Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 182

Trong mắt Đại Tế Ti toát lên cả căm hận và hy vọng. Lăng Tiêu nghĩ tới cuộc sống khi còn nhỏ của Diệp tử, rồi lại nghĩ tới một tuyệt đại nữ nhân như Đại Tế Ti. Rất khó tưởng tượng nổi rằng một cô con gái cưng của một thế gia môn phái ẩn thế lại biến thành Đại Tế Ti trong một bộ tộc thú nhân dã man. Quá trình đó gian nan, khổ sở như thế nào, quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.

Có thể mới chỉ hai mươi mấy tuổi đã có được thực lực Ma Kiếm Sư, trong mắt người thường thì hiển nhiên đây là một chuyện cực kỳ khó tin

Nhưng theo Lăng Tiêu thấy, việc này cũng không có gì ghê gớm. Thế giới này rất sung túc thiên địa linh khí như vậy, phần lớn các thế gia môn phái ẩn thế đều trải qua hơn ngàn năm kế thừa, chỉ cần bọn họ nắm giữ một chút khí quy tắc vận dụng thiên địa linh khí, đều có thể bồi dưỡng đệ tử trong gia tộc tăng trưởng thực lực một cách mạnh mẽ trong thời gian ngắn.

Hiển nhiên, gia tộc của Đại Tế Ti hẳn là nắm được một biện pháp nào đó để làm tăng trưởng thực lực nhanh chóng!

Lăng Tiêu cũng không mạo muội hỏi điều này, bởi vì hắn biết rõ, vị Đại Tế Ti này đã tin tưởng mình tới 80%, nhưng chung quy vẫn chưa thể tin tưởng hoàn toàn. Việc nhận lời tiễn Đại Tế Ti rời khỏi đây, hơn nữa còn cho hắn mang đi vô số tinh hạch ma thú đã đủ để thuyết minh rằng vị Đại Tế Ti này quan tâm tới đứa con gái đã lâu không gặp của mình như thế nào.

Cho nên, Lăng Tiêu hiểu được, Đại Tế Ti biểu lộ chân tình không phải vì mình, mà là vì Diệp tử, con gái của bà.

Liệu mình có nên giúp bà ta hay không? Một câu hỏi lặng lẽ nảy sinh trong đầu Lăng Tiêu.

Theo Lăng Tiêu thấy, như lời Đại Tế Ti nói, cho dù là thực lực Kiếm Hoàng mà muốn báo thù cũng đều là hy vọng xa vời. Như vậy, nếu mình giúp bà ta, chẳng khác nào là giúp bà đi vào con đường cùng. Nếu sau này Diệp tử biết được, liệu có oán giận mình hay không? Cho dù Diệp tử không oán giận thì bản thân Lăng Tiêu cũng sẽ không cảm thấy thoải mái trong lòng.

Cho nên, Lăng Tiêu hỏi:
- Đại Tế Ti, bà định không báo thù nữa sao?

Đại Tế Ti hơi ngạc nhiên nhìn Lăng Tiêu, nhẹ nhàng nói:
- Lăng Tiêu, ta vốn sống hạnh phúc mỹ mãn trong gia đình, nhưng chỉ trong đêm đó, bao nhiêu hoa đèn, lầu các huy hoàng đều biến thành một đống gạch vụn. Tất cả người thân đều đã chết, con gái cũng không còn, hơn nữa bản thân mình cũng biến thành một phế nhân. Ngươi nói xem, ta có thể từ bỏ báo thù sao?

Lăng Tiêu im lặng, đích xác, cho dù là người ẩn thế một lòng tu luyện nhưng cũng vẫn cần có người bảo hộ, cũng sẽ có thất tình lục dục. Lăng Tiêu không tu theo đạo vô tình, cho nên hắn cũng sẽ không thể từ bỏ được loại ân oán tình cừu này.

