Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 138

Tên tướng lãnh kỵ sĩ trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Võ, rốt cục hoàn toàn nổi giận, gào lên:

- Ta thuộc đại đội kỵ sĩ của thành Penzias, là quan binh chính quy của đế quốc, ngươi có quyền gì làm như vậy!

- Từ giờ trở đi , toàn thành này chính là của thiếu gia ta! Quân chính quy ngươi tính cái quái gì , còn lắm mồm...

Lăng Võ đột nhiên từ trong ống quần rút ra một thanh chủy thủ sắc bén, lưỡi dao sáng loáng mũi nhọn hoắc, hắn dí sát mũi dao lên gương mặt trắng trẻo của tên tướng lãnh kỵ sĩ:

- Còn lắm mồm ta lập tức giết chết ngươi!

Một làn khí lạnh xông thẳng lên đầu tên kỵ sĩ, mũi dao lạnh như băng dán lên má khiến hắn cảm giác hết sức khó chịu, càng khiến hắn hoảng sợ tận đáy lòng. Gia thế của hắn cũng khá tốt, tuy rằng không tính là đại quý tộc, nhưng phụ thân hắn cũng có tước vị Nam tước. Hơn nữa là thừa kế, nói cách khác, tương lai tên tướng lãnh kỵ sĩ này, cũng sẽ kế thừa tước vị quý tộc Nam tước của phụ thân hắn, cũng sẽ sống cuộc sống quý phái đầy đủ sung túc trên mảnh đất phong nhỏ của gia tộc mình. Mọi người ở địa phương đều kính trọng hắn!

Vì thế...

"Ta là vì bọn thủ hạ của ta ! Nơi này lại có thêm một cao thủ Ma Kiếm Sư! Nếu chọc giận Ma Kiếm sư này điên lên đội ngũ kỵ binh nhất định sẽ rơi vào cảnh hủy diệt!"

Tên tướng lãnh kỵ sĩ không ngừng thầm an ủi mình: "Những tên thô tục , dã man, hung tàn này, ta dù gì cũng là một quý tộc, ta sao có thể khuất phục dưới uy quyền của chúng.... Nếu ta không đáp ứng, bọn chúng sẽ lập tức giết ta, tỉnh ngộ thôi, Nam tước đại nhân chưa tới tay! Nếu như chết đi, đệ đệ của ngươi sẽ kế thừa tước vị vốn phải thuộc về ngươi, hắn thay thế ngươi hưởng thụ hết thảy!"

- Còn ương ngạnh!

Lăng Võ ha ha cười lạnh, hắn khôgn còn kiên nhẫn nắm tóc tên tướng lãnh kỵ sĩ xách bỗng lên khỏi mặt đất, hướng về đám kỵ binh phía đối diện đang ngẩn người trên lưng ngựa quát:

- Hãy nhìn đây! Đây... là đầu lĩnh của các ngươi, ta đếm ba tiếng, nếu các ngươi không xuống ngựa đầu hàng... Ta lập tức giết hắn! 1, 2...

Lăng Võ còn không đếm tới 3, đám kỵ sĩ phía trước bắt đầu liên tiép xuống ngựa, cùng lúc dó chính là tướng lãnh kỵ sĩ đại nhân trẻ tuổi cuồng loạn thét lên chói tai:

- A... !!! Đừng giết ta!!!

Lăng Võ bĩu môi, ném tên tướng lãnh kỵ sĩ không còn dáng vẻ gì của một tướng lãnh mà giống như một đám bùn nhão té năm trên mặt dất; nước mắt nước mũi nhồm nhoàm, miệng thì lúc kêu gào lúc thì thào lẩm bẩm cái gì không rõ.

Các chiến sĩ Hổ gầm đột kích đội đều bĩu môi khỉnh bỉ, cái gì là trò hề, yếu nhược, đốn hè! Chỉ cần kiên trì một chút, đám kỵ binh kia cũng đồng loạt đầu hàng. Kết quả, trong lòng đám kỵ binh lúc này nhất định là chứa đầy sĩ nhục, thầm than thở sao mình lại có một thủ lĩnh hèn hạ như vậy chứ?

- Thu hết vũ khí, cởi hết khôi giáp, dắt hết chiến mã của bọn chúng!

