Ngang Nhau

Chương 3

Lục Lẫm là biểu đệ của Thẩm Triệt.



Mười mấy năm trước, Lục gia ở Giang Bắc dựa vào một cây kim thương xưng hùng võ lâm, thanh thế rất lớn. Mà Thẩm phủ thì lại giỏi kiếm thuật, từng có câu “nam Thẩm bắc Lục”.



Hai nhà Lục Thẩm kết làm thông gia, thế lực hai bên đều được mở rộng. Lục Lẫm là đứa con nhỏ nhất của thế hệ này, nên thuở nhỏ được trưởng bối chìu chuộng, thường lui tới Thẩm gia, chơi đùa cùng Thẩm Triệt.



Tác phong làm việc của Thẩm Triệt từ nhỏ đã chính chắn rộng lượng, nên tiểu công tử Tiêu gia Tiêu Thanh Ngạn cùng tiểu thiếu gia Lục gia Lục Lẫm đều thích đi theo đuôi hắn, tính tình Tiêu Thanh Ngạn tất nhiên là kiệt ngạo*, Lục Lẫm thì ôn hòa hơn, nên trò chuyện với Thẩm Triệt cũng vui vẻ hơn, vì chuyện này, Tiêu Thanh Ngạn khi còn bé cũng xảy ra không ít chuyện vặt vãnh.



*Kiệt ngạo: mạnh mẽ, tự lập tự cường; không ai sai khiến, kiềm hãm được.



Cho đến khi cả ba người đều đến tuổi yêu, Thẩm Triệt trổ mã càng thêm tuấn lãng uy phong, bộ dáng Lục Lẫm thì ôn nhuận, so với Thẩm Triệt, nhiều hơn một phần nho nhã, ít đi mấy phần tuấn lãng. Hai người ngày ngày tương giao, tình cảm nảy sinh, nhưng song phương đều là nam tử, cấm kỵ chi luyến nên không thể không cách xa nhau. Tiêu Thanh Ngạn trổ mã càng thêm tuấn tú, mặt mày sáng sủa nhưng mang theo một luồng lệ khí nhàn nhạt, có một chút cảm giác bất cần đời.



Sau đó Tiêu gia gặp đại nạn, Tiêu gia chủ – Tiêu Sót xúc phạm luật lệ trong triều đình, Tiêu gia gánh tội liên đới, một phần thì đi đày, một phần thì sung quân, Tiêu Thanh Ngạn tuổi còn quá nhỏ, một số bạn tốt của Tiêu Sót trong triều trước đây ra sức bảo vệ, nên Tiêu Thanh Ngạn ở lại Thẩm gia, nhưng từ đây cũng mất đi chỗ dựa. Thẩm gia vốn là nhân sĩ giang hồ, không tham dự triều đình phân tranh, thấy Tiêu gia sa sút, cũng không bỏ đá xuống giếng. Thẩm Triệt đối xử Tiêu Thanh Ngạn như đệ đệ ruột, dẫn hắn vào phủ cùng ăn cùng ngủ.



Tiêu Thanh Ngạn gặp bất hạnh này, ngoài miệng không nói, trên mặt vẫn là bộ dáng bất tuân, nhưng ngày càng thâm trầm im lặng, chỗ dựa duy nhất trong nỗi cô đơn này, chính là Thẩm Triệt.



Ký ức khi còn nhỏ, càng lớn lên càng nhớ rõ ràng.





Tiêu Thanh Ngạn lắc lắc đầu có chút đau nhức, thắp nến trên bàn.



Đêm khuya, khi hắn tỉnh lại mới phát hiện trời đã tối.



Trái tim hình như bị cơn ác mộng vừa rồi làm kinh sợ, đập thình thịch trong lồng ngực, môi Tiêu Thanh Ngạn hơi trắng bệch, quan sát bốn phía, Thẩm Triệt không có ở đây.



Từ khi hắn tự mình chuyển tới gian phòng này, Thẩm Triệt cũng không ở đây nữa.



