Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 17

Sống lại làm người

“Haizz, biết rồi biết rồi, cái tên nhóc thối chết tiệt này thế mà lại thích cái con thỏ ngốc này. Thôi, bản đại nhân ta xem như nể mặt mũi lão gia cố sức giúp nàng ấy thông mình lên vậy” Khô Vinh mất kiên nhẫn khoát khoát tay với Vân Cảnh, hoa chân múa tay nói, “Ngươi, nhóc quỷ Phụ Hý, bản đại nhân đói bụng rồi, trước làm điểm tâm lấp đầy bụng cái đã”

Vân Cảnh bất đắc dĩ cười khổ một cái, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay trơn bóng sạch sẽ, tiến vào bếp nấu nướng. Tuy là cùng làm bạn với mắm muối nhưng vẫn không ảnh hưởng gì tới khí chất tao nhã của Vân Cảnh, mà ngược lại càng tăng thêm mị hoặc.

Mà Tuyết Cầu giờ phút này mới phát hiện ra Khô Vinh vừa tỉnh dậy đã lúc nào cũng ngồi lên lưng nàng rồi, cảm thấy không vui, nhảy mạnh lên, hất Khô vinh lên bàn. Khô vinh trở tay không kịp, mặt bị đập xuống dưới hoa mắt chóng mặt, vừa định đứng dậy, trên người lại bị thêm một vật nặng, đè mạnh xuống.

Khô Vinh khổ sở quay đầu nhìn lại phát hiện ra Tuyết Cầu đang đem chính bộ móng lông xù của nàng đặt lên lưng Khô Vinh, thấy đắc ý vì mình hòa một ván.

“Truy Phong, ngươi vốn chẳng coi lời đại nhân ra gì là bất kính đó! Mau bỏ cái móng xuống đi!” Khô Vinh lớn tiếng la hét, bất đắc dĩ hợp sức lại nhưng dĩ nhiên so với thân thể của hắn cũng chẳng lớn hơn Tuyết Cầu là mấy.

“Tuyết Cầu! Không phải Truy Phong, nhóc con, ta mới đúng là chủ nhân của ngươi, bảo không bỏ cũng sẽ không bỏ” Tuyết CẦu nói xong, như một ngọn núi ép xuống, đem thân hình nho nhỏ của Khô Vinh đặt hoàn toàn dưới thân mình.

Đợi Vân Cảnh bưng món canh gà thơm ngào ngạt tới, cũng thành công giải cứu Khô Vinh ra khỏi thân Tuyết Cầu, Khô vinh giờ đã nghẹn thở tới tím mặt, ngón tay nhỏ chỉ Tuyết Cầu, muốn mắng mà chẳng có sức để mắng nữa.

“Tuyết Nhi, càn quấy” Vân CẢnh nhìn cảnh đấu giữa một người và một thỏ, đành lắc lắc đầu, mang thịt gà chia làm ba phần, thành công dùng đồ ăn ngon tách lực chú ý của họ để họ hoàn toàn bị thu hút.

“Nhóc quỷ Phụ Hý, không xấu, sau này ngươi chính là đầu bếp ngự dụng của bản đại nhân” Mấy ngàn năm rồi Khô Vinh chưa được ăn gì đó, lúc này ăn miệng lấp đầy, cuối cùng vẫn không quên rung đùi đắc ý khen ngợi Vân Cảnh hai câu.

Tuyết Cầu thực sự không nghĩ ra, vì sao một tinh linh nhìn bề ngoài có vẻ không tranh giành sự đời, bản chất lại là một nhóc con háo thắng, tâm nhãn nhỏ như que diêm vậy. Hơn nữa Vân Cảnh lại còn muốn nhóc con này tới bảo vệ nàng, chỉ cần một quả núi cũng có thể đè chết hắn, đến tột cùng là ai bảo vệ ai đây.

Ăn uống no say rồi, Khô Vinh hài lòng dựa vào người Tuyết Cầu, coi Tuyết Cầu như bộ ghế lông nhung của thiên nhiên vậy, rất thích chí chẹp chẹp miệng, tự đắc vênh váo liếc xéo nhìn Vân Cảnh nói, “Nhóc quỷ Phụ Hý, đây là đâu vậy?”

“Tuyên Sơn”

“Thực ra thì cũng coi như chuẩn bị kỹ đi, cũng được có Đế Nữ Tang rất tốt” Khô vinh cười tà tà, ngoắc ngoắc tay về Vân Cảnh. Vân Cảnh thấy thế, liền ghé sát vào hắn hỏi, “Đại nhân Khô Vinh, có chuyện gì?”

