Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 231


- Cái gì!

Lâng Tiêu không kìm nổi ngạc nhiên thắn phục, không thể giữ nổi vẻ thong dong bình tĩnh. Nhân Dịch Châu là trang bị trữ vật có thể giữ cho vật cất trong đó được mãi mãi bảo trì như mới, cũng là bảo vật hiếm có. Túi trữ vật tầm thường của người tu chân chứa loại thực vật thiên tài địa bảo này trong vòng 300- 500 năm là không thành vấn đề. Nhưng đã nhiều năm như vậy, trừ phi chuyên môn vi thiên tài địa bảo, dùng tinh thạch làm một cái "Tụ linh trận" để bảo trì công hiệu của thiên tài địa bảo không bị hư hao. Nhưng có thể xa xỉ đến dùng tinh thạch làm Tụ linh trận để duy trì thiên tài địa bảo, phóng mắt nhìn khắp Tu Chân Giới, có lẽ sẽ không mấy ai!

Mà thế giới này không ngờ lại có lĩnh vực không gian trữ vật phát triển toàn diện tới mức siêu việt Tu Chân Giới khiến trong lòng Lăng Tiêu quả thực rất kinh ngạc.

Thoạt nhìn, chỉ cần đồng ý nghiên cứu, bất kể là lĩnh vực nào cũng có thể phát triển đến mức tận cùng của con người! Ở Tu Chân Giới. tuy rằng người tu chân sống lâu gần như vô hạn nhưng trên thực tế. bọn họ mỗi ngày đều suy nghĩ xem nên tu luyện thế nào, làm thế nào để đắc đạo thành tiên! Một lần bế quan liền vài năm, thậm chí vài trăm năm cũng có rất nhiều!

Ai cũng có sở trường sở đoản... Có lẽ điều này rất đúng! Nghĩ vậy. trong lòng Lăng Tiêu trở nên thoải mái, đồng thời cũng yên lặng tỏ vẻ kính trọng người có thể chế tạo ra loại lọ không gian kỳ diệu này.

Trong đôi mắt Lăng Tố lộ ra sắc thái si mê, nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài lọ trữ vật, tán thưởng nói:

- Vị đại sư này quả nhiên có nét độc đáo, luyện cái lọ không gian này thành một ngăn tủ bình thường, phải cẩn thận tra xét mới biết. Đây đâu phải là mộc chế, rõ ràng là dùng kìm loại chế tạo nhẫn không gian để làm ra.

Tống Minh Nguyệt cũng cảm thắn mãi, nhìn một hàng ngăn tủ trữ vật xếp dài chừng hơn mười thước, cao hơn hai thước, nói:

- Người này quả là có vốn liếng lớn! Tùy tiện lấy ra một khối nhỏ trong đống kìm loại này đều có thể chế tạo ra một chiếc nhẫn không gian vô giá! Thế mà ở đây... quả thực khiến người ta khó có thể tin

Hai người đang cảm thắn, Lăng Tiêu lại nghĩ tới một vấn đề "Thứ này lớn như vậy, làm thế nào để mình có thể mang nó đi?" hắn liền thuận miệng hỏi:

- Chẳng lẽ chủ nhân nơi đây ngoài thân phận dược sư còn kiêm cả đại ma pháp sư và luyện kim đại sư sao?

Lăng Tố và Tống Minh Nguyệt nhất tề lắc đầu, Tống Minh Nguyệt thản nhiên cười nói:

- Chưa chắc! Chúng ta vừa xem xét thấy vị dược phẩm đại sư này chẳng hề có nói tới chút gì về ma pháp và luyện kim. Ta nghĩ, có lẽ lọ không gian này chính là do người khác tạo ra, đưa cho ông ta dùng! Bởi vì dù là thời cổ đại, một gã dược phẩm đại sư cũng đều được tất cả mọi người tôn kính!
Lăng Tố cũng gật gật đầu, nói:

- Điểm thần kỳ nhất của loại lọ không gian này chính là có thể giữ cho tất cả những gì cho vào trong đó được mới nguyên, đương nhiên, sinh vật sống chắc chắn không sống được bao lâu! Còn điểm thần kỳ thứ hai của nó chính là có thể thu nhỏ hơn để có thể mang đi!

Lăng Tố nói xong, sau đó nhìn Lăng Tiêu nói:

- Nhưng điều này phải dựa vào đệ thôi!

Tống Minh Nguyệt đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lăng Tiêu, cười nói:
- Huynh thử xem, xuất tinh thần lực ra xem có thể bao lấy toàn bộ dãy tủ trữ vật này không. Nếu có thể, vậy chúc mừng huynh, trữ vật không gian cấp thần khí này là của huynh!

