Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 221


Tống Minh Nguyệt gật gật đầu, hai người trở về phòng, sau một lát. Trở ra ...chính là một hán tử thoạt nhìn trên dưới ba mươi tuổi. Trên mặt Lăng Tiêu còn hiện ra một chòm râu quai nón, ánh mắt tinh quang bắn ra bốn phía, không nhìn ra được chút gì của bộ dáng trước kia. Tống Minh Nguyệt cũng biến thành hán tử hơn hai mươi tuổi, quần áo hai người cũng biến thành quần áo của những người thám hiểm bình thường.

Điều duy nhất làm cho Lăng Tiêu khó hiểu chính là, lúc thay quần áo, Tống huynh rất lanh lẹ, không ngờ một minh đi vào trong phòng thay đồ. Đều là đàn ông cả, người này khống ngờ lại thẹn thùng như thế, thật sự là cổ quái!
Tống Minh Nguyệt trong lòng không muốn, Lăng Tiêu lại cố sống cố chết lôi kéo nàng đi thay quần áo. Nếu không có ánh mắt tinh thuần không giống như giả bộ của Lăng Tiêu, Tống Minh Nguyệt thậm chí cho ràng hắn đã sớm nhìn ra bản thân nữ nhân của minh, sau đó liền cố ý!

Hai người chuẩn bị rời khỏi thì Tần Cách bỗng nhiên từ trong phòng đi ra, nhìn Lăng Tiêu nói:

- Thiếu gia muốn đi đâu?

Lăng Liêu giật mình nói:

- Ngươi còn có thể nhận ra ta?

Tần Cách chi chỉ vào cái mũi của minh nói:

- Thú tộc đều dựa vào cái này để phân biệt người!

Tống Minh Nguyệt bỗng nhiên ánh mắt có chút cổ quái nhìn thoáng qua Tần Cách, tuy nhiên cũng không nói gì.

Lăng Tiêu nói:

- Ngươi trước tiên ở lại đây, ngươi to con như vậy, nếu đi, chúng ta cũng không thể dịch dung hóa trang được.

Tần Cách bỗng nhiên nói:

- Thiếu gia ta có thể nhỏ đi.

- Cái gỉ?

Lăng Tiêu sửng sốt, Thú tộc cũng có súc cốt công sao? Tuy nhiên sau khi nhỏ đi hoạt động liệu có thể còn tự do như trước khống?
Tần Cách nói tiếp:

- Ta có được huyết mạch của thú nhân thần thú. Phàm là thú nhân có được huyết mạch của thần thú, đều có thể được một kỹ năng trời sinh. Kỹ năng của ta chính là có thể thu nhỏ mình lại được, vẫn cảm thấy năng lực này không dùng được chỗ nào... nên cũng, cũng chưa có nói.

Hai người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt có cảm giác muốn té xỉu tới nơi, trong lòng thầm nói, nếu ngươi nói sớm, vậy khi vào thành đã không bị người khác nhìn chăm chú rồi. Dáng người của ngươi quả thực là đèn soi sáng đường à!

- Vậy khi ngươi biến nhỏ lại, thực lực có bị giảm xuống hay không? Tống Minh Nguyệt nhẹ giọng hỏi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

- Không, không có biến hóa, tuy nhiên Tần Cách ta cảm thấy cao lớn thì vẫn uy mãnh hơn à!

Tần Cách có chút tự kỷ nói làm cho Lăng Tiêu cùng Tống Minh Nguyệt hận không thể đánh hắn một trận.

Lại qua nửa canh giờ sau, vóc dáng của Tần Cách không khác biệt lắm so với Lăng Tiêu. So với Lăng Tiêu thì có cao hơn một chút, cũng có chút béo hơn, tuy nhiên dưới lóp quần áo là cơ thể rắn chác, trên đầu cũng được Lăng Tiêu đội cho một bộ tóc giả, thoạt nhìn giống như một đại hán hung hãn bỉnh thường.