“Bản đại nhân nếu để cho con thỏ ngốc này biến hình, có phải có thể khôi phục lại tự do không?’ Khô Vinh nghĩ rằng lần đầu tiên thấy con thỏ ngốc kia, con thỏ đó chính là chủ nhân của hắn. Nhưng con thỏ này có vẻ như không cần sự giúp đỡ của hắn, mà hắn cũng vô ý thay con thỏ bán mạng, biết đâu chừng lại trong họa được phúc, hắn có thể lập tức khôi phục lại tự do thân, lại lần nữa tiêu dao khắp tám phương đại lục đây.

“Chuyện này phải xem ý của Tuyết CẦu, Vân Cảnh không làm chủ được” Vân Cảnh cười thần bí, mắt bạc nhìn về phía Tuyết Cầu, nháy mắt nhu hòa.

“Truy…” Khô Vinh vừa thốt ra một từ, đã thấy Tuyết Cầu bổ nhào người về phía mình, lập tức sửa lại miệng, “Khụ khụ, Tuyết Cầu à, ngươi xem coi thế nào, bản đại nhân giúp ngươi biến hình, ngươi liền thả tự do cho bản đại nhân, đây chính là ổn định mua bàn không bồi thường đó”

‘Không cần, ta cứ muốn để ngươi luôn đi theo ta đó” Tuyết Cầu thấy Khô vinh như uy hiếp, dĩ nhiên là quyết cầm không buông, sao còn có thể khiến hắn được đền bù như ước nguyện chứ.

Khô Vinh giựt giựt khoe môi, lại nghĩ ngợi, ta đường đường Khô Vinh, sống trên vạn năm còn sợ gì con thỏ ngốc ngươi thế này chứ! Sau này sẽ nghĩ mọi cách để thoát ra khỏi khế ước khó hiểu chết tiệt này. Nghĩ vậy cũng không muốn so đo nữa, mà ngược lại quay nhìn về phía Vân Cảnh, bảo, ‘Nhóc quỷ Phụ Hý, đã có Đế Nữ Tang rồi, ta lại thấy túi Càn Khôn bên hông ngươi cũng là đồ tốt, vậy thì đi hứng năm giọt Đế Nữ Quỳnh về, chắc chỉ cần năm giọt là đủ rồi”

Túi Càn Khôn của Vân Cảnh đúng thực kỳ danh, có thẻ đựng được vạn vật Càn Khôn, lại có thể thả ra thoải mái, là bảo bối hàng đầu, cũng là quà tặng do bộ tộc Thanh Loan tặng lúc hắn làm lễ trưởng thành.

Mà quỳnh lộ Đế Nữ còn lại thì phải tiến sâu vào trong cây dâu, lấy long huyết làm đường dẫn để lấy được nước mắt Đế Nữ Tang, cây dâu ngưng kết thành lệ gọi là quỳnh lộ Đế nữ. Quỳnh Lộ này dù không có cách dùng khác, nhưng cũng giúp cho người ta biến hình rất tốt, xứng đủ pháp lực, có thể tùy ý biến hình.

Chỉ một lát sau, Vân Cảnh đãn mang theo túi Càn Khôn nho nhỏ trở về, bên trong lấy ra một bình ngọc, dĩ nhiên trong đó chứa quỳnh lộ Đế Nữ mà Khô vinh nói rồi.

Khô Vinh chỉ vào chiếc bình ngọc cùng cỡ kia với hắn, nói, “Nè Truy, Tuyết CẦu, uống đi” Bộ dáng mình là duy nhất đầy kiêu ngạo, khiến Tuyết CẦu càng coi Khô vinh không vừa mắt tý nào.

Tuy Đế Nữ quỳnh lộ vô hại, những cũng có hại, cũng đáng giận là mùi rất đắng, bởi vậy, Vân Cảnh mới phải mất ít công phu, lúc này mới dỗ được Tuyết Cầu ngoan ngoãn uống vào trong bụng.

“Tốt rồi, nhóc quỷ Phụ Hý, mang đôi ta tới trước Đế Nữ tang đi” Nói xong Khô vinh lại thả người nhảy lên lưng Tuyết Cầu. Vân Cảnh ôm Tuyết Cầu, làm theo lời Khô Vinh, đi tới trước cây Đế Nữ Tang kia.

