Không khí chợt căng thẳng, một đạo kiếm khí tốc độ khó tin, trực tiếp hiện ra trước mắt Tần Trạm, không cho y một con đường sống.
Thân mình Tần Trạm nháy mắt bị đánh bay đi, giống như một cơn gió thu mãnh liệt cuốn lá rụng, quằn quại trong không trung một đoạn rồi rơi xuống đất!
Cây đại kiếm màu lam từ trong tay Tần Trạm bay ra vê một đường cong trên không. Lăng Tiêu lác mình tiến tới, cầm chuôi đại kiếm vào trong tay, nói:
- Kiếm này ở trong tay ngươi quả thật là ngọc tốt trong tay kẻ mù. Từ giờ trở đi, nó thuộc về ta.
Phía dưới, mọi người tĩnh lặng nhìn một màn này trên không. không nói nên lời. Các kỵ sĩ tinh anh của Tử Kinh Hoa Tần gia do Tần Trạm mang tới, một đám sắc mặt như cha mẹ chết, không nghĩ tới thần tượng của bọn họ, chủ tử của bọn họ, người không thể chiến bại, không ngờ bị người ta nhất kích đánh bay!
Mà đối phương chỉ là một thiếu niên, hắn thoạt nhìn còn chưa quá hai mươi tuổi!
Ngẫm lại, lời nói vừa rồi của Tần Trạm, đúng là cực kỳ trào phúng, để thiên hạ chê cười.
"Có tư cách cùng ta đánh một trận!"? Thế mà, chỉ một kiếm đã bị đánh bay?
Giờ phút này, tất cả bọn kỵ sĩ dưới tay Tần Trạm đều đánh mắt hết dũng khí. Trước mặt người thường, bọn họ diễu võ dương oai là cao thủ, trước mặt các quý tộc ở phương bắc, bọn họ cao cao tại thượng là tinh anh của Tần gia, chưa từng có người nào dám vô lễ với họ. Khí thế vô địch nhiều năm bồi dưỡng ra, thế mà trước mặt một thiếu niên, không ngờ yếu ớt đến nỗi không chịu nổi một kích. Thế lực Tần gia dường như thực đáng chê cười.
Tần Trạm bị một kiếm này của Lăng Tiêu, hết sạch dũng khí. Y có thể bại, nhưng tuyệt không nên thua trên tay thiếu niên này, không nên bị bại một cách không minh bạch như thế!
Một kiếm này, dường như chứa đựng cả uy lực của thiên địa! Vừa mới trong nháy mắt đó, Tần Trạm cảm nhận được tử vong uy hiếp. nhưng y không chết.
Nhớ tới lời Lăng Tiêu vừa mới nói:
"ta không giết ngươi".
"Một lời trúng phóc", chính là loại cảm giác này. Trên người Tần Trạm, không có một chỗ còn tốt. Một kích của Lăng Tiêu không ngờ trong nháy mắt đâm ra mấy ngàn kiếm, mỗi một kiếm đều hung hăng đánh vào chân khí hộ thể của Tần Trạm, vừa đúng đánh nát chân khí hộ thể của y, làm y bị thương nặng, nhưng vẫn để lại cho y một mạng.
Tần Trạm từ trong cát bụi đứng lên, tình thần uể oải, tuy nhiên, y vẫn như cũ có thể bay lên không, mắt nhìn về phía Lăng Tiêu, không buồn không giận, chỉ có chiến ý điên cuồng bắt đầu khởi động.
Lăng Tiêu nhếch miệng mím cười, khẽ nói:
- Ngộ ra được rồi hả?
Tần Trạm gật gật đầu, bỗng nhiên ra ngoài dự đoán của mọi người, khom mình hướng về phía Lăng Tiêu thi lễ, khóe miệng tuy rằng còn chảy ra máu tươi, nói:
- Tần Trạm ta đa tạ một kiếm của ngươi, ngày sau gặp lại, ta cũng sẽ tha ngươi một lần.
- Ha ha ha!
Lăng Tiêu cười to, sau đó gật gật đầu nói:
- Nói hay lắm, nói hay lắm!
Tần Trạm cắn răng, một thân nam tử nhẹ nhàng bay lên mình ngựa. sau đó, liếc mắt nhìn Lăng Tiêu một cái thật sâu, nhưng không có nói gì thêm. hai chân kẹp chặt bụng ngựa. Tuấn mã hí lên một tiếng, giơ bốn vô chạy như điên. Nguồn: http://truyenggg.com
Thuộc hạ của Tần Trạm cũng theo đó mà rời đi.
Chỉ là trong lòng bọn họ đều chất chứa nhiều điều không lý giải được. Thoạt nhìn chủ nhân nhà mình bị ăn đòn nặng, như thế nào lại còn muốn cảm tạ người nọ, hơn nữa, người nọ rõ ràng có thực lực giết chết chủ nhân, nhưng lại không hề động thủ.