Trong lòng Lăng Tiêu cười ha hả, tâm tự nhủ: khống chế tinh thần lực trong mắt người luyện võ ở đại lục Thương Lan có vẻ cực kỳ khó khăn, nhưng trong mắt mình, đó quả thực chính là một bữa ăn sáng! Hơn nữa, điều Lăng Tố vừa mới nói khiến lòng Lăng Tiêu trở nên thư thái hơn rất nhiều, lọ không gian của đại lục Thương Lan tuy rằng thần kỳ, nhưng cũng không thể giữ được sinh mạng của vật còn sống quá lâu, mà túi trữ vật của Tu Chân Giới lại có thể thu sinh vật cấp bậc thấp hơn vào túi của mình, ít nhất nhét trong đó vài năm là không hề có vấn đề!

Đương nhiên, nếu người khác lấy luôn cả túi trữ vật lẫn pháp bảo của ngươi, vậy thì vô phương.
Lăng Tiêu nhắm mắt ngưng thần, tinh thần lực lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy, không hề có gì ngăn trở lan tràn ra bao lấy dãy tủ trữ vật, thử hướng vào trong nhẫn của mình. Trước mất chợt trở nên trống rỗng.

Lăng Tố và Tống Minh Nguyệt đều lộ vẻ ngạc nhiên. Ngay sau đó. Lăng Tiêu lại phóng nó ra rồi lại thu vào như thể chơi đùa.

Cứ như thế lặp đi lặp lại 3, 5 lần. Tống Minh Nguyệt nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, đồng thời cười khổ không thôi, tự nhủ, hóa ra Lăng Tiêu nhìn vậy vẫn có một mặt tinh nghịch thế này. Hành động này thực sự đã nói lên rằng hắn vẫn còn trẻ lắm. Nghĩ tới đó, Tống Minh Nguyệt vội nói:

- Lăng huynh, đồ vật lớn như vậy, khẳng định đặc biệt tiêu hao tinh thần lực, đừng đùa.
Trên thực tế, Lăng Tiêu căn bản là không phải đùa. Hắn chính là đang thí nghiệm xem thu phóng loại đồ vật này có ảnh hưởng gì tới mình hay không mà thôi. Sau thí nghiệm vừa rồi, Lăng Tiêu phát hiện, dưới tinh thần lực cực kỳ tinh chuẩn của mình, thu lọ không gian này rất dễ dàng, căn bản là không lãng phí bao nhiêu lực lượng tinh thần!

Lăng Tiêu cười cười, sau đó mở những ngăn tủ ra, nói:

- Tống huynh rất may mắn! Trong ngăn tủ này chính là Tử Bối Thiên Quỳ! Nếu tiếp theo chúng ta có thể phát hiện được loại dược liệu khác nữa, như vậy hy vọng khói phục của lệnh huynh sẽ càng dễ dàng hơn!

- A, thật sự? Mau để ta nhìn xem!

- Trong đôi mất Tống Minh Nguyệt toát lên vẻ ngạc nhiên vui mừng nói:

- Thật sự là không thể tưởng được, thật tốt quá! Thật tốt quá!

Lăng Tiêu giơ tay lấy từ bên trong tủ ra một gốc cây cỏ nhỏ màu 3 tím nhạt, thoạt nhìn cực kỳ tầm thường, nhưng làm cho người ta có " cảm giác rất tự nhiên, dường như đặt biệt hấp dẫn con người.
- Đây chính là Tử Bối Thiên Quỳ? Nếu không phải được huynh chỉ cho, chỉ sợ dù ta có dẫm nát nó dưới chân cũng không thể phát hiện được!

- Tống Minh Nguyệt cười khổ mà nói:

- Thoạt nhìn, những người mà gia tộc phái đi tìm kiếm cũng chưa chắc dễ dàng tìm được loại dược liệu đó.

Tiếp theo, Lăng Tiêu lần lượt mở ra những ngăn tủ còn lại. Trừ Tử Bối Thiên Quỳ, còn có Tố Hình Hoa, Tiểu Cát Bồ Quả, Tiểu Thất Tán Thảo và Hàn Địa Tuyết Liên, toàn bộ đều hiện ra trước mắt Lăng Tiêu. Còn Tống Minh Nguyệt lúc này ngạc nhiên vui mừng tới mức không biết nói gì, cuối cùng cúi đầu với Lăng Tố, đôi mắt ửng đỏ, nói:

- Nếu không có Tố tỷ tỷ, làm sao có thể dễ dàng tìm được những dược liệu này như thế! Mình Nguyệt xin được thay mặt gia phụ tạ ơn Tố tỷ tỷ và Lăng huynh!

Lăng Tố vươn tay, đỡ lấy Tống Minh Nguyệt, thản nhiên cười, nói:

- Mình Nguyệt quá khách khí rồi. Ngươi biết rõ Thất sắc thành chính là hiểm địa nhưng vẫn đi cùng gia đệ tới tìm cách cứu viện ta, trong lòng ta vó cùng cảm kích! Gìờ có thể tìm được những thứ hữu dụng cho lệnh tôn, đó là chuyện tốt! Tất cả chúng ta đều mừng cho ngươi!

