Ngao Du Giang Hồ

Chương 42

Đoàn Phiến Tử (tam)

Danh hào Đoàn Phiến Tử ra đời rất đơn giản, là bởi vì hắn yêu thích sưu tập quạt, từ tròn đến khuyết, đủ mọi loại hình dạng, toàn bộ đều xuất từ những tay thợ nổi tiếng, tinh xảo tuyệt luân.

Người này tính tình cổ quái, tự phao cho mình một danh hiệu cực kỳ hoa lệ: Vân Thượng chân nhân thiên ngoại phi tiên nhân gian vô song khởi tử hoàn sinh thánh thủ La Hán, đã làm ngã mấy vị anh hùng hảo hán giang hồ, cuối cùng có người căn cứ vào sở thích của hắn mà đặt ra ngoại hiệu Đoàn Phiến Tử, lúc này mới được công nhận.

Sự cổ quái của hắn chỉ sợ nói ba ngày ba đêm cũng chưa hết, mà được nhắc đến nhiều nhất chính là lý luận mỹ nhân của hắn.

Chỉ có mỹ nhân mới có tư cách được hắn trị liệu, đương nhiên, còn không phải là mỹ nhân bình thường, mà là mỹ nhân theo tiêu chuẩn do hắn định. Vì thế hắn còn xây dựng đẳng cấp cho dung mạo các mỹ nhân. Mỹ nhân tối thượng đẳng đến xem bệnh, hắn chẳng những không thu tiền, trong lúc trị bệnh còn chiêu đãi cơm ngon trà thơm phòng ở đẹp, cuối cùng tươi cười mà tiễn người ta. Những người khác miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn mỹ nhân, tự nhiên là phải thu phí, còn cụ thể thu bao nhiêu tiền là do hắn định.

Tóm lại, hắn là kẻ lắm tài nhiều tật.

Đây cũng là một định luật bất thành văn chốn giang hồ, những ẩn sĩ cao nhân có bổn sự cải tử hoàn sinh thì tính cách cũng nhất định cổ quái đến tận cùng. Chuyện này trước kia Tiểu Man đã từng nghe tới mòn tai trong các quán trà, nên lúc bọn Liên Y đang lo lắng thì nàng lại không thèm để ý, còn châm chọc khiêu khích: “Người có bản lĩnh thực sự lại bày đặt như vậy làm gì, vì dân phục vụ mới là đúng đắn. Suốt ngày bưng cái giá, lại lấy tính tình cổ quái làm vinh, ta thấy hắn không tất là người có bản lĩnh. Cho dù có chút bổn sự, kiêu ngạo như vậy cũng sẽ chỉ làm người ta khinh thường.”

Không ai để ý đến nàng thao thao bất tuyệt, Trạch Tú thậm chí còn ác ý nói: “Liên Y, vì nghĩ cho chủ tử ngươi, ngươi trước tiên nên chém mình một đao. Người kia khẳng định sẽ tới cứu ngươi, đến lúc đó ngươi đưa ra yêu cầu, muốn cứu ngươi thì phải cứu chủ tử ngươi trước, ta thấy như vậy mới có khả năng thành công.”

Hai mắt Liên Y sáng lên, vội la lên: “Sao Trạch Tú đại thúc không nói sớm!”

Nàng rút đao Xích Hà ra định chém mình, cúi đầu nhìn một lúc, vội la lên: “Phải chém chỗ nào? Có phải nên chém trọng thương mới được? Vậy ta chém đứt tay mình đi!”

Căn Cổ hoảng hốt ngăn lại nàng, Tiểu Man ôm lấy cánh tay nàng, đoạt lấy đao Xích Hà, nhíu mày nói: “Hắn nói hươu nói vượn ngươi cũng tin, lại nói, ta cũng không muốn ngươi chặt tay cứu ta. Ta nói ngươi biết, không cần lo lắng, nếu Trạch Tú có thể nói đưa chúng ta tới gặp hắn, hắn khẳng định có cách đối phó con người cổ quái kia, chúng ta căn bản không cần nhúng tay.”

Trạch Tú cười nói: “Coi như ngươi giảo hoạt, nhưng lần này lại nói sai rồi, đúng là ta không có cách nào với người kia cả. Nếu như hắn không chịu cứu ngươi, thần tiên cũng khó giúp.”

“Không phải ngươi nói hắn là trưởng bối của ngươi sao? Tiểu bối có việc cầu hắn, hắn còn kênh kiệu, cái này thì trưởng bối gì chứ.”

Trạch Tú lắc đầu, hắn một ngày một đêm phong trần mệt mỏi trở về, đến nơi ngay cả nước còn chưa kịp uống, lập tức đưa bọn họ đi núi Thái Bạch, trên cằm đã xanh rì, râu ria lại mọc dài ra, trên quần áo xuất hiện nhiều vết thủng, có gánh ông trời trên vai cũng không có vẻ chật vật như hắn lúc này.

Tiểu Man thấp giọng hỏi: “Nhanh như vậy đã phải đi, thật sự là vất vả cho ngươi… Có bắt được tội phạm không?”

Trạch Tú lấy trong ngực áo ra một thỏi bạc lớn, ném cho nàng. Tiểu Man luống cuống tay chân đỡ lấy, quả nhiên là một thỏi bạc mười lượng. Hắn cười nói: “Kiếm được rất nhiều, mấy giang dương đại đạo kia còn ngu ngốc hơn cả heo, chỉ cần một ngày đã kiếm được bốn trăm lượng bạc.”

Tiền tới thật mau, Tiểu Man hâm mộ lại đỏ mắt sờ sờ thỏi bạc, cuối cùng vẫn trả lại cho hắn: “Cầm lấy, tiền ngươi dùng mạng đổi lấy, cũng không phải dễ dàng.”

Haizzz, tuy lời thì như vậy, tiền trong tay nàng lúc này không phải lúc đó cũng là dùng mạng đổi lấy sao… Kiếm tiền luôn không dễ dàng nha.

Trạch Tú không cầm, nhướng mi cười nói: “Đó là tiền thù lao, đa tạ ngươi đã giúp ta giặt giũ, vá quần áo cho ta, về sau sẽ còn làm phiền ngươi.”

“Vậy ta không khách khí.” Nàng hớn hở mặt mày cất bạc vào túi, ngẩng đầu cười ngọt ngào với hắn.

Đột nhiên Trạch Tú cúi người từ lưng ngựa, nắm lấy cằm nàng, động tác không coi là tao nhã, đánh giá khuôn mặt nàng mấy lượt. Tiểu Man sợ hãi, trừng mắt: “Ngươi làm gì vậy?”

Trạch Tú nhìn một hồi mới khẽ cười nói: “Rửa mặt sạch sẽ, thay bộ đồ mới, cũng không có hi vọng.”

Nàng cảm thấy ở ngực như có ai nhẹ đánh một quyền, trong lòng nhảy lên, trên mặt nhất thời đỏ ửng, đẩy hắn ra, thấp giọng nói: “Ta vốn… dù sao… cũng không phải là mỹ nhân…”

Trạch Tú ha ha cười. Tim Tiểu Man thình thịch nhảy, tựa vào lưng Liên Y, đột nhiên kéo áo nàng, thấp giọng nói: “Liên Y, ngươi nói xem… ta nên mặc đồ như thế nào?”

Liên Y không cần nghĩ ngợi: “Chủ tử không cần trang phục cũng đã là thiên tiên tuyệt sắc, nếu Đoàn Phiến Tử không chịu cứu ngươi, ta sẽ dùng đao chém hắn.”

Tiểu Man cười nói: “Ngươi chém hắn thì có ích gì, chém chết vẫn là không có ai cứu ta nha!”

Mắt Liên Y đỏ lên, nghĩ tới việc không ai cứu chủ tử, nhịn không được nức nở: “Ta đây tự chém chết mình!”

Oái, đứa nhỏ này…

Trạch Tú vỗ vai Liên Y, nói: “Ngươi đừng lo lắng, ở đây khó chịu không bằng đi cầu Thiên Quyền công tử, hắn có đôi tay khéo léo và một đôi mắt tinh tường, trang phục thế nào cứ tìm hắn là đúng đắn.”

