Ngao Du Giang Hồ

Chương 52

Bảo tàng (nhất)

Trạch Tú cười ha ha.

“Sao? Thương tâm? Khổ sở?” Hắn hỏi một hơi ba vấn đề, sắc mặt Tiểu Man thoạt hồng thoạt trắng thoạt xanh, đưa tay dùng hết sức đánh hắn một cái, tuy nhiên cũng chỉ đủ gãi ngứa cho hắn mà thôi.

Trạch Tú vừa lắc đầu vừa cười, “Ngốc, đúng là đồ ngốc!”

Tiểu Man ôm lấy cổ hắn, trong lòng hết chua sót lại đến ngọt ngào, khẽ thở dài một hơi.

Nếu như một ngày nhất định phải kết thúc, vậy thì hãy kéo dài thời gian hiện tại, dừng lại ở điểm này là tốt nhất. Hắn vĩnh viễn cõng nàng, vẫn bước đi trong rừng trên nền tuyết trắng, giống như vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.

Đi được nửa đường thì thấy phía trước có người đang vác một con lợn rừng, cố hết sức bước đi, mặt tuyết lại trơn nên hắn cứ đi ba bước lại phải nghỉ một bước, hết sức mệt nhọc.

Trạch Tú thả Tiểu Man xuống, đi tới, cũng không nói một lời, đưa tay khiêng lợn rừng lên lưng, người kia hoảng sợ nhìn lại, thấy Trạch Tú đang mỉm cười với hắn: “Ta giúp ngươi.”

Hắn nói tiếng Nữ Chân, người Nữ Chân kia vui mừng quá đỗi, liên tục nói lời cảm ơn. Trạch Tú quay lại cười với Tiểu Man, nói: “Lợn rừng còn nhẹ hơn nàng một chút.”

Tiểu Man giơ chân ra đá hắn, hắn lại thoải mái tránh đi, con lợn trên lưng kêu lên hoảng hốt, nhưng cũng không bị rơi xuống.

Người Nữ Chân kia hâm mộ nói: “Thể lực thật là lợi hại. À, trong bộ tộc của ta cũng có mấy người mới đến lợi hại giống vị hảo hán này. Không biết các ngươi có phải là được thần tiên chiếu cố không mà ai cũng dũng mãnh như vậy.”

Tiểu Man không hiểu hắn nói gì, đành phải nhìn Trạch Tú, hắn cười nói: “Trong tộc các ngươi có người mới đến sao? Nói không chừng chúng ta biết, nhất định phải gặp bọn họ mới được.”

Người Nữ Chân kia mừng rỡ nói: “Đương nhiên! Hảo hán nhất định phải ở chỗ chúng ta vài ngày! Mà nếu ở lại luôn là tốt nhất!”

Trạch Tú và hắn nói tiếp vài câu rồi quay đầu lại nói: “Khả năng mấy người Thiên Quyền cũng ở đó, họ còn tới núi Thái Bạch trước cả chúng ta.”

Tiểu Man cả kinh: “Đây là núi Thái Bạch?”

Trạch Tú cười nói; “Đương nhiên. Núi Thái Bạch không phải một ngọn núi nhỏ hay một tòa núi lớn như nàng tưởng, nó là một dãy núi. Với thể lực như nàng, có đi gãy chân cũng không đi hết.”

Oái, quả nhiên là nàng nghĩ sai rồi. Hóa ra núi Thái Bạch lớn như vậy. Trên bản đồ chỉ là một nét vạch nho nhỏ, còn ngũ phương sừng cụ thể ở chỗ nào thì không ai có thể biết được. Chẳng lẽ thật sự phải tìm từng tấc từng tấc? Không hề có chút manh mối thì phải phải tìm thế nào?

Lúc Tiểu Man đi vào bộ tộc Nữ Chân, Thiên Quyền đang nhắm mắt dưỡng thần trong lều trại, Diêu Quang và Thiên Ki giúp tộc nhân lột da thú, một đám tiểu hài tử vây quanh Căn Cổ, muốn hắn xòe hai tay cho bọn hắn nhìn xem.

Căn Cổ căn bản không thèm chơi với mấy nhóc con này, đang bị lôi kéo đến phát chán. Vừa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy Tiểu Man và Trạch Tú đi tới, hắn vội vàng chạy tới. Mở miệng liền hỏi: “Tỷ tỷ đâu?”

