Ngao Du Giang Hồ

Chương 37

Thẳng tiến Thái Bạch sơn (nhất)

“Đốt, cháy! Vừa rồi…” Liên Y lắp bắp giải thích cho hắn tình huống nguy cấp vừa rồi. Gia Luật Cảnh dở khóc dở cười sờ sờ tóc, vừa sờ liền kéo xuống cả một nắm tóc bị đốt, mặt hắn nhăn lại: “Khó coi chết đi được!” Hắn cúi thấp đầu, xoa xoa, hỏi: “Có phải đã thành hói đầu rồi không?”

Liên Y vội vã lắc đầu, “Không… Không phải! Tóc còn rất nhiều! Còn nhiều hơn lông trên lưng dê nữa!” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Hơn người bị hói rất nhiều!”

Gia Luật Cảnh bất lực nhìn nàng, cách nói này sẽ chỉ làm người ta lo lắng thêm mà thôi. Nàng là kẻ ngốc sao?

Một trận gió lạnh thổi từ rừng phong tới, đầu tóc Gia Luật Cảnh lại đang ướt, hắn hắt xì một cái rõ to, rùng mình. Liên Y đưa áo choàng cho hắn, “Ngươi khoác thêm đi, nếu không người mắc bệnh sẽ là ngươi đấy.”

Gia Luật Cảnh mở áo choàng, phủ lên vai nàng. Thấy nàng định phản đối, hắn liền hắc hắc cười, chỉ một ngón tay, nói: “Nghe lời! Ngươi là nữ hài tử. Ta không thể để một nữ hài tử trần truồng lộ thể qua đêm giữa núi rừng được.”

Liên Y đỏ mặt, nàng trần truồng lộ thể lúc nào chứ?

Gia Luật Cảnh choàng áo cho nàng xong, lại nói: “Người Khiết Đan không mảnh mai như vậy, đi ra ngoài săn thú lại thường xuyên phải ở lại nơi hoang dã. Ngươi chỉ cần ngủ cho ngon, không cần phải suy nghĩ gì nữa.”

Liên Y đành tiếp tục nằm ngủ. Sáng hôm sau, không ngoài dự liệu, người này phát sốt. Đã yếu lại còn ra gió, giả anh hùng cuối cùng chỉ có thể chịu khổ.

Liên Y cho hắn uống chút nước, Gia Luật Cảnh đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, vẫn còn cố kiết: “Ta rất khỏe, có thể lên đường ngay bây giờ, bảo đảm đi còn nhanh hơn con la.”

Liên Y vừa áy náy lại vừa cảm động, lau mồ hôi cho hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta cõng ngươi về, tìm thần tử kia của ngươi, nếu không cứ sốt thế này ngươi sẽ chết.”

Gia Luật giữ tay nàng, sống chết la lên: “Đừng! Không thể trở về!”

Liên Y ngạc nhiên nói: “Hắn là thần tử của ngươi, lại toàn tâm toàn ý muốn giúp ngươi làm hoàng đế, đối xử rất tốt với ngươi, ngươi đi theo chúng ta chịu khổ cực làm gì?”

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, Gia Luật Cảnh run giọng nói: “Ta không muốn làm hoàng đế, vất vả lắm mới thoát được. Ngươi không biết… những người làm hoàng đế cơ hồ đều không có kết cục tốt, không có một ngày vui vẻ, cái này không được làm, cái kia cũng không dược làm, căn bản không được làm con người, tới cuối cùng cũng không thể sống cho thế nhân nhìn vào, ngược lại bị người có dã tâm giết chết… Ta không muốn làm hoàng đế, ngươi có nghe thấy không?”

Hắn gắt gao túm tay nàng, nhéo nàng phát đau, Liên Y đành gật đầu, nhẹ nhàng cõng hắn trên lưng, thấp giọng nói: “Ta đi tìm chỗ có người ở, tìm đại phu xem bệnh cho ngươi.”