Tần Trạm cưỡi tuấn mã đi được hơn mười dặm, bỗng nhiên trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thân mình như không còn sức, nằm oặt lên mình ngựa. Kỵ sĩ bên cạnh khẩn trương tới gần Tần Trạm, thấy Tần Trạm cố găng ngẩng đầu lên lớn tiếng quát:
- Trở về nói cho gia chủ, trước khi ta tỉnh lại không được có hành động gì đối nghịch với Lăng gia.
Nói xong, thân mình mềm nhũn ngã xuống lưng ngựa.
Tống Minh Nguyệt có chút kỳ quái, Lăng Tiêu vì cái gì mà lại bỏ qua cho Tần Trạm, hơn nữa, hoàn toàn có thể nhìn ra được, Tần Trạm thoạt nhìn thương thế có vê nghiêm trọng, nhưng trên thực tế lại đạt được thu hoạch lớn lao!
Bởi vì trong khi nhận của Lăng Tiêu một kiếm với uy lực cực kỳ hùng mạnh, không ngờ y lại ngộ ra được cảnh giới Kiếm Hoàng!
Chỉ cần có thời gian, chuyện Tần Trạm tấn cấp Kiếm Hoàng là điều chắc chắn.
Lăng Tiêu khẽ cười nói:
- Gia tộc Tử Kinh Hoa có dã tâm, chính là một sự kiềm chế đối với quốc vương bệ hạ, cũng là một sự kiềm chế đối với Tây Vực Lý gia. Tuy rằng đối với người thường, thế gia ẩn thế đều bí ẩn, nhưng bọn họ kỳ thật chưa bao giờ chân chính ẩn thế.
Bọn họ thủy chung đều tranh đoạt các loại tài nguyên, các loại dược liệu! Chẳng qua, không có dính dáng đến người thường mà thôi!
Hơn nữa trước mắt chúng ta, kẻ thù có không ít. Gia tộc Tử Kinh Hoa vẫn còn chứa nhiều giá trị lợi dụng, hoàn toàn không cần phải tạo thêm kẻ thù cho mình, có phải không?
Tống Minh Nguyệt sóng mắt như nước nhìn Lăng Tiêu, khẽ cười nói:
- Huynh nói cũng đúng, thật ra, Tần Trạm thoạt nhìn là kẻ cuồng vọng, chẳng qua đó cũng có thể coi như là bệnh chung của các thế gia ẩn thế mà thôi. Khinh thường thế tục là tật xấu của mọi người sống trong thế gia ẩn thế. Ngay Minh Nguyệt ngày trước cũng thế. Ha..ha..
Lăng Tiêu khẽ gật đầu:
- Cho tới nay, cái gọi là thế gia môn phái ẩn thế đều là cao cao tại thượng treo cao trên đầu người thường. Trên tầng lớp chóp bu, bọn họ thậm chí siêu thoát ra khỏi quy tắc trói buộc của thế tục giới. Pháp luật và quy tắc của thế tục căn bản không thể trói buộc bọn họ. Khinh thường thế tục nhân, cũng là chuyện tình bình thường của họ mà thôi.
- Đúng vậy, ở thế tục giới, người như huynh liệu có được mấy người?
Ánh mắt Tống Minh Nguyệt dịu dàng dừng ở Lăng Tiêu, trong lòng thầm nghĩ:
"Nếu có nhiều người giống huynh, vậy các có gái trẻ trong các thế gia ẩn thế bị tương tư hết".
"Cao thủ đối chiến thì ra là thế". Trương Đại Niên hâm mộ nhìn Lăng Tiêu, trong lòng thì thào nói:
"Ta đúng là kiến thức quá nông cạn, dám khinh thường Lăng gia, cảm thấy tướng quân Lăng Thiên Khiếu thực lực rất yếu, cho rằng Tần Trạm là người luyện võ thiên hạ đệ nhất, lại không nghĩ rằng, nhãn ngoại hữu nhãn, thiên ngoại hữu thiên, trước mặt thiếu gia, Tần Trạm liền như gà đất chó ngói. không chịu nổi một kích!
Không giết Tần Trạm, Lăng Tiêu đã sớm có quyết định trong lòng. Trên đại lục này, thực lực của các thế gia ẩn thế hùng mạnh tới mức nào, hắn cũng còn chưa biết.
Nhưng ngắn ngủi một năm, hắn đã gặp phải ba đại địch thực lực rất mạnh. Long cốc Câu gia, tuy rằng không biết gã Câu Du kia rốt cuộc có phải hay không là người của Câu gia hay không, tạm thời cứ coi như là đúng. Từ trước tới giờ vốn là người khiêm tốn, hắn cũng không nghĩ tới khi mình xuất thế, lại gặp phải Câu Du cuồng vọng ngạo mạn, không coi ai ra gì. Lăng Tiêu không nghĩ ra, nếu người của Câu gia đều giống Câu Du như vậy, sao có thể khiêm tốn mấy ngàn năm?
Bởi vậy, Lăng Tiêu tình nguyện tin tưởng, Long cốc Câu gia chỉ có mỗi một tên bại hoại Câu Du! Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hắn đã giết Câu Du, Câu gia cũng sẽ không dễ dàng buông tha thù này.