Tiêu Thanh Ngạn cười khổ bản thân không biết tự lượng sức, nhưng vẫn ở gian phòng này không chịu đi.



Mỗi một nơi trong gian phòng này, đều có ký ức của hắn.



Cho dù không phải tất cả đều vui vẻ.



Tiêu Thanh Ngạn đã gặp một giấc mộng.



Liên quan tới chuyện Tiêu gia sa sút.



Liên quan tới chuyện hắn lang bạt giang hồ.



Liên quan tới chuyện hắn bị mang vào Hoa Điêu lâu.



Nhưng làm cho hắn hoảng sợ nhất, chính là chuyện liên quan tới Thẩm Triệt và Lục Lẫm.



Đều là thiếu niên đến độ tuổi phản nghịch, mới biết chuyện đời, khó tránh khỏi trong lòng rung động, cho dù biết rõ nó nghịch lại luân thường đạo lí, cũng không kềm chế được mà muốn thử một lần.



Vì vậy, có một hôm Thẩm Triệt cả đêm không về.



Khi bầu trời tờ mờ sáng, Tiêu Thanh Ngạn rốt cục không nhịn được nữa, chạy đi tìm hắn.



Liền nhìn thấy bên trong Tây Sương phòng của Lục Lẫm một mảnh hoang mỹ kiều diễm.



Ngày hôm đó, Tiêu Thanh Ngạn rời đi Thẩm phủ.



Hắn không hiểu tại sao phải trốn tránh, cứ giống như bị nguyền rủa, hai chân không tự chủ được chạy ra ngoài, dọc theo tường viện Thẩm phủ, dọc theo đường cái, dọc theo con đường mòn ngoại thành.



Hắn mệt mỏi kiệt sức chạy đến bờ sông ngoại thành, trong đầu mới đột nhiên ý thức được, rời đi Thẩm phủ, hắn không còn chỗ để về.



Tiêu Thanh Ngạn từng cho là, Thẩm Triệt giống như một cây đại thụ, sẽ vĩnh viễn bảo bọc hắn. Mà sự thực tàn nhẫn đánh hắn một bạt tay, trào phúng mà nói cho hắn biết, người trong lòng Thẩm Triệt, vốn dĩ không phải là hắn.



Bởi vì không có khúc mắc, mới ngủ cùng một giường, bởi vì tâm vô tạp niệm, mới đi lại thân mật. Nhiều chuyện khiến cho Tiêu Thanh Ngạn cảm thấy thân mật như vậy, lại chính là bằng chứng cho thấy trong lòng Thẩm Triệt không hề có hắn.



Khi đó Tiêu Thanh Ngạn nghĩ, cho dù không còn chỗ để về, cũng nhất định không bao giờ trở lại Thẩm phủ.



Tự tôn nho nhỏ, giữ lại một chút quật cường cuối cùng.



Tiêu Thanh Ngạn không có lưu lạc bao lâu, năm đó, hắn gặp Quân Hoài.



Khác với Thẩm Triệt quang minh chính đại, Quân Hoài mang theo một cảm giác nham hiểm, chưa mở miệng, đã lộ ra ba phần uy hiếp. Hắn rất dễ nhìn, tuấn dật gần như yêu khí. Hắn từ trên cao nhìn xuống Tiêu Thanh Ngạn đang đói bụng cuộn mình nằm dưới đất, hứng thú mở miệng: “Đi theo ta.”



Không hỏi không trả lời, chỉ một câu nói như vậy, Tiêu Thanh Ngạn lại không thể từ chối.



Hắn cũng không hề nghĩ tới, nhân sinh cứ như vậy bị thay đổi.



Giống như hắn từng nói, nếu có đường lui, thì không ai muốn ở lại Hoa Điêu lâu.