Lúc Tần Cách thay quần áo, Tống Minh Nguyệt lấy cớ chạy ra ngoài, Lăng Tiêu thầm nhủ:

- Tống huynh này cái gì cũng tốt nhưng phương diện này thực sự làm cho người khác cảm thấy không nhanh nhẹn. Cũng khó trách thiếu gia quý tộc kia vừa nói hắn một câu, hắn đã bạo phát phẫn nộ ngay.

Bóng đêm lan tràn, vào buổi tối trong bởi vì Chiết gia đại nhân đã có mệnh lệnh cho nên thành Thất sắc này có chút lạnh lùng. Trên phố, những ngọn đèn cũng trở nén ảm đạm vài phần.

Tống Minh Nguyệt vừa mới tìm được đường thuận lợi đi tới Chiết phủ. Ba người nương theo bóng đêm tìm tới cửa sau Chiết phủ.

Tần Cách vẻ mặt ít nhiều có chút hưng phấn, tuy rằng cảm thấy minh biến nhỏ đi thì có chút khó chịu nhưng rốt cục vẫn có thể cùng làm việc được với Lăng Tiêu. Trong lòng hổ đầu nhân này kỳ thực vẫn muốn thông qua chuyện gì đó để chứng minh giá trị của mình. Do đó mong muốn làm Lăng Tiêu mau chóng dàn xếp tộc nhân chu đáo, để tộc nhân của minh có thể được những ngày an nhàn sung sướng. Đó là nguyện vọng Tần Cách chôn sâu trong lòng từ trước tới nay.

Cửa sau của Chiết Phủ lạnh tanh, hai bên đường trồng những cây cối cao lớn, làm cho ba người hành động thật sự rất thuận tiện. Lăng Tiêu thân thể giống như một con mèo nhỏ linh hoạt, nhảy lên tường lớn vây quanh cửa sau Chiết phủ. Thân mình nằm úp sấp một chỗ. tinh thần lực phong phú được phóng xuất ra, trong phạm vi trên dưới một trăm thước, không có cảm ứng được tồn tại cường đại nào, Lăng Tiêu ra dấu xuống phía dưới.

Tần Cách và Tống Nguyệt Minh cũng nhẹ nhàng nhảy lên. Tống Minh Nguyệt lúc này còn có tâm tư nhàn nhã hỏi Lăng Tiêu nói:

- Lăng huynh có tu vi tới mức nào? Ta sao không thể nhìn thấu được?
Lăng Tiêu cười thầm nhẹ giọng nói:

- Đại khái là Ma Kiếm Sĩ.

Tống Minh Nguyệt bĩu môi thầm nhủ, nếu đúng là như vậy, ngươi nếu là Ma Kiếm Sĩ, ta đây chính là Đại Kiếm Sư rồi. Ma Kiếm Sĩ gì mà một kiếm có thể đả thương được một gã Kiếm Tông? Nàng cũng không rõ lẩm về Lăng Tiêu, chuyện vốn khó tin kia, Tống Minh Nguyệt chẳng những tin tưởng, còn cho ràng thậm chí Lăng Tiêu còn có con bài chưa lật.

Chết ở quý phủ của Lăng Tiêu là một gã Kiếm Hoàng cùng hai Kiếm Tông, hẳn là đều chết ở trên tay Lãng Tiêu! Hơn nữa, sau lưng người này cũng không có như đồn đãi, có chỗ dựa vững chắc gì gì đó!

Tống Minh Nguyệt thật ra càng ngày càng có khuynh hướng Lăng Tiêu có di sản từ thời thượng cổ để lại mới có thể hùng mạnh tới như vậy!

Bởi vì Tần Cách là thú nhân!

Nói cách khác, trước khi gặp Tần Cách, Lăng Tiêu vẫn chỉ là một người bình thường!

Tuy nhiên, Tống Minh Nguyệt sẽ không nói việc này với bất kỳ kê nào, bao gồm cả người nhà mình.

