Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 38

Tổ hợp nữ tử

Từ khi Vân Cảnh và Khô Vinh đi, Huyền Mặc lợi dụng lý do Vận Cung bị hủy, miếu nhỏ không chứa được Phật lớn, buộc Tuyết Cầu phải ở trong cung điện Hồng Nghê với mình. Từ đó tộc trưởng tộc giao long đại danh đỉnh đỉnh yêu nghiệt Huyền Mặc lúc nào cũng có cái đuôi đi theo sau, mà cái đuôi này vẫn dùng một loại thừng chắc buộc chặt lại.

Vì thế, mới có vài ngày Tuyết Cầu trở thành kẻ địch của toàn bộ phụ nữ trong tộc giao long. Phải biết rằng giống như trình độ Vân Cảnh được hoan nghênh ở Long Tộc, bề ngoài Huyền Mặc chẳng kém Vân Cảnh tý nào, hơn nữa thân phận tộc trưởng đó, Huyền Mặc chưa cưới vợ nạp thiếp quả thật thành vết chạm tay nóng bỏng của tộc giao long.

Huyền Mặc ngày nào cũng xuất cung để thực hiện nghĩa vụ và chức quyền của một tộc trưởng, vì thế Tuyết Cầu mới bị lệnh cưỡng chế đi theo dần dần trở thành mũi tên của nhiều ánh mắt ghen ghét, dần dà, bé cưng vốn thích quấn quít nàng nhất cũng chỉ lúc này đành luẩn quẩn thân hình bé nhỏ được Minh Nguyệt chăm sóc trong lòng, ở lại trong cung điện đợi Tuyết Cầu và Huyền Mặc trở về.

Tuyết Cầu không phải không thấy những ánh mắt khó chịu này, lập tức trừng mắt nhìn yêu nghiệt áo trắng Huyền Mặc bên cạnh, bất mãn nói thầm, “Đói khát quá mà, thực sự là đói khát quá mà”

Huyền Mặc nhíu mày cười khẽ, “Sao nào, Tiểu Cầu Nhi lại đói bụng rồi hả?”

“Ta nói chính là nữ nhân tộc giao long này như sài lang hổ báo vậy đó, ai ai cũng đều nhìn chằm chằm khối thịt béo là ngươi đây này. Ta nói rồi mà, buổi tối lúc ngươi đi ngủ không sợ trên giường đột ngột xuất hiện thêm một phụ nữ, rồi ngang nhiên chiếm đoạt ngươi hay sao?” Tuyết Cầu chẳng khách sáo thò tay véo mạnh hông Huyền Mặc, chậc chậc thở dài. Sớm chiều ở chung cùng Huyền Mặc một thời gian ngắn, nàng dần mới phát hiện ra, thực ra Huyền Mặc cũng có chỗ đáng yêu, đồng thời cũng không sợ hắn nữa mà ngẫu nhiên nàng ở trước mặt hắn không bị ảnh hưởng tý nào.

Huyền Mặc đem móng vuốt của Tuyết Cầu cầm vào trong lòng bàn tay, cười sung sướng nói, “Ta khối thịt béo này hiện thời đã bị ngươi chiếm mất rồi, các nàng ấy chỉ đành thèm rỏ rãi mà thôi. Hơn nữa đêm nào chúng ta cũng cùng chung chăn gối, muốn chiếm đoạt mạnh ta, chỉ có quả bóng nhỏ nhà ta mới dám thôi” Lời Huyền Mặc vô cùng mờ ám vang lên không nhẹ, lại khiến cho người người chung quanh đều nghe rất rõ ràng.

Tên bắn tới ào ào, Tuyết Cầu oán hận rụt tay lại, đành cắn chặt răng nuốt cục tức vào lòng. Cái gọi là chung giường gối tuy là thật nhưng cũng là kết quả yêu nghiệt một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ mới có.

Mà Huyền Mặc ở một bên cười vui vẻ nhìn khuôn mặt nhỏ vì giận mà càng thêm đáng yêu, lúc trước đe dọa dụ dỗ mãi mới đổi lấy được đêm nào cũng chơi đùa vui vẻ với Tiểu CẦu Nhi này rồi mới ngủ được, hiện thời nghĩ tới cũng thật đáng giá. Trăm năm qua đêm nào đi ngủ cũng gặp ác mộng mà từ khi có nàng cũng biến mất hoàn toàn, ngày nào hắn cũng thỏa mãn ngủ an ổn cho tới tận hừng đông.

