Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 179


Đám thú nhân thông hiểu về đầm lầy Penzias hơn nhiều so với Lăng Tiêu. Lăng Tiêu đã có thể tránh né được ma thú, nhưng muốn tìm được không gian sinh sống hiện tại của thú tộc ở bên trong đầm lầy mênh mông này, quả thực rất khó khăn.

Con ma thú trăn nước kia quả nhiên là ma thú bậc năm, bởi vì tinh hạch của nó bị Cuồng Báo tặng cho Lăng Tiêu. Thú tộc cũng không phải là không rõ giá trị của tinh hạch ma thú, chẳng qua con ma thú này nguyên bản là do Lăng Tiêu giết, cho nên tinh hạch của nó phải thuộc về Lăng Tiêu. Nhưng không thể không nói, ở trên một số điểm, thú nhân chính trực đáng yêu hơn nhân loại nhiều.

Lăng Tiêu đi chung với đội ngũ thú nhân, tiểu Sửu ngẫu nhiên thoáng chốc xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn. Nó càng có nhiều thời gian lịch lãm một mình, về điểm ấy, Lăng Tiêu mãi mãi cũng không có cách nào trợ giúp Tiểu Sửu. Hắn có thể làm linh dược thành kẹo cho Tiểu Sửu ăn, nhưng cũng không thể huấn luyện thay nó. Chiến đấu là cách nâng cao tốt nhất, không chỉ có hiệu quả với nhân loại, mà đối với ma thú cũng giống như vậy!

Cho nên, mặc dù đôi khi thân thể tiểu Sửu có vết thương, cực kỳ chật vật chạy trở về, nhưng Lăng Tiêu cũng chỉ chữa trị thương thế cho nó, rồi sau đó ôm đầu nó an ủi vài tiếng, tiểu Sửu lại một mình lên đường lịch lãm.

Đám báo nhân này cũng có thái độ kính cẩn từ xa với con sủng vật có thực lực hùng mạnh của Lăng Tiêu. Sự tồn tại của tiểu Sửu khiến chúng nó vừa sùng bái vừa kính sợ Lăng Tiêu, thậm chí cũng thầm nghĩ trong đầu, nếu như nhân loại đều có thể có được thực lực như người này thì thú tộc vĩnh viễn đừng hòng đi ra đầm lầy Penzias một bước.

Hai ngày sau, Lăng Tiêu cảm giác mình đã đi vào chỗ sâu nhất trong đầm lầy Penzias!

Trước mắt là một dãy núi, cây cối to lớn xanh um tươi tốt, liên miên nhấp nhô, che cả mặt trời, giống như một tấm thảm màu lục rất lớn bao trùm lên trên. Nếu như có thể bay lên bầu trời thì có thể thấy một mảnh rừng rậm hẹp dài, rộng khoảng chừng vài dặm, dài đến hơn trăm dặm, hơn nữa vị trí gần như ở điểm trung tâm của đầm lầy Penzias!

Điều này cũng khó trách vì sao mấy ngàn năm, có rất nhiều nhân loại đều muốn tìm kiếm tung tích thú tộc, nhưng vẫn không tìm ra!

Thế giới này có lẽ không có ai giống như Lăng Tiêu vậy, gần như có bản lãnh tránh né ma thú một cách biến thái.

Rất nhiều người, căn bản là không đến được trung tâm đầm lầy, liền chết ở trong miệng các loại ma thú.

Cho dù ngẫu nhiên may mắn tránh được công kích của ma thú thì cũng sẽ bị lạc ở trong đầm lầy mênh mông, rất ít người đi sâu vào đầm lầy mà có thể còn sống đi ra ngoài.

Mặc dù thú tộc cũng muốn ra khỏi đầm lầy mênh mông để tiến vào thế giới nhân loại, nhưng cũng không dễ dàng lắm.

Những ma thú này cũng sẽ không vì thú nhân cũng là một trong những cư dân trong vùng đầm lầy này, mà chấm dứt việc giết hại và công kích họ. Tương tự, việc Lăng Tiêu gặp được đám thú nhân công kích ma thú trăn nước như vậy, mỗi ngày đều có thể xảy ra ở bên trong đầm lầy Penzias.

Sau khi tiến nhập đại rừng rậm, rất nhanh, đám thú nhân này liền đưa Lăng Tiêu đi tới một mảnh đất trống do có người khai phá. Trên mảnh đất trống, có rất nhiều phòng ốc giản dị được xây dựng bằng gỗ. Rất nhiều báo nhân nữ, còn có lão già và trẻ nhỏ, nghe thấy tiếng động bên ngoài, đều đi ra nghênh đón, trông thấy đám báo nhân săn bắn từ bên ngoài mang theo một gã nhân loại xa lạ đi vào lãnh địa, đều vô cùng giật mình.

Phải biết rằng, quy định truyền lưu nhiều năm qua của thú tộc chính là không cho phép mang theo nhân loại xa lạ tiến vào lãnh địa.Cho dù là ai, chỉ cần gặp phải sai lầm này, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!

Mà ngay cả chuyện lần trước tiến công thị trấn Tạp Mai Long cũng là do một người đã tiến hành giao dịch nhiều năm cùng thú nhân truyền tin ở một địa điểm trung gian. Đây cũng là phương thức duy nhất để nhân loại liên hệ với thú nhân.

Những nhân loại đó, muốn biết căn cứ địa thú tộc ở nơi nào, căn bản là chuyện không có khả năng!

Lúc này, một lão già báo nhân vô cùng uy nghiêm đi ra, toàn bộ báo nhân dọc theo bên đường nhìn thấy đều khom người xuống, hành lễ với lão báo nhân!

Bộ lông và chòm râu trên khuôn mặt lão báo nhân cũng đã bạc, nhưng thân thể lại cực kỳ cường tráng, đôi mắt lộ ra hung quang. Đầu tiên, lão liếc mắt đánh giá Lăng Tiêu với vẻ bất thiện, sau đó nhìn Cuồng Báo với vẻ hung ác, vẻ mặt âm lãnh dùng thú ngữ để nói cái gì rất nhanh chóng.

Một đám báo nhân phía sau Cuồng Báo đều cúi đầu, cũng không dám thở ra. Sự uy nghiêm của tộc trưởng tộc báo nhân đã gieo vào trong lòng bọn chúng thâm căn cố đế rồi!

Cuồng Báo lại không giống như những báo nhân này, nó dũng cảm đối diện với lão báo nhân, cũng nói thú ngữ gì đó cực nhanh, hơn nữa, giơ túi vải lên. Hai ngày này lặn lội bơi qua sông, vượt qua bụi gai, sông ngòi, Cuồng Báo trước sau cũng vẫn duy trì cái túi này gọn gàng sạch sẽ, cầm nó thật cẩn thận, giống như là cầm một thánh vật.

Lão báo nhân kia nhìn cái túi trong tay Cuồng Báo, hô hấp có chút dồn dập, trong mắt phát ra hào quang cực nóng, tiếp lấy, mở ra nhìn một cách tham lam, lại lấy tay nhúm ra một chút, cho vào trong miệng nếm thử. Động tác này, khiến hai người vừa trông thấy đều không kìm nổi mà nuốt nước bọt.

Vẻ mặt lão báo nhân rốt cục cũng dịu xuống, lại nhìn hai gã báo nhân đang nằm trên cáng cứu thương giản dị, nhìn về phía ánh mắt của Lăng Tiêu, rốt cục cũng trở nên dịu dàng lại, nhưng trong đó còn kèm theo một nửa hoài nghi. Đối với thú nhân mà nói, nhân loại cũng không xa lạ, nhưng nhân loại cũng có một chút âm hiểm, giảo hoạt, tham lam. Những thuật ngữ tiêu cực này gắn liền với nhân loại. Thế cho nên toàn bộ thú nhân đã được giáo dục từ nhỏ chính là nếu trông thấy nhân loại công kích thì phản ứng đầu tiên là chạy trốn!

Nếu như mình không thể chạy trốn thì phải giết bọn họ!

Lão báo nhân suy nghĩ trong phút chốc, trầm giọng nói với Lăng Tiêu :
- Cường giả đến từ lãnh địa nhân loại, ta là tộc trưởng của tộc báo nhân, Lạp Mỗ! Ta không rõ lắm dụng ý của ngài khi đi vào chỗ sâu trong đầm lầy này, nhưng ta cảm kích sự khẳng khái của ngài, thú thần sẽ ca ngợi ngài!

Lăng Tiêu có chút kinh ngạc về việc lão báo nhân này dùng ngôn ngữ nhân loại một cách thuần thục như vậy. Lão báo nhân này dường như nhìn ra vẻ nghi hoặc của Lăng Tiêu, tiếp tục nói :
- Ngài đã có thể đến được nơi này, ta nghĩ, chuyện này có lẽ là ý tứ của Thú Thần đại nhân, cho nên Đại Tế Ti sẽ tiếp kiến ngài! Chúng ta nguyên bản chỉ biết nói lời đơn giản của nhân loại, là Đại Tế Ti vạn năng ... Dạy chúng ta ngôn ngữ của nhân loại.

Đại Tế Ti của Thú tộc!

Lăng Tiêu nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, thị trấn Tạp Mai Long bị thú nhân tiến công, có một người con gái với dáng người uyển chuyển tuyệt đẹp đứng trên người Chiến Tranh Cự Tượng Komodo. Về cô gái đó, có rất nhiều loại tin đồn, vô số người đều nói, cô gái đó căn bản là một nhân loại, cũng có người nói trên thực tế cô gái đó là công chúa hải tộc, cũng có người nói cô gái đó là hồ nhân tộc có khuôn mặt giống nhân loại nhất trong thú tộc! Tuy nhiên loại tin đồn này bị rất nhiều người dè bỉu, bởi vì cùng ngày đó có rất nhiều quân trong thành đều tận mắt trông thấy bóng dáng của cô gái ấy, căn bản là nàng không có cái đuôi để chứng tỏ nàng là người của tộc hồ nhân. Cho nên, về việc cô gái đó rõ ràng là thú tộc cao cấp hay không, có rất nhiều lời suy đoán.

Ngay hiện giờ, mình không ngờ sắp được nhìn thấy nhân vật truyền kỳ đó, hẳn chính là nàng, Lăng Tiêu thầm nghĩ.

Lăng Tiêu được an bài ở bên trong một căn nhà gỗ, cũng không ai quản lí hắn. Lão tộc trưởng báo nhân cầm lấy túi muối kia, mang theo Cuồng Báo vội vàng đi, hiển nhiên họ phải đi gặp thủ lĩnh bộ lạc thú tộc là hổ nhân tộc và Đại Tế Ti thú tộc.

Đại đa số đám báo nhân còn lại đều đi tới để nghe từ miệng những chiến sĩ báo nhân nói về chuyện của gã nhân loại này. Vì thế, rất nhiều báo nhân ở rất xa dùng ánh mắt lập lòe để đánh giá căn nhà gỗ kia, dường như có thể nhìn thấu căn nhà gỗ, nhìn thấy gã cường giả nhân loại ở bên trong. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Còn có mấy đứa bé của tộc báo nhân có gan lớn đi đến gần căn nhà gỗ kia, muốn mở khe cửa để nhìn vào trong, bỗng Lăng Tiêu mở cửa, đã dọa cho chúng nó chạy tứ tán.

Lăng Tiêu cười lấy ra rất nhiều kẹo từ trong nhẫn, quay về phía đám tiểu báo nhân này ra hiệu. Có đứa bé báo nhân gan lớn, chạy đến giành lấy một viên kẹo, sau đó quăng giấy gói kẹo lên không trung, miệng nhai nhai rồi lập tức lớn tiếng kêu to lên, hoa chân múa tay vui sướng, hưng phấn không chịu được. Đại khái cho tới bây giờ, nó chưa bao giờ ăn thứ gì ngon như vậy!