Bởi vì nàng biết. Nhưng nói ra những chuyện nàng biết này sẽ gây ra hậu quả như thế nào cho Lăng Tiêu. Đừng nói tương lai phụ thân còn nằm trong tay Lăng Tiêu, cho dù không có chuyện này, Tông Minh Nguyệt nàng cũng sẽ không làm loại chuyện bán đứng bằng hữu như vậy!

- Nhiều phòng quá. Ta hiện giờ có chút hận đại gia quý tộc, vì sao lại phải phân chia làm nhiều phòng như vậy ...

Lăng Tiêu phục ở sau một bụi hoa trong hoa viên, nhẹ giọng nói. Tống Minh Nguyệt theo bản năng dịch thân hình cách xa Lăng Tiêu một chút. Trên người Lăng Tiêu có dương khí nam nhân, trong đêm tối, tại nơi này tràn ngập mùi hoa tươi làm cho tim của Tống Minh Nguyệt đập hơi nhanh một chút.
- Hiện giờ cũng khống thể xác định tỷ tỷ của huynh có ở trong này không. Người Chiết gia cũng khống có ngốc như vậy, lại nhốt nàng ở trong này?
Tống Minh Nguyệt nhỏ giọng nói.

Lăng Tiêu bỗng nhiên nói:

- Có thể phóng hỏa không nhi?

- Phóng hỏa?

Trong bóng đêm, ánh mát của Lăng Tiêu sáng ngời. Tống Minh Nguyệt trước có chút ngơ ngác, sau chậm rãi hưng phấn nói:

- Sao lại không thể chứ! Muốn cho gia đinh hắn loạn lên không?
Lăng Tiêu nhẹ nhàng gật đầu.

Sau một lát, chung quanh Chiết gia bốc hỏa. Những thanh âm kinh hãi truyền tới, mọi người đang mơ mơ màng màng bị tỉnh dậy giữa chừng, hơn phân nửa người chạy tới quằn áo đều không chỉnh tề.

Tất cả đều hoảng sợ kêu to:

- Cháy, cháy!

- Mau cứu hỏa! Người hơi tỉnh hơn một chút, không nói hai lời. liền chạy đến đám cháy.

Không nghĩ tới đám cháy này lại phát động từ năm sáu chỗ lận. Đại bộ phận kiến trúc của Chiết gia đều làm bằng gỗ. Hơn nữa lúc này chính hạ, thời tiết nóng bức, mười phàn khô ráo, một khi lửa dấy lên, liền không thể khống chế.
Hơn nữa phủ đệ Chiết gia chiếm diện tích cực lớn. Phỏng chừng không một ngàn thì cũng tới tám trăm, từ cửa trước chạy tới cửa sau thật là gian nan. Hem nữa kẻ phóng hỏa kia thật thiếu đạo đức, chung quanh bốn phía đều có lửa.

Lần này, toàn bộ Chiết phủ trở thành một mảnh hỗn loạn.
Đột nhiên, ở vị trí trung tâm Chiết phủ bỗng nhiên truyền tới tiếng hét to:
- Bọn chuột nhắt phương nào dám tới Chiết gia gây loạn, muốn chết phải không! Lăn ra đây cho ta.

Thanh âm già nua, giống như tiếng sấm cuồn cuồn chấn màng nhĩ. Ngay sau đó gần như tất cả mọi người đều cảm thấy một cỗ hàn ý lạnh thấu xương truyền tới trên người mình, giống như bị nước chảy vùi dập vậy.

Chính là võ giả cao cấp dùng tinh thần lực phóng ra tra xét chung quanh.
- Đi đi, bám lấy ta, chú ý đừng để bị thương, đánh không lại thi bỏ chạy!
Lăng Tiêu nói với Tần Cách, trong lòng có chút hưng phấn, không ngờ lần này phóng hỏa lại thật sự đốt đít con cá lớn trong Chiết phủ nhảy ra. cỗ tinh thần lực mười phần khủng bố vừa rồi ít nhất cũng có cấp bậc Kiếm Hoàng. Tần Cách có năng lực chống đỡ rất mạnh, hơn nữa hắn đang đứng ở bình cảnh, có đối thủ như vậy đưa tới, thật sự là thời điểm thích hợp!