“Hồng Nhi bái kiến đại nhân Huyền Mặc” Huyền Mặc đi thẳng một mạch tới chỗ trưởng lão điện Tiên Nguyệt của tộc Giao long, thì có một cô gái mặc đồ đỏ chân thành ra nghênh đón, dáng người đầy đặn, khuôn mặt xinh đẹp, đúng là một vưu vật.

Tuyết Cầu ca thán một câu, lắc mình lùi lại sau chút. Xuất hiện rồi, bị tổ hợp phụ nữ xanh xanh đỏ đỏ chặn ngang cuối cùng ngày nào cũng phải gặp. Hóa ra, phụ nữ ái mộ Huyền Mặc có ba người tranh giành mạnh nhất, lại đều là con gái của trưởng lão giao long, Huyền Hồng áo đỏ, Huyền Hoàng áo vàng và Huyền Luật áo xanh. Ba người này người cũng như tên, đều được Tuyết Cầu coi là tổ hợp phụ nữ đèn xanh đèn đỏ lên sàn diễn.

Mà ba cô gái này vốn cho là vợ để Huyền Mặc chọn, vì thế cả ba nàng cố trổ hết tài năng. Nhưng không ngờ được giữa đường nhảy ra một cục bông trắng thích ăn thịt, thực lực các nàng bỗng giảm mạnh, càng uy hiếp nghiêm trọng vị trí phu nhân tộc trưởng của các nàng.

Có thể nghĩ, các nàng ấy đúng là hận Tuyết CẦu tới thấu xương, dù có biến thành tro cũng chưa hả giận. Đừng có nói là Huyền Mặc cả ngày lẫn đêm mang Tuyết Cầu đi bên mình, càng thêm cưng chiều. Tuyết Cầu thì lại nghĩ, nếu bị những phụ nữ này ghen thì biết, đêm nào nàng cũng không bị tà niệm được tình nhân trong mộng của các nàng ôm đi ngủ, sợ là giờ phút này sớm đã có vô số đao nhỏ sáng ngời chém vút tới nàng rồi.

Mùi son phấn nồng đậm truyền tới, Huyền Mặc mất kiên nhẫn cau mày lại, vẫn thấy mùi thơm trên người Tiểu Cầu Nhi là thơm nhất dễ ngửi nhất, điểm này của hắn thực ra rất giống bé cưng Kim Tinh.

Biểu hiện tuy mất kiên nhẫn, tuy vậy làm tộc trưởng Huyền Mặc vẫn giữ lễ tiết mỉm cười vuốt cằm nói, “Cha ngươi có không?”

Huyền Hồng thấy Huyền Mặc nhìn nàng cười, cả đầu choáng váng mơ hồ giờ phút này càng chẳng phân biệt được rõ hướng đông tây nam bắc là hướng nào, lập tức ân cần nhích lại gần Huyền Mặc, cất giọng thánh thót nói, “Phụ thân có, Hồng Nhi xin được dẫn đường cho đại nhân”

“Không cần” Huyền Mặc phẩy tay với Huyền Hồng, ôm thẳng Tuyết Cầu trốn sau lưng đi một mạch. “Đường này ngày nào ta cũng đi, cả Tiểu Cầu Nhi của ta còn biết rất rõ nữa là, ngươi nói thế nào, Tiểu Cầu Nhi”

Trong lòng Tuyết Cầu lại than một tiếng, Yêu nghiệt Huyền Mặc này chưa từng tốt bụng thế bao giờ. Ngày nào cũng mang nàng theo bên cạnh, chẳng qua là coi nàng như tấm lá chắn, ám chỉ với nữ nhân đói khát này rằng yêu nghiệt đã là hoa có chủ. Làm vậy rất tốt, hắn mới được yên tĩnh, làm hại nàng trở thành kẻ địch của toàn bộ phụ nữ. À không, hiện tại nên tính toán lợi dụng đèn đỏ Huyền Hồng giận để tránh trận này đi.