Tiểu Man nhìn thấy hắn thì cũng vô cùng kinh hỉ, vội vàng hỏi: “Liên Y đâu?”

Sắc mặt Căn Cổ lập tức xụ xuống: “Gì chứ! Sao lại chỉ có hai người các ngươi, không tiếp!”

Tiểu Man tức giận nói: “Thế này là sao! Nhóc con không đáng yêu gì hết! Cái gì gọi là không tiếp?”

Trạch Tú mỉm cười, đang định nói chuyện thì Thiên Ki và Diêu Quang chạy tới, lôi kéo Tiểu Man hỏi han, hắn liền kệ họ, bước đi về phía trước, vừa ngước mắt lên đã thấy Thiên Quyền đang đứng tựa vào một cột trại, bình tĩnh nhìn mình.

“Dường như Bất Quy sơn gặp phiền toái!” Hắn thoáng châm biếm đi qua, vạch màn trại, đảo khách thành chủ đi vào ngồi lên thảm.

Thiên Quyền đi theo vào, lấy bầu rượu sữa nóng trên đống lửa tự rót cho mình một bát, một bên nói: “Sự tình chưa đi đến kết luận, vị tất đã là phiền toái của Bất Quy sơn.”

Trạch Tú cười nói: “Ít nói nhảm, trên đường mang theo một người tương lai muốn làm hoàng đế, trong lòng ngươi đã sớm tính kế.”

Thiên Quyền thổi thổi hơi nóng bốc lên từ bát rượu: “Đó là tự do của tiểu chủ.”

Trạch Tú gật đầu: “Nàng vốn tự do, không tới phiên Bất Quy sơn các ngươi cho nàng tự do. Tuy nàng chưa bao giờ nói, nhưng bức nàng dùng chiêu này, Bất Quy sơn các ngươi bạc đãi nàng thế nào, người sáng suốt thoạt nhìn là thấy.”

Thiên Quyền cụp mi, nói nhỏ: “Ngươi lại biết nội tình gì? Tới khởi binh vấn tội sao?”

Trạch Tú nói: “Ta không hỏi tội, càng không rỗi hơi quản nội tình của bọn ngươi. Tóm lại, về sau nàng đi theo ta, báo hay không báo thù là do tự nàng quyết định, người ngoài không được phép nhúng tay.”

Thiên Quyền cười cười, ngước mắt lên: “Thành vợ ngươi sao?”

Trạch Tú không nói gì.

Thiên Quyền buông bát, chậm rãi nói: “Ngươi tới gần nàng cũng chỉ vì nàng là tiểu chủ. Ngươi giúp nàng đi tìm ngũ phương sừng cũng chỉ vì tư tâm của chính mình. Ngươi và Bất Quy sơn cũng không có gì khác nhau. Nếu nàng không phải là tiểu chủ, hôm nay ngươi có thể còn che chở nàng như vậy không?”

Trạch Tú biến sắc, đứng dậy nói: “Đừng có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Ta làm việc không thẹn với lương tâm, dù nàng có phải là tiểu chủ hay không, về sau ta cũng sẽ che chở nàng, ai muốn động vào nàng cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không!”

Hắn vén màn định đi ra ngoài, chỉ nghe Thiên Quyền nói nhỏ phía sau: “Ta sẽ nhớ rõ lời ngươi nói hôm nay, ngươi tốt nhất cũng phải nhớ rõ.”

Trạch Tú ra khỏi lều trại, nhìn thấy Tiểu Man đang ôm một con dê con chạy tới chạy lui, không biết đang tìm ai, chú dê con trong lòng nàng đang kêu be be, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương. Nàng trông thấy Trạch Tú, hai mắt liền sáng ngời, vội vã chạy tới, cười nói: “Trạch Tú! Chàng xem, bọn họ tặng ta một con dê con!”

Hắn sờ sờ lên thân chú dê con, nói: “Thối hoắc, nàng muốn nuôi sao?”

Tiểu Man lườm hắn một cái: “Thịt dê non rất mềm nha! Buổi tối chúng ta ăn thịt dê non nướng được không? Thịt dê lần trước khó ăn muốn chết lần này ta sẽ làm món ngon cho chàng nếm thử.”

Chú dê con đáng thương phảng phất như dự cảm được vận mệnh bi thảm của mình, lại càng kêu to hơn.