Tần Cách hưng phấn gầm lên giận dữ, thân mình đột nhiên mọc lên từ mặt đất, xông lên giữa không trung, dọa cho người đang cứu hỏa ở chung quanh sợ phát khiếp bỏ chạy tứ lung tung.

Người nọ ở giữa lao tới. Đúng là Chiết gia lão gia tử Chiết Thế Huân. Lão cũng nghe nói con trai minh là Chiết Kiến Nghiệp bắt một tiểu cò nương bức thành thân, nhưng không để ý. Lão biết, Chiết Kiến Nghiệp là vi muốn có thêm con trai, trong lòng còn mắng: sớm suy nghĩ có phải hơn không?

Chiết Thế Huân tuy ràng thân ở thế tục, nhưng ngoài tôn tử bảo bối yêu quý Chiết Tiểu Tinh ra, mỗi ngày lão đều tu luyện, ít khi hỏi tới chuyện gì. Gia tộc ẩn thế bèn kia đã có mấy lần tỏ ý muốn tiếp lão trở về, tuy nhiên Chiết Thế Huân vẫn lo lẳng cho gia tộc minh. Hem nữa, lão đã hơn hai trăm tuổi, đối với Kiếm Hoàng mà nói, nếu không thể đột phá,dù có sống lâu hơn nữa cũng sẽ chậm rãi đi tới điểm cuối, một khi đã như vậy, còn không bằng lựa chọn lưu ở nhà.

Không nghĩ tới có người lá gan lớn như vậy, không ngờ dám phóng hỏa thiêu đối Chiết gia! Cho dù là quốc vương bệ hạ của đế quốc Tử Xuyên cũng không có lá gan lớn như vậy!

Chiết Thế Huân giận dữ, lao tới, không ngờ cỗ khí thế dâng lên cũng không kém mình nhiều lăm, chỉ hơi yếu hơn một chút mà thói. Làm cho Chiết Thế Huân hơi hơi có chút giật mình, lòng thầm nói: Cái này chắc là người nhà tiểu cô nương mà Kiến Nghiệp đã nói kia. Chẳng phải là một tên có dáng người cao lớn sao?

Có điều kê trước mắt này chẳng hề cao gì cả!

Tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mất dạt dào chiến ý của đối phương, hết thảy mọi thứ để đặt ra phía sau, lão chỉ vào Tần Cách nói:

- Thân là cường giả Kiếm Hoàng lại giấu đầu lòi đuôi, không ngờ phóng hỏa đốt nhà, thật là không biết xấu hổ.

- Phi! Lão già kia, muốn đánh thì đánh đi, nói vô nghĩa làm gi!

Tần Cách gầm lên giận dữ, dưới chân lập tức dâng lên vài vòng sáng. Lực lượng thật lớn tập trung lên cánh tay phải, hung hăng đập xuống Chiết Thế Huân!

- Chết đi!

- Khinh ta!

Chiết Thế Huân vê mặt phẫn nộ. Đối phương không thèm xuất ra vũ khí, dùng nắm tay đánh hắn. Chiết Thế Huân xem đây là một loại khinh miệt, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, dùng lực lượng toàn thân, cũng tập trung lên cánh tay phải, kiếm khí nhè nhẹ từ nắm tay hắn xuất ra.

Lão ngang nhiên nghênh tiếp một thiết quyền của Tần Cách.

Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt lúc này bắt đầu xuyên qua các tòa nhà trong viện, toàn bộ Chiết phủ kêu loạn, hai người cho dù là quang minh chính đại đi lại cũng không ai để ý tới hai người bọn họ.

Lúc này, Lăng Tiêu bỗng nhiên thấy phía trước có một tòa biệt viện u tĩnh. Toàn bộ Chiết phủ náo loạn ngất trời. Nơi này lại không hề có một chút động tĩnh nào, hơn nữa trước cửa còn có mười mấy người đứng yên khống nhúc nhích, thờ ơ với lửa cháy khấp nơi.

"Không sai, chính là nơi này." Lăng Tiêu nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment