Ngang Tàng Chiếm Đoạt: Em Đừng Hòng Thoát!

Chương 5

"Các người...Á.."

Chưa kịp để Vân Khê hoàn hồn, Tần Khiêm đã bế thốc cô lên, tiến thẳng ra cửa...

"Anh làm cái gì vậy hả? Thả tôi ra!" Cô tức tối giãy giụa, đương nhiên sức lực tương đối lớn nhưng so với Tần Khiêm và cơn thịnh nộ của hắn vẫn là thua xa.

"Tốt nhất em nên ngoan ngoãn lại! Đừng để tôi tức giận!" Tần Khiên cất giọng lạnh lùng, nói mà không nhìn vào cô. Hắn thực sự đang rất muốn đánh người đấy, nhưng với cô thì hắn sẽ không!

Vân Khê nghiến răng ken két, nhưng đã không còn giãy giụa nữa. Cô không biết tại sao hắn lại tức giận đến thế, vốn chuyện của cô có liên quan gì hắn chứ!

Đám thuộc hạ thấy Vân Khê chống đối lão đại của mình thì không khỏi giật mình, nộ khí của lão đại đến những thuộc hạ thân cận như bọn họ còn phải e dè mà cô lại dám tỏ ý bất phục? Đúng là khiến họ mở mang tầm mắt rồi!

"Anh muốn đưa tôi đi đâu hả?" Đến khi được Tần Khiêm đặt vào xe, lòng Vân Khê ngày càng bất an, không nhịn được mà tiếp tục náo loạn.

Tần Khiêm vẻ mặt vẫn âm trầm đến đáng sợ:

"Em dám cãi lời tôi đi ám sát Huyết Vũ?"

"Anh dựa vào đâu mà nói như thế?" Vân Khê vừa nói sửa lại quần áo vì lúc nãy giãy giụa trên người của hắn mà hơi rối, vẻ mặt kiên định không sợ hãi.

"Tôi nghĩ em sẽ không chối." Tần Khiêm đảo mắt qua một lượt, cô sao lại cứng đầu đến thế? Chắc chắn cô biết mình không thể chối được, vậy mà vẫn muốn chọc tức hắn!

"Có chuyện gì thì anh nói nhanh đi! Tôi không muốn dây dưa nhiều với anh!" Vân Khê liếc nhìn hắn, nói giọng sắc bén.

"Chuyện của chúng ta muốn nói nhanh là không thể! Không chừng còn phải mất cả đời!" Tần Khiêm khóe miệng còn nhếch lên thành một đường cong tuyệt mỹ.

Long đang lái xe cho bọn họ, nghe lão đại của mình nói thế mà hơi chấn động. Vậy là lão đại đã tìm ra người thích hợp rồi sao?

"Dừng xe!" Vân Khê gằn giọng, nói vọng lên phía trước. Long đương nhiên nghe, nhưng hắn chỉ nghe lời Tần Khiêm, cô ta muốn xuống nhưng lão đại của hắn còn chưa muốn đâu.

"Tần Khiêm! Tôi là tôi còn anh là anh, chuyện của tôi mong anh đừng quản!"

Vân Khê đôi mắt kiên định, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của Tần Khiêm, không hề lộ chút sợ sệt.

"Nếu tôi cứ muốn quản?"

Vân Khê thật sự tức giận, vốn đã có ấn tượng không tốt về Tần Khiêm nay lại cộng thêm việc ám sát thất bại, không kiềm chế được mà vung tay đánh về phía hắn.

Tần Khiêm nhanh chóng bắt được quả đấm của cô, nếu bình thường là người khác hắn sẽ không nương tay mà đánh một cách tàn nhẫn. Nhưng đó là Vân Khê, hắn dù tức giận cũng không muốn làm cô đau.

Vân Khê muốn bẻ hướng tay của mình lại để thoát ra nhưng không thể, đành tung một tay khác, một chân cũng thuận thế mà đá mạnh về hướng Tần Khiêm.

Tần Khiêm dễ dàng tránh được, lại ỷ thế mình đang ở trong xe, ép cô vào một góc để cô khỏi cựa quậy:

"Tốt nhất em nên bình tĩnh!" Tần Khiêm cất giọng trầm thấp cảnh cáo cô. Nên nhớ hắn là kẻ được người người cúi đầu, không quen với việc người khác chống đối mình đâu, là cô thì càng không được phép cãi lại hắn!

"Nếu không?" Vân Khê hừ mũi khinh thường, chẳng để Tần Khiêm vào mắt.

Tần Khiêm ấy vậy mà không tức giận, lại cười một nụ cười khiến Vân Khê bất an:

"Nếu vậy thì tôi được lợi rồi!" Nói rồi, Tần Khiêm chế trụ gáy của cô, cúi người xuống áp lên môi cô hôn cuồng nhiệt.

Nụ hôn này không thể chỉ dùng từ cuồng nhiệt mà diễn tả, hơn cả mãnh liệt, hơn cả mút sâu. Dường như là muốn hòa tan cô, muốn thông qua nụ hôn này cho thấy sự tức giận trong hắn, cho thấy tình cảm của hắn.

Vân Khê khó thở, thật sự bị hắn làm cho đầu óc quay cuồng, quá mạnh mẽ, quá dồn dập, chốc chốc còn như đang cắn lấy môi cô, muốn hút khô cô. Hai tay không ngừng làm loạn muốn thoát ra khỏi sự khống chế của hắn nhưng vẫn không thể.

Trừng mắt nhìn lại thì Tần Khiêm vẫn đang say sưa mà đưa lưỡi quấn quýt môi lưỡi cô, đôi mắt nhắm nghiền rất chuyên tâm.

Bàn tay giữ gáy cô lúc nãy đã chuyển vào áo sơ mi, tiến đến đôi gò bồng của cô. Chính lúc này, Tần Khiêm mới mở mắt nhìn cô, đôi tay không yên phận cũng dừng lại, ánh mắt lóe lên tia kì lạ.

Hai đôi môi đang quấn quýt cũng từ từ tách ra, trên khóe miệng hai người còn xuất hiện một "sợi chỉ mỏng".

Vân Khê không ngừng thở dốc vội vàng điều chỉnh lại tư thế cùng áo sơ mi của mình, có tức giận cũng không nháo lên nữa, bởi vì cô biết mình khó mà thắng hắn. Qua chuyện vừa rồi cô mới rõ ràng sức mạnh của hắn và cô chênh lệch thế nào, lại đang ở trong xe thì càng bất lợi.

Tần Khiêm đôi mắt không giấu vẻ thích thú, còn đưa lưỡi liếm liếm môi mình, nơi mà khi nãy hai người cuồng nhiệt. Thật muốn một lần nữa!
Bình Luận (0)
Comment