Ngàn Vạn Lần Yêu Em

Chương 82

- Daniel à, con đứng lại, đừng chạy nhanh quá!

Mới sáng dậy đã nghe tiếng hét thất thanh từ bên ngoài. Vì đây là vùng ngoại ô quê, khung cảnh sáng sớm khá vắng vẻ cho nên dễ dàng nghe thấy âm thanh từ xa dù là nhỏ nhất.

Tôi lê đôi chân mình trên sàn, ôm vò vò chiếc bụng chuẩn bị lâm bồn lần thứ hai. Không sai, đúng như mọi người đang nghĩ, sắp đến thì Daniel sẽ có thêm một người em nữa để chơi cùng sau 3 năm trời "lẻ bóng" một mình.

Tôi biết chuyện gì đang xảy ra rồi. Là hai cha con đang rượt nhau ngoài kia. Trông có vẻ như đang vui lắm.

- Daniel, con mà không đứng lại, cha sẽ mách mẹ là con vừa ...

- ứ - hai má phũng phịu - cha hông được làm vậy - Daniel thỏ thẻ.

- à ha? con cũng biết sợ là gì sao? Nếu biết sợ thì mau đi theo cha vào nhà dùng bữa sáng, còn không thì chuyện cái chậu hoa mà mẹ thích nhất bị con làm vỡ .... - hắn đưa mắt khắp nơi

- được, Daniel đi theo cha, cha hông được nói chuyện đó của Daniel.

Cậu nhóc tưởng đó là thật, tin răm rắp rồi chạy lại nắm tay cha mình đi vào trong. Thấy tôi, cả hai người họ có chút gì đó mờ ám ấp úng.

- chào bà xã, em dậy sớm thế? không ngũ thêm 1 chút nữa à?

Hắn tay nắm Daniel, tay còn lại bấu víu vào quần như đứa trẻ, hai cha con nhà họ chẳng khác gì nhau. Hệt là một bản sao hoàn chỉnh.

- mẹ...mẹ...Daniel...có hoa tặng mẹ nè!

- vậy à? Mau đưa cho mẹ xem nào.

Cậu nhóc lém lỉnh chạy lên bậc thềm để đưa cho tôi bông hoa cậu vừa hái ở đâu đó. Mà khoan đã, hình như hoa này là...ở chậu hoa ly mà tôi đã trồng từ lâu rồi. Nhìn kĩ mới thấy, chậu hoa ấy cũng chẳng còn nằm ở lối cũ.

- Daniel à, hoa này con hái ở đâu mà đẹp vậy? Hay cha là người chỉ con hái?

Tôi nói nhưng ánh mắt lại nhìn hắn chăm chú, xem xem hai cha con họ có thông đồng cùng nhau làm việc gì xấu xa không. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi mà. Hắn nháy mắt với Daniel ra tín hiệu gì đó, có vẻ như là chuyện bí mật.

- em hèm... - tôi giả vờ ho

- bà xã...chúng ta vào nhà cho Daniel ăn sáng thôi. Được chứ?

Kể từ lúc chúng tôi ra ngoài sống cùng nhau, hắn thay đổi hoàn toàn con người của mình. Chẳng còn là một đại thiếu gia đào hoa hay gai gốc tai tiếng của ngày xưa, cái vẻ khinh người kia cũng biến mất từ lâu. Bây giờ, hắn chính xác là một người chồng, một người cha tuyệt vời nhất trong lòng tôi.

- được thôi, em sẽ không để tâm đến việc hai cha con anh làm vỡ chậu hoa ly của em nữa. Chúng ta vào trong thôi.

Cả hai như đứng hình bất động. Trong bụng tôi phì cười vì đã hù "chết đứng" được một vố quá hay mà không cần tốn sức.

- cha ơi, tối nay hai cha con mình có bị đuổi ra ngoài ngủ hông? - Daniel đứng yên không động đậy hỏi cha mình.