Hắn không nói gì nữa, chỉ nằm há mồm thở dốc, phả hơi thở lên cổ nàng, nóng đến đáng sợ. Liên Y kinh hãi, cũng không biết sợ hắn bị bệnh mà chết, hay là sợ hắn nằm gần như vậy, gần… giống như muốn xâm nhập trái tim nàng.

Đây là một người không muốn làm hoàng đế, tên hắn là Gia Luật Cảnh, là kẻ nam nữ đều xơi, háo sắc hoang dâm, thô bạo ngu ngốc, nhưng hắn lại có thể vì chăm sóc cho một nữ hài tử mà sinh bệnh.

Chủ tử nói rất đúng, người tốt cũng không phải sẽ không làm chuyện xấu, người xấu cũng sẽ làm việc tốt, cho nên giữa người tốt và người xấu cần gì phải phân biệt rõ ràng như vậy.

*****

Tiểu Man không hổ là nữ nhân nhà cùng khổ, tốc độ lành vết thương của nàng sợ rằng chỉ có thằn lằn là có thể so sánh, chỉ có ba ngày, vết thương trên lưng nàng đã kết vảy, đứng lên đi lại đã không thành vấn đề.

Con người nhàn rỗi lâu sẽ tự tìm việc để làm. Sáng sớm một ngày, nàng đi tản bộ như thường lệ, co giãn gân cốt, vừa ra sơn động đã thấy Căn Cổ đang cầm đại đao chẻ củi.

Đứa nhỏ này là nhi tử của Gia Luật Hồi Điển. Cha hắn thì ngóng trông Gia Luật Cảnh làm hoàng đế, cho hai huynh đệ bọn họ làm thị vệ của Gia Luật Cảnh, kết quả là ca ca hắn thì bị giao việc phải trở về, chỉ để lại một mình hắn, vận khí không tốt, không thể làm thị vệ của Gia Luật Cảnh mà đến đây chẻ củi nấu cơm cho nàng.

Thật là một hài tử đáng thương! Tiểu Man cảm khái thở dài, múc canh trong nồi ra ăn.

“Ngươi hết ăn lại ngủ, cứ như vậy sẽ biến thành con lợn béo đấy, tỷ tỷ.” thanh âm Căn Cổ đột nhiên vang lên sau lưng, mang theo âm điệu trẻ con khờ dại vô cùng, đáng tiếc là lời nói quá khó nghe.

Tiểu Man chẳng hề xấu hổ mà quay đầu, thiên chân vô tà nhìn hắn, hì hì cười nói: “Lúc nào béo sẽ gọi ngươi đến cõng ta đi, tiểu hài tử cần phải rèn luyện nhiều mới tốt.”

Căn Cổ buông đao, ngồi ở gốc cây lau mồ hôi, mắt phượng đen nhánh, không cần phải nói, chỉ cần nhìn bộ dạng đơn thuần của hắn, đúng là một mỹ thiếu niên tiêu chuẩn, nhưng vẫn có cái gì đó khiến người ta cảm thấy là lạ, chẳng lẽ đứa nhỏ này là một tên biến thái giống Gia Luật Cảnh?

“Uhm, đại thúc râu ria kia có phải là nhân tình của ngươi không?” Quả nhiên, lời nói cũng thật biến thái.

Tiểu Man mở to mắt, tựa tiếu phi tiếu: “Ngươi ghen tỵ sao? Là ghen với hắn hay là ghen với ta?”

Căn Cổ nhìn nàng một cái, cắm đại đao xuống đất, nói: “Đại thúc kia đi săn thú còn lâu mới về. Không phải ngươi nên lễ phép một chút sao? Ta có hung khí, vóc người cũng cao lớn khỏe mạnh hơn ngươi.”

Tiểu Man tiếp tục cười tủm tỉm, ôn nhu nói: “Ngươi đối xử với ta tốt một chút, nếu không Liên Y sẽ ghét ngươi.”