Vì thế, những viên kẹo trong tay Lăng Tiêu nháy mắt bị những đứa bé báo nhân khác tranh đoạt không còn! Đợi sau khi nếm qua những viên kẹo này, những đứa bé này đều giương đôi mắt tha thiết nhìn Lăng Tiêu, nhìn cả vào trong đôi mắt gã nhân loại này, cũng không còn vẻ khẩn trương và cảnh giác như trước nữa, ngược lại đều hiện lên tia sáng dịu dàng trong mắt.

Muốn những thú nhân có lối suy nghĩ đơn thuần chấp nhận, kỳ thật cũng không phải một chuyện quá khó khăn.

Trong nhẫn không gian của Lăng Tiêu có rất nhiều thứ khi đó được vài người phụ nữ chuẩn bị, tỷ như kẹo, thịt khô. Đương nhiên, những phần thịt khô này đều là đặc chế, cho dù ở thành Penzias cũng có thể bán được giá rất cao. Lăng Tiêu không quá thích chuyện ăn uống như những quý tộc dạo chơi ngoài thành, căn bản cũng chưa động tới, cũng may dung lượng trong chiếc nhẫn không gian rất lớn nên cũng không thèm để ý.

Không thể tưởng được khi đến chỗ thú tộc lại phát huy công dụng to lớn như vậy.

Bộ lạc này cũng không tính là lớn, ước chừng có hơn năm trăm tên chiến sĩ đã trưởng thành, còn có hơn một trăm đứa trẻ con. Lúc này gần như toàn bộ đám trẻ của báo nhân đều xúm lại ở trước mặt Lăng Tiêu, hy vọng mình có thể có được một viên kẹo nữa.

Qua một thời gian, tộc trưởng của tộc báo nhân Lạp Mỗ và Cuồng Báo vội vàng chạy đến, lớn tiếng quát lớn những đứa trẻ báo nhân. Những đứa trẻ báo nhân đột nhiên tản ra, trong mắt Lạp Mỗ có sự hưng phấn không áp chế được. Hôm nay, bộ lạc nhỏ tộc báo nhân trong quần thể thú nhân ở đầm lầy này rốt cuộc cũng được nở mặt nở mày. Sau khi một túi muối ăn tinh xảo được đưa lên thì ngay cả tộc trưởng tộc hổ nhân vẫn luôn có phong thái uy nghiêm, cũng là đại tộc trưởng của toàn bộ thú nhân trong đầm lầy Penzias, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười.

Hơn nữa, sau khi xin chỉ thị của Đại Tế Ti thì Đại Tế Ti muốn tự mình tiếp kiến Lạp Mỗ và Cuồng Báo, hơn nữa người còn kiên nhẫn nghe Cuồng Báo nói hết một lần về thực lực và hành động trên đường của gã nhân loại kia, quyết định tự mình tiếp kiến gã nhân loại này.

Hôm nay đối với tộc báo nhân mà nói, tuyệt đối là ngày đáng phải ăn mừng, tộc trưởng tộc báo nhân Lạp Mỗ cảm giác mình đang có một lần nổi bật trước mặt các tộc trưởng của bộ lạc khác!

Nhất là sau khi tộc trưởng của các bộ lạc quan sát túi muối ăn tinh xảo, trong mắt của họ hiện lên vẻ kinh ngạc khiến tâm tình của Lạp Mỗ rất sảng khoái!

- Cường giả đến từ nhân loại, Đại Tế Ti vĩ đại của chúng ta muốn đích thân tiếp kiến ngài!

Lạp Mỗ đi tới trước mặt Lăng Tiêu, hơi hơi cúi đầu, bàn tay to đầy lông đặt ở trước ngực, nói với thái độ kính cẩn.
Bình Luận (0)
Comment