Khô vinh kéo kéo lỗ tai Tuyết Cầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc bảo, “Tuyết Cầu, nghe rõ nhé. Hiện giờ đừng có nghĩ linh tinh gì trong đầu hết, chỉ cần nghĩ xem bản thân mình muốn biến thành bộ dáng gì, thì phải chăm chú hết lòng đừng nghĩ tới việc khác, hiệu quả mới được, càng năm giữ nhanh càng tốt. Phải làm trong đầu ngươi chỉ còn lại mỗi biến hình, rồi khuấy động luồng pháp lực quanh mình, pháp lực sẽ phối với suy nghĩ của ngươi mà tiến hành biến hình. Chẳng qua là, nếu pháp lực quá cao thâm, chẳng hạn như nhóc quỷ Phụ Hý kia, thì chẳng cần hao tâm tốn sức cũng có thể biến hình theo ý muốn của mình, mà với tu vi của ngươi, dĩ nhiên cũng có thể làm được như nó, hiện giờ phải làm thật cẩn thận từ đầu tới cuối đi”

Tuyết Cầu hiểu lờ mờ gật gật đầu, chẳng khách sáo gì thả Khô vinh xuống, bắt đầu luyện tập biến hình. May là lúc trước Thắng ngộ đã từng dạy nàng khuấy động pháp lực thế nào, chẳng phải đang bắt nàng học lại từ đầu hay sao, vậy loại biến hình này chẳng biết phải đợi tới năm tháng nào nữa.

Cũng tốn không quá nửa canh giờ, pháp lực quanh thân Tuyết Cầu đã sớm như đám mây bao bọc lấy nàng. Trong lòng Khô Vinh và Vân Cảnh đều biết đã tới lúc.

Lại qua một lúc lâu, pháp lực dần tan đi, một con dê con toàn thân trắng muốt, có hai cái sừng nhỏ trên đầu mồm kêu be be xuất hiện trước mặt hai người.

Vân Cảnh dở khóc dở cười vỗ trán thở dài, Khô Vinh thì cứ như con bọ chó bị chọc cho tức giận vậy nhảy lên chồm chồm, lớn tiếng la hét, “Đồ ngu, mất công ta nói rất kỹ rồi, thế mà ngươi lại biến thành con dê lừa gạt chúng ta chứ”

“Ta nghĩ đi nghĩ lại thấy thèm ăn, đột nhiên rất muốn ăn lẩu, vì thế nên…” mới biến thành Sơn Dương Tuyết Cầu uất ức chà chà bốn chân, haizz, thực muốn ăn lẩu quá đi.

“Lẩu là cái gì thế? Haiz, mặc kệ, ngươi đồ ngu này, làm lại” Khô vinh bất mãn chống nạnh, trong lòng ai oán đầy bi thảm rơi vào vận mệnh làm bảo mẫu, một ngày nào đó hắn chắc bị con thỏ ngốc này làm cho tức chết mất thôi.

TRải qua vô số lần thất bại, đến cả Vân Cảnh cũng đều mất hy vọng với Tuyết Cầu. Mà Tuyết Cầu lại càng muốn, nàng, một con thỏ vĩ đại khốn khổ, học tập biến hình thất bại vô số lần, chẳng khác nào Edison vĩ đại phát minh ra bóng đèn, đó là gặp phải một sư phụ quá kém. Vì thế, nàng càng bị áp chế lại càng hăng hơn, biến hóa thành đủ loại dạng kỳ lạ, lại chẳng thoát khỏi một từ ăn tý nào.

“Thôi, Tuyết Nhi, thời gian vẫn còn dài, mai lại luyện tiếp vậy” Vân Cảnh đau lòng vì Tuyết Cầu dùng quá nhiều pháp lực trong một ngày khiến cho thân thể không chấp nhận nổi, đành mở miệng ngăn nàng tiếp tục thi pháp biến hình, định tiến lên ôm nàng trở về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng đối mặt với Khô Vinh buồn ngủ và Vân Cảnh đầy hiểu ý người, Tuyết Cầu lại càng ngang ngược không chịu, thân hình nhỏ nhảy dựng lên, thoát khỏi cánh tay của Vân CẢnh duỗi ra trước mặt, không phục nói thầm, “Để cho ta thử lại lần cuối!” Nói xong, nàng lại nhắm mắt, chẳng để ý tới Vân Cảnh khó xử và Khô vinh đầy khiêu khích châm chọc, vô cùng chăm chú nếm thử lần cuối.

Kiếp này đã nhiều năm làm thỏ, kiếp trước nàng chỉ là làm người có một lúc. Bộ dạng trước kia đã phai nhạt từ lâu, chỉ nhớ rõ hình sáng gầy tong teo, khéo léo, chẳng xinh đẹp cũng chẳng khó coi.