Trạch Tú cảm thấy mặt mình đang dần đen lại, hắn thở dài: “Vẫn là để nuôi đi, thối cũng không sao cả.”

Tiểu Man bỏ dê con xuống đất, vỗ vỗ tay: “Giả thiện lương. Rõ ràng cũng ăn thịt, không đúng, rõ ràng cũng ăn cơm, gạo hay đồ ăn cũng là sinh mệnh đó thôi.”

Trạch Tú nở nụ cười: “Ngụy biện!”

Chú dê con kia đã chạy trốn không còn bóng dáng, như sợ nàng thực sự sẽ biến mình thành bữa tối. Tiểu Man vỗ vỗ lên váy, nói: “Nơi này chơi rất vui, rất nhiều dê, ngựa, trâu, chỉ là bọn họ nói gì ta không hiểu. Vừa rồi ta thấy bọn họ cắt thịt thành từng tảng nhưng cũng không làm gì khác, có phải buổi tối thực sự phải ăn thịt sống không?”

Trạch Tú cười cong mắt, nâng tay nhẹ vỗ lên đầu nàng: “Ngốc, cho dù bọn họ ăn thịt sống, nàng cũng không biết nấu chín nó mà ăn sao?”

Tiểu Man đang định nói, chợt thấy Diêu Quang đằng xa phất tay với nàng, nàng liền chạy tới, một mặt nói với lại: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm nha! Không cho chàng chạy loạn!”

Trạch Tú khoát tay áo, chợt nghe phía sau tiếng mành bị vén lên, Thiên Quyền cũng đi ra. Hắn quay đầu định đi. Thiên Quyền đột nhiên nói: “Tiểu chủ ở cùng với ngươi rất vui vẻ.”

Trạch Tú cười lạnh: “Vô nghĩa, ta không giống với ai đó, không bắt ép người khác.”

Sau khi hắn đi thật lâu, Thiên Quyền vẫn không động, tựa vào lều trại nhìn ai đó đang vui vẻ phía xa. Nhất thời cảm thấy xa lạ. Nhất thời lại cảm thấy như vậy thật tốt. Nếu như không có giang hồ, không có Bất Quy sơn, không có Thương Nhai thành. Tất cả mọi người chỉ là những nam nữ bình thường, sinh hoạt dưới bầu trời này, lần gặp nhau quen biết này liệu có thể càng mỹ lệ không?

Tiểu Man nhanh chóng phát hiện ra mình đã lo lắng thái quá, hóa ra người Nữ Chân đúng là không ăn thịt sống, bọn họ cắt thịt ra kỳ thật là để làm thịt khô, thích hợp việc tích trữ.

Có một đại thẩm Nữ Chân thấy nàng trốn bên cạnh nhìn chằm chằm, đôi mắt đầy trông mong, quá đáng thương, liền đưa cho nàng một miếng thịt khô. Tiểu Man ăn vui quên trời đất, miệng liên tục khen, chạy đi tìm Trạch Tú. Bọn họ vây quay đống lửa nướng thịt gấu, uống rượu sữa.

Đang đi, đột nhiên phát hiện Căn Cổ đang lén lút cầm một cái chân gấu chạy đến nơi khuất nẻo, ném bàn chân gấu xuống đất, sau đó thì cởi quần đi tiểu.

“Ngươi làm gì vậy?” Tiểu Man đột nhiên hỏi khiến hắn sợ tới mức suýt thì rớt nước tiểu vào chân, quay đầu lại, đỏ mặt gầm nhẹ: “Nam nhân đi ngoài ngươi cũng muốn nhìn lén! Sắc nữ!”

“Ngươi thì tính gì là nam nhân!” Tiểu Man khinh thường.

Căn Cổ chỉ phải vội vã mặc quần, dùng móc sắt móc chân gấu dính nước tiểu lên, Tiểu Man nhíu mày lui bước: “Quá dã man! Ngươi… hóa ra bình thường ngươi ăn cơm như vậy!”

Căn Cổ cười lạnh: “Không được nói với người khác, bằng không ta nhét cái chân này vào miệng ngươi.”