Hả hả? Thật vậy sao? Khối mặt băng kia sao? Tiểu Man khó tin trừng mắt nhìn Thiên Quyền, hắn đang giục ngựa đi xa xa phía trước, tà áo trắng bị gió thổi bay phất phơ, tóc dài như tơ lụa, toàn thân sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, quả thực không giống đang vội vã, mà là hào môn công tử cưỡi ngựa đạp thanh.

Nàng nhớ tới ngày đó hắn tới đón bọn nàng ở sa mạc, một người cưỡi lạc đà trắng, lục lạc thanh thúy, quả thực giống một đóa mẫu đơn trắng giữa cát vàng. Vì sao người khác chạy đi đều là chật vật không chịu nổi, một thân thối hoắc, chỉ có hắn vĩnh viễn sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, không chút bấn loạn như vậy? Nói không chừng thật là có điểm tà môn.

Phảng phất cảm giác được ánh mắt Tiểu Man nhìn mình, hắn đột nhiên quay đầu lại, Tiểu Man vội vàng giả tảng, một lát sau, thấy hắn thúc ngựa lại gần, thanh âm trong suốt: “Kỳ thật giang hồ phần lớn là khuếch đại, chưa chắc hắn đã thật sự là người lãnh huyết vô tình như vậy. Giờ ngươi có phiền não cũng vô dụng, chờ gặp hắn rồi tính.”

Hắn nói cũng đúng, hiện tại dù có phiền não cỡ nào, nàng cũng không có khả năng biến hóa thành một giai nhân tuyệt thế, không bằng nhắm mắt lại mà ngủ, chuyện gì thì để tỉnh lại rồi nói.

*****

Đoàn Phiến Tử ngụ ở dưới chân núi Thái Bạch, người không biết thì gọi đó là trang viên Đoàn Phiến.

Kỳ thật nơi đó không có trang cũng không có viên, chỉ có mấy gian phòng mái ngói, mà cũng là cư dân ở gần đó thấy hắn suốt ngày sống trong gian phòng cỏ tranh rách nát quá đáng thương nên mới giúp hắn dựng mấy cái phòng này.

Từ xa, Tiểu Man đã thấy trên vách tường mấy gian phòng kia giăng đầy những dây sắn dây. Mái ngói nhà người khác thì xanh đỏ xen kẽ, chỉ có hắn là toàn một sắc ranh rì, hỗn độn không chịu nổi. Trước phòng có một khoảng đất trồng đủ các loại cỏ cây đỏ xanh vàng các sắc, một người mặc áo khoác màu chì đang cầm ô doa tưới nước, bóng dáng nhỏ gầy, so với Liên Y thì không cao hơn bao nhiều, tóc đen đầy đầu cũng không buộc lại, buông ra sau lưng.

Trạch Tú nhảy xuống ngựa, bước nhanh lên phía trước, đang định mở miệng nói thì người kia ngay cả thân mình cũng không quay lại, đã thấp giọng nói: “Ngươi chỉ lúc có việc mới đến thăm ta, thực là đồ tiểu quỷ vô lương tâm.”

Dứt lời bỏ lại bình nước, quay mặt lại. Lúc trước nghe nhiều lời đồn về Đoàn Phiến Tử như vậy, Tiểu Man còn tưởng rằng hắn phải là một lão đầu râu bạc, cao ngạo thanh quý, con mắt không thèm nhìn tới người khác, ai ngờ người này cũng chỉ tầm trên dưới bốn mươi tuổi, trên trán có vài nếp nhăn, khuôn mặt cũng không xuất chúng, hai mắt mơ hồ hàm tiếu, nhìn qua, dung mạo này đúng là một trung niên nhân khá dễ mến.

Trạch Tú cười nói: “Lão nhân gia ngươi cũng không thích người khác đến quấy nhiễu sự thanh tịnh của ngươi, ta chỉ là thuận theo ý ngươi mà làm thôi. Nếu ta thường xuyên tới, chỉ sợ ngươi cũng sẽ đuổi ta đi.”