- theo như cha thấy thì...chắc là có rồi đó con trai. - thở dài - chúng ta là những người đàn ông bất hạnh mà.

- không sao đâu cha, chúng ta vẫn còn nội và má Trân bên cạnh, có thể mẹ sẽ nghĩ lại mà cho hai chúng ta ngủ cùng.

Đi vào trong bàn ngồi, bỗng dưng bụng tôi động đậy không yên. Cơn đau bắt đầu kéo đến, phần dưới chảy nước ra không ngừng. Chẳng lẽ là em bé sắp chào đời sao? Nhưng còn tận 2 tuần nữa mà? Tôi nghiến răng trong đau đớn.

Chị Trân kịp lúc chạy vào thấy tôi trong tình huống quá nguy cấp, liền chạy thật nhahnh ra ngoài báo tin cho hắn.

- cái gì? Thể Hy chuyển dạ rồi?

Hắn không quan tâm mọi thứ mà bế tôi lên xe phi thẳng đến bệnh viện. Tại đây rất nhanh tôi được đưa vào phòng sanh. Hắn ở bên ngoài, tâm trạng như ngồi trên lửa đốt. Chúng tôi không xme trước giới tính đứa trẻ thứ hai vì muốn tạo bất ngờ cho Daniel.

- em bé hư quá...làm mẹ đau. - Daniel hoảng hốt ngồi cạnh bên hắn.

Khải Tôn ôm chặt lấy con, thì thầm đôi lời.

- đúng...khi nào mà...em bé ra...cha sẽ phạt vì tội làm cho mẹ đau...Daniel làm anh rồi...nhớ đừng ăn hiếp em nha - hắn nói không nên lời.

Bác sĩ đi ra yêu cầu một người nhà bệnh nhân vào trong để cùng sanh với sản phụ. Chị Trân là người muốn vào nhưng hắn một mực từ chối.

- bác sĩ, tôi sẽ vào cùng cô ấy. Chị Trân, phiền chị chăm sóc Daniel lúc này.

Căn phòng sanh trong mắt tôi thật chói lóa, tôi không cảm nhận được chuyện gì đang diễn ra quanh mình. Bất chợt, có một hơi ấm quen thuộc nắm lấy đôi tay tôi và cho tôi những lời động viên ngọt ngào.

- bà xã, em cố lên, em làm được mà.

Tôi nhắm mắt trong khoảng bao lâu, tôi cũng chẳng nhớ rõ. Chỉ biết là cảm giác đau đớn, nhức nhói và khó thở đã dồn dập tôi trong một thời gian khá dài. Đến khi mở mắt, tôi đã thấy mình nằm ở phòng hồi sức cùng gia đình mình. Mọi người đã ở đây từ khi nào.

- mẹ ơi, cha hư lắm đó. Cha nói với em bé là "định tranh sủng với cha hả?", là vậy đó mẹ.

"Tranh sủng" là gì nhỉ? Đầu óc tôi mơ màng quá, chưa tĩnh hẳn. Tôi muốn được nhìn xem con mình ra sao.

- Daniel, không được phiền mẹ nghe chưa? Để em bé và mẹ còn nghĩ ngơi lấy sức.

- ơ kìa mẹ...cha dám bế em bé kìa....woaa.... - hai mắt bé con tròn xoe khi chứng kiến cảnh em bé đỏ hỏn nằm trong vòng tay cha.

- em yên tâm, con khỏe lắm. Em giỏi lắm bà xã.

- cho em xem mặt con mình đi anh.

Hắn bế đứa nhỏ lại gần tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng chiếc mũi cao vời vời, đích thị là một "gốc" với Daniel nhà này rồi. À! Tôi biết vì sao hắn lại than ngắn thở dài chuyện "tranh sủng" rồi, thì ra là Daniel có thêm một em trai đây mà.

- Kaniel, chúng ta đặt bé con này là Kaniel nha anh. Đây là tên ở nhà của cậu nhóc.

