rồi.

“Ha, Tứ đệ không ngại thì nói nghe chút coi, chuyện tốt thế nào?” Vân Cảnh khẽ cong mày lên, nhấc ly trà hớp một ngụm nhỏ.

“Khà khà, Tuyết Cầu Nhi, Tứ điện hạ tốt bụng đem một thứ cho ngươi nè” Vân Nhị nhếch miệng cười, xoay người vẫy vẫy tay về phía Tuyết Cầu, còn một tay thì ngoặt sau lưng, không rõ là đang giấu gì nữa.

Lại là chiêu dụ con chó nhỏ, Tuyết Cầu ném ánh mắt trắng trợn về phía Vân Nhị, lại cũng không nhịn được tai giật giật tò mò, vừa mở to đôi mắt đỏ ra nhìn chằm chằm tay phải của hắn, chẳng rõ là hắn đang tính toán gì nữa.

“Tuyết Cầu nhi, Tứ điện hạ cảm thấy ngươi ở cung Nguyệt Miện quá cô độc nên mang theo một con thỏ đực từ phương bắc về, nghe nói nó còn là một mĩ nam thỏ trăm năm mới gặp trong bộ tộc thỏ của ngươi nữa đó, gọi là Trích Hiên, tuy nhiên còn phải một năm nữa mới có thể biến hình được. Thế nào, Tứ điện hạ đối đãi ngươi không tệ phải không?” Vân Nhị cười hả hê đắc ý lấy một chiếc lồng tơ vàng ở sau lưng ra, trong lồng có một con thỏ béo đen trũi đang ngồi xổm trong đó.

Tuyết Cầu bị một chiêu này của Vân Nhị khiến cho tức giận không nhẹ, ác độc trừng mắt lườm hắn và cái con thỏ bò sữa kia, thân hình khẽ run lên, còn khiến Vân Nhị nghĩ lầm là nàng đây do cao hứng quá tới run lên thôi.

“Tuyết Cầu Nhi, ta nghe Nhị ca nói, ngươi không cần trưởng thành thì có thể biến hình được. Đợi ngươi có thể biến hình được rồi, sẽ cùng sánh bước bên Trích Hiên, không được tự….A a” Vân Nhị thét lên một tiếng thảm thiết, TRích Hiên trong lồng thì nhịn không được lông xù lên. Hóa ra Tuyết Cầu thế mà lập tức nhảy từ trong lòng Vân Cảnh tới bên Vân Nhị, chẳng nói câu nào há mồm cắn mạnh vào tay hắn.

Nếu Tuyết Cầu cắn Vân Cảnh chỉ dùng ba phần lực, còn lúc trước cắn Vân Nhị thì dùng sáu phần lực, mà hiện giờ thì đã cố hết sức mình cũng chưa xả hết giận, chỉ muốn cắn cái người trước mắt này để cho hắn không dám xuất hiện trước mặt nàng nữa. “Vân Nhị, ngươi khinh người quá đó! Đừng tưởng rằng ngươi là đệ đệ của Vân Cảnh thì ta có thể nhường nhịn ngươi nhá” Lần đầu tiên Tuyết Cầu mở miệng nói chuyện trước mặt Vân Nhị, nói ra khiến Vân Nhị sững sờ, đang cười cũng quên cả khép lại luôn.

“Làm càn! Danh hào Tứ đệ để ngươi gọi dễ thế sao? Nhả ra!” Dù Vân Cảnh cực kỳ bất mãn với chủ trương của Vân Nhị, nhưng vẫn duy trì uy nghiêm vốn có của Long Tộc, khiển trách Tuyết Cầu.

“Nhị ca, đừng giận, đúng là Tứ đệ sai rồi, Tuyết Cầu Nhi ngoan, nếu không thích Trích Hiên, thì ta mang nó về” Vân Nhị cố nén giận hạ giọng khuyên bảo, cũng làm cho Tuyết Cầu thả lỏng miệng ra.

Ai ngờ, Vân Nhị này lại không sợ chết thêm vào một câu, “Nhị ca, Tứ đệ thật thấy kỳ lạ, thỏ cái thích thỏ đực xinh đẹp là chuyện đương nhiên, hay đệ nhớ nhầm giới tính của Tuyết Cầu nhỉ? A a a! Lúc này thật sự thịt đều bị cắn dứt ra rồi, Tuyết Cầu nhi, nhẹ chút nhẹ chút!”

Vân Cảnh thấy thế bước lên vài bước, ôm Tuyết Cầu, nói giọng mềm mại, “Tuyết Cầu, buông Vân Nhị ra, nếu chưa hết giận, Vân Cảnh cho ngươi cắn thoải mái”

Tuyết Cầu nghe qua lời Vân Cảnh nói thì lúc đầu thấy sửng sốt, sau đó đúng là cắn lên cánh tay phải của Vân Cảnh, chỉ một lát thấy có đóa hoa đỏ xuyên thấu qua đám quần áo trắng không nhiễm bụi trần, giống như một đóa mai đỏ kiều diễm vậy.

Vân Cảnh không cau mày chút nào, ôm lấy Tuyết Cầu ngồi xuống, nhìn Vân Nhị cứ ngẩn ngơ một bên thở dài bảo, “Nếu Tứ đệ có ý tốt như vậy, vậy thì giữ lại đi, chỉ là chuyện tình yêu do ngươi tình ta nguyện, nếu Tuyết Cầu không đồng ý, ta cũng không thể ép nàng ấy được”

“Ha ha, Nhị ca nói đúng lắm, đúng là Tứ đệ suy xét không chu đáo, Trích Hiên này thông minh lắm, nếu Tuyết Cầu Nhi không thích, đợi khi nào hắn trưởng thành biến hình được, cũng có thể giúp việc cho Nhị ca mà” Vân Nhị đều không phải kẻ có lòng dạ hẹp hòi, chuyện này cũng không để ý tới Tuyết Cầu có thái độ với hắn, cứ vui tươi hớn hở đặt cái lồng có con thỏ béo Trích Hiên lên bàn.

“Tuyết Cầu, thế nào rồi?” Vân Cảnh cũng không thèm liếc mắt nhìn Trích Hiên cái nào, chỉ dịu dàng liếc nhìn Tuyết Cầu, chấp nhận việc nàng chẳng có đủ răng nanh sắc bén cắn trên người mình, mang theo đau đớn và vui sướng dung nhập vào trong trái tim.

“Đừng có để ở Thưởng tuyết các cùng ta là được, ta không sao hết” Tuyết Cầu buồn bã liếc mắt nhìn Trích Hiên trong lồng, phát hiện ra nó lấy ánh mắt tò mò nhìn mình, lập tức hừ một cái, chẳng thèm để ý tới nữa.

“Thắng Ngộ, mang con thỏ này tới trung đình, nuôi cùng những tiên thú khác là được rồi” Vân Cảnh nhàn nhạt phân phó Thắng Ngộ lúc nào cũng trực ở ngay bên ngoài nhà ăn đầy cung kính.

“Được ạ” Thắng Ngộ tiếp nhận cái lồng vàng đựng Trích Hiên, bước nhanh về phía trung đình. Trong lòng thầm thấy may mắn, may là chủ tử chỉ đối đãi tiểu tổ tông khác mọi người thôi, chứ nếu thêm một vị nữa, e là có hai Thắng Ngộ cũng làm không hết việc.

“Đợi chút” Ai biết Tuyết Cầu lại đột ngột mở miệng, nàng nhìn nhìn Vân Cảnh, lại nhìn chút cái lồng Thắng Ngộ đang cầm có con thỏ Trích Hiên kia, thay đổi chủ ý, “Giữ lại đi, có thêm một người bạn trò chuyện với ta cũng tốt”

Trong nháy mắt Vân Cảnh nắm chặt tay lại, vì sự thay đổi trong lòng tuyết Cầu mà thấy căng thẳng. Không ngờ, hành động sau của Tuyết Cầu đã khiến hắn tâm phiền ý loạn. Nhưng lại thấy Tuyết Cầu chân sau giẫm giẫm xuống đất, nhảy mấy bước tới bên cạnh Thắng Ngộ, ngửa cổ nói, ‘Thắng Ngộ, mang chúng ta về đi” Cuối cùng nàng vẫn không quên quay đầu về phía Vân Nhị nói cảm tạ, “Tuyết Cầu đa tạ ý tốt của Tứ điện hạ” Chỉ là nghe thế nào cũng bất giác thấy được trong đó xen lẫn vui sướng.

Tuyết Cầu cùng Thắng Ngộ đi rồi, Vân Cảnh lại mất hứng nói chuyện với Vân Nhị, trong lòng lúc nào cũng đoán xem không rõ Tuyết Cầu có thật sự thích Trích Hiên không. Nếu là vậy, vốn nên hết hy vọng nhưng tại sao hắn lại thấy từng đợt từng đợt không cam lòng thế.

Tuy nhiên có một ngày, Tuyết Cầu vì chuyện giữ lại Trích Hiên mà thấy hối hận. Cái con thỏ béo này quả thật còn dính hơn cả kẹo mè xửng nữa, dính tới mức nàng đi tới đâu nó đi tới đó, Trích Hiên cứ theo sát không rời, muốn bỏ cũng không bỏ rơi được. Hơn nữa, dù nàng có cảnh cáo thế nào, Trích Hiên cũng chỉ ngây ngô cười với nàng, rồi lại tiếp tục đi theo. Nghiêm trọng nhất là, thời gian bữa tối, lúc Vân Cảnh nhìn thấy đi sau Tuyết Cầu là con thỏ Trích Hiên nhắm mắt theo đuôi kia, thì bất giác sắc mặt sầm xuống, nói lạnh lùng, ‘Đã có thỏ làm bạn, sau này ngươi vẫn nên về chỗ mình mà ăn đi” Nói xong cũng không cho Tuyết Cầu có cơ hội giải thích đã phất tay áo rời đi.

Từ đó Tuyết Cầu cũng thấy khó chịu khi nhìn Trích Hiên, tuy vậy Trích Hiên vẫn cứ trước sau như một ngây ngô cười đi theo sau, còn mạnh mẽ hơn cả Tiểu Cường (con gián), dày hơn cả da trâu nữa.

May là tới tối, Tuyết Cầu đều bỏ Trích Hiên vào trong lồng vàng của nó, lúc này mới thở phào một cái, khôi phục lại không gian riêng tư của nàng.

Nhoáng cái đã qua nhiều ngày, hôm đó tới giờ đi ngủ, ngay lúc Tuyết Cầu đang nghĩ cách nói thuyết phục Trích Hiên thế nào để cách xa mình chút, thì Vân Cảnh lại một mình lặng lẽ tới.

Dù không có đèn, nàng cũng có thể phân biệt rõ Vân Cảnh trong bóng đêm có mùi cỏ xanh thơm ngát và đôi mắt bạc sáng rực như vì sao kia. Một luồng ảo não chợt dâng tới, nàng không rõ vì sao Vân Cảnh lại đến trong phòng nàng soi mói vào lúc này nữa.

“Tuyết Cầu, Vân Cảnh đánh thức ngươi rồi sao?” Đêm nay Vân Cảnh không hiểu vì sao, giọng mất đi vẻ trong sáng tao nhã ngày thường, lại còn có tia do dự, khiến Tuyết Cầu dâng lên trận bất an.

“Không đâu, Vân Cảnh…. Ngài làm gì thế!” Tuyết Cầu bỗng mở to đôi mắt đỏ, thân hình không chịu nghe lời, mềm yếu đổ lên giường, đầu ngón tay Vân Cảnh vừa phát ra luống sáng nhu hòa gắn lên người nàng, khiến cho nàng vô lực chẳng động đậy nổi.

“Tuyết Cầu, Vân Cảnh đã nhiều ngày nghĩ cũng hiểu chút rồi, thực ra Vân Nhị cũng đang đúng nhắc nhở ta, Vương vị và ngươi, nên lựa chọn kết quả thế nào” Vân Cảnh ảm đạm ngồi xuống giường, ôm lấy thân hình nho nhỏ của Tuyết Cầu trong lòng bàn tay, ôm vào trong ngực, vô cùng dịu dàng.

“Vân Cảnh, có phải Tuyết Cầu lại không ngoan, lại làm cái gì sai khiến cho ngài tức giận không?” Tuyết Cầu trơ mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Vân Cảnh, nói thật, Vân Cảnh như vậy khiến nàng rất sợ.

“Tuyết Cầu, ngươi thích Trích Hiên thật sao?” Vân Cảnh không đáp lại, nghe không ra là vui hay giận nữa.

“Không thích” Tuyết Cầu đáp không do dự, nghĩ gì nàng cũng không thể nào trở thành một con thỏ động tình được, dù sao nàng cũng chưa bao giờ coi mình là con thỏ thật sự.

“Từ lúc ta sinh ra cho tới giờ đã ba ngàn năm rồi, chỉ là trong một ngàn năm đầu, đi theo ta đúng thật là học vô số pháp thuật, đó là toàn bộ cuộc sống mỗi ngày của ta. Mà hai ngàn năm sau, thì lại đi theo phụ vương học tham chính, hơn nữa còn tiếp nhận chút việc không ảnh hưởng gì tới toàn cục. Hiện giờ ngẫm lại, ba ngàn năm không chống lại được mấy ngày ngắn ngủi với ngươi. Vân Cảnh đã nhiều ngày nghĩ ngợi, trong đầu chỉ còn mỗi cảnh vui vẻ buồn cười mỗi lúc ở cùng ngươi, quá khứ ba ngàn năm dường như rất mơ hồ tựa như một cái bóng thôi vậy” Vân Cảnh nói xong, ánh mắt dần nhu hòa hẳn lên, khóe miệng cũng chậm rãi cong lên, cả ngươi như đóa sen băng nở rộ, hơi thở thơm ngát tao nhã tuấn tú, khiến người thường nhìn tới chói mắt không rời ra được.

“Vân Cảnh…” Tuyết Cầu gọi khẽ, nàng nghe có chút không rõ, chẳng hiểu tại sao Vân Cảnh lại nói những lời này với nàng. Chỉ là nàng mới nói ra, thì đã bị Vân Cảnh dùng ngón tay bịt miệng lại, “Đừng lên tiếng, hãy nghe Vân Cảnh nói hết đã”

“Vương vị với ta mà nói từ trước tới giờ như vật trong túi dễ lấy ra vậy, chỉ là vương vị này không phải là mong muốn của ta, phụ vương có sáu đứa con, người nào người nấy thông minh linh hoạt lắm, ngươi đừng có thấy Vân Nhị suốt ngày cợt nhả, tâm tư của nó cũng chẳng nhỏ hơn ta đâu, nếu là có trái tim… Lời này không thể nói ra được. Nhưng  với ngươi ta lại khác, nếu đem ngươi nuôi ở bên cạnh ta cả đời cũng được, chỉ là người đứng đầu tới vợ và con cũng không bảo vệ được, ta sao có thể bảo vệ chu toàn cho thân hình nhỏ của ngươi chứ. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể để cho ước nguyện của Vân Cảnh được đền bù mà thôi”

Nói xong Vân Cảnh xuất ra từ trong lòng một bé con ánh sáng lóng lánh, trong bóng đêm dù không thấy rõ, nhưng vẫn phân biệt được là một viên tròn nho nhỏ sáng lóng lánh.
Bình Luận (0)
Comment