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào những ngăn tủ vừa mở, trong lòng như cuộn trào sóng gió. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hiện tại, hắn căn bản không đám nói gì. Nói vậy, bất kể người của đại lục Thương Lan này có thể luyện chế được những thiên tài địa bảo này thành linh dược hay không, nhưng ít ra từ vạn năm trước, luyện dược sư của đại lục này đã có thể phân biệt được những thiên tài địa bảo! Nếu không... những thiên tài địa bảo trong những ngăn tủ này là từ đâu tới? Trong đó thậm chí còn có nhiều loại mà ngay cả Lăng Tiêu cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng có thể khẳng định đó chính là dược liệu thiên tài địa bảo.

Nhớ lại nhật ký của vị luyện dược sư, trong lòng Lăng Tiêu không kìm nổi sự kính trọng đối với vị tiền bối từ thời thượng cổ này. Tuy rằng bọn họ vẫn còn trong giai đoạn mò mẫm, nhưng rất hiển nhiên, nếu không có trận thần chiến hàng vạn năm trước, trải qua hàng vạn năm phát triển, rất có thể tiêu chuẩn luyện dược của đại lục Thương Lan đã ở một độ cao mới!

Lại liên tưởng tới việc thực lực của Tần Cách đột nhiên tăng mạnh và tốc độ tu luyện của những thế gia môn phái ẩn thế quy mô lớn. trong lòng Lăng Tiêu cuối cùng hoàn toàn hiểu rõ. Trên đại lục Thương Lan cũng có luyện đan thuật, nếu không sẽ không thể có việc mình vừa mới luyện chế ra Dưỡng Nhan Đan liền bị vô số người chú ý.

Các thế gia môn phái ẩn thế hẳn là đều cố gắng nhắm tới con đường này, một số có thể luyện chế ra đan dược tốt có thể sẽ trở thành thế gia môn phái ẩn thế quy mô lớn, thế gia nhất lưu, thậm chí là thế gia siêu cấp!

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu không kìm nổi nhếch miệng cười vui vẻ. Hiểu được điều này, như vậy Lăng Tiêu cũng biết được nên ứng xử như thế nào đối với các thế gia môn phái ẩn thế trong tương lai. Hiện giờ mình không phải tự thổi kèn khen lấy nhưng thực ra có thể tự coi là dược sư hùng mạnh nhất trên đời!

Từ những thiên tài địa bảo lưu trữ của vị thượng cổ tiên hiền này. có thể thấy mục đích của óng ta chính là nghiên cứu mấy thứ này. luyện chúng thành đan dược. Thứ nhất là có thể làm tăng thực lực bản thân, thứ hai là có thể bảo tồn đan dược. Cho dù không có loại lọ không gian kỳ diệu này cũng có thể bảo tồn muôn đời.

Giờ mới đúng là thu hoạch chân chính!

Trong lòng Lăng Tiêu thầm tán thưởng, có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể trốn luôn ở đây bế quan vài năm, sau khi ra ngoài chắc chắn sẽ có tu vi còn cao siêu hơn cả kiếp trước! Chỉ có điều phụ thân của Tống Minh Nguyệt vẫn đang chờ đợi, Lăng Tiêu chỉ có thể từ bỏ ý định mê người này, sau đó thu những tủ trữ vật đó vào trong nhẫn.

Trừ năm loại thiên tài địa bảo, còn cần máu của hai loại động vật. một loại là máu của Thiên Niên Giao, một loại là máu của Băng Tinh Thiên Tằm.

Máu của Thiên Niên Giao quả thực là khó khăn, nhưng máu của Băng Tinh Thiên Tằm thì Lăng Tiêu nhớ tới Thiên Tằm Ti Võng ở nơi cực hàn mà Tiểu Sửu lấy được. Nếu không tìm được Băng Tinh Thiên Tằm vậy dùng loại Thiên Tằm sinh sống ở vùng đất cực hàn. hẳn là cũng có thể được! Tuy rằng có thể sẽ khó săn bắt nhưng ít ra là cũng có phương hướng!

Lăng Tố nhìn Lăng Tiêu nói:

- Tam đệ, có thể... lấy hết những sách vở này đi được không? Lăng Tiêu cười nói:

- Đương nhiên, đệ tin rằng cho dù vị thượng cổ tiên hiền đó biết. cũng sẽ rất vui vẻ cho chúng ta mang đi. Dù sao, chúng ta mang những ý nguyện của ông ta ra ngoài để phát huy và làm rạng rỡ chúng chứ không phải để gây tai họa. Chỉ có điều, tốt nhất là hiện tại đừng công bố chúng ra trước mặt công chúng, tự mình nghiên cứu thi được!

Lăng Tố gật gật đầu, nói:

- Điều này thì đương nhiên là ta biết!

Nói xong, nàng nhìn chăm chú vào cánh cửa đá, đôi mắt trong veo như làn thu thủy bắn ra hào quang vô tận!
Bình Luận (0)
Comment