- được. Còn tên của dòng họ Úc sẽ là...Úc Thiên Tế.Em thấy sao?

Tôi gật đầu trong hạnh phúc, hắn ôm lấy 3 mẹ con tôi vào lòng. Cảm giác ấm áp từ sự yêu thương chân thật từ sâu thẫm trái tim hắn đã truyền sang cho tôi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

3 tháng kể từ lúc Úc Thiên Tế ra đời,

- chà chà...lâu rồi mới quay lại đây, xem ra nhà ngày càng rộng ra nhỉ?Hình như nguyên khu này, "chú em" đây mua hết mất rồi, may mà Tử Phi Long tôi đã kịp thời sắm cho mình căn kế bên.

Tử Phi Long vừa kết thúc công tác dài 1 năm của mình và trở lại Đài Loan. Anh ấy vẫn vậy, vui tính và soái ca. Hơn hết là vẫn còn độc thân 100%.

- mày lại về rồi à?

- này, bạn bè lâu rồi không gặp, mày không hỏi thăm tao một câu à? Mày thật là...không thèm nói chuyện với mày nữa. Nào nào...Daniel, Kaniel à.. xem bác mang gì về cho hai cháu này.

- bác Long à, biết tại sao cha con lại thế hông? - mắt long lanh - tại vì bác vẫn chưa lấy vợ và có em cho con chơi cùng ấy.

Daniel lại nghe theo lời của hắn mà nói linh tinh. Tôi phải ra mặt mới được.

- Daniel à, con không được nói vậy với bác. Vào đây mẹ Trân giúp mẹ mở quà cho con xem món đồ của bác vừa tặng nè.

Chỉ còn hai người đàn ông họ ngồi cùng với nhau. Cũng tốt, tạo điều kiện cho họ có thời gian nói chuyện cùng nhau sau thời gian không gặp.

- mày định khi nào mới ở đây hẳn? - hắn hỏi.

- cũng sắp rồi...

- chưa quên được người cũ à ? 10 năm rồi còn gì? Mày là người khuyên tao rất nhiều, nhưng lại là người đau đớn không thoát khỏi tình yêu?

-từ từ đã...tao chưa muốn có cuộc sống gia đình khi chưa sẳn sàng.

- Phi Long, quên mọi chuyện đi! Cuộc sống này mới rồi. 1 thập kĩ trôi qua rồi, đã đến lúc mày tìm một chỗ đứng lại để xây dựng thứ mày muốn rồi.

- tao biết rồi. Sau hai năm nữa tao sẽ trở lại đây, lúc đó Daniel và Kaniel nhất định sẽ có em để chơi cùng thôi. Yên tâm! Sống tốt nha! Ngày mai là tao phải bay rồi.

Cả hai chìm trong màn đêm tĩnh mịch của ban đêm ngoại thành. Chẳng ai nói với ai câu gì nữa, chỉ còn lại tiếng lá đung đưa, tiếng dế kêu vang trời.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- để mẹ bế Kaniel cho nội xem nhé, hôm nay là thôi nôi của Kaniel rồi nè.

Mẹ đã lâu rồi không đi lại được, bà chỉ nằm đó, dù cảm nhận và nghe hết mọi thứ, nhưng cũng chẳng thể làm được gì. Tôi thấy thương bà gấp trăm vạn lần hơn.

Daniel và hắn vừa vào trò chuyện với mẹ xong, cảm giác hai cha con họ đã nói rất nhiều chuyện thì phải. Ai nấy đều vui lấy vui để. Cuối cùng, cả gia đình chúng tôi ngồi lại dùng bữa cùng nhau, chị Trân không quên đốt cả một vùng trời nến lấp lánh để chúc mừng thôi nôi của Kaniel.

Lòng tôi thầm cảm ơn tất cả mọi thứ đã xảy ra với mình. Dù tốt dù xấu thì nó đã giúp tôi tìm được một nơi gọi là gia đình thật sự của chính mình.
Bình Luận (0)
Comment