Đoàn Phiến Tử cười cười, đưa mắt đánh giá mọi người một phen, ánh mắt bình thản, cũng không có ý khinh thường, tâm Tiểu Man không khỏi thả lỏng một chút, quả nhiên giống lời Thiên Quyền nói, lời đồn trên giang hồ khuếch đại lên rất nhiều, người này nhìn qua tuyệt không quái nha, ngược lại rất hòa khí là đằng khác.

“Người này sinh bệnh, phí chữa trị mười lượng hoàng kim.” Hắn chỉ vào Gia Luật Cảnh, nói không chút khách khí.

Trạch Tú lắc đầu nói: “Không phải hắn.”

“Tiểu hài nhi này cũng phải thu mười lượng hoàng kim.”

“Cũng không phải hắn.”

Đoàn Phiến Tử nhìn nhìn Liên Y, ánh mắt dần trở nên cực kỳ nhu hòa, nói: “Cô nương này xem bệnh, không thu phí. Hơn nữa… nhìn mắt rất thiện lương, phụ mẫu ngươi là ai?”

Liên Y vội la lên: “Ta không biết, vừa sinh ra đã bị bọn họ bỏ rơi. Đoàn Phiến Tử lão tiên sinh, chủ tử ta bị bệnh rất nặng, xin ngài xem giúp nàng, ngài nhất định phải…”

Đoàn Phiến Tử không để ý đến nàng, quay đầu nhìn Thiên Quyền, cười nói: “Bất Quy sơn Thiên Quyền công tử, quý nhân đến đây. Nếu ngươi xem bệnh, ta không thu phí còn muốn mời ngươi ở lại thêm mấy ngày.”

Thiên Quyền ôm quyền nói: “Đa tạ ý tốt của tiên sinh, tuy nhiên người xem bệnh không phải là tại hạ.”

Ánh mắt Đoàn Phiến Tử rốt cục dừng trên người Tiểu Man. Nàng rõ ràng nghe thấy trong lòng lộp bộp một tiếng, không biết người này sẽ nói gì.

Đoàn Phiến Tử nhìn nửa ngày, mới nói: “Tiểu cô nương này tựa hồ trúng cổ, ta không thông thạo cái đó, có thông cũng không xem cho nàng. Các ngươi đi thỉnh cao nhân khác đi.”

Tiểu Man rất muốn ngất xỉu.

Trạch Tú nói: “Ngươi cảm thấy nàng không đủ xinh đẹp, không đủ tư cách cho ngươi xem?”

Đoàn Phiến Tử xua tay nói: “Người trong nhà, không bàn đến cái đó. Đứa nhỏ này có chút cổ quái, cứu nàng chưa chắc đã là chuyện tốt, ta không muốn tìm phiền toái.”

Đây là lý do chó má gì chứ? Mà đó có thể gọi là lý do sao?

Tiểu Man rất muốn khóc thét lên.

Liên Y đã không nín được, khóc thành tiếng, khóc giống như một đứa trẻ, nước mắt nước mũi chảy ra nàng cũng không lau đi. Gia Luật Cảnh cầm khăn tay, luống cuống lau mặt cho nàng, một bên khe khẽ an ủi. Căn Cổ nhíu mày nói: “Đây không phải lý do. Thấy chết không cứu không phải hành vi của trượng phu. Triều đình ỷ thế hiếp người gọi là chính sách tàn bạo, đại phu ỷ vào y thuật của mình mà không chịu cứu người thì gọi là làm bộ làm tịch. Ngươi không chịu cứu người thì đừng có học y thuật nữa, hãy thống khoái làm dã nhân nơi núi rừng của ngươi đi, nếu học mà còn kén cá chọn canh chẳng phải là làm cho người ta khinh thường sao!”

Hắn nói không chút khách khí nào, Đoàn Phiến Tử lại không hề tức giận, cười ha hả mà nói: “Tiểu quỷ nói đúng, y giả tự nhiên hành y tế thế, nhưng ta cứ không cứu, ngươi làm gì được ta?”

“Ngươi…” Căn Cổ muốn bạo phát, Trạch Tú trừng mắt nhìn hắn một cái, ngắt lời hắn: “Nhị thúc, quả thực không thể vãn hồi sao?”