Ôm Tuyết Cầu mảnh mai vào lòng, Tuyết CẦu đành bất đắc dĩ hít sâu một hơi, lập tức nở nụ cười tươi rói dựa hẳn vào người Huyền Mặc, lập tức cười ngây ngô nói, “Đúng vậy, đèn đỏ tỷ tỷ à, Tiểu Cầu Nhi có thể dẫn đường thay chủ nhân nhà ta, không làm phiền tỷ tỷ đâu, xin tỷ tỷ người cứ đi đi ạ”

Huyền Mặc thấy thế rất vừa lòng cười, lập tức điểm nhẹ lên chóp mũi Tuyết Cầu, buồn cười hỏi, “Nghịch ngợm, sao lại gọi là đèn đỏ tỷ tỷ vậy hử?’

Tuyết Cầu cố nén cười, kiên trì trỏ thẳng vào Huyền Hồng đang trừng mắt ghen tị, tiếp tục nói đủ làm chết người đối thoại, “Đèn đỏ tỷ tỷ đợi Tuyết Cầu tốt lắm, đây là biệt danh Tiểu Cầu Nhi đặt cho đó, còn có cả Lục Đăng tỷ tỷ và Hoàng Lăng tỷ tỷ nữa đó”

“Lục Đăng tỷ tỷ và Hoàng Đăng tỷ tỷ là người nào thế?’ Huyền Mặc ra vẻ không muốn ngừng cuộc đối thoại này, phát huy tinh thần lôi phong không sợ chết của Tuyết Cầu, ham học hỏi thành trò giỏi hỏi thêm.

“Dĩ nhiên là tỷ tỷ Huyền Hoàng và tỷ tỷ Huyền Luật ruột thịt của tỷ tỷ Đèn đỏ rồi”

“Hóa ra là muội muội Tiểu Cầu nhi ha” Tuyết CẦu vừa dứt lời, đằng sau vang lên tiếng nói mị hoặc ngán chết người.

Tuyết CẦu không kìm được rụt cổ lại, lấy tay cố đè đám da thỏ đang nổi đầy gai ốc lại, lúc này mới cười rõ tươi quay đầu nhìn, cũng bắt chước giọng nói ngọt ngào như mía lùi đáp, “Hoàng Đăng tỷ tỷ đó à, thật khéo quá, Tiểu CẦu Nhi vừa nói tới tỷ, thì tỷ đã chui ra rồi”

Huyền Hoàng rõ ràng quan sát cẩn thận lời ăn tiếng nói hơn Huyền Hồng. Nàng ta thấy Tuyết Cầu được sủng ái, đã vốn ghen tị vô cùng, còn hiểu được những lời nói móc hơn Huyền Hồng, biết Tuyết Cầu không dễ chọc, nên đổi đường thẳng tắp thành đường cong. Nhìn như cùng Tuyết Cầu xưng hô tỷ muội, tình cảm thâm sâu, lại luôn hướng tới hỏi thăm Tuyết Cầu trên danh nghĩa quấn cả ngày bên Huyền Mặc, cuối cùng vẫn bị ánh mắt mất kiên nhẫn của Huyền Mặc lạnh dọa sợ, lúc này mới giảm bớt lui tới.

Còn Tuyết Cầu sao không biết điểm tâm tư nhỏ ấy của Huyền Hoàng, tuy nhiên nàng xưa này không có tình cảm nam nữ với Huyền Mặc, nên cũng vui vẻ làm nhiễu loạn chút Huyền Mặc, cũng chẳng có tâm tình để xưng hô tỷ muội với Huyền Hoàng.

Diện mạo Huyền Hoàng một thân váy áo vàng nhạt thanh tú, nhìn có mấy phần tiểu thư khuê các, vốn nhìn thấy Huyền Mặc, Tuyết Cầu và Huyền Hồng đang đứng ở cửa cung Tiên Nguyệt, Huyền Hồng vốn đang bực mình thì nhanh chân bước tới, ngẫm lại thấy bản thân mình không cam lòng yếu thế mới đâm một gậy. Ai ngờ khuôn mặt tươi cười dịu dàng thanh lịch kia của Tuyết Cầu có một câu cũng đủ để chọc cho người chết cũng “chui ra”, giờ cứng đờ người giữa đương trường. Chui ra, tình cảm của nàng ta cũng thực sự là từ trong động chui ra thật.