Căn Cổ đột nhiên ngẩn ngơ, mặt đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn nàng không nói lời nào.

Tiểu Man lại gắp một miếng thịt gà lên ăn, chậm rãi nói: “Liên Y là một hài tử ngoan, không giống với tên nhóc con nào đó. Nàng vừa nhiệt tâm lại thiện lương, thập phần trung thành với chủ tử. Vạn nhất ngày nào đó – chúng ta giả định thế, ngươi cũng biết, nữ nhân kiểu gì cũng sẽ có hành vi quái dị, vạn nhất ngày nào đó chủ tử nàng tự dưng mất hứng, nói với nàng rằng rất ghét một kẻ nào đó, vậy phải làm sao bây giờ?”

Căn Cổ tức giận nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói: “Sao ngươi biết…”

Tiểu Man lắc lắc ngón tay: “Ta biết cái gì? Ta không biết cái gì nha, ta không biết có ai đó ngọt ngào gọi người ta là tỷ tỷ, không biết ai đó nắm tay người ta không chịu buông, nhìn đến người ta là đỏ mặt, buổi tối nằm mơ còn gọi…”

“Được lắm, coi như ngươi thắng. Ngươi muốn gì?” Căn Cổ hổn hển đầu hàng.

Tiểu Man hất cằm về phía cái nồi: “Nấu cơm, làm việc, tận tâm hầu hạ. Nói không chừng có ngày nào đó Liên Y sẽ phát hiện ra ngươi là một nam tử hán, lại chuyển tâm sang ngươi.”

Căn Cổ bị nàng chọc đến tức xì khói, nắm chặt tay không nói được một lời, đứng dậy tiếp tục chẻ củi, dùng hết sức mà bổ, giống như muốn băm nát chúng nó.

Tiểu Man chắc lưỡi, cười nói: “Này, Liên Y rất được, đúng không?”

Căn Cổ quyết định không nói chuyện với nàng, cảm giác bị bắn trúng tim đen rất khó chịu, ít nhất là trước kia hắn rất ít khi bị như vậy.

Tiểu Man thấy thế thì nhất định quấn quít không tha: “Ngươi thấy nàng xinh ở đâu? Ta thấy mắt nàng là đẹp nhất, vừa sáng vừa tròn. Còn nữa, da nàng cũng trắng, còn trắng hơn cả mây trên trời.”

Căn Cổ lạnh lùng nói: “Tâm nàng là đẹp nhất, đơn thuần nhiệt tình, khác hẳn với kẻ nào đó chanh chua, nham hiểm, giả dối.”

Tiểu Man vỗ tay một cái: “Đúng thế! Cũng khó trách ngay cả một nhóc con như ngươi cũng phải nhất kiến chung tình.”

Căn Cổ nhắm mắt lại: “Ta không phải nhóc con, năm nay ta đã mười bốn tuổi rồi, bà dì!”

Không đề phòng, đầu đột nhiên bị sờ, hắn mở mắt ra, thấy đôi mắt tiểu hồ ly của Tiểu Man tỏa sáng, nàng cười nói: “Liên Y nhà ta tốt như vậy, cho nên phải là nam nhân tốt nhất mới xứng với nàng. Nếu như ngươi thích nàng thì làm một nam nhân tốt đi. Mà một nam nhân tốt nhất định phải đối xử nhã nhặn với nữ nhân, ôn nhu săn sóc.”

Không biết vì sao, nói đến đây, nàng đột nhiên nhớ tới khối mặt băng Thiên Quyền. Hắn cũng vô cùng chiếu cố nữ nhân, dù là người hắn ghét, hắn cũng tự động đưa tay giúp đỡ. Như vậy, hắn chính là một nam nhân tốt?