Đoàn Phiến Tử thở dài: “Đã bao nhiêu năm, ngươi giờ lại tới gọi ta một tiếng nhị thúc. Nha đầu này là gì của ngươi mà ngươi lại vì nàng mà đến cầu ta?”

Trạch Tú trầm mặc một hồi mới nói: “Nàng có thân thế đặc thù, là tiểu chủ Thương Nhai thành.”

Đoàn Phiến Tử không nói, liếc mắt lại nhìn Tiểu Man, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, giống như muốn nhìn xuyên qua da thịt, nhìn vào tận tâm can nàng. Nhìn xong lại cười lắc đầu, nói nhỏ: “Không giống, không giống!”

Trạch Tú nói nhỏ: “Nhị thúc…”

Lời còn chưa dứt đã bị hắn ngăn lại: “Ngươi có gọi một vạn tiếng nhị thúc cũng vô dụng. Thứ nhất, nàng không hợp tiêu chuẩn của ta, thứ hai, nàng không phải sinh bệnh mà là trúng cổ, thứ ba, nhìn nàng thập phần cổ quái, cứu nàng ta sẽ gặp phiền toái lớn. Đi đi đi đi, ta không nói chuyện này nữa.”

Dứt lời liền xoay người đi, sau khi vào nhà thì không đi ra nữa.

Căn Cổ giận dữ nói: “Lão nhân chết tiệt! Ta đi bắt hắn lại!” Dứt lời liền rút đại đao ra, định tiến lên chém cửa.

Trạch Tú túm hắn lại: “Đứng lại, đây là đâu mà cho ngươi xằng bậy!”

Hắn ném Căn Cổ sang cho Liên Y, nói: “Trước tiên hãy ở lại một chỗ gần đây đã, ta sẽ cầu hắn đồng ý.”

Tiểu Man thấp giọng nói: “Hay là thôi đi, hắn không chịu cứu, trên đời này chẳng lẽ không còn ai có thể cứu sao? Tội gì phải đi cầu hắn, khiến cho ai cũng không vui vẻ.”

Trạch Tú nhướng mày, đang định nói chuyện, Thiên Quyền đột nhiên nói: “Cũng chỉ là chờ không được thì đi tìm người khác, mà còn không biết bọn họ có chịu cứu hay không, huống chi chỉ còn thời gian một tháng. Chi bằng cứ ở lại, vị tiền bối này nói như thế, lại không nói sẽ chết, chúng ta không nên dễ dàng từ bỏ.”

Trạch Tú dắt ngựa đi đến, nói: “Đi, tìm khu dân cư thuê mấy phòng ở. Ta không tin không lung lay được lão hủ này.” Hiển nhiên trong lòng hắn rất tức giận, nói năng không khách khí gì cả.

Lần này xuất sư bất lợi, tâm tình mọi người đều chán nản, ngay cả Gia Luật Cảnh cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ sẽ mang tới quyền cước khiến mặt mày sứt mẻ.

Tiểu Man đi đến bên cạnh Trạch Tú, nói nhỏ: “Trạch Tú, hắn là nhị thúc của ngươi sao?”

Hắn lạnh nhạt nói: “Phải thì sao, không phải thì thế nào?”

Tiểu Man bị thái độ của hắn dọa, vuốt mũi định bỏ đi, nhưng mới đi được một bước lại bị hắn túm cổ áo kéo lại, nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ có cách bảo vệ ngươi bình an.”

Trong lòng nàng cực kỳ cảm động, thấp giọng nói: “Ngươi đối với ta thật tốt… Sau khi tìm được bảo tàng, ta nhất định chia cho ngươi một nửa.”

Đối với người coi trọng tiền tài như nàng mà nói, lời này đã có thể khẳng định thành ý lắm rồi.

Trạch Tú trừng mắt, đưa tay định cốc đầu nàng, bống nhiên không biết nhớ tới cái gì, hắn chậm rãi thả tay xuống, lạnh giọng cười, không nói một lời, dắt ngựa đi thẳng.
Bình Luận (0)
Comment