Quân Hoài tự mình huấn luyện Tiêu Thanh Ngạn, chuyện gì cũng muốn đích thân chỉ dạy. Hắn cực kỳ ít nói, huấn luyện cũng cực kỳ nghiêm khắc, tính tình Tiêu Thanh Ngạn lại ngoan cường, lần đầu tập võ, hình như mỗi ngày đều bị đánh một trận mới chịu yên tĩnh. Quân Hoài lớn hơn hắn không quá 10 tuổi, đã luyện thành một thân tinh tuyệt võ công, Tiêu Thanh Ngạn suy đoán, khi Quân Hoài còn nhỏ, phỏng chừng cũng đã luyện công ngày đêm, vì vậy mới trách móc người khác nặng nề như thế.



Quân Hoài ít lời, sống một mình trong hậu viện Hoa Điêu lâu, tách biệt với bên ngoài. Sau khi Tiêu Thanh Ngạn đến, cũng theo hắn ở đó. Tiêu Thanh Ngạn vốn dĩ rất hiếu động, Quân Hoài lại không cho hắn ra khỏi hậu viện một bước, ngoại trừ dạy võ công, cũng không nói chuyện với hắn, ngày qua ngày, tính nết Tiêu Thanh Ngạn cũng trở nên trầm mặc. Hai người ở trong hậu viện, cũng chính là nơi yên tĩnh nhất trong Hoa Điêu lâu.



Hắn trốn không thoát Hoa Điêu lâu, mặc dù Hoa Điêu lâu ngay cả một bức tường vây cũng không có.



Đây chính là tổ chức sát thủ đứng đầu, bốn phía bố trí rất nhiều cơ quan bẫy rập.



Mục tiêu đầu tiên của Tiêu Thanh Ngạn, là đường chủ Phong Hỏa đường – Mạnh Thường.



Mạnh Thường chuyên dùng quyền, nắm đấm cứng rắn như thép, người giang hồ xưng là Mạnh cương quyền.



Trong nháy mắt dao găm xẹt qua yết hầu, trong lòng Tiêu Thanh Ngạn có chút tuyệt vọng.



Một số việc bắt đầu, thì sẽ có một số việc kết thúc.



Loại mùi vị tanh ngọt này dính đầy người Tiêu Thanh Ngạn, rửa mãi cũng không hết.



Từ đó về sau, Quân Hoài rất thích mang theo hắn bên người. Thân thủ tốt, tư duy nhạy bén.



Giang hồ từ đây đồn đại, bên người lâu chủ Hoa Điêu lâu thường mang theo một thanh niên che mặt, võ công cao thâm khó dò.



Tiêu Thanh Ngạn không thích lộ diện, hắn nằm mơ đều lo lắng có một ngày, cái tên trong nhiệm vụ của hắn là Thẩm Triệt.



Ngược lại Quân Hoài thường cười nhạo hắn “Khó thành đại sự”, lo lắng quá nhiều, trông trước trông sau, sẽ có một ngày vì chuyện này mà mất mạng.



Tiêu Thanh Ngạn chẳng hề phản bác, kể từ khi hắn cắt cuống họng của người vô tội đầu tiên, hắn đã mong đợi cái kết cục như vậy.



Nếu như thật sự chết dưới tay Thẩm Triệt, cũng có thể xem là một chuyện may mắn.



Thời gian trôi qua, Thẩm Triệt trên giang hồ cũng có chút tên tuổi.



Quân Hoài khá có hứng thú với Thẩm Triệt, thường cùng Tiêu Thanh Ngạn sóng vai ngồi trên mái hiên của tiểu lâu, cái gọi là nhân sĩ võ lâm chính đạo, ánh mắt thật nông cạn.



“Thẩm Triệt là võ công tinh tiến, tuổi nhỏ tài cao sao? Mấy tên danh môn chính phái này thật là thiển cận.” Quân Hoài không hề che giấu vẻ khinh thường, “Ngay cả ngươi cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn.”



Khác biệt chính là, Thẩm Triệt dùng võ công để dương danh thiên hạ, còn Tiêu Thanh Ngạn dựa vào nó để sống sót.



Bình Luận (0)
Comment