Lăng Võ phân phó một hơi với tư thế oai hùng, bừng bừng phấn khởi. Trong lòng bỗng nhiên ưa thích thiếu niên Lăng Tiêu trông thật ôn hòa trầm ổn này. Không ngờ Lăng Chí thật hào sảng sáng suốt. Trên thực tế trong nội tâm cứ giống như tràn ngập khí chất cường đạo vậy! Quả nhiên là huynh đệ! Lăng Võ trong lòng tán thưởng:

- Xem ra chính mình không có đi theo sai người!

***

Ở trung tâm thành Penzias, một khoảnh sân chiếm diện tích rất rộng, đó là phủ đệ của chủ thành Penzias. Thành chủ Lý Hậu Lâm đang ngồi ở trong phòng nhàn nhã uống trà. Hắn đang đợi tin tức tốt đến từ bên ngoài.

Lý Hậu Lâm chừng năm mươi tuổi. Luận về bối phận, còn là đệ đệ của đương kim Quốc vương bệ hạ. Đương nhiên, quan hệ huyết thống cũng không gần gũi lắm. Nếu không, con trai nhỏ Lý Cường của thành chủ Lý Hậu Lâm cũng không thể không biết Lý Thiên Lạc cùng là con cháu hoàng tộc đã học tại Học viện đế quốc.

Nhưng quan hệ giữa Lý Hậu Lâm và Nam Phương Vương Lý Võ Thông cũng không tệ. Lại nói, năm xưa tổ tiên của Lý Hậu Lâm được phong vương, đất phong bao gồm thành Penzias này! Sau lại truyền đến mấy đời sau, thế hệ sau không bằng thế hệ trước, tước vị cũng càng truyền càng thấp đi. Đợi cho đến đời của Lý Hậu Lâm này, tước vị chỉ còn lại là Bá tước, đất phong cũng thu nhỏ lại chỉ còn một thành Penzias này.

Mà khi Nhị điện hạ bị phái đến đóng ở biên giới phía nam Penzias, Lý Hậu Lam dùng mọi cách nịnh bợ lo lót, cố hết sức lấy lòng. Mấy năm nay hắn tính toán làm cho tài chính của Lý Võ Thông điện hạ lên tới hàng ngàn vạn kim tệ! Nếu như đổi thành tiền đồng lưu thông trong dân chúng của Đế quốc Lam Nguyệt: Đó là còn hơn trăm triệu!

Lý Võ Thông đương nhiên đối với loại "hiếu kính" này, ai mang đến cũng không từ chối. Hơn nữa thái độ làm người của Lý Hậu Lâm cũng coi như khiêm tốn, lại rất thông minh, cho nên, Lý Võ Thông dần đần xem thành Penzias như một căn cứ trọng yếu cung cấp vật tư. Đương nhiên, dối với Lý Hậu lâm cũng coi như đạt thành một ước định nào đó, mấy năm nay vẫn luôn chiếu cố cho hắn rất nhiều.

Nhưng bỗng dưng thay đổi, ngay khi mệnh lệnh của quốc vương bệ hạ truyền đến nơi đây, Lý Hậu Lâm từng tìm tới Lý Võ Thông khóc lóc kể lể, trên mối quan hệ thân phận thân vương này vẫn là cháu của mình. Lúc ấy Võ Thôgn cũng hết sức phẫn nộ, ngỏ lời bảo hắn yên tâm, nhất định sẽ lưu ý chuyện này.

Ai ngờ đâu chưa được mấy ngày, lý Võ Thông liền cho người ta tới bắt đầu thu dọn các thứ, gần như dọn sạch tài sản vật tư của hắn ở thành Penzias, gồm cả kim tệ trong ngân khố!

Lý Hậu Lâm nhất thời trợn tròn mắt, hành động của nhị điện hạ , rõ ràng đã nói lên hắn không muốn can hệ tới, hoặc là nói hắn quản không được chuyện này! Bất kể nguyên nhân thế nào chỉ có chứng tỏ một điều, Lý Hậu Lâm hắn là thành chủ của đất phong này, suy đến cùng gia tộc truyền thừa đã mấy trăm năm, giờ thì tiêu rồi!

Theo chiếu chỉ của Quốc vương bệ hạ truyền đến, bảo hắn khi Lăng Tiêu đi tới thì tiến hành bàn giao đất phong, còn hắn tước vị thay đổi, hơn nữa biến thành Bá tước cha truyền con nối, ban cho hắn một tòa phủ đệ ở đế đô Nhã Lan, sau khi bàn giao lập tức chuyển nhà tới đế đô. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Lý Hậu Lâm quỳ gối trước bài vị của tổ tông khóc ròng, bài vị trên kia chính là hoàng đế lâp quốc Aslan bệ hạ, đồng thời cũng là tổ tiên của hắn. Lý Hậu Lâm chửi ầm lên Quốc vương bệ hạ không để ý tới tình cảm dòng dõi hoàng thất, không ngờ lại thu hồi cả mãnh đất phong cuối cùng của chi hoàng thân hắn.

Càng quá đáng hơn nữa , khi tin tức truyền về đứa con nhỏ Lý Cường hắn yêu thương nhất bị đả thương ở Học viện đế quốc, làm cho thành chủ đại nhân Lý Hậu Lâm này vốn ẩn nhẫn khiêm tốn nhiều năm rốt cuọc nổi giận, bởi vì đây là lần thứ hai đứa con bị người khi phụ, mà cả hai lần... đều có liên quan đến tên tiểu tử hỗn đản đoạt đất phong của mình, vì thế làm sao có thể khiến Lý Hậu Lâm không hận Lăng Tiêu?

"Nếu không cho lão tử sống khá giả, vậy ngươi cũng đừng nghĩ dễ dàng nhận được thành Penzias như vậy!" Lý Hậu Lâm hung tợn nghĩ thầm.

Thái đờ mập mờ quanh co của Nam Phương vương cũng khiến hắn tức giận: "Lão tử nhiều năm như vậy kiếm vô số kim tệ đều đem cho chó ăn, không ngờ ăn xong lại lộ nguyên hình là con sói tồi tệ. Lúc xảy ra chuyện là người đàu tiên bỏ chạy, còn cuốn đi hai phần ba tài phú của thành Penzias! Tài phú kia chính mình phải tích lũy hơn hai mươi năm a!".

Nghĩ tới đây, Lý Hậu Lâm liền cảm thấy khó chịu như trái tim bị đao cắt xé từng mảnh!

Đợi cho vệ binh của tiểu tử kia bị giết sạch, ta thật muốn nhìn thử xem hắn còn kiêu ngạo như thế nào! Nghe nói ả nữ nhân đứa con bảo bối của ta cũng cùng đến với tên hỗn đản Lăng Tiêu kia... Tốt lắm, ta nhất định phải cho ả biết hậu quả của việc đả thương con ta!

Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền vào tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng gã quản gia bên ngoài vang lên.

- lão gia, không... không xong rồi đại đội kỵ binh.. Toàn bộ bị bắt giữ, bọn họ... bọn họ lập tức liền vào thành!

Giọng lão quản gia run rẩy ở bên ngoài nói vọng vào, hiển nhiên là cực kỳ hoảng sợ, ánh mặt trời cực nóng chiếu lên người vậy mà không ngừng run lập cập, khối thịt béo trên mặt giật giật lên từng hồi trông có vẻ cực kỳ khôi hài.

- Cái gì... !

Lý Hậu Lam thât thanh kêu lên:

- Sao có thể ! Đội hộ vệ của tiểu tử kia chỉ có năm trăm người, mà một ngàn quân khinh kị binh không ngờ bị năm trăm bộ binh đánh bại. Cái này tuyệt đôi không có khả năng!

- Lão gia, là Phí Bạch đại đội trưởng đội kỵ binh bị bắt giữ, những người khác... đều bị tước vũ khí, đối phương... dối phương có Ma kiếm sư.

Gã quản gia nói xong, sức lực cả người như bị hút sạch, thân hình mập mạp càng run rẩy dữ dội hơn.

Lý Hậu Lâm tức thì ngã ngồi lên ghế, tay run run đánh đổ chén trà trên bàn, món đồ sứ tinh xảo đắt tiền rơi xuống mặt đất bể nát, Lý Hậu Lâm cũng không có nửa điểm phản ứng, miệng lẩm bẩm nói:

- Như thế nào có thể, như thế nào có thể?

***

Bên ngoài thành, năm trăm tinh binh lưu lại một trăm người canh giữ chiến lợi phẩm và đám tù binh bị trói thành từng chuỗi.

Mặt khác bốn trăm người di theo Lăng Tiêu tiến vào trong thành, mới vừa vào thành, một thanh niên hắc y khoảng ba mươi tuổi từ một góc đường nhoáng lên một cái thân mình đã nhảy lên xa ngựa. Lăng Võ đi bên cạnh xe giật mình hoảng sợ, theo bản năng vừa định hét lên, nhưng thấy Phúc Bá không có chút phản ứng nào, hắn lập tức ngậm miệng lại, trong lòng không kìm nổi ngạc nhiên: "Không ngờ Tam thiếu gia đã phái người tới đây trước? Trời ạ, hắn... hắn như thế nào, dường như còn giảo hoạt hơn lão Đại!"

Mạnh Ly hướng về phía Phúc Bá cười cười, sau đó ở bên ngoài xa, nhỏ giọng nói qua cánh của:

- bọn kỵ sĩ này thuộc quân chính quy, ngài có thể chọn lựa lưu lại hoặc để cho bọn họ rời đi, thành chủ nơi này gần đây luôn luôn chuyển vật tư tới một chỗ. Đại khái là chuẩn bị thời điểm rời đi mang theo. Thành Penzias trước mắt coi như ổn định. Chỉ là trước đây bỗng nhiên thuế má các ngành sản xuất tăng cao, dẫn tới một hồi tiếng oán trách, nhưng dưới áp lực của thành chủ, tất cả mọi người đều đã khuất phục.

- Có tìm được chỗ nào tốt cho chúng ta cư ngụ chưa? Lăng Tiêu lạnh nhạt hỏi.

Mạnh Ly nói:

- Đã tìm được ròi, tôi mua một ngôi nhà rất lớn, ước chừng có hơn bốn mươi phòng. Nhưng muốn cho tất cả mọi người ở cũng không đủ lớn, nếu như đuổi lão thành chủ kia đi là đủ rồi.

Lăng Tiêu ở bên trong xe nghiêng đầu suy nghĩ một hồi nói:

- Được rồi, đi thành chủ phủ!

Trong thành Penzias cũng rất phồn hoa, nhưng ở đây số lượng kẻ mạo hiểm cũng không nhiều, mà đa số là người làm ăn buôn bán!

Bởi vì nơi này có cảng Penzias là một trong những bến cảng trọng yếu nhất của đế quốc. Bến cảng trọng yếu ở chỗ nằm trên tuyết đường biển mậu dịch giữa Fez và Mandra cùng với Đế quốc Tử Xuyên.

Cho nên, ở Penzias này cũng khá nhiều kẻ có tiền!

Người qua lại trên đường, nhìn thấy hàng người của lăng tiêu bọn họ đều ngạc nhiên. Các thương đoàn bình thường tuy rằng cũng có tổ chức lính đánh thêu đi theo hộ vệ đại quy mô, nhưng lính đánh thuê với quân nhân chân chính , vẫn có thể nhìn ra khác biệt rất lớn.
Tuy nhiên từ đầu năm nay không thiếu những tin tức của kẻ nhanh nhayj, sau một lát, toàn bộ người ở thành Penzias đều biết: Penzias, sắp thay thầy đổi chủ rồi!

lăng Tiêu lại dặn dò Mạnh Ly một hồi, sau đó dẫn theo đại đội nhân mã, kéo thẳng đến phủ thành chủ. Một con chim ưng màu trắng không ngừng vần vũ ở trên bầu trời, đôi mắt ưng linh hoạt sắc bén nhìn chằm chằm động tĩnh trong phạm vi hơn mười dặm, đây là Tiểu Sửu dọc theo đường đi vẫn đảm nhiệm nhiệm vụ cảnh giới.

Tới cổng phủ thành chủ, Lăng Võ nhìn cổng chính đồ sộ xa hoa của phủ thành chủ, không kìm nổi lầm bầm nói:

- Con bà nó, phương Nam, quả nhiên là địa phương giàu có!

Bốn trăm tinh binh kia thì đa số đều chảy nước miếng, trong lòng nghĩ: "Vè sau nơi này chính là địa bàn của bọn lão tử!".
Bình Luận (0)
Comment