Hắn làm bộ đưa bàn chân gấu lên mặt nàng, Tiểu Man sợ quá, quay đầu bỏ chạy, lúc quay lại thì hắn đã sớm trở về chỗ, chững chạc đặt cái chân gấu kia lên lửa nướng, mỡ chảy xèo xèo, màu vàng lóng lánh, cực kỳ mê người.

Tiểu Man thủy chung không thể tin hắn thật sự muốn ăn chân gấu dính nước tiểu, nàng chậm rãi đi tới, Trạch Tú đang nướng một chân gấu khác, thấy nàng đi tới liền gỡ một miếng thịt xuống cho vào bát nàng: “Nàng lại chạy đi đâu, ăn đến miệng dính đầy mỡ. Nào, nếm thử chân gấu đi.”

Phản cảm của Tiểu Man đối với chân gấu lúc này là không gì sánh kịp, nàng đưa bát lại cho hắn: “Không, cám ơn, chàng tự ăn đi.”

Hai mắt Thiên Ki đầy trông mong nhìn chân gấu bị người đoạt đi, hắn đến chậm một bước, hai chân gấu đã bị Trạch Tú và tiểu quỷ thối cướp mất. Hắn đành phải nuốt nước bọt, bất đắc dĩ nhìn Căn Cổ đang nướng chân gấu, không thể nào rời mắt đi được.

Căn Cổ đột nhiên cười với hắn: “Đại ca ca sao lại nhìn chằm chằm vào chân gấu của ta, ngươi muốn ăn sao?”

Thiên Ki hung tợn trừng mắt với hắn, cắt một miếng thịt gấu lớn cho vào miệng, hàm hồ nói: “Đồ của nhóc con, ai muốn ăn!”

Diêu Quang đá hắn một cái: “Ngươi cãi nhau với tiểu hài tử, quá nhàm chán!”

Căn Cổ cười nói: “Tỷ tỷ, không sao đâu, thật ra buổi chiều ta đã ăn không ít thịt khô, cũng không muốn ăn cái này lắm, nếu đại ca ca thích thì để cho hắn cũng tốt.”

Hắn phân trần, cắt một miếng thịt trên chân gấu xuống, đưa cho Thiên Ki, một mặt nói: “Vị ca ca này có hiểu lầm với người Khiết Đan, lúc trước ta cũng quá xúc động, chỉ là ta muốn cho ngươi biết, người Khiết Đan không phải đều là người xấu.”

Thiên Ki nhất thời bị cảm động, hai mắt rưng rưng nhìn hắn, run giọng nói: “Ngươi… cho ta thật sao? Kỳ thật, ngày đó ta cũng quá xúc động…”

Căn Cổ cười thập phần ngọt ngào, đặt thịt chân gấu vào bát hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta không để trong lòng đâu, lời ta nói đại ca ca cũng đừng để bụng. Ăn chân gấu này đi, về sau chúng ta là bạn tốt, đại ca ca có thân thủ lợi hại như vậy, sau này phải dạy ta đấy.”

Thiên Ki cảm động, liên tục gật đầu, trước mắt bao người liền ăn sạch sẽ miếng thịt kia.

Căn Cổ nheo mắt, cười càng ngọt.

Tiểu Man che miệng lại. Ác ma! Đứa nhỏ này nhất định là ác ma!

Căn Cổ đột nhiên nhìn sang nàng, ngọt ngào cười, nói: “Tỷ tỷ có muốn ăn một chút không?”

Tiểu Man nhảy dựng lên: “Ta… ta no rồi. Ta đi ngủ!”

Diêu Quang cười nói: “Tiểu chủ, ta nghe người ở đây nói phía bắc khu rừng có một suối nước nóng, rất tốt cho thân thể, nữ nhân trong tộc rất thích tắm ở đó, chúng ta cũng đi thử xem được không? Trước kia chỉ có một mình ta nên vẫn xấu hổ không dám đi…”

Tiểu Man ngạc nhiên nói: “Tắm rửa ở ngoài trời?”

Nàng nhìn một vòng những nam nhân đang ngồi, thở dài: “Lỡ có sắc lang nhìn lén thì sao?”

Thiên Ki buông bát: “Thôi đi! Chân gấu còn đáng xem hơn các ngươi!”

Vì thế hắn lập tức bị Diêu Quang cho một đạp. Diêu Quang cười cười, lôi kéo Tiểu Man, hai nữ tử vui vẻ đi ra suối nước nóng.
Bình Luận (0)
Comment