A phi phi, Tiểu Man vội vàng xua đi ý tưởng vớ vẩn này. Hắn bắn nàng một tên, nàng đánh hắn một bạt tai, sự tình còn chưa qua bao lâu, bút tính này chỉ sợ không thể làm rõ. Hắn là nam nhân tốt cái rắm! Nam nhân tốt… đại khái là dạng như Trạch Tú kia? Nàng không tự chủ nhớ tới bộ dáng hắn nghiêm sắc mặt quát mình, còn bỏ lại một mình mình ở giữa sa mạc cho sói ăn – cũng không phải là nam nhân tốt.

“Tóm lại, nam nhân tốt tuyệt đối không được bắn rơi quần áo nữ nhân trước mặt công chúng, ngôn ngữ kiêu ngạo, mặt lạnh như băng, động một tí là châm chọc khiêu khích, hay là vô liêm sỉ bỏ nàng giữa sa mạc.”

Nàng hạ kết luận.

Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, sau đó là thanh âm khiêu khích của Trạch Tú: “Oa, vậy nữ nhân tốt là như thế nào?”

Tiểu Man nhanh chóng xoay người, không chút xấu hổ nói: “Đương nhiên là giống như ta vậy, thông minh thân mật, thiên chân vô tà, cũng không đi hại người.”

Trạch Tú bỏ con thỏ và chim nhạn vừa mới săn được xuống, lấy khăn lau mồ hôi, cười khẩy: “Uhm, nữ nhân tốt là không tham tài như mạng, cuồng vọng tự đại, tự biên tự diễn, đa nghi giảo hoạt, cả ngày tìm người khác gây phiền toái – trừ bỏ những điều này, đều là nữ nhân tốt.”

Tiểu Man giơ ngón tay cái lên: “Nói rất hay, đó là ai vậy?”

Trạch Tú lườm nàng một cái, quay đầu lại nhìn Căn Cổ, nhíu mày nói: “Từ sáng tới giờ ngươi mới bổ được một ít củi này sao?”

Căn Cổ vừa bổ củi vừa lạnh nhạt nói: “Ngươi nên hỏi tỷ tỷ nào đó không biết xấu hổ, cả ngày nhàn rỗi chuyên đi phá đám ấy.”

Trạch Tú cầm lấy đao trong tay hắn: “Để ta bổ, ngươi đi mổ thỏ đi.”

Căn Cổ thở phì phì bỏ đi, Trạch Tú thở dài: “Làm thế nào mà ngươi biến hắn thành như vậy?”

Tiểu Man vô tội nhún vai: “Làm sao ta biết. Đúng rồi, vết thương của ta khá lên rồi, khi nào thì có thể xuất phát đi núi Thái Bạch?”

Trạch Tú vừa bổ củi vừa nói: “Chờ thương thế của ngươi khỏi rồi mới đi.”

“Đã rất tốt rồi, cả tay và lưng đều không đau nữa.”

“Chỉ là khép miệng vết thương thôi, không thể đi đường xa được. Tuy nhiên, nếu ngươi không tiếc tính mạng thì ta cũng không quản, có thể lập tức lên đường.”

Tiểu Man thở dài một hơi, tính mạng vẫn là quan trọng nhất, kho báu dù có hấp dẫn thế nào thì vẫn không đáng giá bằng tính mạng được.

Nàng chán nản xoay người trở về sơn động, chợt nghe cách đó không xa có tiếng Căn Cổ kêu lên: “Tỷ tỷ! Là ngươi!”

Nàng sửng sốt quay đầu, thấy Căn Cổ cười rạng rỡ như hoa nở lôi kéo một người đi tới. Người kia bẩn từ đầu đến chân, trên lưng còn giống như cõng một người, trông cực kỳ chật vật. Nàng giật mình, nửa ngày mới nhận ra đó là Liên Y và Gia Luật Cảnh.

“Liên Y!” Nàng chạy vội tới, đang muốn hỏi xem mấy ngày nay bọn họ ở đâu thì thấy Liên Y buông Gia Luật Cảnh xuống, khóc nức nở cầu xin: “Chủ tử! Trạch Tú đại thúc! Mau đến xem hắn! Có phải hắn sắp chết không?”
Bình Luận (0)
Comment