Đúng rồi, làm người vẫn tốt hơn mà, nàng một khi đã được biến thành người, vậy cũng không cần biến về làm thỏ nữa. Nàng không cần bộ lông dầy mềm mại, nàng muốn có làn da trắng nõn nhẵn nhụi như Vân Cảnh. Nàng không cần phải nhảy nhảy khi đi đường nữa, nàng muốn có đôi chân thon dài để đi đường bình thường như Vân Cảnh. Nàng phải làm người trở lại… Ôm ấp mọi thứ trong lòng, sau đó có một ngày nàng chắc chắn cho Vân Cảnh người nàng yêu nhất thấy tâm ý của mình, quyết tâm làm bạn cả đời.

Tuyết Cầu không biết rằng nàng nghĩ như vậy quanh thân pháp lực nồng đậm như mây trắng đã vây quanh mình. Tiếp đó, thân thể như bị xé rách đau đớn truyền tới, khiến nàng không chịu nổi phát ra tiếng thống khổ thở dài, mà tiếng này vốn đã từ lâu rồi, nghe rất quen thuộc mà xa lạ, không còn là ngôn ngữ của con thỏ nữa, mà đúng là thứ tiếng êm tai thuộc về con người.

Gò má bừng nóng lên, lập tức chảy qua một tia rõ ràng, đây là sống lại làm người, là sự cảm động từ sâu trong đáy lòng.

Vân Cảnh nghe được giọng Tuyết Cầu, trong lòng bất giác run run, tiếng nói độc nhất thuộc về con gái đúng là xuất phát từ miệng Tuyết Nhi mà hắn yêu nhất, khiến hắn không kìm lòng được nắm chặt hai tay mong đợi, sẽ là  bộ dáng gì đây. Thực ra khó nhìn cũng chẳng sao, như vậy Tuyết Nhi của hắn sẽ không bị kẻ khác ngó trộm, hắn mới có thể vĩnh viễn độc chiếm nàng, cả đời không buông tay, cả đời gắn bó bên nhau.

Uể oải, Khô Vinh mặt mũi mệt mỏi miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn, chỉ trong nháy mắt cả kinh trừng mắt phượng ngây ngốc há hốc mồm, nửa ngày cũng chẳng nói nên lời.

Mà Vân CẢnh thì nhất thời đỏ mặt, mắt bạc in đầy ảnh ngược của làn da thịt trắng như tuyết kia, thân hình bé nhỏ, đường cong duyên dáng. Muốn rời mắt khỏi đó mà chẳng rời nổi. Mãi một lúc sau, hắn mới bỗng nhớ tới Khô Vinh tồn tại, lập tức vung tay lên, thay Tuyết Cầu khoác lên bộ quần áo lụa mỏng màu sắc đơn giản. Chri là trong đầu không ngừng nhớ tới cái nhìn đầy mê người kia, khiến cho hắn thở khó khăn căng thẳng, mặt lại càng đỏ hơn.

Tuyết Cầu do thói quen cả bốn chân chạm đất nên biến thành người lại lần nữa chưa thích ứng được việc đứng trên hai chân đỡ sức nặng toàn thân, vì thế chân mềm nhũn suýt ngã xuống.

Vân Cảnh thấy thế lập tức xông tới, vững vàng tiếp nhận được Tuyết Cầu. Người ngọc trong lòng, cho dù là thiếu niên Vân Cảnh chưa từng tiếp xúc thế bao giờ cũng không nhịn được mà nhớ nhung người ngọc. Lại nhìn người trong lòng, da thịt trắng mịn như tơ lụa, mày liễu cong cong, mắt to tròn tròn, cái mũi hơi hếch, môi đỏ mọng bĩu lên, mang theo ba phần ngây thơ, ba phần đáng yêu, ba phần linh động. Dù không phải đẹp tuyệt đỉnh thậm chí còn không hơn hẳn nhóm các tỷ muội xinh đẹp của hắn nữa, song lại càng khiến cho người ta thêm yêu thương.

Chỉ có cặp mắt kia vẫn chớp chớp nhìn Vân Cảnh, mang theo đôi mắt to hoạt bát nhanh nhẹn vẫn là màu đỏ đậm, lại càng tôn thêm dáng điệu ngây thơ có thêm phần hơi thở yêu mị. Mà cực đáng tiếc chính là, cảm giác tóc trên tay không phải mềm như thác đổ, tóc của Tuyết Cầu mềm mại xõa trên vai, ngắn tới mức chẳng thể búi được tóc nữa. Vân Cảnh cười dịu dàng, xoa xoa một đầu tóc đen ngắn ngủn của Tuyết Cầu, đau lòng ôm nàng vào trong ngực, chỉ cần nàng tốt, vậy cũng không sao cả.
Bình Luận (0)
Comment