- Cho nên, trong những cơn giày vò đó, thứ đã chống đỡ cho ta suốt mười mấy năm, chống đỡ để ta có thể sống sót chính là cừu hận khắc cốt ghi tâm này, chính là đứa con gái duy nhất của ta. Bởi vì ngày đó ta đã tìm tất cả mọi nơi trong nhà, nhưng không hề thấy thi thể của nó, vì vậy ta nghĩ rằng nó vẫn đang còn sống. Nhưng ta không ngờ có một ngày lại được nghe tin tức của nó. Cảm tạ Thú Thần đại nhân, cũng cảm tạ ngươi, chàng thanh niên.

Đại Tế Ti nhếch miệng đầy vẻ tự tin:

- Nếu ngay cả chuyện tưởng chừng như không thể thế này mà còn xảy ra thì hy vọng báo thù của ta lại càng chắc chắn.

Lăng Tiêu do dự một chút, quyết định có lẽ thương lượng với Diệp tử xong sẽ nói với Đại Tế Ti cũng không muộn. Trong tay Lăng Tiêu lúc này cũng không có đầy đủ các thiên tài địa bảo cần thiết để chữa trị đan điền cho Đại Tế Ti, cho nên hắn không muốn cho Đại Tế Ti hy vọng. Bà có thể sống trong sự dày vò nhiều năm như vậy, chậm thêm chút thời gian chờ mình thương lượng với Diệp tử cũng không sao. Hơn nữa, đến khi đó thực lực của mình cũng sẽ được tăng cường, mình cũng sẽ không đến mức khoanh tay đứng nhìn bà một mình đối mặt với kẻ thù hùng mạnh. Bởi vì… bà chính là mẫu thân của Diệp tử!

Chỉ riêng điểm này cũng đã đủ rồi, không cần phải thêm bất cứ lý do nào nữa. Cho nên trên đời này, khác biệt lớn nhất giữa nhân loại và cầm thú chính là tình cảm phong phú của con người, nhưng cho dù là súc sinh cũng phần lớn có tình cảm quyến luyến mẹ của nó, cũng có tình cảm riêng. Cho nên nếu con người mà không có tính ích kỷ, vậy còn không bằng súc sinh.

Còn việc sau này làm sao để có thể tiến vào đầm lầy này, làm sao tìm được tới đây, Lăng Tiêu tin rằng có Tiểu Sửu, việc đó chẳng có gì là khó khăn.

Sức mạnh tinh thần của Đại Tế Ti quả thực rất mạnh mẽ, nói chuyện với Lăng Tiêu trong khoảng thời gian ngắn như vậy không ngờ đã ổn định thương thế. Có thể nói Lăng Tiêu thắng thật sự rất may mắn. Nếu Đại Tế Ti ngay từ đầu đã có tâm tư làm hại hắn, vậy lúc này cho dù Lăng Tiêu không trở thành ngu ngốc thì ít nhất cũng bị thương nặng!

Đến khi Lăng Tiêu tỏ ý rời khỏi, Đại Tế Ti đã có thể tự mình đứng dậy khỏi giường. Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lăng Tiêu, Đại Tế Ti thoáng lộ vẻ hài lòng. Đọc Truyện Online

Lăng Tiêu đứng lên cáo từ rời đi, Đại Tế Ti phá lệ đưa hắn tới cửa.

Nhìn Lăng Tiêu rời đi, Đại Tế Ti chìm vào suy nghĩ sâu xa. Theo lời Lăng Tiêu, dường như chàng thanh niên này có trình độ rất cao siêu trong phương diện y thuật, còn có vẻ định nói gì đó với mình nhưng lại thôi. Chẳng lẽ hắn có thể chữa trị được cho đan điền của mình? Đại Tế Ti tự giễu lắc đầu. Chính mình xuất thân từ siêu cấp gia tộc mà chưa bao giờ nghe nói ai có thể chữa trị được đan điền. Hơn nữa, đan điền của mình đã bị đối phương phá hủy hoàn toàn, cho dù Lăng Tiêu có thể tiến hành chữa trị thì cũng chẳng thể làm được gì với tình cảnh của mình. Dù sao, chàng thanh niên này cũng thực sự không tệ.