“Hoàng Đăng tỷ tỷ, tỷ sao thế?” Tuyết CẦu như quyết tâm giữ chặt tay Huyền Hoàng vậy, tiện quên luôn Huyền Mặc đang thừa dịp ăn đậu hũ của nàng, đôi mắt đỏ to mượt mà mở lớn. Đồng thời còn ảo não cau cau nhíu nhíu, vừa vỗ ngực vừa than, “A A, Tiểu CẦu Nhi thật sơ sẩy, quên nói với tỷ tỷ, thế gian này có một loại bệnh, gọi là mặt than đó. Nếu cười to thì sẽ dễ bị lây bệnh này, ta thấy mặt mũi tỷ tỷ có khuynh hướng mặt than rồi, sau này cũng đừng có cười vậy nữa, tới lúc đó có cười cũng cười không nổi đâu, khóc cũng khóc không được, ăn cơm không xong, ngủ thì chảy nước miếng, thì muộn rồi đó”

Vì vậy, khuôn mặt thanh tú của Huyền Hoàng vốn đã cứng ngắc giữa đường giờ càng thêm cứng ngắc, nghe thấy lời dặn dò tha thiết của Tuyết CẦu xong, hoảng hồn lấy tay xoa khuôn mặt bảo bối của mình, làm thành động tác buồn cười, xác nhận bản thân vẫn chưa tới trình độ mặt than, lúc này mới yên lòng. Có muốn nhìn Huyền Mặc mỉm cười, lại không dám cười, biểu hiện cứng ngắc dở khóc dở cười ấy ngược lại càng thêm tức cười hơn.

Đôi mắt hoa đào câu hồn màu vàng của Huyền Mặc khóa chặt trên người Tuyết Cầu, nhìn nàng một kẻ dở hơi đang đùa cợt một kẻ khác, định cười lại nhớ tới thân phận tộc trưởng của mình, suýt nữa bị nội thương, chỉ đành mang bộ mặt cười tiết lộ cảm xúc của mình.

“Huyền Mặc đại nhân!” Một chớp màu lục không báo động trước bay vọt thẳng vào trong lòng Huyền Mặc, cô gái xinh xắn lanh lợi, giọng vang dội. Huyền Mặc thuần thục xoay người, khéo léo tránh thoát trận đánh lén này, còn cô gái mặc đồ xanh kia vốn đánh lén thất bại n lần, chật vật ngã xuống mặt đất.

Tuyết Cầu liếc mắt nhìn màu lục chọc người trìu mến dưới đất, hiểu rõ mà thầm than, tổ hợp phụ nữ đèn xanh đèn đỏ cuối cùng đã tụ lại. Huyền Hồng xinh đẹp, Huyền Hoàng thanh tú và Huyền Luật bé bỏng, nếu thả ở hiện đại, nhất định có thể trở thành tổ hợp thần tượng, chỉ là ở đây, các nàng chỉ có ý nghĩ đơn giản, là tổ ba người tranh giành tình nhân.

“Hu…” Huyền Luật đáng thương tội nghiệp ngã trên đất ngẩng đầu, đôi mắt như tơ liếc Huyền Mặc, cái miệng nhỏ bĩu lên, trong mắt lập tức ngập đầy nước mắt, “Huyền Mặc đại nhân, Luật Nhi ngã đau lắm”

Huyền Luật quỳ rạp trên mặt đất, giang hai tay ra đợi Huyền Mặc đỡ dậy, trong mắt Tuyết Cầu lại biến thành hình ảnh quỷ dị. Cứ như con cá thân bị mắc cạn vậy, nhìn thật buồn cười.

Huyền Mặc dĩ nhiên là không thèm để ý tới Huyền Luật làm nũng, bỗng như nhớ ra gì đó, kéo Tuyết Cầu đang bị Huyền Hoàng ép buộc một bên, nói xin lỗi tổ hợp phụ nữ đèn xanh đèn đỏ kia, “Nghe Tiểu Cầu Nhi của ta nói, ba người các người thân mật như vậy, thật sự không dám quấy rầy các ngươi nữa, bản tộc trưởng còn có chuyện quan trọng tìm các vị trưởng lão thương lượng, xin đi trước một bước” Nói xong, Huyền Mặc bá đạo ôm lấy Tuyết CẦu, mỉm cười cách xa ba đại phiền toái ra, đi thẳng vào trong nội cung Tiên Nguyệt.

Tổ hợp ba phụ nữ đèn xanh đèn đỏ bị trơ lại cùng nhìn nhau, bất mãn, tiện đà hừ lạnh một tiếng, rồi tản ra đi tất.
Bình Luận (0)
Comment