Yến triệu Dư gia cũng đã kết thù. Chính mình bố trí Huyết Sát La Thiên đại trận, giết một Kiếm Hoàng, một Kiếm Tông, và rất nhiều Ma Kiếm Sư, kết cục tạo nên thù hận không chết không ngừng.
Hơn nữa cũng bởi vì bọn họ, chính mình cùng Nam Phương Vương trước mặt thì gió êm sóng lặng, sau lưng thế như nước lửa. không chừng có ngày sẽ bùng nổ ra xung đột kịch liệt!
Đương nhiên Lăng Tiêu cũng biết, Nam Phương Vương hiện tại. hoàn toàn không phải là đối thủ của mình! Nếu chính y muốn chết. Lăng Tiêu sẽ thành toàn cho y.
Chỉ có điều Dư gia khi nào thì sẽ tìm đến, Lăng Tiêu cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần. Cũng may Yến Triệu cách Đế quốc Lam Nguyệt rất xa, ở tận phía tây Đế quốc Tử Xuyên.
Uy hiếp lớn nhất lúc này chính là Chiết gia của Đế quốc Tử Xuyên.
Đây mới là nỗi lo lớn nhất: một thế gia ẩn thế thực lực khổng lồ. chẳng qua, có băng hải bí tộc nhân bên cạnh, cho dù lực lượng hùng hậu của Chiết gia tiến đến, cũng chưa chắc có thể chiếm được nửa điểm tiện nghi!
Bản thân mình cũng phải nhanh chóng nâng cao thực lực, nếu cứ bị các việc vặt vãnh ràng buộc thì làm sao có thể rèn luyện đây. Cho nên, Lăng Tiêu mới chưa cùng Tần gia trở mặt.
Hiện tại hắn cơ bản đã có thể không chế cường độ của Phù Quang Lược Ảnh, không phải tiêu hao hết chân nguyên của cơ thể trong một kích. Như hiện tại, sau một kích vừa rồi, chân nguyên trong cơ thể Lăng Tiêu, ít nhất vẫn còn một nửa!
Có thể nói giờ phút này, nếu Lăng Tiêu toàn lực đánh ra một kích. ít nhất có thể giết chết lập tức một gã Kiếm Hoàng bậc trung không phòng bị!
Nếu không dùng chiêu thức có lực sát thương mạnh, đánh nhau với một Kiếm Tông bậc sáu, trong khoảng thời gian ngắn, hoàn toàn có thể ở thế bất bại. Tuy nhiên nếu phải đánh nhau với thực lực Kiếm Tông trong thời gian quá dài, chân nguyên trong cơ thể Lăng Tiêu không thể cung ứng được đầy đủ.
Chung quy, hắn bây giờ vẫn đang còn ở Kim Đan sơ kỳ!
Nếu đạt tới Kim Đan hậu kỳ, cường giả Kiếm Tông hoàn toàn không phải là đối thủ của Lăng Tiêu!
Sau hơn một tháng đi đường trong đêm tối, tránh các thành phố lớn, chỉ chọn các con đường nhỏ, đoàn người đã về tới lãnh địa của Lăng Tiêu: thành Penzias.
Tuy rằng mọi người đều có thực lực cường hãn, nhưng qua một chặng đường dài cũng có chút cảm giác mỏi mệt, cho nên mọi người lặng yên tiến vào hầu tước phủ. Phúc bá ngay lập tức sắp xếp chỗ ở cho Băng hải dị tộc nhân đến từ vùng địa cực xa xôi.
Phúc bá có chút không không chế được sự kinh ngạc của mình: không thể tưởng tượng được, ngẩn ngủi có mấy tháng, thiếu gia không ngờ lại làm ra nhiều đại sự kinh thiên động địa như vậy.
Nguyên bản trong lòng óng vẫn lo lắng, thiếu gia gây ra phiền toái không nhỏ ở đế quốc Tử Xuyên, nếu Chiết gia trả thù, chi dựa vào lực lượng của thành Penzias, mặc dù có hai cao thủ thực lực Kiếm Hoàng, nhưng có thể cũng sẽ xuất hiện thương vong nặng nề. Dù sao, Chiết gia ở Đế quốc Tử Xuyên cũng có thực lực nhất lưu.
Hơn nữa, theo tin tức thiếu gia truyền về, sau lưng Chiết gia còn có thế gia ẩn thế hùng mạnh làm chỗ dựa vững chắc. May mắn, đến bây giờ thiếu gia bình an trở lại, còn mang theo về một số lượng lớn cao thủ dị tộc có thực lực mạnh mê, còn Chiết gia, đến hôm nay cũng không có nửa điểm phong thanh.
Đồng thời, Nam Phương Vương cũng thu liềm rất nhiều, các thủ đoạn nhằm vào Penzias cũng đều lặng yên không thấy.
Lại một Lễ hội Bạo Viêm Sư Vương sắp đến rồi!