Đại Tế Ti nghĩ thầm, chính mình cũng có những bí mật không nói cho hắn. Dù sao hai mẹ con thất lạc nhau đã nhiều năm, lại chưa gặp gỡ tận mặt, sự tình trùng hợp tới mức không thể tưởng tượng nổi. Nếu Lăng Tiêu không nói "nhà chồng bà không phải thế gia quân nhân", Đại Tế Ti nhất định sẽ không tin tưởng Lăng Tiêu, bởi vì không có mấy người biết được năm đó bà gia nhập thế gia quân nhân, cho dù là thế gia, môn phái ẩn thế cũng không biết.

Cho nên, bà tin tưởng Lăng Tiêu tới 80%, hơn nữa cũng là để không ảnh hưởng tới hạnh phúc của con gái mình. Chuyện báo thù chỉ cần liên lụy tới một mình ta là đủ rồi!

Đại Tế Ti không hy vọng con gái mình sẽ dẫm phải vết xe đổ trước kia của mình. Nếu giờ nó không hề biết gì, vậy cứ để vĩnh viễn không biết đi.

Thấy Lăng Tiêu có thể trao đổi với Đại Tế Ti lâu như vậy, tộc trưởng báo nhân Lạp Mỗ cảm thấy cực kỳ hâm mộ. Hắn đang chuẩn bị mang Lăng Tiêu rời đi, bỗng nhiên có mấy thú nhân đi tới giữ lại.

Tinh thần lực nhạy bén của Lăng Tiêu lập tức cảm nhận được sự khác biệt của những thú nhân này. Sức mạnh dao động trên cơ thể họ rất rõ ràng.

- Là Lạp tộc trưởng, ngươi tới nghe Đại Tế Ti dạy bảo à?

Thú nhân thân hình cao lớn kia nói ngôn ngữ nhân loại thật lưu loát, giọng nói rất to.

Lạp Mỗ vừa thấy người này, thái độ lập tức biến thành vô cùng kính cẩn, hơi khom người, đặt tay lên ngực:
- Đại thống lĩnh, ta ở đây chờ khách quý là kẻ mạnh của nhân loại!

Thú nhân đó từ trong bóng râm đi ra, dáng người cực kỳ to lớn, cao chừng ba thước, cái đầu trọc lóc, đôi mắt sâu, nước da màu vàng nhạt, cánh tay còn to hơn cả chân của Lăng Tiêu. Hắn đứng đó liền mang tới cảm giác áp bách mãnh liệt. Quan trọng nhất là Lăng Tiêu đã nhìn gã khổng lồ này nửa ngày mà không thể nào tìm nổi nửa điểm dấu vết của thú nhân trên người hắn!

Đi theo đại hán đầu trọc này cũng là vài gã đầu trọc, nhưng Lăng Tiêu lại phát hiện trên đỉnh tai của họ có một nhúm lông vàng.

Đích thật là thú nhân! Nhưng vì sao lại giống nhân loại đến vậy?

Cánh tay đại hán kia cực kỳ trơn bóng, trên làn da có những đường vạch vòng quanh cực kỳ rõ ràng, sung mãn sức mạnh tưởng như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Đại hán đầu trọc nhìn thoáng qua thang gỗ buông xuống từ trên cây, vẻ mặt nghiêm túc không hề để lộ vẻ gì, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu hỏi:
- Ngươi chính là người đã cứu chiến sĩ của báo nhân tộc? Số muối tinh xảo đó cũng là ngươi mang tới?

Trong lời nói gợi lên ý bất thiện, Lăng Tiêu thản nhiên ngẩng đầu đứng đối diện:
- Đúng vậy! Ngươi chính là Đại thống lĩnh Thú nhân tộc? Chỗ muối ăn tinh xảo đó đã tới chỗ ngươi rồi hả? Thế nào, sợ có độc sao? Ngươi có thể trả lại cho ta. Ta tin rằng, tộc nhân của báo nhân tộc sẽ rất thích!

Đại hán đầu trọc hơi nhếch miệng, lộ ra răng nanh sắc nhọn, dấu hiệu của thú nhân, vẻ mặt không chút ý cười:

- Tiểu tử đến từ nhân loại kia, câu đùa của ngươi chẳng buồn cười chút nào cả. Đừng tưởng rằng Đại Tế Ti thích ngươi là có thể kiêu ngạo trên lãnh địa Thú nhân tộc! Ta căm ghét nhân loại. Nếu ngươi cảm thấy không được, ta không ngại giáo huấn cho ngươi một chút, để ngươi biết thế nào là sức mạnh!

Lăng Tiêu nhướn mày, đối phương rõ ràng là đang khiêu khích. Hắn thản nhiên cười:
- To đầu không có nghĩa là sức mạnh cũng lớn.

- Được lắm, nhân loại ngu xuẩn, ta rất thưởng thức biểu hiện vô tri của ngươi!
Đại hán đầu trọc cười lạnh nói:
- Xem ra ta phải cho ngươi biết, vóc người to cũng có nghĩa là sức mạnh lớn!

Tộc trưởng Lạp Mỗ của báo nhân tộc ở một bên hoảng hốt, vội vàng giảng hòa:

- Tần Cách Đại thống lĩnh, hắn là khách quý của Đại Tế Ti. Ngài…

- Lạp Mỗ, câm miệng của ngươi lại

Đại hán đầu trọc tên là Tần Cách hung hãn nhe răng với Lạp Mỗ, hừ một tiếng nói:

- Ta vô cùng căm ghét nhân loại, cho nên đừng ngăn trở ta!

Lạp Mỗ bất đắc dĩ nói với Lăng Tiêu:
- Kẻ mạnh của nhân loại, ngay cả ma thú bậc năm cũng bị Đại thống lĩnh Tần Cách tay không xé làm đôi! Ngài phải cẩn thận!

Tần Cách cũng không thèm để ý mật báo của Lạp Mỗ, ngược lại rất dường như hưởng thụ, thè cái lưỡi rất dày liếm liếm môi, đôi mắt bắn ra hào quang hung ác lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu. Thực ra ngay từ khi nghe nói Đại Tế Ti tiếp kiến gã nhân loại này, Tần Cách đã rất quan tâm. Hắn cũng không giống đám thú nhân ngu xuẩn chưa khai thông linh trí. Tần Cách biết rất rõ chuyện của Đại Tế Ti. Năm đó, Đại Tế Ti chạy trốn tới đây chính là hắn đã cứu bà! Chẳng qua, khi đó Tần Cách chỉ là một thành viên bình thường của hổ nhân tộc, được Đại Tế Ti ban cho thực lực như hiện giờ. Cho nên, ở trong lòng Tần Cách, Đại Tế Ti cao hơn hết thảy!

Hắn luôn luôn lo lắng một vấn đề, đó là liệu có một ngày nào đó, Đại Tế Ti sẽ rời xa bọn họ, từ bỏ thú nhân tộc, trở lại thế giới của nhân loại!
Cho nên hắn căm ghét hết thảy nhân loại. Hơn nữa, gã nhân loại này không ngờ có thể được tiếp đón rất lâu ở chỗ Đại Tế Ti càng khiến Tần Cách cảm thấy vô cùng ghen tị, bởi vì mỗi lần hắn gặp Đại Tế Ti ở đó, chỉ một lát sẽ bị đuổi ra. Gã nhân loại này đáng chết!
Bình Luận (0)
Comment